Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70

Chương 45:

Tây Lương Miêu

28/05/2023

Lương Thần không hiểu, mới vừa rồi còn dạy dỗ mình, bây giờ là có ý gì?

Vân Đoan: "Mẹ đi nấu cơm, còn cứ ở trong nhà giữa chơi đi, không nên làm hư tranh đấy."

"Vâng."

Mặc kệ chuyện khó hiểu, Lương Thần chăm chú chơi tranh trong rương.

Vân Đoan ngâm nga bài hát, bận rộn ở trong bếp, sau này nói không chừng có thể để cho Lương Thần tiếp xúc thêm về mặt này, thỉnh thoảng cho mấy hào, để cho cậu bé đến trạm mua bán phế thải dạo một vòng

Tối này thức ăn chính là cơm trộn khoai lang, đã nấu trong nồi rồi. Món ăn mặn chính là cá hầm dưa chua, còn có mấy món phụ cũng đã chuẩn bị xong. Vân Đoan từ trong vại nước cầm lên một con cá rất có sức sống, đuôi cá vẫy nước khắp nơi, xung quanh vại nước cũng ướt nhẹp.

Một tiếng ba vang lên, cá lớn đã bị một dao đập cho choáng vàng.

Chậc chậc, dao phay trong phòng bếp tầng năm, quả nhiên dùng thuận tay.

Cá mới cắt xong, cửa đã bị gõ.

Vân Đoan ở trong phòng bếp kêu một tiếng: "Lương Thần đi mở cửa."

"Vâng."

Sau khi một trận tiếng bước chân vang lên, nghe được giọng nói hưng phấn của Trương Kiến Quân, Vân Đoan đã biết, người nhà họ Trương đến rồi.

"Xin chào chị... chị Vân, em đến rồi." Trương Thải Linh cẩn thận đứng ở cửa, chào hỏi với Vân Đoan.

Chị Vân Đoan kêu bà nội của cô bé là bà Lý, ba là chú Trương, dựa theo bối phận, cô bé nên gọi là chị, nhưng, cô bé có chút không quen.

Trái lại Vân Đoan không có vấn đề gì, cười nói: "Vào nói chuyện đi, giúp chị nhóm lửa được không?"



"Vâng." Trương Thải Linh ngoan ngoãn ngồi trước bếp lò.

"Ba mẹ em tan làm chưa?"

"Mới vừa tan làm về nhà, một lát nữa sẽ đến đây. Lúc nãy em ở cửa trường học đụng phải Bạch Tân Di, đoán chừng bác sĩ Bạch cũng sẽ rất nhanh đến.”

Trương Thải Linh là con gái lớn của nhà họ Trương, năm nay chín tuổi, đang học tiểu học, có thể đụng phải Bạch Tân Di cũng là chuyện bình thường.

Vân Đoan vừa bận rộn chuyện công việc trong tay, vừa nói chuyện phím với cô bé, hỏi học tập có mệt không, sau giờ học bài tập có nhiều không.

"Không nhiều ạ, có lúc chỉ học nửa ngày, còn nửa ngày thì phải đi lao động."

"Học sinh tiểu học phải đi lao động sao?”

"Chỉ có lớp bốn là mới đi lao đông, lớp 1 2 3 thì được nghỉ.”

"Ha ha, quy định rất tốt. Chị còn đang suy nghĩ, chờ lúc mùa thu đến, cho Lương Thần đến trường đi học, thằng bé gầy tong teo, đi lao động cũng là gây phiền phức cho người ta."

Trương Thải Linh hé miệng cười: "Mùa thu năm nay em trai em cũng phải đến trường đi học."

"Vậy thì rất tốt, đến lúc đó có thể đi học tan học chung."

Đoán chừng thời gian cũng không sớm nữa, cô đặt nồi lớn lên bếp chuẩn bị nấu cá. Nồi sắt bốc khói nóng, Vân Đoan đổ rất nhiều dầu vào, làm cho Trương Thải Linh đang ở trước bếp lò nhìn thấy mà đau lòng.

Nhiều dầu như vậy đủ cho nhà cô bé ăn thật lâu.

Sau khi tầng năm của Đào Nghệ Quán được mở ra, mỡ heo, dầu hạt cải, dầu trà, dầu mè, dầu ô liu,... dầu gì cũng có, bây giờ Vân Đoan dùng dầu cũng không cảm thấy đau lòng chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thương Nhân Đồ Cổ Xuyên Đến Thập Niên 70

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook