Chương 70: Cơ năng
Ôn Thụy An
01/11/2013
Trần Bì và Vạn Lý Vọng tuy chịu thiệt trong tay Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu, nhưng vết thương chủ yếu trên người bọn họ cũng không phải do Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu gây ra, mà là do người của Long Bát thái gia.
Nguyên nhân rất đơn giản. Vạn Lý Vọng và Trần Bì trải qua chuyện này, dĩ nhiên không dám chạy thẳng tới Bát gia trang, cũng không có mặt mũi trở lại Phong Vũ lâu phục mệnh, đành phải đi quanh co lòng vòng mấy nơi, sau đó chạy tới hậu viện của phủ đệ Long Bát thái gia, đi thẳng vào hang động Thâm Ký.
Bởi vì trì hoãn như vậy, đám người Vương Tiểu Thạch đã đi trước một bước, cứu người nhà ra.
Lúc này, Long Bát và Đa Chỉ Đầu Đà đều bị thương, trong lòng căm phẫn bất bình, giận cá chém thớt vì Tôn Ngư dẫn cường địch xâm phạm. Bọn họ vội vàng an bài chuyện tiếp đãi khách quý tối nay, liên hệ chặt chẽ với cao thủ của tướng phủ. Lúc này lại nghe có hai tên mặt mũi bầm dập tự xưng là thủ hạ Bạch Sầu Phi, không vào cửa chính mà lại xâm nhập từ cửa sau. Lợi Minh đi vào báo cáo:
- Bọn họ đúng là thủ hạ của Bạch lâu chủ, nhưng ngay cả lệnh bài cũng không mang trên người.
Dưới cơn nóng giận, Long Bát cũng không hỏi rõ đầu đuôi, lập tức hạ lệnh:
- Đánh bọn chúng cho ta!
Vì vậy Trần Bì và Vạn Lý Vọng lại gặp phải tai ương.
Người động thủ là Chung Ngọ, Lợi Minh, Hoàng Hôn và Ngô Dạ, cũng không để cho bọn họ có cơ hội giải thích.
Hai người đã bị thương từ trước, lại không dám thật sự đánh trả. May mắn là người bên phía Long Bát cũng không dám ra tay hạ sát, bởi vì mọi người đều đoán đây là mệnh lệnh do Long Bát thái gia nhất thời nóng giận, cũng không có ý kết thù với Bạch Sầu Phi, vì vậy vẫn chừa lại đường lui. Nhưng bọn họ cũng đánh rất tận tình, nhằm để trút cơn giận còn sót lại sau trận chiến với Vương Tiểu Thạch.
Bọn họ cho rằng, không đánh chết hai tên này tại chỗ đã là nể mặt Bạch Sầu Phi rồi, Bạch Sầu Phi phải nợ ân tình này của Long Bát thái gia mới đúng.
Bạch Sầu Phi nghe Trần Bì và Vạn Lý Vọng kể lại, vẻ mặt lạnh lùng không nói gì.
Trông thấy sắc mặt Bạch Sầu Phi như vậy, bọn họ vốn có một số chuyện muốn báo cáo xin hắn xử lý, cũng đành phải nuốt vào trong bụng.
Sau đó, Long Bát thái gia phái một người đến lầu viếng thăm.
Người tới lai lịch cũng không tầm thường, đó là trang chủ Diệp Bác Thức của Lạc Anh sơn trang.
Diệp Bác Thức và Bạch Sầu Phi vốn có giao tình khá tốt. Sáu năm trước, trong lúc Diệp Bác Thức nói chuyện với Bạch Sầu Phi, đã từng vô ý nói một câu:
- Với chút năng lực nhỏ bé này của ta, vậy mà còn có thể làm một trang chủ. Với đại tài của huynh, lại không thể một mình hùng bá một phương, đúng là khiến người ta nắm cổ tay thở dài, tiếc nuối vô cùng.
Những lời này có ảnh hưởng khá lớn đến Bạch Sầu Phi.
Lần này Diệp Bác Thức tới, là do Long Bát sau khi đánh người trút giận, biết trong chuyện này có vấn đề. Dù sao Bạch Sầu Phi cũng là con nuôi của Thái Kinh, không nên làm cho mọi chuyện căng thẳng thêm, bèn mời Diệp Bác Thức tới nói rõ ngọn nguồn. Hắn lại nửa bóng gió, nửa khoe khoang nói rõ, tối hôm nay Bát gia trang có nhân vật lớn đến, dĩ nhiên là không thể để cho người khác quấy nhiễu.
Bạch Sầu Phi lần lượt nghe hết, lại không bày tỏ ý kiến gì.
Khi nghe nói ngay cả nhân vật như vậy cũng đến dự tiệc tại Bát gia trang, hắn đương nhiên không thể nói thêm câu nào.
Bạch Sầu Phi đặc biệt cảm tạ Diệp Bác Thức, cung tiễn hắn xuống lầu, nhờ hắn thay mặt xin lỗi Long Bát, nói rằng ngày khác sẽ đến chỗ Long Bát thái tạ tội.
Đợi sau khi Diệp Bác Thức đi về, Bạch Sầu Phi mới trở lại tầng cao nhất Bạch lâu, lên lầu, bước vào Lưu Bạch hiên của hắn, đóng cửa lại.
Sau đó hắn cởi hết y phục, bắt đầu hét lên giận dữ, tay đấm chân đá, gần như muốn phá hủy tất cả những thứ có thể phá hủy được. Hắn chỉ trời, mắng đất, dùng hết tất cả ngôn ngữ dơ bẩn nhất, chửi mắng từ Vương Tiểu Thạch, Tô Mộng Chẩm, cho đến Tôn Ngư, Long Bát, kể cả tổ tông mười tám đời của bọn họ.
Sắc mặt tái nhợt của hắn đỏ lên vì vì kích động, trong lòng có một ngọn lửa giận không thể phát tác.
Ngay lúc này, chuông đồng bỗng vang lên, biểu thị có người lên lầu báo cáo.
Lúc này dám đến báo cáo, nhất định là thân tín, hơn nữa còn là việc gấp không phải bình thường.
Vì vậy hắn lập tức ngừng mắng, sau đó hít thở thật sâu, mở cửa ra.
Một tên đệ tử đang quỳ trước cửa, chính là Lợi Tiểu Cát.
Bạch Sầu Phi vẫn không mặc gì.
Hắn uy mãnh, cường tráng, trắng trẻo, tràn đầy mị lực do tinh lực, khí phách, thần thái và tâm chí hợp nhất, hơn nữa không có một tấc thịt dư thừa nào, cơ năng toàn thân đều đạt đến trạng thái đỉnh cao, là một sự kết hợp hoàn mỹ giữa khí và lực, thần và ý.
Lợi Tiểu Cát cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Cho dù là người không bị khí thế của Bạch Sầu Phi chấn nhiếp, cũng bị sát khí của hắn áp chế, nếu không thì cũng không dám đối diện với ánh mắt hắn lạnh lẽo như băng của hắn.
Ngoại trừ hai loại người, một là người sát khí còn mạnh hơn hắn, chẳng hạn như Nguyên Thập Tam Hạn và Thiên Hạ Đệ Thất; còn một loại là có thể bao dung sát khí của hắn, ví dụ như Gia Cát tiên sinh và Vương Tiểu Thạch.
Còn có một loại người khác cũng làm được như vậy, đó là người hoàn toàn không cảm nhận được sát khí của hắn. Loại người này rất nhiều, chẳng hạn như tiểu thương sai dịch đầy đường. Ngay cả Ôn Nhu đại cô nương, Đường cự hiệp Bảo Ngưu tiên sinh của chúng ta, đều có thể liệt vào loại người này.
- Chuyện gì?
- Có người muốn cầu kiến lâu chủ.
- Người nào?
- Ôn cô nương.
- Ôn Nhu? Cô ấy gặp ta có chuyện gì?
- Cô ấy… cô ấy không chịu nói.
Bạch Sầu Phi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chớp động.
- Cô ấy nói, nếu như ngài không tiếp kiến cô ấy, cô ấy sẽ đánh lên lầu.
Bạch Sầu Phi bật cười:
- Chỉ bằng cô ta? Một mình thôi sao?
- Cô ấy chỉ tới một mình.
Lợi Tiểu Cát hỏi:
- Chúng ta có nên đuổi cô ấy ra ngoài hay không?
Bạch Sầu Phi chỉ trầm mặc một chút, sau đó nói:
- Đuổi cô ta đi à? Không, cô ấy tới thật đúng lúc, mau mời cô ấy lên.
- Mời cô ấy lên?
Lợi Tiểu Cát ngạc nhiên hỏi:
- Tới Lưu Bạch hiên?
Bạch Sầu Phi cười cười, con người của hắn vốn rất tuấn tú, cười như vậy quả là có phần trẻ con.
- Nhanh đi!
Hắn chỉ nói như vậy, lại bổ sung một câu:
- Sau khi cô ấy lên thời gian uống cạn chung trà, ngươi hãy bảo Tường Ca Nhi và Âu Dương Ý Ý hâm một bầu rượu đem lên. Ngươi nói cho bọn họ biết, là “Yên Chi Lệ”, nhớ kỹ, là “Yên… Chi… Lệ…”, bọn họ tự nhiên sẽ hiểu.
Hắn trở lại trong phòng, nhìn vào gương đồng quan sát cả người một lát, dường như cảm thấy rất hài lòng.
Sau đó hắn bắt đầu mặc quần áo vào. Hắn đặc biệt chọn một bộ áo bào trắng tinh khiết, nhưng bên trong lại không mặc thứ gì.
Tiếp đó hắn đi tới đầu cầu thang, đứng bên cạnh lan can nhìn xuống.
Ánh tà dương đầu mùa đông như say, chỉ còn một điểm ửng hồng.
Không lâu sau, hắn đã nhìn thấy người mà hắn chờ đi ngang qua quảng trường trong lâu. Hắn từ phía trên nhìn nàng, tại trên bãi cỏ, anh vũ đi qua giống như một hạt tiêu đỏ.
Nàng dường như cũng cảm giác được có người đang nhìn mình, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Không có ai.
Lan can trống rỗng, chỉ có ánh tà dương đỏ như máu.
Trong lòng nàng thoáng qua một chút hoang mang, như có mất mát.
Nhưng Bạch Sầu Phi đang ở Lưu Bạch hiên trên đỉnh Bạch lâu, đứng ở nơi tối tăm tại lối vào, nhìn nàng giống như một cái dấu phẩy, từng bước chứa chan tình cảm bước lên lầu.
Nguyên nhân rất đơn giản. Vạn Lý Vọng và Trần Bì trải qua chuyện này, dĩ nhiên không dám chạy thẳng tới Bát gia trang, cũng không có mặt mũi trở lại Phong Vũ lâu phục mệnh, đành phải đi quanh co lòng vòng mấy nơi, sau đó chạy tới hậu viện của phủ đệ Long Bát thái gia, đi thẳng vào hang động Thâm Ký.
Bởi vì trì hoãn như vậy, đám người Vương Tiểu Thạch đã đi trước một bước, cứu người nhà ra.
Lúc này, Long Bát và Đa Chỉ Đầu Đà đều bị thương, trong lòng căm phẫn bất bình, giận cá chém thớt vì Tôn Ngư dẫn cường địch xâm phạm. Bọn họ vội vàng an bài chuyện tiếp đãi khách quý tối nay, liên hệ chặt chẽ với cao thủ của tướng phủ. Lúc này lại nghe có hai tên mặt mũi bầm dập tự xưng là thủ hạ Bạch Sầu Phi, không vào cửa chính mà lại xâm nhập từ cửa sau. Lợi Minh đi vào báo cáo:
- Bọn họ đúng là thủ hạ của Bạch lâu chủ, nhưng ngay cả lệnh bài cũng không mang trên người.
Dưới cơn nóng giận, Long Bát cũng không hỏi rõ đầu đuôi, lập tức hạ lệnh:
- Đánh bọn chúng cho ta!
Vì vậy Trần Bì và Vạn Lý Vọng lại gặp phải tai ương.
Người động thủ là Chung Ngọ, Lợi Minh, Hoàng Hôn và Ngô Dạ, cũng không để cho bọn họ có cơ hội giải thích.
Hai người đã bị thương từ trước, lại không dám thật sự đánh trả. May mắn là người bên phía Long Bát cũng không dám ra tay hạ sát, bởi vì mọi người đều đoán đây là mệnh lệnh do Long Bát thái gia nhất thời nóng giận, cũng không có ý kết thù với Bạch Sầu Phi, vì vậy vẫn chừa lại đường lui. Nhưng bọn họ cũng đánh rất tận tình, nhằm để trút cơn giận còn sót lại sau trận chiến với Vương Tiểu Thạch.
Bọn họ cho rằng, không đánh chết hai tên này tại chỗ đã là nể mặt Bạch Sầu Phi rồi, Bạch Sầu Phi phải nợ ân tình này của Long Bát thái gia mới đúng.
Bạch Sầu Phi nghe Trần Bì và Vạn Lý Vọng kể lại, vẻ mặt lạnh lùng không nói gì.
Trông thấy sắc mặt Bạch Sầu Phi như vậy, bọn họ vốn có một số chuyện muốn báo cáo xin hắn xử lý, cũng đành phải nuốt vào trong bụng.
Sau đó, Long Bát thái gia phái một người đến lầu viếng thăm.
Người tới lai lịch cũng không tầm thường, đó là trang chủ Diệp Bác Thức của Lạc Anh sơn trang.
Diệp Bác Thức và Bạch Sầu Phi vốn có giao tình khá tốt. Sáu năm trước, trong lúc Diệp Bác Thức nói chuyện với Bạch Sầu Phi, đã từng vô ý nói một câu:
- Với chút năng lực nhỏ bé này của ta, vậy mà còn có thể làm một trang chủ. Với đại tài của huynh, lại không thể một mình hùng bá một phương, đúng là khiến người ta nắm cổ tay thở dài, tiếc nuối vô cùng.
Những lời này có ảnh hưởng khá lớn đến Bạch Sầu Phi.
Lần này Diệp Bác Thức tới, là do Long Bát sau khi đánh người trút giận, biết trong chuyện này có vấn đề. Dù sao Bạch Sầu Phi cũng là con nuôi của Thái Kinh, không nên làm cho mọi chuyện căng thẳng thêm, bèn mời Diệp Bác Thức tới nói rõ ngọn nguồn. Hắn lại nửa bóng gió, nửa khoe khoang nói rõ, tối hôm nay Bát gia trang có nhân vật lớn đến, dĩ nhiên là không thể để cho người khác quấy nhiễu.
Bạch Sầu Phi lần lượt nghe hết, lại không bày tỏ ý kiến gì.
Khi nghe nói ngay cả nhân vật như vậy cũng đến dự tiệc tại Bát gia trang, hắn đương nhiên không thể nói thêm câu nào.
Bạch Sầu Phi đặc biệt cảm tạ Diệp Bác Thức, cung tiễn hắn xuống lầu, nhờ hắn thay mặt xin lỗi Long Bát, nói rằng ngày khác sẽ đến chỗ Long Bát thái tạ tội.
Đợi sau khi Diệp Bác Thức đi về, Bạch Sầu Phi mới trở lại tầng cao nhất Bạch lâu, lên lầu, bước vào Lưu Bạch hiên của hắn, đóng cửa lại.
Sau đó hắn cởi hết y phục, bắt đầu hét lên giận dữ, tay đấm chân đá, gần như muốn phá hủy tất cả những thứ có thể phá hủy được. Hắn chỉ trời, mắng đất, dùng hết tất cả ngôn ngữ dơ bẩn nhất, chửi mắng từ Vương Tiểu Thạch, Tô Mộng Chẩm, cho đến Tôn Ngư, Long Bát, kể cả tổ tông mười tám đời của bọn họ.
Sắc mặt tái nhợt của hắn đỏ lên vì vì kích động, trong lòng có một ngọn lửa giận không thể phát tác.
Ngay lúc này, chuông đồng bỗng vang lên, biểu thị có người lên lầu báo cáo.
Lúc này dám đến báo cáo, nhất định là thân tín, hơn nữa còn là việc gấp không phải bình thường.
Vì vậy hắn lập tức ngừng mắng, sau đó hít thở thật sâu, mở cửa ra.
Một tên đệ tử đang quỳ trước cửa, chính là Lợi Tiểu Cát.
Bạch Sầu Phi vẫn không mặc gì.
Hắn uy mãnh, cường tráng, trắng trẻo, tràn đầy mị lực do tinh lực, khí phách, thần thái và tâm chí hợp nhất, hơn nữa không có một tấc thịt dư thừa nào, cơ năng toàn thân đều đạt đến trạng thái đỉnh cao, là một sự kết hợp hoàn mỹ giữa khí và lực, thần và ý.
Lợi Tiểu Cát cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Cho dù là người không bị khí thế của Bạch Sầu Phi chấn nhiếp, cũng bị sát khí của hắn áp chế, nếu không thì cũng không dám đối diện với ánh mắt hắn lạnh lẽo như băng của hắn.
Ngoại trừ hai loại người, một là người sát khí còn mạnh hơn hắn, chẳng hạn như Nguyên Thập Tam Hạn và Thiên Hạ Đệ Thất; còn một loại là có thể bao dung sát khí của hắn, ví dụ như Gia Cát tiên sinh và Vương Tiểu Thạch.
Còn có một loại người khác cũng làm được như vậy, đó là người hoàn toàn không cảm nhận được sát khí của hắn. Loại người này rất nhiều, chẳng hạn như tiểu thương sai dịch đầy đường. Ngay cả Ôn Nhu đại cô nương, Đường cự hiệp Bảo Ngưu tiên sinh của chúng ta, đều có thể liệt vào loại người này.
- Chuyện gì?
- Có người muốn cầu kiến lâu chủ.
- Người nào?
- Ôn cô nương.
- Ôn Nhu? Cô ấy gặp ta có chuyện gì?
- Cô ấy… cô ấy không chịu nói.
Bạch Sầu Phi hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chớp động.
- Cô ấy nói, nếu như ngài không tiếp kiến cô ấy, cô ấy sẽ đánh lên lầu.
Bạch Sầu Phi bật cười:
- Chỉ bằng cô ta? Một mình thôi sao?
- Cô ấy chỉ tới một mình.
Lợi Tiểu Cát hỏi:
- Chúng ta có nên đuổi cô ấy ra ngoài hay không?
Bạch Sầu Phi chỉ trầm mặc một chút, sau đó nói:
- Đuổi cô ta đi à? Không, cô ấy tới thật đúng lúc, mau mời cô ấy lên.
- Mời cô ấy lên?
Lợi Tiểu Cát ngạc nhiên hỏi:
- Tới Lưu Bạch hiên?
Bạch Sầu Phi cười cười, con người của hắn vốn rất tuấn tú, cười như vậy quả là có phần trẻ con.
- Nhanh đi!
Hắn chỉ nói như vậy, lại bổ sung một câu:
- Sau khi cô ấy lên thời gian uống cạn chung trà, ngươi hãy bảo Tường Ca Nhi và Âu Dương Ý Ý hâm một bầu rượu đem lên. Ngươi nói cho bọn họ biết, là “Yên Chi Lệ”, nhớ kỹ, là “Yên… Chi… Lệ…”, bọn họ tự nhiên sẽ hiểu.
Hắn trở lại trong phòng, nhìn vào gương đồng quan sát cả người một lát, dường như cảm thấy rất hài lòng.
Sau đó hắn bắt đầu mặc quần áo vào. Hắn đặc biệt chọn một bộ áo bào trắng tinh khiết, nhưng bên trong lại không mặc thứ gì.
Tiếp đó hắn đi tới đầu cầu thang, đứng bên cạnh lan can nhìn xuống.
Ánh tà dương đầu mùa đông như say, chỉ còn một điểm ửng hồng.
Không lâu sau, hắn đã nhìn thấy người mà hắn chờ đi ngang qua quảng trường trong lâu. Hắn từ phía trên nhìn nàng, tại trên bãi cỏ, anh vũ đi qua giống như một hạt tiêu đỏ.
Nàng dường như cũng cảm giác được có người đang nhìn mình, bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Không có ai.
Lan can trống rỗng, chỉ có ánh tà dương đỏ như máu.
Trong lòng nàng thoáng qua một chút hoang mang, như có mất mát.
Nhưng Bạch Sầu Phi đang ở Lưu Bạch hiên trên đỉnh Bạch lâu, đứng ở nơi tối tăm tại lối vào, nhìn nàng giống như một cái dấu phẩy, từng bước chứa chan tình cảm bước lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.