Chương 69: Cơ trường (nơi ẩn chứa cơ hội)
Ôn Thụy An
01/11/2013
Vạn Lý Vọng hoàn toàn không thể tin.
Hắn không dám tin vừa rồi Phương Hận Thiếu chẳng làm gì cả, chỉ thổi vào mặt hắn một hơi.
Hắn cũng hoàn toàn không thể chấp nhận, bị Phương Hận Thiếu thổi một hơi là đã “xong rồi”.
Hắn dừng thiết liên hoa lại, quát lên:
- Cái gì xong rồi? Ngươi mới xong rồi!
- Không.
Phương Hận Thiếu bình tĩnh nói:
- Là ngươi xong rồi.
- Ta xong rồi?
Vạn Lý Vọng hét lên:
- Ta tiện tay là có thể giết ngươi!
- Ngươi cứ việc giết thử xem!
Phương Hận Thiếu chậm rãi nói:
- Ngươi vận công lực xem thử một chút! Đừng nói là ta không nhắc nhở ngươi trước, hà hà, ngươi quên ta họ gì rồi sao?
- Ta sợ ngươi chắc?
Vạn Lý Vọng kêu lên, giống như phải lớn tiếng kêu la mới có thể khiến cho tâm tình của hắn ổn định lại một chút:
- Ngươi không phải họ Đường, cũng không phải họ Ôn.
Người trong võ lâm đều biết, Thục Trung Đường môn sở trường ám khí, “Lão Tự Hiệu” Ôn gia lại giỏi dùng độc. Người trước mắt này không phải họ Đường, cũng không phải họ Ôn, vậy có gì phải sợ?
- Đúng đúng đúng.
Phương Hận Thiếu cười nói:
- Ta không phải họ Đường, cũng không phải họ Ôn.
Hắn nói như vậy, Vạn Lý Vọng lại cảm thấy sợ:
- Ngươi là Phương… ngươi họ Phương, ngươi… ngươi… ngươi…
Hắn liên tục nói “ngươi” ba lần, mới nói tiếp được:
- Ngươi có quan hệ thế nào với “Kim Tự Chiêu Bài” Phương gia?
- “Kim Tự Chiêu Bài” Phương thị nhất tộc, khí công và thủ pháp điểm huyệt độc bá thiên hạ, có một không hai trên giang hồ.
Phương Hận Thiếu gần như không thèm nhìn hắn:
- Ngươi cần gì biết ta là ai.
“Kim Tự Chiêu Bài” Phương thị nhất tộc, khí công xưng bá võ lâm, sáng ngang với ám khí Đường môn, độc dược Ôn gia, hỏa khí họ Lôi, binh khí Thái gia, khinh công họ Lương, diệu thủ Ban gia, quái chiêu Hà gia. Hiện giờ hắn lại bị con cháu của gia tộc khí công nổi danh bốn phương thổi một ngụm “khí” vào mặt, hắn không lập tức tuyệt khí đã xem như may mắn lên đến mũi rồi.
Nói đến, lúc này chóp mũi của hắn thật sự hơi ngứa.
Lúc này Đường Bảo Ngưu cũng đã khống chế Trần Bì, nghe được đề tài này, vừa lúc có dịp để hắn phát huy:
- Ngươi đã trúng phải khí công của hắn, đây là thủ pháp điểm huyệt mới nhất, hiếm nhất, tuyệt nhất, đã âm thầm tấn công vào kỳ kinh bát mạch của ngươi, ngươi đã xong rồi. Từ huyệt Trường Cường đến huyệt Bách Hội của ngươi đều bị hắn nhất khí công phá. Người đi lầu trống, hoàng hạc bất phục, ngươi thì nhà ở hồn mất, còn không biết cầu xin chúng ta tha thứ?
Vạn Lý Vọng run giọng biến sắc:
- Ngươi… ngươi chỉ thổi… thổi ta một hơi, ta đã… đã…
Phương Hận Thiếu giống như thở dài một tiếng vì hắn:
- Đại tượng vô hình, đại đạo đơn giản, chuyện này ngươi cũng không hiểu sao.
Sắc mặt Vạn Lý Vọng biến thành thê thảm. Phương Hận Thiếu lại hỏi:
- Cái mũi của ngươi còn ngứa hay không?
Vạn Lý Vọng đờ mặt ra nói:
- Ngứa… ngứa… rất ngứa… Chúng ta không thù không oán, chẳng qua chỉ có một chút hiểu lầm nho nhỏ, có thể… nói cho tại hạ phương pháp giải cứu hay không?
- Giải cứu?
Phương Hận Thiếu nghiêng đầu, dáng vẻ giống như trong lòng đang suy nghĩ nên ban ơn hay là kết oán.
- Vâng vâng vâng, xin hãy giơ cao đánh khẽ!
Vạn Lý Vọng khép nép cầu khẩn:
- Tha cho tôi một mạng.
- Không phải là không có biện pháp giải cứu…
- Xin công tử cứ dặn dò… Chỉ cần có thể bảo toàn thân thể, kiếp sau tôi nguyện làm trâu làm ngựa, nhất định sẽ trả ân huệ này.
Phương Hận Thiếu nhìn cái mũi của hắn một chút, chợt chau mày, “ừ” một tiếng.
Vạn Lý Vọng trong lòng rét run, vội sờ lỗ mũi, tâm thần hoảng hốt nói:
- Thế nào? Không cứu được sao?
Phương Hận Thiếu thở dài một tiếng:
- Không cứu được.
Hắn đánh ra một quyền, đồng thời lại thở dài nói:
- Đúng là ngốc hết thuốc chữa.
Khi hắn nói những lời này, Vạn Lý Vọng đã ngã chỏng vó bay ra bên ngoài tám bước, rơi xuống bên cạnh Trần Bì.
Trần Bì giận dữ hỏi:
- Tại sao ngươi lại muốn trốn?
Vạn Lý Vọng xoa xoa lỗ mũi, ấp úng nói:
- Bởi vì ta không muốn bị người ta bắt giống như ngươi.
Trần Bì nói:
- Bây giờ chẳng phải kết quả của ngươi cũng giống vậy sao? Chạy không được lại còn rước thêm cái xú danh không dám giao chiến.
Máu mũi Vạn Lý Vọng chảy ra, nhưng vẫn nhịn đau phản bác đến cùng:
- Ta chỉ muốn mở đường máu, kêu đại đội tới cứu viện ngươi, ai bảo là ta trốn!
Trần Bì nghe vậy hô hấp không thông.
Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu lại liếc mắt nhìn nhau. Phương Hận Thiếu nói:
- Xem ra, hai tên này chết cũng nói thành sống, đen cũng nói thành trắng, tính tình thật giống như ngươi.
Đường Bảo Ngưu hừ một tiếng, không nói lời nào, giống như mình chỉ lo chuyện của mình. Hắn đi đến góc đường Lam Sam nối liền với đường lớn Hoàng Khố, sau đó ôm lấy bàn tay đánh vỡ kiếm đã bị sưng một cục lớn, đau đến mức ngồi xổm xuống, nhún nhảy bảy tám lần. Sau đó hắn mới từ từ đứng lên, giống như không có chuyện gì, thong thả trở về đường Lam Sam.
Lúc này, tại đường Lam Sam đã có không ít người đứng xem, mọi người châu đầu ghé tai, thì thầm với nhau, đang thảo luận xem trận đánh vừa rồi là ẩu đả hay là báo thù.
Trong thành thị lớn, bất kỳ chỗ nào đều có thể xảy ra cơ hội, đều có thể là nơi thời cơ xuất hiện. Năm đó, trong một nơi đổ nát tại phố Khổ Thủy, Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đã gặp Tô Mộng Chẩm, nhờ vậy sau này mới có thể thăng quan tiến chức.
Trong đô thị lớn, mỗi nơi đều có cơ hội ẩn nấp, mỗi trường hợp đều có nhân vật ngọa hổ tàng long. Do đó một khi xảy ra chuyện, mọi người đều ra ngoài đứng xem, không chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì, còn muốn biết những người nào sinh sự.
Lúc Đường Bảo Ngưu trở lại, trên đất đã không còn Vạn Lý Vọng và Trần Bì.
- Ngươi thả bọn chúng sao?
Lần này Đường Bảo Ngưu cần phải hỏi tội.
- Nếu không thì thế nào?
Phương Hận Thiếu hỏi ngược lại:
- Ngươi muốn nuôi bọn chúng cả đời sao?
- Biết đâu ta có chuyện muốn hỏi bọn chúng, vậy mà ngươi lại thả đi!
- Ngươi muốn hỏi gì?
- Liên quan cái rắm gì đến ngươi!
- Nói nghe một chút đi, đừng thốt lời bất nhã như vậy.
- Bọn chúng lén lút như vậy, đang định đi đâu? Làm hại người nào?
- Ta đã hỏi, bọn chúng cũng không chịu nói.
- Cho nên ngươi thả bọn chúng đỉ?
- Nếu không thì thế nào? Mọi người đang nhìn vào, có cả phụ nữ và trẻ con, chẳng lẽ ngươi muốn dùng hình bức cung sao? Loại chuyện hèn hạ này, ngay cả Hà Tiểu Hà cũng không muốn làm, tên lỗ mãng ngươi sẽ không công khai thực hành chứ? Huống hồ ta là người nho nhã đọc nhiều thi thư, hơn nữa cũng đã có thu hoạch khác.
- Hừ, ta mới vừa quay lưng, đi xem quân địch có viện thủ hay không, ngươi lại bày đặt làm người tốt!
Phương Hận Thiếu vỗ vai Đường Bảo Ngưu còn cao hơn hắn một cái đầu, mỉm cười thấp giọng nói:
- Rồi rồi rồi… Ngươi cũng đừng có giả vờ, tay ngươi đang đau đến chảy cả nước mắt, còn lưu lại khóe mắt kia kìa. Mọi người hiểu nhau, đừng nên nóng nảy. Hì hì!
Đường Bảo Ngưu vội lau nước mắt.
Phương Hận Thiếu thấy hắn luống cuống tay chân, vội an ủi:
- Hai tên này chỉ là loại tầm thường, có thể làm được chuyện gì chứ? Bọn chúng chẳng qua là tiểu lâu la do Bạch Sầu Phi phái ra mà thôi, có điều trên tay lại có hai món rất thú vị.
Giả sử, Phương Hận Thiếu có thể từ trong miệng Trần Bì và Vạn Lý Vọng đã rơi vào tay bọn họ, hỏi ra được căn nguyên chuyện này, ít nhất cũng sẽ biết người thân của Vương Tiểu Thạch bị nhốt tại Bát gia trang. Nếu như hắn và Đường Bảo Ngưu có thể đi trước một bước, tấn công vào Bát gia trang, có lẽ bọn họ đã làm được một đại sự ngay trước mặt Vương Tiểu Thạch và Tứ Đại Danh Bổ.
Con người vốn dễ dàng bỏ qua cơ hội, bởi vì khi cơ hội đến gần, rất khó phân biệt tốt hay xấu, nặng hay nhẹ, lớn hay nhỏ. Mà con người chỉ cần không thể nhìn rõ chính mình, cũng sẽ không thể phân biệt được cơ hội.
Nhưng đôi khi được và mất lại rất khó phán định. Ngươi mất đi cơ hội này, có thể nhờ vậy mà có được cơ hội khác tốt hơn; mà có được cơ hội tốt này, thật ra đã mất đi một cơ hội tốt khác.
- Ngươi đừng có gấp!
Phương Hận Thiếu lại nói với Đường Bảo Ngưu đang hứng thú bừng bừng:
- Hai kẻ này đã nhắc nhở ta, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
- Chuyện quan trọng hơn?
Đường Bảo Ngưu đối với lời nói của Phương Hận Thiếu luôn nửa tin nửa ngờ.
- Đúng, so với việc lật đổ tên Bạch Bất Phi kia còn quan trọng hơn gấp mười lần, gấp trăm lần.
Sau đó hắn dùng ánh mắt và giọng điệu giống như thượng tướng quân đang dặn dò phó tướng chuyện quan trọng, hỏi:
- Đại sự như vậy, ngươi gánh vác được không?
- Trời ạ, có đại sự như vậy!
Đường Bảo Ngưu hưng phấn đến chảy cả nước miếng:
- Không có Đường Bảo Ngưu ta, có thể thành công được sao?
- Đúng đúng đúng, không có Đường cự hiệp, không thể thành đại sự.
Phương Hận Thiếu lại vỗ vai “người cao lớn” này, cười ha hả nói:
- Đúng là thành sự không đủ, bại sự không thừa *.
* Dựa theo câu thành ngữ “thành sự không đủ, bại sự có thừa”, nghĩa là không làm được chuyện, trái lại còn khiến cho mọi chuyện hỏng bét.
Sau đó hắn dùng sức vỗ vai Đường Bảo Ngưu, hào sảng nói:
- Chúng ta làm đại sự đi!
Cuối cùng, đoạn đối thoại không đầu không đuôi này, lọt vào tai những người đi đường và hán tử áo lam đang đứng xem hai tên điên điên khùng khùng, lại có một người nghe hiểu được.
Người này họ Đường, tên Hoài Thạch, là một trong số cao đồ của Mộng đảng Ôn trạch. Hắn nghe ra có chuyện kỳ lạ, thấy tình hình không ổn, lập tức bảo sư đệ bên cạnh là Chu Lỗi Thạch báo cho cấp trên.
Cấp trên, chính là thủ lĩnh của hắn.
Hắn không dám tin vừa rồi Phương Hận Thiếu chẳng làm gì cả, chỉ thổi vào mặt hắn một hơi.
Hắn cũng hoàn toàn không thể chấp nhận, bị Phương Hận Thiếu thổi một hơi là đã “xong rồi”.
Hắn dừng thiết liên hoa lại, quát lên:
- Cái gì xong rồi? Ngươi mới xong rồi!
- Không.
Phương Hận Thiếu bình tĩnh nói:
- Là ngươi xong rồi.
- Ta xong rồi?
Vạn Lý Vọng hét lên:
- Ta tiện tay là có thể giết ngươi!
- Ngươi cứ việc giết thử xem!
Phương Hận Thiếu chậm rãi nói:
- Ngươi vận công lực xem thử một chút! Đừng nói là ta không nhắc nhở ngươi trước, hà hà, ngươi quên ta họ gì rồi sao?
- Ta sợ ngươi chắc?
Vạn Lý Vọng kêu lên, giống như phải lớn tiếng kêu la mới có thể khiến cho tâm tình của hắn ổn định lại một chút:
- Ngươi không phải họ Đường, cũng không phải họ Ôn.
Người trong võ lâm đều biết, Thục Trung Đường môn sở trường ám khí, “Lão Tự Hiệu” Ôn gia lại giỏi dùng độc. Người trước mắt này không phải họ Đường, cũng không phải họ Ôn, vậy có gì phải sợ?
- Đúng đúng đúng.
Phương Hận Thiếu cười nói:
- Ta không phải họ Đường, cũng không phải họ Ôn.
Hắn nói như vậy, Vạn Lý Vọng lại cảm thấy sợ:
- Ngươi là Phương… ngươi họ Phương, ngươi… ngươi… ngươi…
Hắn liên tục nói “ngươi” ba lần, mới nói tiếp được:
- Ngươi có quan hệ thế nào với “Kim Tự Chiêu Bài” Phương gia?
- “Kim Tự Chiêu Bài” Phương thị nhất tộc, khí công và thủ pháp điểm huyệt độc bá thiên hạ, có một không hai trên giang hồ.
Phương Hận Thiếu gần như không thèm nhìn hắn:
- Ngươi cần gì biết ta là ai.
“Kim Tự Chiêu Bài” Phương thị nhất tộc, khí công xưng bá võ lâm, sáng ngang với ám khí Đường môn, độc dược Ôn gia, hỏa khí họ Lôi, binh khí Thái gia, khinh công họ Lương, diệu thủ Ban gia, quái chiêu Hà gia. Hiện giờ hắn lại bị con cháu của gia tộc khí công nổi danh bốn phương thổi một ngụm “khí” vào mặt, hắn không lập tức tuyệt khí đã xem như may mắn lên đến mũi rồi.
Nói đến, lúc này chóp mũi của hắn thật sự hơi ngứa.
Lúc này Đường Bảo Ngưu cũng đã khống chế Trần Bì, nghe được đề tài này, vừa lúc có dịp để hắn phát huy:
- Ngươi đã trúng phải khí công của hắn, đây là thủ pháp điểm huyệt mới nhất, hiếm nhất, tuyệt nhất, đã âm thầm tấn công vào kỳ kinh bát mạch của ngươi, ngươi đã xong rồi. Từ huyệt Trường Cường đến huyệt Bách Hội của ngươi đều bị hắn nhất khí công phá. Người đi lầu trống, hoàng hạc bất phục, ngươi thì nhà ở hồn mất, còn không biết cầu xin chúng ta tha thứ?
Vạn Lý Vọng run giọng biến sắc:
- Ngươi… ngươi chỉ thổi… thổi ta một hơi, ta đã… đã…
Phương Hận Thiếu giống như thở dài một tiếng vì hắn:
- Đại tượng vô hình, đại đạo đơn giản, chuyện này ngươi cũng không hiểu sao.
Sắc mặt Vạn Lý Vọng biến thành thê thảm. Phương Hận Thiếu lại hỏi:
- Cái mũi của ngươi còn ngứa hay không?
Vạn Lý Vọng đờ mặt ra nói:
- Ngứa… ngứa… rất ngứa… Chúng ta không thù không oán, chẳng qua chỉ có một chút hiểu lầm nho nhỏ, có thể… nói cho tại hạ phương pháp giải cứu hay không?
- Giải cứu?
Phương Hận Thiếu nghiêng đầu, dáng vẻ giống như trong lòng đang suy nghĩ nên ban ơn hay là kết oán.
- Vâng vâng vâng, xin hãy giơ cao đánh khẽ!
Vạn Lý Vọng khép nép cầu khẩn:
- Tha cho tôi một mạng.
- Không phải là không có biện pháp giải cứu…
- Xin công tử cứ dặn dò… Chỉ cần có thể bảo toàn thân thể, kiếp sau tôi nguyện làm trâu làm ngựa, nhất định sẽ trả ân huệ này.
Phương Hận Thiếu nhìn cái mũi của hắn một chút, chợt chau mày, “ừ” một tiếng.
Vạn Lý Vọng trong lòng rét run, vội sờ lỗ mũi, tâm thần hoảng hốt nói:
- Thế nào? Không cứu được sao?
Phương Hận Thiếu thở dài một tiếng:
- Không cứu được.
Hắn đánh ra một quyền, đồng thời lại thở dài nói:
- Đúng là ngốc hết thuốc chữa.
Khi hắn nói những lời này, Vạn Lý Vọng đã ngã chỏng vó bay ra bên ngoài tám bước, rơi xuống bên cạnh Trần Bì.
Trần Bì giận dữ hỏi:
- Tại sao ngươi lại muốn trốn?
Vạn Lý Vọng xoa xoa lỗ mũi, ấp úng nói:
- Bởi vì ta không muốn bị người ta bắt giống như ngươi.
Trần Bì nói:
- Bây giờ chẳng phải kết quả của ngươi cũng giống vậy sao? Chạy không được lại còn rước thêm cái xú danh không dám giao chiến.
Máu mũi Vạn Lý Vọng chảy ra, nhưng vẫn nhịn đau phản bác đến cùng:
- Ta chỉ muốn mở đường máu, kêu đại đội tới cứu viện ngươi, ai bảo là ta trốn!
Trần Bì nghe vậy hô hấp không thông.
Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu lại liếc mắt nhìn nhau. Phương Hận Thiếu nói:
- Xem ra, hai tên này chết cũng nói thành sống, đen cũng nói thành trắng, tính tình thật giống như ngươi.
Đường Bảo Ngưu hừ một tiếng, không nói lời nào, giống như mình chỉ lo chuyện của mình. Hắn đi đến góc đường Lam Sam nối liền với đường lớn Hoàng Khố, sau đó ôm lấy bàn tay đánh vỡ kiếm đã bị sưng một cục lớn, đau đến mức ngồi xổm xuống, nhún nhảy bảy tám lần. Sau đó hắn mới từ từ đứng lên, giống như không có chuyện gì, thong thả trở về đường Lam Sam.
Lúc này, tại đường Lam Sam đã có không ít người đứng xem, mọi người châu đầu ghé tai, thì thầm với nhau, đang thảo luận xem trận đánh vừa rồi là ẩu đả hay là báo thù.
Trong thành thị lớn, bất kỳ chỗ nào đều có thể xảy ra cơ hội, đều có thể là nơi thời cơ xuất hiện. Năm đó, trong một nơi đổ nát tại phố Khổ Thủy, Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi đã gặp Tô Mộng Chẩm, nhờ vậy sau này mới có thể thăng quan tiến chức.
Trong đô thị lớn, mỗi nơi đều có cơ hội ẩn nấp, mỗi trường hợp đều có nhân vật ngọa hổ tàng long. Do đó một khi xảy ra chuyện, mọi người đều ra ngoài đứng xem, không chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì, còn muốn biết những người nào sinh sự.
Lúc Đường Bảo Ngưu trở lại, trên đất đã không còn Vạn Lý Vọng và Trần Bì.
- Ngươi thả bọn chúng sao?
Lần này Đường Bảo Ngưu cần phải hỏi tội.
- Nếu không thì thế nào?
Phương Hận Thiếu hỏi ngược lại:
- Ngươi muốn nuôi bọn chúng cả đời sao?
- Biết đâu ta có chuyện muốn hỏi bọn chúng, vậy mà ngươi lại thả đi!
- Ngươi muốn hỏi gì?
- Liên quan cái rắm gì đến ngươi!
- Nói nghe một chút đi, đừng thốt lời bất nhã như vậy.
- Bọn chúng lén lút như vậy, đang định đi đâu? Làm hại người nào?
- Ta đã hỏi, bọn chúng cũng không chịu nói.
- Cho nên ngươi thả bọn chúng đỉ?
- Nếu không thì thế nào? Mọi người đang nhìn vào, có cả phụ nữ và trẻ con, chẳng lẽ ngươi muốn dùng hình bức cung sao? Loại chuyện hèn hạ này, ngay cả Hà Tiểu Hà cũng không muốn làm, tên lỗ mãng ngươi sẽ không công khai thực hành chứ? Huống hồ ta là người nho nhã đọc nhiều thi thư, hơn nữa cũng đã có thu hoạch khác.
- Hừ, ta mới vừa quay lưng, đi xem quân địch có viện thủ hay không, ngươi lại bày đặt làm người tốt!
Phương Hận Thiếu vỗ vai Đường Bảo Ngưu còn cao hơn hắn một cái đầu, mỉm cười thấp giọng nói:
- Rồi rồi rồi… Ngươi cũng đừng có giả vờ, tay ngươi đang đau đến chảy cả nước mắt, còn lưu lại khóe mắt kia kìa. Mọi người hiểu nhau, đừng nên nóng nảy. Hì hì!
Đường Bảo Ngưu vội lau nước mắt.
Phương Hận Thiếu thấy hắn luống cuống tay chân, vội an ủi:
- Hai tên này chỉ là loại tầm thường, có thể làm được chuyện gì chứ? Bọn chúng chẳng qua là tiểu lâu la do Bạch Sầu Phi phái ra mà thôi, có điều trên tay lại có hai món rất thú vị.
Giả sử, Phương Hận Thiếu có thể từ trong miệng Trần Bì và Vạn Lý Vọng đã rơi vào tay bọn họ, hỏi ra được căn nguyên chuyện này, ít nhất cũng sẽ biết người thân của Vương Tiểu Thạch bị nhốt tại Bát gia trang. Nếu như hắn và Đường Bảo Ngưu có thể đi trước một bước, tấn công vào Bát gia trang, có lẽ bọn họ đã làm được một đại sự ngay trước mặt Vương Tiểu Thạch và Tứ Đại Danh Bổ.
Con người vốn dễ dàng bỏ qua cơ hội, bởi vì khi cơ hội đến gần, rất khó phân biệt tốt hay xấu, nặng hay nhẹ, lớn hay nhỏ. Mà con người chỉ cần không thể nhìn rõ chính mình, cũng sẽ không thể phân biệt được cơ hội.
Nhưng đôi khi được và mất lại rất khó phán định. Ngươi mất đi cơ hội này, có thể nhờ vậy mà có được cơ hội khác tốt hơn; mà có được cơ hội tốt này, thật ra đã mất đi một cơ hội tốt khác.
- Ngươi đừng có gấp!
Phương Hận Thiếu lại nói với Đường Bảo Ngưu đang hứng thú bừng bừng:
- Hai kẻ này đã nhắc nhở ta, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
- Chuyện quan trọng hơn?
Đường Bảo Ngưu đối với lời nói của Phương Hận Thiếu luôn nửa tin nửa ngờ.
- Đúng, so với việc lật đổ tên Bạch Bất Phi kia còn quan trọng hơn gấp mười lần, gấp trăm lần.
Sau đó hắn dùng ánh mắt và giọng điệu giống như thượng tướng quân đang dặn dò phó tướng chuyện quan trọng, hỏi:
- Đại sự như vậy, ngươi gánh vác được không?
- Trời ạ, có đại sự như vậy!
Đường Bảo Ngưu hưng phấn đến chảy cả nước miếng:
- Không có Đường Bảo Ngưu ta, có thể thành công được sao?
- Đúng đúng đúng, không có Đường cự hiệp, không thể thành đại sự.
Phương Hận Thiếu lại vỗ vai “người cao lớn” này, cười ha hả nói:
- Đúng là thành sự không đủ, bại sự không thừa *.
* Dựa theo câu thành ngữ “thành sự không đủ, bại sự có thừa”, nghĩa là không làm được chuyện, trái lại còn khiến cho mọi chuyện hỏng bét.
Sau đó hắn dùng sức vỗ vai Đường Bảo Ngưu, hào sảng nói:
- Chúng ta làm đại sự đi!
Cuối cùng, đoạn đối thoại không đầu không đuôi này, lọt vào tai những người đi đường và hán tử áo lam đang đứng xem hai tên điên điên khùng khùng, lại có một người nghe hiểu được.
Người này họ Đường, tên Hoài Thạch, là một trong số cao đồ của Mộng đảng Ôn trạch. Hắn nghe ra có chuyện kỳ lạ, thấy tình hình không ổn, lập tức bảo sư đệ bên cạnh là Chu Lỗi Thạch báo cho cấp trên.
Cấp trên, chính là thủ lĩnh của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.