Chương 148: GIAO CHIẾN
Thương Thiên Bạch Hạc
02/04/2013
“ Dẫn xà xuất động?” Cáp Mật Thứ nhướng mày, nhìn vũng nước, như có điều suy nghĩ.
Tương Khổng Minh cầm lấy một hạt đậu trên bàn bỏ vào chỗ đó, nói: “ Nếu ở chỗ này không ngừng tăng binh, xin hỏi quốc sư, Hán đình sẽ có phản ứng gì?”
Cáp Mật Thứ trầm giọng nói: “ Phản ứng của Hán đình chỉ có không ngừng tăng viện, bảo trì lực địch với chúng ta.”
Tương Khổng Minh gật đầu nói: “ Đúng vậy, chỉ cần quốc sư có thể làm cho Hán Hiền đế đem Hoàng Long quân đoàn bảo hộ kinh sư điều động một nửa, việc này đã thành công chín phần.”
Cáp Mật Thứ hai mắt tỏa ánh sáng, mà dù là thanh âm cũng mang theo một tia run rẩy: “ Lối đi gần nhất.”
Tương Khổng Minh cười ha ha nói: “ Lời của quốc sư chính hợp ý ta.”
Cáp Mật Thứ chỉ thoáng thất thố, chốc lát sau liền hồi phục bình thường, hắn nhíu mày nói: “ Dù là như thế, chúng ta phải từ chỗ nào để đột phá vào?”
Tương Khổng Minh nhìn hắn lắc đầu, thở dài nói: “ Quốc sư thật không đủ bằng hữu, ta đã đem lời nói ra rõ ràng như thế, chẳng lẽ quốc sư còn muốn giấu diếm việc của Trình gia sao?”
Cáp Mật Thứ đứng bật lên, cũng không che giấu được sự kinh hãi trong ánh mắt.
Áo Bổn tông sư không hề né tránh, đưa tay đánh một kích, rốt cục lần đầu tiên chạm tay chính diện cùng Lợi Trí.
Mã đao của Lợi Trí phảng phất như lâm vào một dòng suối chảy vô hình, chẳng những tốc độ giảm xuống, hơn nữa nội lực bám vào thân đao ngay tức thì bị giảm hơn phân nửa.
Cũng may tâm trí hắn kiên định, cũng không kinh hoảng, ngược lại càng là phấn khởi, một đao chém xuống, tràn ngập khí thế thảm thiết ngọc đá cùng vỡ.
Nắm tay của Áo Bổn rốt cục chạm vào mũi đao của hắn, một màn khiến người khác quỷ dị liền xuất hiện.
Một kích toàn lực của Lợi Trí cũng giống như đá rơi vào trong biển rộng, không hề dấy lên một tia gợn sóng.
Trong lòng Lợi Trí hoảng hốt, đang muốn rút đao lui về phía sau, lại phát hiện trên nắm tay Áo Bổn xuất ra hấp lực khôn cùng, đem mã đao của hắn vững vàng hấp cứng lại.
Hắn lâm nguy không sợ hãi, lập tức buông đao, tiến lên một bước, một chưởng hướng ngực đánh tới. Đúng là dũng mãnh tiến bước, không hề có chút ý niệm lùi lại.
Áo Bổn nhìn vị đệ nhất cao thủ tuổi trẻ của Hung Nô đang đứng trước mắt, trong lòng ngàn vạn cảm khái. Vì sao Hán đình cùng Hung Nô đều xuất hiện những nhân vật xuất sắc tới như vậy, so sánh, những thiếu niên đồng lứa ở Khải Tát thật sự kém cỏi hơn bọn họ nhiều. Có lẽ, chỉ có vị nhị vương tử mà hắn cũng không sao hiểu thấu mới có đủ tài trí ganh đua ngắn dài với bọn họ.
Hoắc nhiên, một thanh trường kiếm từ bên người Lợi Trí giành trước đâm tới, Hứa Hải Phong lần đầu tiên buông tha việc phòng thủ, chủ động tiến công.
Đối mặt hai vị nhất phẩm cao thủ liên thủ tấn công, Áo Bổn tông sư cũng không hề sợ hãi, tay phải hắn hướng trên cao run lên, mã đao trên tay giống như đột nhiên có tính mạng, như con linh xà nghênh tới. Đồng thời tay trái biến chưởng, cùng một chưởng cạn kiệt toàn lực của Lợi Trí nặng nề đánh thẳng vào nhau.
“ Đinh.” Một tiếng vang nhỏ, Hứa Hải Phong bị nội lực trên thân kiếm đánh lui mấy bước, giương mắt nhìn lên, Lợi Trí cũng không khá hơn chút nào, cũng bật lui về phía sau.
Mã đao của Lợi Trí nằm trong tay Áo Bổn càng thêm linh hoạt quyền biến.
Đâm, chọc, chém, chặt, quét, Áo Bổn xuất thủ vốn là tùy tâm sở dục, phảng phất như thiên mã hành không, không còn chỗ hở.
Nhưng đao pháp vốn với những chiêu đơn giản lại làm cho Hứa Hải Phong lâm vào hiểm cảnh nghiêm trọng chưa từng có trước đó.
Hai chân hắn sóng vai mà đứng, một thanh Bất Phá thần kiếm huy vũ như gió cuốn mây tan, trong lòng lại sáng như gương, những biến hóa bên ngoài đều hiện rõ bên trong.
Chỉ là tuy hắn có thể cảm ứng được mỗi chiêu mỗi thức của Áo Bổn, nhưng công lực của hắn so sánh với hắn, cũng là như trời với đất.
Đao kiếm tương giao, ở trong thoáng chốc đã qua hơn mười lần.
Mỗi một lần đánh, chân khí âm nhu của Áo Bổn liền thông qua Bất Phá thần kiếm xâm nhập vào kinh mạch Hứa Hải Phong, nếu không phải công lực của hắn hữu thành, Tĩnh Tâm Quyết toàn lực vận chuyển, thì đã sớm bị tê dại cánh tay, không cách nào giơ kiếm.
Áo Bổn cường công mấy chiêu, nhìn thấy Hứa Hải Phong như sắp bại lui, đang muốn thừa thắng truy kích, lại nghe trong tai truyền đến một thanh âm cực kỳ êm tai: “ Tiền bối cẩn thận.”
Thở dài một hơi, đối mặt nhân vật thình lình xuất hiện, cho dù hắn có cường đại, cũng không dám có lòng khinh thường.
Áo Bổn thu chiêu nhảy lùi lại, ngón tay cái của tay trái điểm nhẹ, vừa lúc điểm trúng món binh khí kỳ môn của Hạ Nhã Quân đang đánh tới.
Binh khí của Hạ Nhã Quân là một sợi dây lụa năm màu, trong ngày thường cuộn thành một đoàn, không hề vướng víu chút nào, không nghĩ ra cũng là một kiện binh khí mềm mại vô cùng uy lực.
Hứa Hải Phong hoãn lại một hơi, lúc này mới phát giác chỉ một thoáng thời gian, chân khí của chính mình đã tiêu hao hơn năm thành.
Lợi Trí bật thốt lên: “ Hạ tiểu thư?”
Lúc ở Hung Nô hắn từng cùng Hạ Nhã Quân có một lần gặp mặt, chỉ là dù sao cũng nghĩ không ra thiếu nữ có vẻ bề ngoài mềm mại yếu nhược dĩ nhiên lại có được công phu thần kì như thế.
Chỉ nhìn nàng vừa ra tay, đã đem Áo Bổn tông sư uy phong bát diện đánh lui, bởi vậy có thể thấy được, võ công của nàng ít nhất phải cao hơn mình.
Hạ Nhã Quân nhìn hắn nhoẻn miệng cười, phong tình trong nháy mắt làm Lợi Trí mắt cao hơn đỉnh lại nổi lên một cảm tình khác thường trong lòng.
“ Hạ tiểu thư rốt cục nhịn không được muốn xuất thủ sao?” Áo Bổn tựa hồ đã sớm biết có Hạ Nhã Quân ở đây, đối với sự xuất hiện của nàng không chút nào khách khí.
Hạ Nhã Quân thoáng khom người, nói: “ Tiền bối muốn đả thương phu quân của thiếp thân, thiếp thân làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn.”
Áo Bổn liếc mắt nhìn nàng, cười nói: “ Nếu sau mười năm nữa, Hạ tiểu thư còn có tư cách nói ra lời này. Nhưng là hôm nay, ngươi vừa mới bước chân vào cảnh giới tông sư, căn cơ không yên, nội lực không thuần, lại làm sao có thể ngăn cản lão phu.”
Hạ Nhã Quân nhẹ giọng nói: “ Một mình vãn bối, quả thật không bằng tiền bối. Nhưng nơi này là Ngọa Long thành, chính là một người không thể áp đông người, trăm đối một, tiền bối nắm chắc có thể tổn thương được phu quân của thiếp thân sao?”
Áo Bổn bật cười nói: “ Có thể hay không, phải thử một lần mới biết.”
Hào khí trong không trung lại khẩn trương lên, chỉ là khác với vừa rồi cùng sóng vai tác chiến với Hứa Hải Phong, ngoại trừ Hung Nô cao thủ Lợi Trí, còn có Hạ Nhã Quân vừa mới đặt chân lên cảnh giới tông sư.
“ Quân sư đại nhân quả nhiên cao minh, ngay cả việc của Trình gia cũng không thể gạt được tầm mắt của ngươi a.” Cáp Mật Thứ chậm rãi ngồi xuống, cười khổ nói.
“ Chẳng qua nhất thời may mắn mà thôi.” Tương Khổng Minh mỉm cười nói: “ Trình gia tại quân chính hai giới kinh doanh nhiều năm, ngoại trừ bộ đội Hồng Sắc Hải Dương binh đoàn của Phương gia cùng Hoàng Long quân đoàn của hoàng thất, ba đại quân đoàn còn lại đều cùng Trình gia có mạng lưới quan hệ thiên ti vạn lũ.”
Cáp Mật Thứ thân là quốc sư Hung Nô, trở thành túi khôn đáng tin cậy nhất của Mạo Đốn Đan Vu, kiến thức trí tuệ của bản thân hắn đúng là có chỗ hơn người.
Nghe được lời của Tương Khổng Minh, hắn lập tức tiếp lời: “ Thương Lang quân đoàn?”
“ Không sai.” Tương Khổng Minh vỗ tay nói: “ Nguyên nhân chính là vì quý quốc có được Trình gia làm nội ứng, cho nên kế này mới có khả năng thành công. Nếu không, hắc hắc…”
Cáp Mật Thứ tràn đầy đồng cảm gật đầu, nếu người Hán có thể vạn người một lòng, bằng nhân khẩu số lượng cùng trí tuệ, đủ để quét ngang thiên hạ. Chỉ tiếc, lịch đại những kẻ đương quyền ham thích nhất không phải là mở rộng biên cương, mà là tự giết lẫn nhau, nội đấu không ngớt.
“ Ta cùng quốc sư ước định tại đây, nếu quốc sư có thể diệt tuyệt cả nhà Lưu thị, vậy trong vòng hai năm, thiết kỵ của Hắc Kỳ quân tuyệt đối không bước lên đại thảo nguyên một bước.” Tương Khổng Minh hứa hẹn nói.
Cáp Mật Thứ nhìn hắn, chậm rãi hỏi: “ Tương quân sư chẳng lẽ nghĩ rằng trong hai năm thời gian có thể diệt toàn Khải Tát hay sao?”
Tương Khổng Minh cười nói: “ Đến tột cùng có hay không, xin mời quốc sư hãy chờ đợi mà xem.”
“ Được.” Cáp Mật Thứ lại hỏi: “ Nếu nói Hắc Kỳ quân nhất thống Khải Tát, mà nước ta tru diệt Lưu, Trình hai nhà, đến lúc đó có phải lấy Lâm An làm ranh giới, vĩnh viễn làm huynh đệ chi bang?”
“ Không phải vậy.” Tương Khổng Minh lắc đầu, nói: “ Nếu là thật có lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhất quyết thư hùng.”
Cáp Mật Thứ đứng bật lên, vươn tay nói: “ Đã như vậy, ta và ngươi vỗ tay làm thệ, trong vòng hai năm, ta và ngươi không hề phạm nhau.”
Tương Khổng Minh tiêu sái cười, cùng hắn chạm nhau ba chưởng, chỉ là ai cũng biết, loại ước định bằng miệng này cũng không có nửa phần lực lượng ước thúc.
Tiếng gió kích động, dải lụa tung bay.
Hết thảy bày biện trong căn phòng nhỏ dưới dư lực của tứ đại cao thủ giao phong đều biến thành phấn vụn.
Lợi Trí tuy không còn binh khí thuận tay, nhưng hắn vẫn đứng ngay chính diện phía trước, không chút lùi bước cùng Áo Bổn giằng co, tuy trên người đã nhiều vết thương, nhưng không hề lùi nửa bước.
Hai vợ chồng Hứa Hải Phong cùng Hạ Nhã Quân, tâm ý tương thông, binh khí vừa nhu vừa cương, tiếp được hơn phân nửa công kích của Áo Bổn. Ba người bọn họ tạo thành hình tam giác đứng thẳng, ổn đánh ổn trọng, phối hợp càng thêm thuần thục.
Áo Bổn tông sư lấy một địch ba, tuy không hề rơi vào hạ phong, nhưng muốn đánh chết Hứa Hải Phong, trong khoảng thời gian ngắn cũng là không có khả năng.
Đến một lúc, Áo Bổn khẽ kêu một tiếng, mã đao trong tay huyễn xuất ra ngàn vạn trọng ảnh, đem Lợi Trí bao khỏa bên trong. Đồng thời, một lần bước tới, thân hình như điện, ngạnh sanh loạn nhập vào giữa ba người.
Gặp phải biến cố này, trong lòng ba người đồng thời thầm nghĩ: “ Không hay.”
Đối mặt đao quang kiếm ảnh hướng chính mình ùn ùn kéo đến đè xuống, trong lòng Lợi Trí giờ khắc này ngoài ý muốn bình tĩnh trở lại.
Sinh tử trước mắt, ngũ quan lục thức của hắn đột nhiên đề thăng, chợt phảng phất như đang nhìn thấy được điều gì đó. Hắn nheo lại hai mắt, huy ra một chưởng, cũng vừa lúc huých một chút vào đao ảnh rắn chắc.
Dây lụa trong tay Hạ Nhã Quân đột nhiên co rút lại, giống như con rắn quấn lên cổ Áo Bổn tông sư.
Thái Cực kiếm pháp của Hứa Hải Phong toàn lực triển khai, chỉ cầu có được một cơ hội thở dốc chốc lát, thì sẽ thoát ly hiểm cảnh.
Lúc này đây lực tiến công của Áo Bổn đã nắm trong tay, hắn căn bản không để ý tới sợi dây lụa đang quấn đến, mạnh tiến lên một bước, đưa tay một trảo, không ngờ dùng bàn tay trần chụp được Bất Phá thần kiếm của Hứa Hải Phong thật vững vàng.
Trong lòng Hứa Hải Phong biết không ổn, lập tức buông tay quăng kiếm, bay ngược ra sau.
Trước mặt đột nhiên sáng ngời, một đạo quang mang sáng rực chói mắt hướng ngay ngực hắn đâm tới.
Quang mang này quả thực quá nhanh, Hứa Hải Phong tránh cũng không thể tránh, vội vàng giơ lên tay phải, tưởng muốn đem bảo đao tiếp lấy.
Trong lòng Áo Bổn tông sư cười lạnh, nếu một đao này có thể để cho Hứa Hải Phong dùng bàn tay trần ngăn trở, vậy danh hiệu tông sư của hắn xem như là biến mất trên đời.
Hai tay Hứa Hải Phong hợp lại, lại đem mã đao vững vàng giữ chặt.
Trong lòng Áo Bổn chợt rùng mình, hắn đột nhiên phát hiện, một đao kia cũng không sao chém tới nổi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.