Thương Thiên Phách Huyết

Chương 147: NHẬP ÚNG

Thương Thiên Bạch Hạc

02/04/2013



Áo Bổn tông sư xoa hai tay, thở dài nói: “ Lão phu bình sinh đã gặp, chỉ thấy Hứa tướng quân một thân thiên phú thật kỳ lạ nhất. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, chẳng những tu vi võ học cao hơn một tầng, hơn nữa còn vượt qua bước mấu chốt nhất, tu dưỡng ở tinh thần thế giới cũng có thể sánh được với lão phu. Đây đúng là việc trước nay chưa từng có.”

Lợi Trí quay đầu lại, trong mắt nhìn về phía Hứa Hải Phong không che giấu được thần sắc cực kỳ kinh ngạc.

Hứa Hải Phong cười khổ, nói: “ Lợi Trí huynh không nên nhìn ta, nếu không nhờ sư phụ ngươi, ta cũng không khả năng có sự tiến bộ này.”

Áo Bổn “ di” một tiếng, nói: “ Nguyên lai Thác Hà Đế lão đệ đã ra tay trước cả ta.”

Lợi Trí tức giận hừ nói: “ Gia sư là thân phận nào, sao lại khi dễ kẻ nhỏ yếu. Huống chi, nếu là gia sư thật sự xuất thủ, Hứa huynh đệ…”

Hắn đột nhiên câm miệng không nói, nhưng ai cũng hiểu ý tứ của hắn, nếu Thác Hà Đế từng ra tay, vậy Hứa Hải Phong làm gì còn mạng sống.

“ Ai…” Áo Bổn lắc đầu thở dài nói: “ Lệnh sư tuy khó động thủ, nhưng một cửa này so với sinh tử còn hiểm ác hơn. Chỉ là ý chí của Hứa tướng quân kiên định, nên cuối cùng gặp họa được phúc.”

Hứa Hải Phong nghĩ đến tình huống lúc đó, chính mình dưới lực lượng tinh thần của Thác Hà Đế áp bách, cơ hồ lâm vào cảnh tượng điên cuồng, nếu không phải dị huyết trong cơ thể không chịu nổi áp bách, đột nhiên bộc phát ra lực lượng thần kỳ, thì chính mình cho dù không biết thành người điên, cũng là hao tổn tâm thần, chung thân vô vọng đặt chân vào cảnh giới tông sư.

Chẳng qua nếu không nhờ như thế, lại làm sao giúp hắn biến tia khiếp nhược trong đáy lòng trở thành hư không.

Chỉ có phá rồi sau đó lập, mới có thể một lần bay tung lên bầu trời.

Hắn vỗ vỗ lên bờ vai kích động của Lợi Trí, nói: “ Ta cùng với lệnh sư phân ra trận doanh bất đồng, Thác Hà Đế tiền bối có thể đối đãi với ta như thế, đã tận nhân nghĩa, tiểu đệ tuyệt không có lòng oán hận.”

Áo Bổn đối với câu trả lời của hắn không có chút nào ngoài ý muốn, nếu không có trí tuệ khí độ thế này, hắn làm sao có thể vượt qua bình chướng cửa ải thiên cổ đệ nhất khó khăn của người tập võ.

Hứa Hải Phong nhìn về phía Áo Bổn tông sư, giơ lên chén rượu nói: “ Ta cùng với tiền bối cũng là như thế, chỉ là vãn bối công lực nông cạn, quả thật không phải là địch thủ của tiền bối. Lại không muốn bó tay chờ chết, không thể làm gì khác hơn là dựa vào lực người đông thế mạnh, thần binh lợi khí, không chỗ nào cố kỵ, còn thỉnh tiền bối thứ lỗi.”

Áo Bổn cầm lấy chén rượu trước người cụng vào chén hắn, uống một hơi cạn sạch, nói: “ Lý phải như thế, nếu ngươi có thể lưu lại được lão phu, lão phu cũng tuyệt không trách ngươi.”

“ Như thế vãn bối cũng an tâm.” Hứa Hải Phong như trút được gánh nặng nói.

Áo Bổn nhìn hắn, chậm rãi nói: “ Nếu ngươi có thể đáp ứng lão phu, mang Hắc Kỳ quân thoái ẩn, không hề hỏi qua thế sự. Lão phu liền đại biểu đại đế, duẫn nặc Lâm An thành cho ngươi làm đất phong. Nhiều thế hệ tương truyền.”

Hứa Hải Phong cũng không trả lời, chỉ đón lấy ánh mắt của hắn, từ từ thu liễm nụ cười trên mặt, chậm rãi đứng lên, rút Bất Phá thần kiếm bên hông ra, lui về phía sau ba bước, nói: “ Tiền bối, mời…”

“ Đinh quang…” Lợi Trí đem chén rượu cầm trong tay vứt lên mặt đất, đứng thẳng lên, nhìn Áo Bổn tông sư nói: “ Vãn bối bất tài, nhưng hôm nay nếu gặp phải việc này, chỉ đành cùng Hứa huynh đệ sóng vai tác chiến, còn thỉnh tiền bối không trách.”

Áo Bổn buông chén rượu trong tay, thất vọng nói: “ Lão phu đã biết các ngươi sẽ làm như vậy, cũng được, nể mặt Thác Hà Đế lão đệ, lão phu sẽ không lấy tính mạng Lợi Trí ngươi.”

Trong cửa hàng tạp hóa, Tương Khổng Minh thò ngón tay chấm nước trà, vẽ lên bàn.

Chỉ trong chốc lát, một bộ bản đồ núi non vô cùng sống động xuất hiện ở trên mặt bàn.

Nếu Hứa Hải Phong ở đây, tất nhiên sẽ tấm tắc kỳ lạ, thư pháp của Tương Khổng Minh thật thấp kém, thê thảm đến không nỡ nhìn. Nhưng vẽ tới vẽ lui, quả thật lại có tiêu chuẩn cấp đại sư. Thật sự làm cho người ta khó mà tin được hai bản vẽ này là xuất từ tay của một người.

Cáp Mật Thứ chỉ liếc mắt nhìn, liền hiểu rõ, hắn ngẩng đầu hỏi: “ Biên giới?”



Tương Khổng Minh gật đầu khen: “ Quốc sư quả nhiên lợi hại, học sinh đang vẽ chính là biên giới của Đại Hán cùng quý quốc.”

“ Quân sư lệnh tiểu nhi mang thư về, từng nói có một kế có thể giúp nước ta không chút tốn sức mà tiêu diệt Lưu thị, không biết kế từ đâu ra?” Cáp Mật Thứ rốt cục ném ra vấn đề muốn biết nhất giấu trong lòng, nếu không như thế, hắn đã không đích thân đi tới Lâm An.

Tương Khổng Minh cười vẽ thêm vài nét trên bức họa, lập tức dòng nước từ ngón tay hắn chảy xuống.

Cáp Mật Thứ cau mày, vẫn khó hiểu ý tứ bên trong.

Hắn đương nhiên biết địa phương mà Tương Khổng Minh đang chỉ điểm, đó chính là nơi trú ngụ của Phi Mã quân đoàn đỉnh đỉnh đại danh của Hung Nô.

Nơi này mặc dù là quan tạp trọng yếu của Hung Nô truân binh, nhưng phía trước Phi Mã quân đoàn còn có một chướng nại khó có thể vượt qua.

Đại Hán đế quốc rạng danh thiên hạ, duy nhất dám cùng Hung Nô nhân tiến hành quyết chiến trên lưng ngựa chính là Hồng Sắc Hải Dương quân đoàn.

Cáp Mật Thứ chuyên tâm nhìn kỹ Tương Khổng Minh tạo cho hắn cảm giác là người cao thâm khó lường, loại cảm giác này cũng là lần đầu tiên hắn có, cho dù đối mặt với Thác Hà Đế tông sư, cũng chưa từng có được ảo giác như thế.

Tương Khổng Minh nhẹ phe phẩy quạt, hỏi: “ Xin hỏi quốc sư, quý quốc giỏi về tấn công, Đại Hán lại giỏi thủ, nhưng nếu quý quốc muốn đánh tới kinh sư, xin hỏi có mấy phần nắm chắc?”

Cáp Mật Thứ suy nghĩ chốc lát, nói: “ Khó.”

“ Không sai, Đại Hán dân cư đông đảo, chỉ cần Hung Nô thiết kỵ nhập biên, có thể triệu tập thiên hạ các nơi châu quận quân mã, đến lúc đó một hô trăm ứng, cùng nhau tương trợ. Quý quốc quân đội chiến thắng một hai trận không khó, nhưng nghĩ muốn nhập kinh, cũng là có lòng vô lực.”

Cáp Mật Thứ khổ sở gật đầu, tình huống này hắn làm sao mà không biết, lịch đại Hung Nô đế vương người nào không nghĩ xuôi nam cướp lấy thiên hạ của Đại Hán, chỉ là mỗi lần chiến tranh, cho dù lực mạnh nhân tài kiệt xuất, cũng không cách nào đạt tới mục đích. Nguyên nhân duy nhất chính là Đại Hán dân cư quả thật nhiều lắm, giết không xong, diệt không dứt.

Tương Khổng Minh lắc đầu nói: “ Hôm nay, ta tặng quốc sư bốn chữ, nếu có thể linh hoạt vận dụng, phá được kinh sư chỉ là trong thời gian ngắn.”

Hai mắt Cáp Mật Thứ tỏa ánh sáng, cung kính nói: “ Thỉnh quân sư chỉ điểm.”

Khóe miệng Tương Khổng Minh hiện ra một tia cười lạnh, nói gằn từng chữ: “ Dẫn xà xuất động.” ( Dẫn rắn ra khỏi hang ổ.)

Hứa Hải Phong cùng Lợi Trí nhìn nhau cười, sóng vai mà đứng.

Áo Bổn búng ra ngón tay, chén rượu trong tay nhanh chóng xoay tròn, hướng khuôn mặt Lợi Trí bay đi.

Lợi Trí không dám chậm trễ, tay phải sờ vào bên hông, một thanh mã đao xuất hiện trên tay, huyễn khởi một mảnh ánh đao, bổ về phía trước.

Mũi đao cùng chén rượu vừa chạm vào, thân thể Lợi Trí có chút hoảng động, hét lớn một tiếng, nội lực tăng vọt, đem chén rượu đánh cho nát bấy, theo sau một đao vọt tới trước, không chút chần chờ hướng Áo Bổn tông sư phát động thế công.

Hứa Hải Phong theo sát sau đó, Bất Phá thần kiếm múa ra hai đoàn quang ảnh, đem thân thể Lợi Trí thủ vệ như tường đồng vách sắt, giọt nước không lọt.

Trên mặt Áo Bổn lộ ra vẻ tươi cười, hắn khẽ cười nói: “ Ánh sáng của hạt gạo, cũng dám cùng trăng sáng xưng hùng.”

Thân thể của hắn chợt biến mất, như quỷ mị xuất hiện bên người Lợi Trí, đánh ra một chưởng.

Lợi Trí hét lớn một tiếng, một đao súc đầy lực đạo ở giữa không trung tạo thành một đường cong kỳ dị, lại đón nhận bàn tay của Áo Bổn tông sư.



Trên mặt Áo Bổn lộ ra vẻ tán thưởng, cười nói: “ Được, không hổ là đệ tử đắc ý của Thác Hà Đế.”

Hắn đứng tại chỗ, thân thể chỉ tránh né một chút.

Lợi Trí tuy rõ ràng cảm thấy Áo Bổn đứng ngay trước mắt, nhưng đã lại cho hắn một cảm giác cổ quái là hắn đã rời đi.

Hắn lập tức biết, tinh thần trạng thái của chính mình đã bị lực lượng tinh thần của đối phương làm ảnh hưởng, nên không cách nào nắm giữ vị trí cùng động tác chân thật của đối phương.

Sắc mặt Lợi Trí ngưng tụ, trên tay càng thêm dùng sức ba phần, một đao bổ ra, cũng không lưu lại chút dư lực.

Thân thể Áo Bổn hơi nghiêng, ở thời điểm ngàn quân nguy kịch tránh thoát một đao đủ để chém bia vỡ thạch. Theo sau một chưởng không chút nào chần chờ đánh thẳng vào lưng Lợi Trí.

Chỉ cần bị một chưởng này của hắn đánh trúng, hắn có thể nắm chắc tình huống không làm thương tổn Lợi Trí mà vẫn có thể chấn ngất hắn.

Chỉ là một chưởng không chút sơ hở này lại đột nhiên ngừng lại cách lưng Lợi Trí trong khoảnh khắc.

Bởi vì có một thanh trường kiếm cổ phác ngăm đen vừa lúc chen ngang vào đường đi tới của một chưởng kia.

Hứa Hải Phong cười vang nói: “ Vừa rồi tiền bối đã nói sai, hẳn là ánh sáng nhỏ như hạt gạo, sao dám cùng trăng sáng tranh huy.”

Áo Bổn hóa chưởng thành chỉ, điểm nhẹ lên Bất Phá thần kiếm. Một cỗ nội lực cực kỳ âm nhu truyền từ dưới thân kiếm mà lên, đồng thời nói: “ Thật không? Lão phu không tinh Hán ngữ, đa tạ chỉ giáo.”

Hứa Hải Phong hừ nhẹ một tiếng, trong lòng thầm kêu lợi hại, luồng nội lực âm nhu này dọc theo kinh mạch trên cánh tay trực trùng xông vào. May là Tĩnh Tâm Quyết của hắn đã đạt tới cảnh giới tầng thứ bảy, ngay lập tức liền hóa giải, nếu không như thế, chỉ một chút này đã nếm khổ không ít.

Áo Bổn đang muốn truy kích, phía sau lại truyền đến một đạo đao phong xé gió sắc bén, chính là Lợi Trí lại huy đao công tới.

Một đao của hắn cũng là toàn lực đánh ra, dù là Áo Bổn tông sư có khả năng, cũng không dám có chút chậm trễ.

Áo Bổn cau mày, toàn thân né qua, một ngón tay điểm tới hậu tâm của Lợi Trí, nhưng mới ra nửa chiêu, lại gặp phải Bất Phá thần kiếm của Hứa Hải Phong.

Lợi Trí dùng đao, nhìn như hổ điên, luôn liều mạng, từng đao bổ tới, giỏi về tấn công.

Hứa Hải Phong cầm kiếm, tỉnh táo thâm trầm, mưu định sau động, dù bận vẫn ung dung, là người giỏi thủ.

Hai người bọn họ một công một thủ, người công toàn tâm toàn ý, người thủ tận thiện tận mỹ, đúng là phối hợp không chê vào đâu được.

Lại thêm mấy hiệp, tuy Áo Bổn nắm giữ chủ động, nhưng dưới sự phối hợp giữa hai người, thủy chung không khả năng chen vào.

Lợi Trí nguyên lai là một cô nhi trên thảo nguyên, lúc còn nhỏ được Thác Hà Đế nhìn trúng, thu dưỡng bên người, hắn luyện võ thành si, lại có cao thủ như Thác Hà Đế ở bên người chỉ điểm. Vì thế tuy còn trẻ tuổi, nhưng đã đạt tới tiêu chuẩn đỉnh núi nhất phẩm.

Nếu nói về thể năng, dù là Áo Bổn tông sư cũng chưa chắc có thể thắng được năm tráng khí duệ như Lợi Trí.

Nhưng dù sao hắn còn chưa lĩnh ngộ được lực lượng tinh thần, vì thế ở trước mặt Áo Bổn tông sư, liền trở nên trói tay trói chân, kỹ thấp hơn một bậc, muốn đem hắn chế trụ, đối với Áo Bổn không phải là việc khó.

Nhưng Hứa Hải Phong cũng là một chuẩn tông sư cao thủ đã lĩnh ngộ tinh thần lực lượng, có hắn ở một bên thủ hộ cho Lợi Trí, tình huống lập tức rất bất đồng, tưởng muốn dưới tình huống không hề đả thương người, chế phục Lợi Trí cơ hồ thành một chuyện không có khả năng.

Áo Bổn bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: “ Lợi Trí hiền chất cẩn thận, lão phu phải xuất nặng tay.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thương Thiên Phách Huyết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook