Quyển 13 - Chương 30: Biên quan báo nguy (1)
Tử Mộc Vạn Quân
05/04/2013
« Thương thiên giám »:
Thiên địa bất nhân, vạn vật làm cẩu.
Giận giáng lên đầu, muốn hỏi thương thiên.
Tại sao làm người? Tại sao mà sống? Tại sao mà chết? Tại sao mà khổ? Tại sao đành chịu? Tại sao buông bỏ?
Người là sinh linh, tử là kết thúc, bể khổ không khổ, quá nhiều đành chịu, trong tâm buông bỏ, phương chứng như lai.
Giữa tràng giết chóc, nguy hiểm khôn cùng, chỉ có tử chiến, không có lui chân.
Giữa vũng máu, thân hình mỗi một người ngã xuống, viết nên một bản nhạc về linh hồn bất khuất.
Sinh mệnh càng yếu nhược, sinh mệnh lại càng kiên cường, tín niệm luôn tồn tại trong lòng mỗi người.
Chiến sĩ còn sống, hay là đã chết, mọi người đều là anh hùng của dân tộc! Trăm năm về sau, dương quang vẫn còn sáng lạn, khi sơn hà trở lại vẻ tú lệ, sinh hoạt lại trở nên tốt đẹp, khi mọi người nhớ lại những chuyện đã trải qua. Đến lúc đó, tánh mạng của các người đều có ý nghĩa!
Nam nhi thề sống chết trên đấu trường, lưỡi thương cuồng nộ uống máu.
Lúc này tuyết rơi đầy trời, hòa với khói lửa bốc lên, tạo thành một phiến đỏ trắng mơ hồ.
Ba đời Kinh Hoa, trọng trấn hai triều. Hiểm quan của thiên hạ chính là ở chỗ này.
Lúc này, bên trong Đại Đồng Thành đề phòng sâm nghiêm, phố lớn ngõ nhỏ không có người dân nào, chỉ có đội ngũ tuần tra luân phiên lui tới, cả tòa thành thị đều bị bao phủ trong bóng tối.
Đại binh của Ngoa Đảm tộc tiếp cận, thế tới cuộn trào, khó tránh khỏi làm người ta có chút khẩn trương bất an.
Trên cổng thành, một gã nam tử uy vũ hùng tráng đang khoanh tay đứng.
Người này bận áo giáp màu bạc xen lẫn màu máu, mục quang lăng lệ hướng về phía tiền phương... Một mảng tuyết trắng mênh mông.
Gió lớn nổi lên, áo choàng lẫm liệt phiêu động, làn da màu đồng cổ phơi bày ra bên ngoài, để lộ vài vết sẹo nhàn nhạt.
"Trận tuyết này, thật lớn!"
Nam tử cảm thấy tâm thần không yên, đột nhiên mày kiếm nhảy dựng lên, quát lớn một tiếng:
- Cao nhân phương nào? Nếu tới chỗ của ta làm khách, tại sao không dám hiện thân gặp mặt?
- Đinh đại soái, ngươi càng ngày càng có uy nghiêm a...
Lời nói còn chưa dứt, trên cổng thành đã xẹt qua một bóng đen, rơi thẳng trước mặt nam tử.
Người tới bận một bộ đồ đen bao trùm toàn thân, toàn thân không để lại chút khí tức sinh mệnh, phảng phất như người trước mắt chỉ là một đoàn không khí. Ẩn nặc thuật cao minh như thế, tuyệt đối được cho là thiên hạ kỳ công.
- Có thích khách...
Binh sĩ phản ứng không chậm, thấy có người lạ xuất hiện, thật nhanh đã làm tốt chuẩn bị chiến đấu, từng mũi thương sáng loáng chỉ về phía đối phương.
Song phương giằng co, không khí lại càng trầm trọng.
- Các ngươi lui hết ra.
Đinh đại soái phất phất tay, khóe miệng để lộ một ý cười:
- Đối đãi với địch nhân chúng ta mới dùng đao thương, đối đãi với khách nhân tự nhiên là phải dùng rượu ngon thịt ngon chiêu đãi. Các ngươi mau đi chuẩn bị một chút, thuận tiện báo cho Trương nguyên soái có khách quý đến chơi.
- Tuân lệnh.
Mọi người thu hồi thiết thương, đáp một tiếng rồi đều lui ra, không khí trầm trọng dần dần tản đi.
Hắc y nhân bất đắc dĩ nhún vai, trêu chọc nói:
- Mọi người đều nói Đinh Nghị nhà ngươi rất thành thật và chững chạc, sao ta lại cảm thấy ngươi bề ngoài trung hậu, nội tâm kì thực rất giảo hoạt, hơn nữa ngươi bây giờ càng lúc càng giống tiểu tử Long Tuấn kia...
- Hắc hắc! Phương đại ca quá khen, ta so với a Tuấn vẫn còn kém xa.
Đinh Nghị cười toe toét, mày rậm mắt to khiến cho người ta có một loại cảm giác ngây thơ chân thành.
Tôi luyện ở chiến trường mười năm, đã khiến cho thiếu nên trúc trắc lúc trước, trưởng thành làm một đại nguyên soái quyền trọng một phương. Ai cũng không thể nghĩ tới Đinh đại soái cương nghị dũng mãnh đã từng là một tiểu khất cái.
Câu nói "anh hùng chớ hỏi xuất thân" đúng là dùng để Đinh Nghị ngày hôm nay.
- Hừ! Da mặt của tiểu tử ngươi đúng là dày không phải bình thường a!
Hắc y nhân ngồi xuống chậm rãi nói:
- Tiểu tử Long Tuấn kia đang làm gì?
- Cái này ta biết.
Tinh thần Đinh Nghị run lên, dùng lực nói:
- Gần đây tiểu Hoa và tiểu Đậu xuất ra vài món đồ lợi hại, hắn đang cùng với hai vị này xem xét. Hắc hắc, tiểu tử a Tuấn này đã thật lâu không có lộ diện, cũng sợ Tĩnh công chúa có ý kiến.
- Ta không có thời gian rỗi để cùng với ngươi nói những chuyện nhàm chán này.
Hắc y nhân trầm giọng nói:
- Đại quân của Ngoa Đảm tộc đã tiếp cận. Ngươi và Long Tuấn định làm sao?
- Còn có thể làm sao, đương nhiên là binh tới tướng ngăn, nước tới đắp đất chặn...
Con ngươi Đinh Nghị đảo một vòng, mơ hồ cười:
- Phương đại ca từ xa tới, có phải là có tình báo trọng yếu gì cấp cho chúng ta? Hắc hắc, Phương đại ca thật là người tốt, người nếu có chuyện gì thì chỉ cần gọi chúng ta một tiếng là được, hà tất phải tự mình tới nơi này, thật khiến ta ngại quá a!
Vừa nói xong, Đinh Nghị sải bước đi tới khoác vai đối phương, phảng phất như như huynh đệ thân thiết của mình.
- Cút!
Trên trán hắc y nhân nổi lên ba đường đen, hung hăng đá đối phương một cước:
- Tình báo thì ta có, nhưng cũng phải có tiền mới mua được. Tiểu tử ngươi không cần giả hồ đồ với ta.
Vừa nhắc tới tiền, nụ cười của Đinh Nghị lại càng đậm:
- Phương đại ca, hiện tại chiến sự nổi lên, các huynh đệ cần phải mua thêm ít trang bị, đang cần tiền gấp. Người xem có thể khoan dung một chút hay không? Người yên tâm, chỉ cần có tiền, chúng ta sẽ hoàn lại cả vốn lẫn lại.
- Khoan dung? Ngươi cảm thấy ta khoan dung còn chưa đủ hay sao?
Lông mi hắc y nhân dựng lên, tức giận nói: Ngươi cùng với tiểu tử Long Tuấn kia lần trước thiếu ta mười vạn lượng bạc và hai mươi bình "Tửu Linh Lung" còn chưa trả. Như thế nào, bây giờ lại muốn quỵt nợ phải không? Ta cho ngươi biết, lần này ngươi mà không trả tiền thì ta liền không đi!
Đối phương cự tuyệt tại trận, nụ cười của Đinh Nghị nhất thời tiêu thất, thay vào đó mà một bộ mặt đen thui:
- Phương Vân à Phương Vân, ngươi dầu gì cũng là chủ sự của Thần Kiến Các, tại sao lại có bộ dáng hung hăng thế này? Chuyện gì cũng phải có chữ tiền chính giữa, ta thấy ngươi và Lăng Thông đúng là cùng một dạng, trong mắt chỉ có tiền mà thôi.
Phương Vân hừ lạnh nói:
- Trong Ẩn Tiên Cốc của ta, trên có trăm lão nhân, dưới có mấy ngàn cô nhi, cho dù Phương Vân ta không ăn cơm, thì bọn họ cũng không có thể đói bụng. Còn có, những cơ sở ngầm trải rộng khắp nơi để thu thập tin tức tình báo của chúng ta, để tồn tại không phải cần tiền sao? Ta chỉ tính ngươi mười vạn lượng bạc cũng đã tiện nghi cho các ngươi rồi, còn dám trả giá với chúng ta, có tin ta...
- Đủ rồi đủ rồi!
Đinh Nghị cảm thấy có chút ăn không tiêu, cuối cùng làm ra vẻ mặt đau khổ nói:
- Phương Vân, Phương đại ca, Phương đại gia ta nhận sai là được rồi mà! Mười vạn lượng bạc ta sẽ để cho Long Tuấn đưa cho ngươi, còn hai mươi bình "Tửu Lung Linh" ta cũng sẽ sai người chuẩn bị, được chưa?
- Tiểu tử nhà ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Phương Vân hơi để lộ ý cười, vỗ vỗ bả vai đối phương nói:
- Thiếu nợ trả tiền chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, huống chi, tin tức ta lần này mang đến, bảo đảm ngươi và Long Tuấn sẽ cam tâm tình nguyện giao tiền ra.
"Có ngu mới cam tâm tình nguyện trả tiền..."
Đinh Nghị oán hận trong lòng, nhưng trên mặt lại có vẻ tươi cười:
- Phương đại ca mời nói, tiền cam đoan sẽ không thiếu cho người.
Hít một hơi thật sâu, Phương Vân nghiêm mặt nói:
- Ta có tin tức của Lý đại ca!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.