Thương Thiên

Quyển 13 - Chương 31: Biên quan báo nguy (2)

Tử Mộc Vạn Quân

05/04/2013



Thời gian tới rất bận, dịch được chương nào thì hay chương đó thôi!

"Oanh long!"

Phía đông của Đại Đồng Thành đột nhiên truyền đến một tiếng chấn động mạnh, vang vọng thiên địa!

Binh lính trong thành nhất thời sợ hết hồn hết vía, nhao nhao quay đầu nhìn về phía đông, chỉ thấy trên không trung khói thuốc súng tràn ngập, khiến cho người ta nhìn không rõ tình hình thực tế.

- Thủ lĩnh, có thể đã xảy ra chuyện hay không? Chúng ta có nên xem xét hay không?

- Tiểu tử ngươi muốn chết cũng đừng liên lụy ta! Hoa gia cùng với Đậu gia đã thông báo, nơi đó là cấm địa của Phàm Môn, trừ bỏ môn chủ ra, ai cũng không được phép tiến nhập. Huống chi, ở trong thành có Đinh Nghị, Long Tuấn tọa trấn, nếu có chuyện gì thì bọn họ cũng sẽ lo.

- Vụ nổ thật lợi hại, muốn điếc cả tai, đến bây giờ vẫn còn ông ông.

- Được rồi, chúng ta chỉ cần hoàn thành bổn phận của mình, những chuyện khác tự nhiên sẽ có người lo.

- Thủ lĩnh nói rất đúng.

- Trên bầu trời thành đông, khói lửa dần dần tản ra.

Ở giữa sân là một cái hố lớn, xung quanh là một phiến bừa bãi.

Cách đó không xa, có ba đạo thân ảnh bỗng vọt ra.

Lúc này, ba người một thân rách rưới, đầu tóc xõa tung, khuôn mặt dơ bẩn chẳng khác nào ba tên khất cái.

- Khụ khụ khụ...

Ho khan một trận, Long Tuấn nhổ ra một ngụm cỏ dại, có vẻ điên cuồng:

- Tiểu Hoa nãi nãi, ngươi muốn mưu sát bổn thiếu gia phải không? Thiếu chút xíu nữa, tẩu tử của ngươi đã phải thủ tiết rồi.

Tên thiếu niên kia đặt mông ngồi phệch xuống mặt tuyết, nói:

- Long ca ta là oan uổng mà, phối chế tài liệu là do tiểu Đậu làm, ta chỉ phụ trách lắp ráp mà thôi, nào biết nó sẽ có uy lực lớn như vậy? Tất cả đều là ngoài ý muốn!

- Tiểu Đậu...

Long Tuấn chuyển đầu qua một bên, bộ mặt dữ tợn.

Tiểu Đậu khẽ giật mình, khuôn mặt tròn trịa nhất thời trở nên nghiêm nghị:

- Long ca vô cùng lợi hại, người nào cũng không là đối thủ, lấy thân pháp vô địch thiên hạ của Long ca thì vụ nổ nho nhỏ thế nào thì tính làm gì. Cho dù là có ảnh hưởng thì cũng chỉ mất hai ba cái lông măng. Với lại ta cùng với Tiểu Hoa bảo chứng, nếu có chết thì chúng ta cũng sẽ chết trước, tuyệt đối sẽ không có nửa điểm nguy hiểm tánh mạng đến Long ca. Hạnh phúc của Long ca chính là hạnh phúc của chúng ta, mùa xuân của Long ca chính là mùa xuân của chúng ta...

- Ngươi câm miệng cho lão tử!

Thái dương Long Tuấn nổi gân xanh, hung hăng sút một cước lên cái mông tròn của đối phương:

- Hai tên gia hỏa nhà ngươi, nếu một ngày không đánh đòn, thì liền gây cho lão tử không biết bao nhiêu phiền hà...

- Có thể khuất phục trước dâm uy của Long ca, đúng là phúc khí của chúng ta.

Hai người hùa hùa theo, khiến cho Long Tuấn có cảm giác nôn mửa:

- Sớm biết các ngươi có đức hạnh bực này, lão tử mười năm trước sẽ không có cứu các ngươi, để cho các ngươi tự sinh tự diệt!

Hắn vô lực nằm xuống, chỉ thẳng lên trời phát tiết:

- Con mẹ nó, đây quả thực không phải là việc con người làm được, lần sau phải để cho tiểu Đinh Tử tới nếm chút tư vị bạo tạc.

- Hắc! Oán niệm của Long đại soái cũng không phải là nhỏ a...

Một cái thanh âm phiêu hốt truyền đến, Tiểu Hoa và tiểu Đậu lập tức cảnh giới, bộ mặt trở nên nghiêm túc.

Phải biết nơi này là cấm địa của "Phàm Môn", trừ bỏ môn chủ ra thì không ai được vào. Hiện tại lại có thanh âm của ngoại nhân, sao không bất ngờ được?

- Tiểu gia ta đang buồn bực không có chỗ phát tiết, vừa vặn lại có một tên xui xẻo tới đây. Cạc cạc!

Long Tuấn cười hai tiếng âm hiểm, trầm lặng nói:



- Là người hay quỷ cũng ra mặt cho lão tử, nếu không tiểu gia ta sẽ cho người biết sự oai hùng của ta.

- Hừ! Khẩu khí của Long tiểu tử thật không nhỏ, có bản lãnh gì, ngươi...

Thanh âm chợt ngừng lại, đột nhiên quát lên:

- Long Tuấn ngươi dám!

"Bồng bồng bồng bồng bồng..."

Vài tiếng nổ liên tiếp vang lên, thanh âm phiêu hốt vừa rồi liền bị chôn vùi trong khói thuốc súng.

Trong chốc lát, một thân ảnh hoàn toàn thay đổi xuất hiện ở trước mặt bọn người Long Tuấn.

Long Tuấn nhìn đối phương, nghi ngờ nói:

- Di!? Người này nhìn rất quen...

- Ân ân, có chút quen mặt.

Tiểu Hoa và tiểu Đậu cũng gật gật đầu.

- Long... Tuấn...

Người tới nghiến răng nghiến lợi giơ nắm đấm lên, ánh mắt phẫn nộ tựa hồ muốn đem người trước mắt một đớp nuốt trộng.

Ba người lại tỉ mỉ đánh giá đối phương, Long Tuấn đột nhiên kêu lên một tiếng kinh hãi:

- Ngươi, ngươi là Phương đại ca!

- Mẹ ơi, đã gây phải họa rồi!

Tiểu Hoa và tiểu Đậu nhìn nhau, sau đó đồng thời phát tín hiệu, cùng Long Tuấn nhanh chân bỏ chạy!

Phương Vân cười một tiếng lạnh lùng, trong tay vung ra ba sợi dây xích, trong nháy mắt đem ba người bó lại như bó bánh chưng.

- Phương đại ca, ta biết sai rồi! Ta sửa, ta nhất định sẽ sửa...

- Phương đại ca, tài mạo song toàn, đệ nhất thiên hạ!

- Phương đại ca, lên trời xuống đất, không gì làm không được!

Long Tuấn vội vàng nhận lỗi, tiểu Hoa và tiểu Đậu lại càng vuốt mông ngựa mạnh mẽ!

Lúc này, Đinh Nghị cũng từ phía sau một cái cây chui ra, nhìn bốn người dáng vẻ chật vật mà cười không dứt.

- Phương đại ca, ta cũng đã nói rồi, tiểu tử Long Tuấn hiện tại rất là điên, người lại khư khư thích lấy thân thử nghiệm, tư vị hẳn là không dễ chịu a!

Đinh Nghị hồn nhiên không để ý tới ánh mắt phẫn nộ của mấy người:

- A Tuấn, ngươi cũng thiệt là, hôm nay Phương đại ca tới tìm chúng ta là có chuyện trọng yếu, ngươi sao có thể đối đãi với Phương đại ca như vậy!

- Bồng...

Long Tuấn dùng sức run lên, đánh rớt xiềng xích trên người xuống, sau đó giận dữ chỉ vào Đinh Nghị nói:

- Tiểu tử thúi nhà ngươi, sớm tới mà không nói một tiếng, có phải là muốn xem trò hề của ta phải không?

- Đừng làm rộn, lần này thật có đại sự...

Đinh Nghị hơi lấy tinh thần một chút, sau đó nói ra một tin tức khiến cho Long Tuấn rúng động:

- A Tuấn, Phương đại ca mang theo tin tức của sư phụ.

- Sư phụ? Ngươi là nói sư phụ của chúng ta?

Long Tuấn đầu tiên là sửng sốt, sau đó ánh mắt trở nên dữ dội, kích động nói:

- Tin tức của sư phụ? Có tin tức của sư phụ? Mau! Mau nói cho ta biết! Mau nói cho ta biết!

Nhìn bộ dạng cấp bách của huynh đệ, Đinh Nghị tràn đầy cảm xúc, vì thế đưa ánh mắt về phía Phương Vân cầu xin:



- Phương đại ca, người nói cho hai chúng ta biết đi, chúng ta rất sốt ruột à!

- Ngươi tới đây.

Phương Vân hướng Long Tuấn ngoắc ngoắc ngón tay, đối phương lắc mình một cái liền xuất hiện ở trước mặt.

Nhìn quanh một chút, Phương Vân nói:

- Mười ngày trước, có một thiếu niên tên Thích Minh Hữu mang theo mãnh thú của Lý đại ca xuất hiện trên Liên Hoa Phong ở Phúc Châu...

- Cái gì!?

Long Tuấn tức giận nói:

- Chuyện đã qua người ngày sao bây giờ người mới nói cho chúng ta biết.

- Nghe ta nói hết đã!

Phương Vân liếc liếc đối phương, hừ lạnh nói:

- Tuy chúng ta đã sớm nhận được tin tức, bất quá vì muốn điều tra rõ lai lịch và bối cảnh của đối phương, chúng ta phải vận dụng đại lượng tài nguyên để ra biển thu thập tin tức...

Long Tuấn đỏ cái mặt già lên, vội vàng hỏi:

- Rồi sao nữa.

- Chớ vội, nghe ta nói từ đầu nói lên.

Phương Vân bình tĩnh nói:

- Theo ta được biết, Thích Minh Hữu chính là đồ đệ của Đao Si Khấu Phỉ, năm đó bị Lâu Thượng Lâu cướp đi, Lý đại ca cũng đã từng nhờ chúng ta tìm kiếm tin tức của Thích Minh Hữu. Sau đó hắn cùng Lý đại ca đã thất tung. Chuyện này ta dám khẳng định là có quan hệ với Lâu Thượng Lâu.

- Lâu Thượng Lâu, tiểu gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi!

Long Tuấn và Đinh Nghị nắm chặt hai nắm đấm, trong mắt nộ hỏa lập lòe.

Phương Vân nói tiếp:

- Những ngày qua, chúng ta sau khi âm thầm điều tra nghe ngóng, cuối cùng đã tìm ra một hòn đảo ở trên Đông Hải, cũng chính là nơi sinh sống của Thích Minh Hữu mười năm qua. Về phần Lý đại ca, hẳn là cũng đã đi qua nơi đó.

- Đi, chúng ta bây giờ đi tìm sư phụ.

Long Tuấn có tính tình nôn nóng, nói đi là đi, Đinh Nghị vội nắm lấy tay hắn kéo lại:

- A Tuấn ngươi tĩnh táo một chút, hiện tại chiến tranh nổi lên, trong quân không thể không có hai chúng ta, nếu không hậu quả khó lường!

- Ta...

Mười năm ma luyện, tâm tính của Long Tuấn đã kiên như sắt, nhưng vừa nghe tin tức của sư phụ, hắn vẫn khó có thể cầm giữ.

- Hai tiểu tử nhà ngươi tuy vô sỉ một chút, nhưng cũng tính là có tình có nghĩa...

Nhìn bộ dạng hai người, Phương Vân nhịn không được an ủi một câu:

- Yên tâm đi! Chờ Thích Minh Hữu tới đây, các ngươi liền biết được tin tức của Lý đại ca.

- Ngươi nó Thích Minh Hữu muốn tới biên quan?

Nhãn tình Long Tuấn sáng lên, lỗ chân lông toàn thân trở nên cực kỳ thoải mái.

Phương Vân cười nói:

- Bọn họ hiện giờ đã lên đường.

- Đi, mau đem tin này báo cho mọi người.

Long Tuấn kéo Phương Vân đi, Đinh Nghị cũng theo sát sau.

Trên mảnh đất trống chỉ còn lại hai tiểu tử thương tích đầy mình là tiểu Đậu và tiểu Hoa đang bị trói gô lại, có vẻ vô cùng thê thảm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thương Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook