Chương 54: Cho cô cảm giác an toàn
Thỏ Tử Ái Cật Thảo
17/09/2022
Tô Mông đang nhẹ nhàng vuốt ve đầu cá voi trắng, đột nhiên một hồi chuông điện thoại vang lên.
Là trợ lý của cô gọi đến, "Tô tổng, Lục tổng vừa mới gọi điện thoại lại đây bảo là muốn mang Trần tổng đến thăm, ngày mai ngài có muốn tiếp không?"
Sau một lúc Tô Mông mới phản ứng lại, nhanh như vậy mà Lục Đình Hàn đã trở lại rồi sao?
"Trần tổng nào, là Trần tổng mà gần đây chúng ta muốn hẹn gặp sao?"
"Đúng vậy, là tổng tài của Tường Thụy, Trần tổng."
Vị Trần Dật Khải này là một CEO trẻ tuổi đang xây dựng sự nghiệp, chỉ trong hai năm đã sáng tạo hai trò chơi mạng cực hot, Tô Mông vẫn luôn muốn tranh thủ hợp tác với anh ta, nhưng mà bất đắc dĩ người trẻ tuổi luôn có vài phần kiêu ngạo ngang ngược, người ta chậm chạp không chịu cho ra một cái hẹn, nếu Lục Đình Hàn chủ động đưa chuyện làm ăn tới cửa, sao lại có chuyện cô từ chối nó ngoài cửa được?
"Tối hôm nay tôi chạy về, cô hẹn trước thời gian cho tôi đi."
"Vâng, Tô tổng."
Tô Mông cúp điện thoại, Tô Mặc Huy dò hỏi tình huống, "Là công việc xảy ra chuyện gì sao?"
Tô Mông vừa tra xem chuyến bay gần nhất để bắt kịp máy bay, vừa lên tiếng, "Ưm, công ty đột nhiên có việc gấp tìm em, em phải trở về đó một chuyến."
Tô Mặc Huy đưa Tô Mông đến sân bay, thời gian cấp bách, hai người không kịp nói lời tạm biệt, Tô Mặc Huy chỉ nói một câu, "Ngày mai chờ anh về."
Anh không thể quá trắng trợn táo bạo đi theo cô cùng trở về, nếu không chính là lòng Tư Mã Chiêu, cả người qua đường cũng biết, ít nhất là hiện tại anh không thể.
Tô Mông đang xác nhận vé đăng ký của mình, đồ dùng tùy thân không có gì thiếu sót, nên không nghe thấy anh nói gì, chỉ lung tung gật đầu.
"Thời gian không còn kịp nữa, em đi trước nhé."
Tô Mặc Huy nhìn bóng dáng Tô Mông vội vã lên đường, anh hơi nâng âm lượng lên, "Trên đường đi chú ý an toàn đấy."
Tô Mông không có quay đầu lại mà vẫy vẫy tay ý bảo anh yên tâm đi.
Tô Mặc Huy nhìn bóng dáng Tô Mông rời đi, nhưng cả tư cách để tiễn biệt anh cũng không có, điều này càng làm tăng quyết tâm nhanh chóng ly hôn của anh.
Trên máy bay Tô Mông báo cáo hành trình cho Tô Mặc Huy xong rồi tắt điện thoại, chuyên tâm nghiên cứu phân tích tính khả thi do phòng dự án đưa ra về việc chấp nhận các trò chơi của Tường Thụy ở nước ngoài.
Tuy rằng Tô Mặc Huy rất quan trọng, nhưng trong lòng cô, sự nghiệp của người phụ nữ cũng quan trọng không kém, mấy năm va chạm không chỉ khiến cô càng ưu tú hơn, hơn nữa còn khiến cho khát vọng muốn thành công càng mạnh hơn.
Từ một công ty phiên dịch nho nhỏ cho tới công ty dịch thuật nổi danh trong nghề có chi nhánh bảy nơi, sự theo đuổi đối với sự nghiệp của cô cũng càng ngày càng cao.
Tô Mông vừa mới chân trước bước xuống đất, Lục Đình Hàn phía sau đã đến.
Leng keng leng keng ~
Tô Mông nhìn thoáng qua camera quan sát, cô mở ra cửa phòng.
"Tôi mới vừa về đến nhà, anh liền tới đây, có phải anh gắn thiết bị theo dõi trên điện thoại tôi không?"
Lục Đình Hàn đột nhiên bày ra dáng vẻ ba phần lạnh bạc, bốn phần không chút để ý, bảy phần rất có hứng thú, "Cô gái, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi, chưa một ai dám nói lời như vậy với tôi cả."
Tô Mông quẳng cho anh ta một cái nhìn xem thường, "Đừng bởi vì anh tên là "trời lạnh đất tan" mà thật sự cho mình là bá đạo tổng tài nhé."
Lục Đình Hàn vỡ hình tượng trong một giây, đôi mắt đào hoa đa tình đầy ý cười, "Tôi đâu phải loại biến thái thích dùng camera nhìn trộm đâu? Cái này chẳng phải là vừa lúc chứng tỏ chúng ta tâm linh tương thông sao?"
Tô Mông liếc mắt nhìn anh ta một cái để anh ta có thể tự nhận thức bản thân.
Lục Đình Hàn cười khúc khích, lập tức cắt ngang.
"Được rồi, tôi nói chuyện đứng đắn đây, dựa vào hiểu biết sâu sắc của tôi về em, không khó để đoán được chỉ cần em nghe tin này, nhất định sẽ ngựa không dừng vó gấp gáp về đây, mà chuyến bay sớm nhất từ Tô Châu đến thành phố S tra một chút thì biết ấy mà."
Tô Mông đã quen biết anh mấy năm, cũng hiểu biết bản tính của anh ta, đoán anh ta cũng sẽ không làm loại chuyện này.
"Chuyện ở Châu Âu xử lý ổn chứ?"
Lục Đình Hàn đặt mông ngồi xuống sô pha bên cạnh Tô Mông, cúi người dựa sát vào cô, "Vốn định một tuần nữa mới kết thúc, nhưng mà chẳng phải do tôi quá nhớ em sao, đành ra roi thúc ngựa trước tiên trở về gặp em gấp, còn mang cho em một vụ làm ăn lớn nữa đấy."
Tô Mông nhích mông một cái, cách anh ta xa một chút, "Sao anh quen biết Trần Dật Khải?"
Lục Đình Hàn tiếp tục cợt nhả tới gần cô, "Chú tôi có một đứa con trai, từ nhỏ đã thích theo đuôi tôi đi chơi, chuyện lúc nhỏ ấy mà."
Tô Mông cũng hiểu rõ phú nhị đại như bọn họ quen biết rộng, cũng không hề hỏi nhiều.
Thật ra đã mấy tháng không gặp Lục Đình Hàn, anh ta có một đống chuyện to nhỏ muốn nói, Tô Mông không kiên nhẫn đối phó đành hạ lệnh đuổi khách.
Mặt Lục Đình Hàn một hồi ấm ức buồn bực, "Mông Mông, em cũng qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát quá rồi, tôi vừa giới thiệu khách hàng cho em, em đã đuổi tôi đi rồi."
"Bây giờ không còn sớm, tôi muốn nhanh chóng rửa mặt đi ngủ."
Vẻ mặt Lục Đình Hàn không thể tin tưởng được, "Mới tám giờ em đã đi ngủ, em là người già sao?"
Tô Mông qua loa có lệ với anh ta, "Anh nói vậy thì chính là vậy đi." rồi đẩy anh ta ra cửa phòng.
Cuối cùng trong phòng cũng an tĩnh, Tô Mông mới rảnh rỗi xem điện thoại, có mấy chục tin nhắn là của Tô Mặc Huy, ngoại trừ dặn cô về nhà thì nhớ báo an toàn, còn gửi rất nhiều ảnh chụp động vật nhỏ trong thủy cung.
Tiểu Hôi Hôi: Hôm nay em rất mong chờ xem động vật nhưng vẫn chưa xem được hết, anh nhìn giúp em nhé, lần sau chúng ta lại đến rồi cùng nhau xem bù cho lần này.
Tô Mông nhìn cái này đột nhiên nghĩ đến một câu, con đường em không thể đi tôi sẽ giúp em đi, cảm nhận thay cho em.
Nhưng may là ngày tháng tương lai của bọn họ còn có rất nhiều thời gian để cùng nhau băng qua những cung đường chưa đến.
Tin nhắn cuối cùng là hỏi cô đã về đến nhà chưa, như là người cha già đầy lo lắng, vô cùng không yên tâm đối với đứa con gái lần đầu tiên ra ngoài.
Lướt xem xong từng tấm ảnh chụp Tô Mặc Huy gửi, Tô Mông trả lời anh, "Em về đến nhà rồi."
Tô Mặc Huy đáp lại trong giây lát, "Bình an về nhà là tốt rồi, nhớ ăn cơm chiều nhé, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút."
Tô Mông: "Dạ."
Tin nhắn của Tô Mặc Huy liên tiếp nhảy ra, "Anh đã mua vé 6 giờ sáng mai rồi."
Tô Mông: Cần em đi đón anh chứ?
Tô Mặc Huy: Không cần, em làm công việc của em đi, biết em bình an là anh an tâm rồi.
Tô Mặc Huy chỉ muốn nói cho Tô Mông biết thái độ của anh, anh đi du lịch cũng là vì cô, nếu cô đi rồi anh cũng không ở lâu, để tránh trong lòng cô nghĩ nhiều sẽ không thoải mái.
Anh không muốn để cô chịu bất kỳ ấm ức hay thương tổn gì, cho dù là chuyện chưa xảy ra cũng không cần phải nghĩ đến, anh phải phòng ngừa trước, khiến cô an tâm, cho cô cảm giác an toàn.
Là trợ lý của cô gọi đến, "Tô tổng, Lục tổng vừa mới gọi điện thoại lại đây bảo là muốn mang Trần tổng đến thăm, ngày mai ngài có muốn tiếp không?"
Sau một lúc Tô Mông mới phản ứng lại, nhanh như vậy mà Lục Đình Hàn đã trở lại rồi sao?
"Trần tổng nào, là Trần tổng mà gần đây chúng ta muốn hẹn gặp sao?"
"Đúng vậy, là tổng tài của Tường Thụy, Trần tổng."
Vị Trần Dật Khải này là một CEO trẻ tuổi đang xây dựng sự nghiệp, chỉ trong hai năm đã sáng tạo hai trò chơi mạng cực hot, Tô Mông vẫn luôn muốn tranh thủ hợp tác với anh ta, nhưng mà bất đắc dĩ người trẻ tuổi luôn có vài phần kiêu ngạo ngang ngược, người ta chậm chạp không chịu cho ra một cái hẹn, nếu Lục Đình Hàn chủ động đưa chuyện làm ăn tới cửa, sao lại có chuyện cô từ chối nó ngoài cửa được?
"Tối hôm nay tôi chạy về, cô hẹn trước thời gian cho tôi đi."
"Vâng, Tô tổng."
Tô Mông cúp điện thoại, Tô Mặc Huy dò hỏi tình huống, "Là công việc xảy ra chuyện gì sao?"
Tô Mông vừa tra xem chuyến bay gần nhất để bắt kịp máy bay, vừa lên tiếng, "Ưm, công ty đột nhiên có việc gấp tìm em, em phải trở về đó một chuyến."
Tô Mặc Huy đưa Tô Mông đến sân bay, thời gian cấp bách, hai người không kịp nói lời tạm biệt, Tô Mặc Huy chỉ nói một câu, "Ngày mai chờ anh về."
Anh không thể quá trắng trợn táo bạo đi theo cô cùng trở về, nếu không chính là lòng Tư Mã Chiêu, cả người qua đường cũng biết, ít nhất là hiện tại anh không thể.
Tô Mông đang xác nhận vé đăng ký của mình, đồ dùng tùy thân không có gì thiếu sót, nên không nghe thấy anh nói gì, chỉ lung tung gật đầu.
"Thời gian không còn kịp nữa, em đi trước nhé."
Tô Mặc Huy nhìn bóng dáng Tô Mông vội vã lên đường, anh hơi nâng âm lượng lên, "Trên đường đi chú ý an toàn đấy."
Tô Mông không có quay đầu lại mà vẫy vẫy tay ý bảo anh yên tâm đi.
Tô Mặc Huy nhìn bóng dáng Tô Mông rời đi, nhưng cả tư cách để tiễn biệt anh cũng không có, điều này càng làm tăng quyết tâm nhanh chóng ly hôn của anh.
Trên máy bay Tô Mông báo cáo hành trình cho Tô Mặc Huy xong rồi tắt điện thoại, chuyên tâm nghiên cứu phân tích tính khả thi do phòng dự án đưa ra về việc chấp nhận các trò chơi của Tường Thụy ở nước ngoài.
Tuy rằng Tô Mặc Huy rất quan trọng, nhưng trong lòng cô, sự nghiệp của người phụ nữ cũng quan trọng không kém, mấy năm va chạm không chỉ khiến cô càng ưu tú hơn, hơn nữa còn khiến cho khát vọng muốn thành công càng mạnh hơn.
Từ một công ty phiên dịch nho nhỏ cho tới công ty dịch thuật nổi danh trong nghề có chi nhánh bảy nơi, sự theo đuổi đối với sự nghiệp của cô cũng càng ngày càng cao.
Tô Mông vừa mới chân trước bước xuống đất, Lục Đình Hàn phía sau đã đến.
Leng keng leng keng ~
Tô Mông nhìn thoáng qua camera quan sát, cô mở ra cửa phòng.
"Tôi mới vừa về đến nhà, anh liền tới đây, có phải anh gắn thiết bị theo dõi trên điện thoại tôi không?"
Lục Đình Hàn đột nhiên bày ra dáng vẻ ba phần lạnh bạc, bốn phần không chút để ý, bảy phần rất có hứng thú, "Cô gái, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi, chưa một ai dám nói lời như vậy với tôi cả."
Tô Mông quẳng cho anh ta một cái nhìn xem thường, "Đừng bởi vì anh tên là "trời lạnh đất tan" mà thật sự cho mình là bá đạo tổng tài nhé."
Lục Đình Hàn vỡ hình tượng trong một giây, đôi mắt đào hoa đa tình đầy ý cười, "Tôi đâu phải loại biến thái thích dùng camera nhìn trộm đâu? Cái này chẳng phải là vừa lúc chứng tỏ chúng ta tâm linh tương thông sao?"
Tô Mông liếc mắt nhìn anh ta một cái để anh ta có thể tự nhận thức bản thân.
Lục Đình Hàn cười khúc khích, lập tức cắt ngang.
"Được rồi, tôi nói chuyện đứng đắn đây, dựa vào hiểu biết sâu sắc của tôi về em, không khó để đoán được chỉ cần em nghe tin này, nhất định sẽ ngựa không dừng vó gấp gáp về đây, mà chuyến bay sớm nhất từ Tô Châu đến thành phố S tra một chút thì biết ấy mà."
Tô Mông đã quen biết anh mấy năm, cũng hiểu biết bản tính của anh ta, đoán anh ta cũng sẽ không làm loại chuyện này.
"Chuyện ở Châu Âu xử lý ổn chứ?"
Lục Đình Hàn đặt mông ngồi xuống sô pha bên cạnh Tô Mông, cúi người dựa sát vào cô, "Vốn định một tuần nữa mới kết thúc, nhưng mà chẳng phải do tôi quá nhớ em sao, đành ra roi thúc ngựa trước tiên trở về gặp em gấp, còn mang cho em một vụ làm ăn lớn nữa đấy."
Tô Mông nhích mông một cái, cách anh ta xa một chút, "Sao anh quen biết Trần Dật Khải?"
Lục Đình Hàn tiếp tục cợt nhả tới gần cô, "Chú tôi có một đứa con trai, từ nhỏ đã thích theo đuôi tôi đi chơi, chuyện lúc nhỏ ấy mà."
Tô Mông cũng hiểu rõ phú nhị đại như bọn họ quen biết rộng, cũng không hề hỏi nhiều.
Thật ra đã mấy tháng không gặp Lục Đình Hàn, anh ta có một đống chuyện to nhỏ muốn nói, Tô Mông không kiên nhẫn đối phó đành hạ lệnh đuổi khách.
Mặt Lục Đình Hàn một hồi ấm ức buồn bực, "Mông Mông, em cũng qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát quá rồi, tôi vừa giới thiệu khách hàng cho em, em đã đuổi tôi đi rồi."
"Bây giờ không còn sớm, tôi muốn nhanh chóng rửa mặt đi ngủ."
Vẻ mặt Lục Đình Hàn không thể tin tưởng được, "Mới tám giờ em đã đi ngủ, em là người già sao?"
Tô Mông qua loa có lệ với anh ta, "Anh nói vậy thì chính là vậy đi." rồi đẩy anh ta ra cửa phòng.
Cuối cùng trong phòng cũng an tĩnh, Tô Mông mới rảnh rỗi xem điện thoại, có mấy chục tin nhắn là của Tô Mặc Huy, ngoại trừ dặn cô về nhà thì nhớ báo an toàn, còn gửi rất nhiều ảnh chụp động vật nhỏ trong thủy cung.
Tiểu Hôi Hôi: Hôm nay em rất mong chờ xem động vật nhưng vẫn chưa xem được hết, anh nhìn giúp em nhé, lần sau chúng ta lại đến rồi cùng nhau xem bù cho lần này.
Tô Mông nhìn cái này đột nhiên nghĩ đến một câu, con đường em không thể đi tôi sẽ giúp em đi, cảm nhận thay cho em.
Nhưng may là ngày tháng tương lai của bọn họ còn có rất nhiều thời gian để cùng nhau băng qua những cung đường chưa đến.
Tin nhắn cuối cùng là hỏi cô đã về đến nhà chưa, như là người cha già đầy lo lắng, vô cùng không yên tâm đối với đứa con gái lần đầu tiên ra ngoài.
Lướt xem xong từng tấm ảnh chụp Tô Mặc Huy gửi, Tô Mông trả lời anh, "Em về đến nhà rồi."
Tô Mặc Huy đáp lại trong giây lát, "Bình an về nhà là tốt rồi, nhớ ăn cơm chiều nhé, buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút."
Tô Mông: "Dạ."
Tin nhắn của Tô Mặc Huy liên tiếp nhảy ra, "Anh đã mua vé 6 giờ sáng mai rồi."
Tô Mông: Cần em đi đón anh chứ?
Tô Mặc Huy: Không cần, em làm công việc của em đi, biết em bình an là anh an tâm rồi.
Tô Mặc Huy chỉ muốn nói cho Tô Mông biết thái độ của anh, anh đi du lịch cũng là vì cô, nếu cô đi rồi anh cũng không ở lâu, để tránh trong lòng cô nghĩ nhiều sẽ không thoải mái.
Anh không muốn để cô chịu bất kỳ ấm ức hay thương tổn gì, cho dù là chuyện chưa xảy ra cũng không cần phải nghĩ đến, anh phải phòng ngừa trước, khiến cô an tâm, cho cô cảm giác an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.