Thượng Vị Câu Dẫn

Chương 55: Tương lai tươi đẹp*

Thỏ Tử Ái Cật Thảo

17/09/2022

Buổi sáng, trước khi đi Tô Mặc Huy đã gửi tin cho Lâm Viện trước, rồi lên đường về.

Đến giữa trưa Lâm Viện mới nửa tỉnh nửa mê nhìn thấy tin nhắn của anh: Anh có việc phải về nhà trước, chờ em nghỉ ngơi xong anh có chuyện quan trọng cần nói với em.

Nhìn thấy tin này, theo bản năng trong lòng Lâm Viện lộp bộp một cái, trực giác mách bảo sẽ có chuyện không hay xảy ra, cô kiềm chế nỗi bất an trong lòng, tự an ủi chính mình là mình quá nhạy cảm rồi, khoảng trống trong óc cô quay về, cô đáp "Được".

Lúc này, tin nhắn của Thẩm Thịnh Trạch nhảy ra, xóa tan nghi ngờ của cô, cậu trai trẻ tuổi nhiệt tình làm cho cuộc sống của cô cũng nhiều màu sắc hơn, sinh hoạt nghìn bài như một cũng vui hơn rất nhiều, từ ngày hôm qua cô đã mong chờ về khởi đầu của hôm nay.

Bốn tiếng sau, cuối cùng Tô Mặc Huy người đầy bụi bặm quay về nhà, anh tắm rửa thay đổi một thân quần áo, vừa lúc kịp giờ cơm trưa.

Trước kia anh từng đưa Tô Mông đi làm một lần, tìm chỗ đó không phải là chuyện khó.

Anh nhắn cho Tô Mông một tin nhưng cô không trả lời, đoán là cô còn đang bận, anh kiên nhẫn ngồi ở bên trong xe chờ đến hơn 12 giờ, người trong tòa cao ốc lục tục ra vào nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tô Mông đâu, anh bắt đầu có chút ngồi không yên.

Ding ~ ding ~ ding ~

Điện thoại vang lên đến khi tự động ngắt máy vẫn không có người nghe, anh đẩy cửa đi xuống xe.

Đi vào sảnh trước, tuy rằng chỉ là hy vọng xa vời, nhưng Tô Mặc Huy vẫn lễ phép dò hỏi, "Xin chào, tôi muốn hỏi cô một chút cô biết Tô Mông không?"

Cô em tiếp tân từ vẻ thèm nhỏ dãi nam sắc cho đến khiếp sợ, nghi hoặc trong lòng, nhân viên các cô sao không biết bà chủ cho được?

Chẳng lẽ đây là cách khảo sát mới mà HR vừa nghĩ ra sao, chuyên môn tìm loại đàn ông đẹp đến muốn lên trời tới kiểm tra trình độ chuyên nghiệp của tiếp tân à?

Nghĩ đến đây, Lệ Lệ nhanh chóng vực dậy tinh thần đáp, "Ngại quá, lịch trình làm việc của Tô tổng chúng tôi không thể để lộ được, nếu ngài muốn gặp Tô tổng, phiền ngài hẹn trước."

Tô Mặc Huy nghi hoặc hỏi ra tiếng, "Tô tổng?"

Lệ Lệ chém đinh chặt sắt nhanh chóng trả lời, "Đúng vậy."

Tô Mặc Huy cũng không phải người ngu, có điều ngay từ đầu là anh quá mức khiếp sợ khó có thể tin, thân phận phải hẹn trước mới có thể gặp, đáp án không cần nói cũng biết.

Anh chỉ cho rằng Tô Mông là phiên dịch viên của công ty "Super Cute" mà thôi, không nghĩ tới cô lại là bà chủ của nơi này, quả thật là anh coi thường năng lực của cô rồi.

Tô Mặc Huy lễ phép nói cảm ơn sau đó quay lại xe, lại gọi cho Tô Mông lần nữa, vẫn không có người trả lời.

Một loại cảm giác bất lực đột nhiên nảy sinh, dường như ngoại trừ cách liên lạc với cô và địa điểm làm việc, anh hoàn toàn không biết gì về cô cả, quán ăn cô thích nhất, nơi thường xuyên đến nhất, thậm chí là cô đang ở nơi nào anh cũng hoàn toàn không biết, ngay cả tìm kiếm cũng không thể nào tìm được, chỉ có thể đứng trước cửa công ty ôm cây đợi thỏ.

Tiếp tân Lệ Lệ chờ Tô Mặc Huy đi ra mới vỗ vỗ ngực, như trút được gánh nặng.



Trời mới biết cô muốn chống lại việc muốn chỉ đường cho người đàn ông đẹp trai như vậy thật không dễ dàng! Cũng may là cô cơ trí hơn người, trong nháy mắt đã phát hiện ra mục đích của bên nhân sự.

Mọi con đường đều dẫn tới thành Rome, Tô Mông đã sớm lái xe khỏi hầm gara, giờ phút này cô đang ăn cơm với đối tác mới là Trần Dật Khải và Lục Đình Hàn, không khí thập phần hòa hợp, hoà thuận vui vẻ.

Tuy là trước kia Trần Dật Khải rất khó hẹn gặp, cũng có tính xấu cuồng vọng, nhưng dựa theo sự chuyên nghiệp của anh ta khi nói về trò chơi, vẫn có tiềm lực và giá trị phát triển rất lớn.

Giờ phút này qua buổi sáng giao lưu thảo luận, thái độ của Trần Dật Khải với Tô Mông cũng có thay đổi, "Chị Tô Mông, trước kia không biết chị và anh Đình Hàn là bạn bè, còn chậm trễ nhiều đối với chị, nay em kính chị một ly trước, để biểu đạt lời xin lỗi của em."

Với Tô Mông hợp tác ổn thỏa thì mọi thứ đều dễ dàng, tất nhiên là cô sẽ không so đo với đối phương, "Không sao không sao, trước kia chúng ta cũng không quen biết, cậu có điều hoài nghi và cảnh giác là bình thường."

Trần Dật Khải vỗ đùi, nói như các vai phụ thường nói, "Chị Tô Mông đúng là hào sảng."

Nếu trò chơi của cậu có thể thông qua phiên dịch, tiếp cận ra nước ngoài, được nhiều người biết đến, đó cũng là điều mà chủ đầu tư tự hào và hãnh diện, trước đây là cậu hẹp hòi rồi.

Một bữa cơm xong xuôi, khách và chủ đều vui, Tô Mông luôn bày tỏ quan điểm lúc sáng bắt đầu an tĩnh lại, để không gian cho Trần Dật Khải và Lục Đình Hàn, ngược lại cô cũng không xấu hổ, chỉ thỉnh thoảng tiếp lời, cũng không giọng khách át giọng chủ.

Tiễn Trần Dật Khải đi rồi, Tô Mông mới vỗ lưng Lục Đình Hàn, "Tôi đi đây, anh uống rượu rồi thì đừng lái xe, chú ý an toàn."

Chỉ một câu quan tâm đơn giản, lại làm Lục Đình Hàn ấm lòng, cho dù chỉ dùng thân phận bạn bè, một ngày nào đó hẳn là cô sẽ chấp nhận anh.

Tô Mông lên xe mới phát hiện Tô Mặc Huy gọi cho mình nhiều như vậy, trong lòng cô không nhịn được đoán chẳng lẽ có việc gì quan trọng sao?

Điện lại cho anh, đô ~ đô ~ hai tiếng, lập tức bắt máy, bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Tô Mặc Huy, "Em ở đâu?"

Tô Mông lật xem hợp đồng, vừa xác nhận không có gì vấn đề, vừa trả lời anh, "Ở trên đường, em mới dùng cơm xong đi về, làm sao vậy?"

"Không có gì, anh vừa xuống máy bay nên lại đây tìm em đi ăn cơm, hóa ra em ăn rồi." giọng điệu không nhịn được oán giận.

Tô Mông nhìn thoáng qua thời gian, quá giữa chiều rồi, cô vừa buồn cười vừa đau lòng, "Đã đến giờ này rồi, sao anh không ăn trước?"

"Chẳng phải là do anh sợ bỏ lỡ em sao."

Tô Mông nghe vậy cũng không rối rắm hỏi nguyên nhân nữa, ngược lại cô hỏi tài xế, "Vương Phong, còn bao lâu nữa chúng ta mới đến công ty?"

"Tô tổng, chắc khoảng nửa tiếng nữa."

"Lâu thế, như vậy đi, chúng ta không trở về công ty nữa, đến nhà hàng tư gia tôi thường đến đi."



"Dạ, Tô tổng." Vương Phong đánh tay lái chạy về phía làng rượu.

Giao cho tài xế lái xe xong, sau đó Tô Mông lại chia sẻ vị trí nhà hàng cho Tô Mặc Huy, "Anh gọi chút đồ ăn trước, bây giờ em đang đến, nếu anh đói quá thì mua chút bánh mì trên đường ăn lót bụng trước đi."

"Ừ, vậy lát nữa gặp."

Tuy rằng biết Tô Mông đã ăn rồi, nhưng Tô Mặc Huy vẫn gọi một bàn đồ ăn mà Tô Mông thích, yêu ai yêu cả đường đi lối về, anh cũng dần dần có khẩu vị thích đồ ăn ngọt.

Tô Mông kéo ghế ra ngồi xuống, "Thầy ơi, sao anh không ăn?"

"Chờ em." Tô Mặc Huy lời ít mà ý nhiều, thấy cô tới mới bắt đầu chăm sóc gắp thức ăn cho cô, mình cũng bắt đầu ăn.

Tô Mông vừa mới ăn một hồi, cũng không đói, cô tùy tiện gắp mấy miếng nếm thử rồi buông đũa xuống, giao cho cấp dưới bắt tay phiên dịch trò chơi mạng.

Tô Mặc Huy vẫn luôn chờ đến khi Tô Mông gấp gáp làm xong mới bắt đầu nói, "Mông Mông, anh chuẩn bị ly hôn."

Ban đầu anh vốn không định thẳng thắn nói với cô, nhưng từ sau lần cô rời đi đó, anh cảm giác được thái độ của cô đối với anh thay đổi, trở nên như gần như xa, giống như sương mù mờ mịt hư vô, anh nghĩ không ra, điều này làm cho anh từ cái không chắc chắn ban đầu, đã bắt đầu trở nên lo được lo mất.

Lúc này đây anh muốn tóm chặt đám sương mù này trong lòng bàn tay, thế thì lòng anh mới vững chắc được.

Tô Mông hơi hơi nhướng mày, có chút kinh ngạc nói thẳng với anh, "Sao anh lại đột ngột...?"

Tô Mặc Huy giữ chặt tay cô, thâm tình nói, "Không phải là đột ngột, từ khi em đi anh vẫn luôn nghĩ đến em, mãi đến khi anh gặp em lần nữa, điều này càng khiến lòng anh kiên quyết hơn, đó chính là anh không thể không có em."

Có giọt nước mắt trong suốt lăn xuống, Tô Mông quay mặt qua chỗ khác không dám nhìn anh, "Nhưng chị Lâm Viện phải làm sao bây giờ? Chị ấy hẳn sẽ rất đau lòng."

Sự kiên cường và yếu ớt đồng thời xuất hiện trên một người cũng không gây mâu thuẫn, che giấu đau xót khiến người ta thương tiếc.

Tô Mặc Huy ôm lấy bả vai Tô Mông, kéo cô vào lòng ngực, "Thật ra anh và Lâm Viện đã sớm không còn tình cảm, em không cần áy náy, nếu anh cứ ích kỷ nhốt cô ấy trong chiếc lồng hôn nhân, chi bằng cứ buông tay để cô ấy đi tìm hạnh phúc của chính mình, như vậy đối với cô ấy hay đối với anh cũng là một loại giải thoát."

Tô Mông bán tín bán nghi, "Nhưng mà..."

Tô Mặc Huy cắt đứt lời cô nói, "Chẳng lẽ em không muốn chúng ta có thể cùng nhau làm bạn trong những ngày tháng tương lai?"

"Thử tưởng tượng cuộc sống tương lai của chúng ta một chút, buổi tối chúng ta sẽ cùng ôm nhau ngủ, khi ánh sáng ban mai tươi đẹp chiếu vào, sau khi anh làm xong bữa sáng sẽ ngồi đọc báo chờ em ra dùng cơm, tiếp theo anh sẽ đưa em đi làm, rồi sinh một cô nhóc giống như em, vừa thông minh lại đáng yêu... Chúng ta cứ như thế cùng nhau bước đi, cùng nhau già đi."

Tô Mặc Huy ra sức tưởng tượng về tương lai, đồng thời cũng lâm vào sự chờ mong tươi đẹp, những ngày tháng tưởng như bình đạm như thế, nhưng lại ấm áp và hạnh phúc, không một ai có thể chống lại việc hướng tới tương lai tốt đẹp.

Mà điều này sao không phải là điều Tô Mông chờ mong cho được? Tô Mông nâng lên hai tay chậm rãi ôm lấy anh, trong lòng hai người ngầm hiểu không nói ra, Tô Mặc Huy hiểu rõ tâm ý của cô cũng không nhịn được cong cong khóe môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thượng Vị Câu Dẫn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook