Chương 34: Quan viên Đại Huỳnh vương triều thi đấu PK nhân khí
Nhất Độ Quân Hoa
02/08/2013
Vụ án cả nhà họ Thương bị tàn sát cuối cùng không tra
ra kết quả, sáu người quan viên của hình bộ vì chuyện này bị phạt bổng lộc ba
tháng, đứng mũi chịu sào đó là Dụ vương.
Đương nhiên Dụ vương không quan tâm gì chút tiền đó, hơn nữa chỉ là phạt bổng lộc, rõ ràng có thể thấy được Vương Thượng việc này có bao che cho anh em của hắn, bọn họ có sáu huynh đệ, lão Ngũ không hiểu làm sao bị rắn cắn chết, ban đêm đang ngủ thì không tỉnh lại được. Lão Thất đất phong cách đế đô quá xa, lại làm con rể của Khã Hãn trên thảo nguyên, có vài năm không thấy mặt, Thập Nhất cùng Thập Nhị chết trận. Tiên vương nếu nói là giáng chức Thẩm Dụ từ biên cương trở về, không bằng nói là hắn che chở cho con trai cuối cùng của mình.
Thẩm Triếp đang ngồi trên vương vị, cũng như thế còn duy nhất một huynh đệ huyết mạch tương liên, cho dù thịnh nộ, cuối cùng cũng chỉ răn dạy một phen mà thôi.
Nhưng mà hôm nay Dụ vương đang ghé vào trên người Đường Đại làm nũng: “Đại tử, hoàng huynh phạt bản vương ba tháng bổng lộc, ba tháng này bản Vương không thể làm gì khác hơn là đến nơi này của ngươi ăn chầu uống chực…”
Đường Đại chán nản: “Vương gia ngài có thể tùy tiện tìm một hồng phấn bán thân xin bao dưỡng, nhưng một đống cơ thiếp, nô bộc ở Thọ vương phủ làm sao bây giờ?”
Dụ vương cũng sớm có đối sách: “Vô phương, bản Vương trước đem các nàng đưa tới chỗ hoàng tẩu, hoàng huynh tuy hung ác, nhưng dù sao cũng không thể nhìn con dân Đại Huỳnh chết đói trong cung hắn? Dù sao có cơm ăn là được, chờ lúc nào hoàng huynh phát tiền bổng lộc, bản Vương sẽ đón trở về.” =.=
…=.=!
Buổi chiều hôm sau, Hà Hinh xuất môn, Đường Đại giữa đình tiểu lý ở ao sen viết <>, sau khi nàng oán giận, hoang
mang, lại lần nữa cầm bút lặng lẽ biên soạn một lần nữa câu chuyện.
Ngày hôm nay đưa trà lên không phải là tiểu Y, mà là Trì Dung Sơ nàng nhặt trở về. Khi dâng trà nàng lấy thân ngăn trở ánh mắt, ở trên tay Đường Đại nhẹ nhàng viết xuống hai chữ —— Thái Bình.
Đường Đại tiếp nhận ly trà, cũng không biết là vui mừng hay mệt mỏi, nên tới rốt cục cũng tới.
“Lê Kiều nói ngươi khả năng sẽ không tin tưởng chúng ta, hắn cho ta mang đến cái này.” Dung Sơ lúc này khí chất hoàn toàn không giống như lúc trước khúm núm, nàng cẩn thận đưa một vật ra, dĩ nhiên là một cái điện thoại di động.
Đường Đại phụt ra, đây là điện thoại di động dùng năng lượng măt trời, trên mặt SIM hoàn toàn không có tín hiệu, nhưng bên trong ghi nhớ có một video. Đường Đại do dự nhìn món đồ mới tiếp nhận: “Lê Kiều là ai?”
“Là người đứng ra tổ chức hoạt động của Thái Bình Thiên Quốc,” Dung Sơ mặt đỏ lên, “ Cũng là chồng của ta, chúng ta cùng nhau xuyên qua. Hắn nói… Hắn nói chỉ có phái ta tới, mới có thể biểu hiện thành ý của tổ chức.”
“May mắn là hắn không gọi là Hồng Tú Toàn…” Đường Đại nói thầm bắt tay vào chỉnh âm lượng nhỏ lại, nhìn đoạn video, bên trong cái người tên là Lê Kiều kia tóc húi cua, ăn mặc tây trang xanh đen, dáng dấp cũng có vài phần anh khí. Người đàn ông kể lại quy mô của hoạt động lần này, tôn chỉ, dã tâm bừng bừng muốn sáng tạo ra một thế giới văn minh con người bình đẳng.
Hồng Tú Toàn: tên nhân vật lịch sử người lập ra Thái Bình Thiên Quốchttp://baike.baidu.com/view/8904.htm
Đường Đại trả điện thoại di động lại, phất tay cho lui Trì Dung Sơ. Trì Dung Sơ vẫn còn muốn thuyết phục thêm, nàng lắc đầu, ra hiệu lui xuống. Một mình chắp tay trong tiểu đình vòng vo hai vòng, nàng không biết có nên tin tưởng hay không.
Đợi đến buổi chiều Hà Hinh trở về, xác định đầu sỏ Thái Bình Thiên Quốc gọi là Lê Kiều, phía sau cũng có một Trì Dung Sơ, hai người lúc này mới lần nữa gọi Trì Dung Sơ đến.
“Đường tiểu thư, Hà tiểu thư, tham gia cùng chúng ta đi.” Trì Dung Sơ thấy các nàng do dự, muốn rèn sắt khi còn nóng: “Nếu như ngươi còn chưa tin, ta có thể kêu Lê Kiều cùng các ngươi gặp mặt.”
“Không thể gặp mặt.” Đường Đại rất đau đầu: “Dung Sơ ta cùng Hà Hinh cũng sẽ không giap nhập với các ngươi.” Lời vừa nói ra Dung Sơ liền thay đổi sắc mặt, Đường Đại phất tay ngăn giữ nàng: “Để cho ta nói hết đã, ta cùng Hà Hinh đều không muốn trở thành thần tử của Thái Bình Thiên Quốc các ngươi, trên danh sách của Thái Bình Thiên Quốc cũng không thể ghi tên của chúng ta.” Nàng ngẩng đầu nhìn Dung Sơ : “Nhưng chúng ta có thể định kỳ vì Thái Bình Thiên Quốc cung cấp tiền lương.”
Đây là kết quả thương lượng giữa hai người, thứ danh sách này, là một quả bom hẹn giờ. Không biết lúc nào bị lôi ra, mọi người củng nhau xong đời.
Hơn nữa Hà Hinh cùng Đường Đại cũng không là vị chủ nhân an phận, tiến nhập Thái Bình Thiên Quốc phải nghe theo lệnh của Lê Kiều, làm gì có tự tại như các nàng bây giờ.
Việc này cứ như thế định ra, mỗi tháng Đường Đại đem tiền rút ra được từ sổ sách giả gởi các vào tiền trang, người của Thái Bình Thiên Quốc lấy mật mã đến các chi nhanh tiền trang rút ra.
Từ Phù Vân tiểu trúc đi đến các chi nhánh tiền trang đều thuận lợi, số ngạch vốn rườm ra hỗn tạp, khi đó tiền trang cũng có các khách hàng mà tư liệu được bảo mật, đối với các hành lớn này bọn họ luôn duy trì thái độ phi thường tốt, mà Dụ vương cũng không thể mỗi ghi chép khoản tiền đều lưu ý, vàng thau lẫn lộn, chuyện này cũng xem là cơ mật.
Vĩnh Lạc mùa thu năm thứ sáu, Vạn Tượng thư cục bắt đầu một cuộc thi đấu chính văn, hạng nhất sẽ thu được vinh dự của Vạn Tượng chí tôn. Phút chốc nhất cử thành danh, trong cục mặc kệ là đại thần như Khổng Tử hay Mạnh Tử, hay là Hàn Phong, Hồ Lang, Đại Sắc Yên Thanh, tiểu phấn hồng, hay là một tiểu thấu minh tên không ai biết, đều nhắm ngay vị trí này.
Kỳ thực phàm là loại thi đấu này, cũng chỉ là mánh lới, giải nhất, khen thưởng vân vân, chủ sự đã sớm có sự điều động nội bộ, tất cả người tham dự, cũng chỉ là người bồi khách mà thôi. Trừ khi nửa chừng thi đấu nhảy ra một Kim Dung hoặc là đại gia Quỳnh Dao, bằng không không có biến động lớn gì.
Thế nhưng lúc này đây có chút mầu nhiệm, tất cả mọi người hiểu rõ cục diện trong cục, khi Ngụy Thanh Sơn tâng bốc Hàn Phong thì dồn hết sức tránh loại tác phẩm như Đại Sắc Yên Thanh, lúc này mới làm cho Hàn Phong bốc lên đứng đầu, cùng Đường Đại ngang sức ngang tài. Mà trận thi đấu PK chí tôn này hai người không thể buông tha.
Khi xưa Đường Đại có phần thắng, thế nhưng hôm nay, thắng bại rất khó nói.
Nếu dựa vào nhân khí của <>, Đường Đại
thấy muốn thắng Hàn Phong khả năng không lớn, cho nên nàng một lần nữa đẽo gọt
đề tài. Đương nhiên xem tới chỗ này sẽ có người đọc nghĩ hóa ra công danh lợi
lộc mới là trọng tâm, thế nhưng phải thông cảm một chút đi, dù sao đây cũng là
một tiểu dân bình thường, đâu phải là một cao tăng đắc đạo… Trên đời này có bao
nhiêu người mà đối với công danh lợi lộc lại tâm không trọng đâu?
Trùng hợp trong lúc này, Vương Thượng của triều đình cũng muốn a, gần đây chuyện không trôi chảy nhiều lắm, liền nghĩ đến trong năm nay tổ chức cho các trọng thần thi đấu PK nhân khí, xem quan viên nào được lòng dân nhất. Chuyện này rất vui vẻ, cũng rất công ích, Vương Thượng tự tay viết ngự phê, quan viên từ hạng thứ 5 đến hạng thứ 10 đếm ngược hết thảy phạt bổng lộc nửa năm, giáng cấp một bậc. Đếm ngược từ hạng nhất đến hạng tư bốn quan viên, hết thảy cởi áo về vườn, đuổi việc a.
Cho nên từ xưa đến nay, chính trị chơi không vui bằng văn đàn.
Thế nhưng còn may ba thứ hạng đầu phần thưởng có phần phong phú, hạng nhất còn có ruộng tốt 500 mẫu Vương Thượng đặc biệt ban thưởng.
Địa điểm hoạt động đương nhiên là trên tường của Công Khai Đình, chiếm lấy quan thôi bảng, đại đồ bảng, tiểu đồ bảng, vị trí chữ đỏ, duy chỉ bảng phú hào kim cương là không bị ảnh hưởng —— Vương Thượng cũng luyến tiếc, 21 vạn lượng một tháng nha, đều là tiền bạc trắng bóng a!!!
>_<
Vương Thượng một lần mở miệng, thanh thế hoạt động lớn, bách tính mỗi hộ trong thành Trường An đang lựa chọn danh sách tuyển cử quan viên cấp bậc ngũ phẩm trở lên. Đương nhiên trước đó, các quan viên đều phải tự viết bản giới thiệu cá nhân rồi, phạm vi quản lý, chiến tích nổi trội các loại. Mỗi người đều có một khối địa phương, có thể dán tiểu truyện cá nhân, thế nhưng mặc kệ thế nào, dù sao chỉ có đầu phiếu của nhân dân mới được tính.
Lệnh phát sinh đi, ngày hôm sau, trong nhà của hết thảy dân chúng đều xuất hiện lời nhắn của hơn 10 nhân vật thần bí, người nhắn giọng điệu đều rất thống nhất: “Nhớ kỹ đầu phiếu bỏ cho đại nhân X, bằng không cả nhà các ngươi không có điểm tâm mà ăn!!!”
Khụ đương nhiên rồi, mấy X đại nhân bên trong mấy lời nhắn kia đều không phải là một người.
Các dân chút đều có chút lờ mờ —— chúng ta đây đâu phải ai cũng thích ăn điểm tâm a…
Đang lúc kinh hoảng, liền có chủ ý thông minh, chúng ta có nhiều hạng mục để lực chọn, đem tất cả các quan lớn đều đánh dấu gạch lên, ai ai cũng có phiếu, không phải đều có điểm tâm ăn sao?
Dân chúng bừng tỉnh, người người làm theo.
Vương Thượng biết được, giận dữ, yêu cầu bỏ phiếu một lần nữa, đơn tuyển như nhau, phàm là uy hiếp dân chúng, phiếu phi pháp kéo ra ngoài giết chết!!
Các quan lại sợ sệt, mọi người liên quan lần thứ hai đau đầu.
Ngày kế, Phiêu Kỵ đại tướng quân cùng Đại Hành Đài thượng thư lệnh, hai vị đại nhân thấy bà lão cực nhọc quét dọn đường phố, đặc biệt cởi mũ miện, quan phục, giúp đỡ quét dọn một phút đồng hồ, lập tức có người đem việc này làm thành tin ngắn, phối hợp hình ảnh, vì hai người viết lên một thiên tiểu truyện nhiệt tình dào dạt.
Các quan viên còn lại vừa thấy, không tốt!!! Bị người ta đoạt hết tiên cơ.
Tả Phó Xạ cùng hữu Phó Xạ tranh thủ thời gian thăm hỏi bách gia nông hộ, mỗi gia đình đều đưa tặng dầu mỡ, bắp, thịt mấy vật dụng thiết yếu, dân chúng thụ sủng nhược kinh. Lúc này liền có người cấp tốc làm báo tường, phối hợp với hình ảnh dân chúng cảm động lệ rơi đầy mặt, làm thành truyện ký của hai người. Trong bài báo, các dân chúng đều không ngoại lệ đều giương ra bộ mặt với hai hàng lệ thật dài, thật dài…
Phụ quốc đại tướng quân cùng Đặc Tiến đại nhân đều không hài lòng —— một đám khốn nạn, thường ngày tiền hô hậu ủng, làm mưa làm gió, vừa nghe đến đầu phiếu, liền lén làm công tác bên ngoài!!
Hai người một bên chửi một bên hồi phủ, gọi gia nhân nhanh chông lấy lương thực cất trữ trong kho, khai kho phát lương…
Nói chung có một đoạn thời gian, bên trong thành Trường An không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, chúng đại thần tác phong quan liêu toàn bộ không còn, tùy tiện nhìn một người đều cười tươi như hoa hướng dương, hở một tí là đỡ cụ già qua đường cái. Vì vậy thường xuyên có bà già cảm động khóc rống chảy nước mắt: “Đại nhân, lão thân thực sự là không cần qua đường cái a, hôm nay đã bị nâng đến lần thứ 28 rồi, các người ở đây cứ qua đường đi, chỉ xin ngài thả ta đi là được…”
…=.=!
Những điều này là mắt có thể nhìn thấy, còn có nhiều đại nhân tự nghĩ tài hoa, dựa vào tiểu truyện thu phiếu.
Không ngoài Phan thái sư bề bộn nhiều việc: “Tìm cho ta một mẹ kế viết, phải ngược thân ngược tâm, phải sinh ly tử biệt, phải khiến người rơi lệ.”
Người nghi trượng của hắn rất linh hoạt, lập tức đem chuyện tích hắn xuất sinh nhập tử trên chiến trường thêm mắm dặm muối, viết đến một cái khiến người xem cảm thiên động địa, người nghe chua xót. Phan thái sư vẫn không hài lòng: “Cuộc chiến với Đại Nguyệt này, xông mưa ra trận không đủ xúc động, a, hãy miêu tả mẫu thân bản thái sư đã chết, nhưng mà nhân đang tại ngoại, trách nhiệm trong người, không thể lo ma chay túc thủ linh cữu, ưu tư không ngớt.”
Nghi trượng choáng váng: “Như vậy cảm động thì cảm động… Thế nhưng… Thái sư, lão phu nhân còn khỏe mạnh a!”
Phan thái sư giận dữ: “Chiến dịch Đại Nguyệt, cha của tướng quân Vương Quắc Quắc của bản Thái sư đã chết, cha của ta coi trọng hắn còn hơn cả vợ của mình, hắn như vậy có đúng hay không là mẫu thân của bản Thái sư?!”
Nghi trượng bừng tỉnh đại ngộ, mạnh mẽ cắn răng một cái: “Tiểu nhân đã hiểu!!”
Bên kia nghi trượng của Giản đại nhân cũng đang vội vàng giúp hắn viết tiểu truyện, Giản đại nhân yêu cầu rất cao: “Phải viết cảm động lòng người, xuất thần.”
Nghi trượng bưng má suy tưởng, tức thì xoẹt xoẹt chấp bút —— Giản đại nhân vì thẩm tra xử lý vụ án Giang dương đại đạo Tiểu Trương Phi Đao vào nhà người ta ăn trộm, vì bảo vệ dân chúng an toàn, tăng ca thêm giờ, mất ăn mất ngủ. Hắn quen làm văn thư, viết cũng khá trôi chảy. Giản đại nhân còn chưa hài lòng: “Cái này không đủ nhân thần cộng phẫn, phải đem toàn bộ việc buồn nôn của tên Tiểu Trương Phi Đao viết hết ra, gợi nên sự phẫn nộ của dân chúng nha!”
Nghi trượng chấp bút sửa lại, Giản đại nhân vừa nhìn, hắn nổi giận: “Mẹ nhà ngươi, hắn trộm vật trong quý phủ của lão gia ta sao không dùng viết kể lại tỉ mỉ ra, ngươi là heo a!!!”
…=.=!
Đương nhiên Dụ vương không quan tâm gì chút tiền đó, hơn nữa chỉ là phạt bổng lộc, rõ ràng có thể thấy được Vương Thượng việc này có bao che cho anh em của hắn, bọn họ có sáu huynh đệ, lão Ngũ không hiểu làm sao bị rắn cắn chết, ban đêm đang ngủ thì không tỉnh lại được. Lão Thất đất phong cách đế đô quá xa, lại làm con rể của Khã Hãn trên thảo nguyên, có vài năm không thấy mặt, Thập Nhất cùng Thập Nhị chết trận. Tiên vương nếu nói là giáng chức Thẩm Dụ từ biên cương trở về, không bằng nói là hắn che chở cho con trai cuối cùng của mình.
Thẩm Triếp đang ngồi trên vương vị, cũng như thế còn duy nhất một huynh đệ huyết mạch tương liên, cho dù thịnh nộ, cuối cùng cũng chỉ răn dạy một phen mà thôi.
Nhưng mà hôm nay Dụ vương đang ghé vào trên người Đường Đại làm nũng: “Đại tử, hoàng huynh phạt bản vương ba tháng bổng lộc, ba tháng này bản Vương không thể làm gì khác hơn là đến nơi này của ngươi ăn chầu uống chực…”
Đường Đại chán nản: “Vương gia ngài có thể tùy tiện tìm một hồng phấn bán thân xin bao dưỡng, nhưng một đống cơ thiếp, nô bộc ở Thọ vương phủ làm sao bây giờ?”
Dụ vương cũng sớm có đối sách: “Vô phương, bản Vương trước đem các nàng đưa tới chỗ hoàng tẩu, hoàng huynh tuy hung ác, nhưng dù sao cũng không thể nhìn con dân Đại Huỳnh chết đói trong cung hắn? Dù sao có cơm ăn là được, chờ lúc nào hoàng huynh phát tiền bổng lộc, bản Vương sẽ đón trở về.” =.=
…=.=!
Buổi chiều hôm sau, Hà Hinh xuất môn, Đường Đại giữa đình tiểu lý ở ao sen viết <
Ngày hôm nay đưa trà lên không phải là tiểu Y, mà là Trì Dung Sơ nàng nhặt trở về. Khi dâng trà nàng lấy thân ngăn trở ánh mắt, ở trên tay Đường Đại nhẹ nhàng viết xuống hai chữ —— Thái Bình.
Đường Đại tiếp nhận ly trà, cũng không biết là vui mừng hay mệt mỏi, nên tới rốt cục cũng tới.
“Lê Kiều nói ngươi khả năng sẽ không tin tưởng chúng ta, hắn cho ta mang đến cái này.” Dung Sơ lúc này khí chất hoàn toàn không giống như lúc trước khúm núm, nàng cẩn thận đưa một vật ra, dĩ nhiên là một cái điện thoại di động.
Đường Đại phụt ra, đây là điện thoại di động dùng năng lượng măt trời, trên mặt SIM hoàn toàn không có tín hiệu, nhưng bên trong ghi nhớ có một video. Đường Đại do dự nhìn món đồ mới tiếp nhận: “Lê Kiều là ai?”
“Là người đứng ra tổ chức hoạt động của Thái Bình Thiên Quốc,” Dung Sơ mặt đỏ lên, “ Cũng là chồng của ta, chúng ta cùng nhau xuyên qua. Hắn nói… Hắn nói chỉ có phái ta tới, mới có thể biểu hiện thành ý của tổ chức.”
“May mắn là hắn không gọi là Hồng Tú Toàn…” Đường Đại nói thầm bắt tay vào chỉnh âm lượng nhỏ lại, nhìn đoạn video, bên trong cái người tên là Lê Kiều kia tóc húi cua, ăn mặc tây trang xanh đen, dáng dấp cũng có vài phần anh khí. Người đàn ông kể lại quy mô của hoạt động lần này, tôn chỉ, dã tâm bừng bừng muốn sáng tạo ra một thế giới văn minh con người bình đẳng.
Hồng Tú Toàn: tên nhân vật lịch sử người lập ra Thái Bình Thiên Quốchttp://baike.baidu.com/view/8904.htm
Đường Đại trả điện thoại di động lại, phất tay cho lui Trì Dung Sơ. Trì Dung Sơ vẫn còn muốn thuyết phục thêm, nàng lắc đầu, ra hiệu lui xuống. Một mình chắp tay trong tiểu đình vòng vo hai vòng, nàng không biết có nên tin tưởng hay không.
Đợi đến buổi chiều Hà Hinh trở về, xác định đầu sỏ Thái Bình Thiên Quốc gọi là Lê Kiều, phía sau cũng có một Trì Dung Sơ, hai người lúc này mới lần nữa gọi Trì Dung Sơ đến.
“Đường tiểu thư, Hà tiểu thư, tham gia cùng chúng ta đi.” Trì Dung Sơ thấy các nàng do dự, muốn rèn sắt khi còn nóng: “Nếu như ngươi còn chưa tin, ta có thể kêu Lê Kiều cùng các ngươi gặp mặt.”
“Không thể gặp mặt.” Đường Đại rất đau đầu: “Dung Sơ ta cùng Hà Hinh cũng sẽ không giap nhập với các ngươi.” Lời vừa nói ra Dung Sơ liền thay đổi sắc mặt, Đường Đại phất tay ngăn giữ nàng: “Để cho ta nói hết đã, ta cùng Hà Hinh đều không muốn trở thành thần tử của Thái Bình Thiên Quốc các ngươi, trên danh sách của Thái Bình Thiên Quốc cũng không thể ghi tên của chúng ta.” Nàng ngẩng đầu nhìn Dung Sơ : “Nhưng chúng ta có thể định kỳ vì Thái Bình Thiên Quốc cung cấp tiền lương.”
Đây là kết quả thương lượng giữa hai người, thứ danh sách này, là một quả bom hẹn giờ. Không biết lúc nào bị lôi ra, mọi người củng nhau xong đời.
Hơn nữa Hà Hinh cùng Đường Đại cũng không là vị chủ nhân an phận, tiến nhập Thái Bình Thiên Quốc phải nghe theo lệnh của Lê Kiều, làm gì có tự tại như các nàng bây giờ.
Việc này cứ như thế định ra, mỗi tháng Đường Đại đem tiền rút ra được từ sổ sách giả gởi các vào tiền trang, người của Thái Bình Thiên Quốc lấy mật mã đến các chi nhanh tiền trang rút ra.
Từ Phù Vân tiểu trúc đi đến các chi nhánh tiền trang đều thuận lợi, số ngạch vốn rườm ra hỗn tạp, khi đó tiền trang cũng có các khách hàng mà tư liệu được bảo mật, đối với các hành lớn này bọn họ luôn duy trì thái độ phi thường tốt, mà Dụ vương cũng không thể mỗi ghi chép khoản tiền đều lưu ý, vàng thau lẫn lộn, chuyện này cũng xem là cơ mật.
Vĩnh Lạc mùa thu năm thứ sáu, Vạn Tượng thư cục bắt đầu một cuộc thi đấu chính văn, hạng nhất sẽ thu được vinh dự của Vạn Tượng chí tôn. Phút chốc nhất cử thành danh, trong cục mặc kệ là đại thần như Khổng Tử hay Mạnh Tử, hay là Hàn Phong, Hồ Lang, Đại Sắc Yên Thanh, tiểu phấn hồng, hay là một tiểu thấu minh tên không ai biết, đều nhắm ngay vị trí này.
Kỳ thực phàm là loại thi đấu này, cũng chỉ là mánh lới, giải nhất, khen thưởng vân vân, chủ sự đã sớm có sự điều động nội bộ, tất cả người tham dự, cũng chỉ là người bồi khách mà thôi. Trừ khi nửa chừng thi đấu nhảy ra một Kim Dung hoặc là đại gia Quỳnh Dao, bằng không không có biến động lớn gì.
Thế nhưng lúc này đây có chút mầu nhiệm, tất cả mọi người hiểu rõ cục diện trong cục, khi Ngụy Thanh Sơn tâng bốc Hàn Phong thì dồn hết sức tránh loại tác phẩm như Đại Sắc Yên Thanh, lúc này mới làm cho Hàn Phong bốc lên đứng đầu, cùng Đường Đại ngang sức ngang tài. Mà trận thi đấu PK chí tôn này hai người không thể buông tha.
Khi xưa Đường Đại có phần thắng, thế nhưng hôm nay, thắng bại rất khó nói.
Nếu dựa vào nhân khí của <
Trùng hợp trong lúc này, Vương Thượng của triều đình cũng muốn a, gần đây chuyện không trôi chảy nhiều lắm, liền nghĩ đến trong năm nay tổ chức cho các trọng thần thi đấu PK nhân khí, xem quan viên nào được lòng dân nhất. Chuyện này rất vui vẻ, cũng rất công ích, Vương Thượng tự tay viết ngự phê, quan viên từ hạng thứ 5 đến hạng thứ 10 đếm ngược hết thảy phạt bổng lộc nửa năm, giáng cấp một bậc. Đếm ngược từ hạng nhất đến hạng tư bốn quan viên, hết thảy cởi áo về vườn, đuổi việc a.
Cho nên từ xưa đến nay, chính trị chơi không vui bằng văn đàn.
Thế nhưng còn may ba thứ hạng đầu phần thưởng có phần phong phú, hạng nhất còn có ruộng tốt 500 mẫu Vương Thượng đặc biệt ban thưởng.
Địa điểm hoạt động đương nhiên là trên tường của Công Khai Đình, chiếm lấy quan thôi bảng, đại đồ bảng, tiểu đồ bảng, vị trí chữ đỏ, duy chỉ bảng phú hào kim cương là không bị ảnh hưởng —— Vương Thượng cũng luyến tiếc, 21 vạn lượng một tháng nha, đều là tiền bạc trắng bóng a!!!
>_<
Vương Thượng một lần mở miệng, thanh thế hoạt động lớn, bách tính mỗi hộ trong thành Trường An đang lựa chọn danh sách tuyển cử quan viên cấp bậc ngũ phẩm trở lên. Đương nhiên trước đó, các quan viên đều phải tự viết bản giới thiệu cá nhân rồi, phạm vi quản lý, chiến tích nổi trội các loại. Mỗi người đều có một khối địa phương, có thể dán tiểu truyện cá nhân, thế nhưng mặc kệ thế nào, dù sao chỉ có đầu phiếu của nhân dân mới được tính.
Lệnh phát sinh đi, ngày hôm sau, trong nhà của hết thảy dân chúng đều xuất hiện lời nhắn của hơn 10 nhân vật thần bí, người nhắn giọng điệu đều rất thống nhất: “Nhớ kỹ đầu phiếu bỏ cho đại nhân X, bằng không cả nhà các ngươi không có điểm tâm mà ăn!!!”
Khụ đương nhiên rồi, mấy X đại nhân bên trong mấy lời nhắn kia đều không phải là một người.
Các dân chút đều có chút lờ mờ —— chúng ta đây đâu phải ai cũng thích ăn điểm tâm a…
Đang lúc kinh hoảng, liền có chủ ý thông minh, chúng ta có nhiều hạng mục để lực chọn, đem tất cả các quan lớn đều đánh dấu gạch lên, ai ai cũng có phiếu, không phải đều có điểm tâm ăn sao?
Dân chúng bừng tỉnh, người người làm theo.
Vương Thượng biết được, giận dữ, yêu cầu bỏ phiếu một lần nữa, đơn tuyển như nhau, phàm là uy hiếp dân chúng, phiếu phi pháp kéo ra ngoài giết chết!!
Các quan lại sợ sệt, mọi người liên quan lần thứ hai đau đầu.
Ngày kế, Phiêu Kỵ đại tướng quân cùng Đại Hành Đài thượng thư lệnh, hai vị đại nhân thấy bà lão cực nhọc quét dọn đường phố, đặc biệt cởi mũ miện, quan phục, giúp đỡ quét dọn một phút đồng hồ, lập tức có người đem việc này làm thành tin ngắn, phối hợp hình ảnh, vì hai người viết lên một thiên tiểu truyện nhiệt tình dào dạt.
Các quan viên còn lại vừa thấy, không tốt!!! Bị người ta đoạt hết tiên cơ.
Tả Phó Xạ cùng hữu Phó Xạ tranh thủ thời gian thăm hỏi bách gia nông hộ, mỗi gia đình đều đưa tặng dầu mỡ, bắp, thịt mấy vật dụng thiết yếu, dân chúng thụ sủng nhược kinh. Lúc này liền có người cấp tốc làm báo tường, phối hợp với hình ảnh dân chúng cảm động lệ rơi đầy mặt, làm thành truyện ký của hai người. Trong bài báo, các dân chúng đều không ngoại lệ đều giương ra bộ mặt với hai hàng lệ thật dài, thật dài…
Phụ quốc đại tướng quân cùng Đặc Tiến đại nhân đều không hài lòng —— một đám khốn nạn, thường ngày tiền hô hậu ủng, làm mưa làm gió, vừa nghe đến đầu phiếu, liền lén làm công tác bên ngoài!!
Hai người một bên chửi một bên hồi phủ, gọi gia nhân nhanh chông lấy lương thực cất trữ trong kho, khai kho phát lương…
Nói chung có một đoạn thời gian, bên trong thành Trường An không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, chúng đại thần tác phong quan liêu toàn bộ không còn, tùy tiện nhìn một người đều cười tươi như hoa hướng dương, hở một tí là đỡ cụ già qua đường cái. Vì vậy thường xuyên có bà già cảm động khóc rống chảy nước mắt: “Đại nhân, lão thân thực sự là không cần qua đường cái a, hôm nay đã bị nâng đến lần thứ 28 rồi, các người ở đây cứ qua đường đi, chỉ xin ngài thả ta đi là được…”
…=.=!
Những điều này là mắt có thể nhìn thấy, còn có nhiều đại nhân tự nghĩ tài hoa, dựa vào tiểu truyện thu phiếu.
Không ngoài Phan thái sư bề bộn nhiều việc: “Tìm cho ta một mẹ kế viết, phải ngược thân ngược tâm, phải sinh ly tử biệt, phải khiến người rơi lệ.”
Người nghi trượng của hắn rất linh hoạt, lập tức đem chuyện tích hắn xuất sinh nhập tử trên chiến trường thêm mắm dặm muối, viết đến một cái khiến người xem cảm thiên động địa, người nghe chua xót. Phan thái sư vẫn không hài lòng: “Cuộc chiến với Đại Nguyệt này, xông mưa ra trận không đủ xúc động, a, hãy miêu tả mẫu thân bản thái sư đã chết, nhưng mà nhân đang tại ngoại, trách nhiệm trong người, không thể lo ma chay túc thủ linh cữu, ưu tư không ngớt.”
Nghi trượng choáng váng: “Như vậy cảm động thì cảm động… Thế nhưng… Thái sư, lão phu nhân còn khỏe mạnh a!”
Phan thái sư giận dữ: “Chiến dịch Đại Nguyệt, cha của tướng quân Vương Quắc Quắc của bản Thái sư đã chết, cha của ta coi trọng hắn còn hơn cả vợ của mình, hắn như vậy có đúng hay không là mẫu thân của bản Thái sư?!”
Nghi trượng bừng tỉnh đại ngộ, mạnh mẽ cắn răng một cái: “Tiểu nhân đã hiểu!!”
Bên kia nghi trượng của Giản đại nhân cũng đang vội vàng giúp hắn viết tiểu truyện, Giản đại nhân yêu cầu rất cao: “Phải viết cảm động lòng người, xuất thần.”
Nghi trượng bưng má suy tưởng, tức thì xoẹt xoẹt chấp bút —— Giản đại nhân vì thẩm tra xử lý vụ án Giang dương đại đạo Tiểu Trương Phi Đao vào nhà người ta ăn trộm, vì bảo vệ dân chúng an toàn, tăng ca thêm giờ, mất ăn mất ngủ. Hắn quen làm văn thư, viết cũng khá trôi chảy. Giản đại nhân còn chưa hài lòng: “Cái này không đủ nhân thần cộng phẫn, phải đem toàn bộ việc buồn nôn của tên Tiểu Trương Phi Đao viết hết ra, gợi nên sự phẫn nộ của dân chúng nha!”
Nghi trượng chấp bút sửa lại, Giản đại nhân vừa nhìn, hắn nổi giận: “Mẹ nhà ngươi, hắn trộm vật trong quý phủ của lão gia ta sao không dùng viết kể lại tỉ mỉ ra, ngươi là heo a!!!”
…=.=!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.