Thủy Chử Đại Thần

Chương 33: Tiểu thuyết xuyên qua này cũng quá nguội lạnh

Nhất Độ Quân Hoa

02/08/2013

Sáng sớm, gia nhân phát hiện ngoài cửa Phù Vân tiểu trúc có người ngã nằm cạnh tượng sư tử đá trấn cửa, Ôn quản gia phái người bẩm báo Đường Đại, Đường Đại người này không phải tâm địa bồ tát gì, trên thực tế nàng thuộc loại mua trái táo còn xin thêm cái bịch. Thế nhưng nàng cũng không xấu, thỉnh thoảng trên đường phố có mấy ông cụ bà cụ quỳ xuống đất xin tiền, cũng biết cho hai ba đồng tiền.

“Ặc, trước khiêng vào đi.” Nàng không nỡ chắc lưỡi: “Dù sao cũng không thể để người ta chết ở bên ngoài…”

Người bị đưa vào, là một cô gái. Ôn quản gia tự mình đi mời đại phu, kinh chẩn đoán bệnh, xác thực là đói bất tỉnh. Đường Đại cho người chậm rãi đút cháo, Ôn quản gia tiễn đại phu ra về, sau khi đại phu đi xa thì gọi đến một gã sai vặt: “Đi đem chuyện này báo cho gia biết.”

Gã sai vặt nhận lệnh đi, Đường Đại trong phòng nhìn tiểu Y đút cháo cho người mới nhặt được. Người đó sau khi rửa mặt sạch sẽ pháy hiện là một cô gái cũng có vài phần tư sắc.

Hà Hinh cũng cảm thấy kỳ quặc, ngươi nói ngày nóng như thế này, người cũng không đóng băng được, hơn nữa cũng không có thiên tai gì, làm sao lại có người đói xỉu trước cửa Phù Vân tiểu trúc?

Thế nhưng đại phu là Ôn quản gia mời, hắn nói là đói xỉu, vậy là đói quá nên vậy thôi.

Gia nhân đút xong cháo, lại nấu thuốc bưng lên. Người đó khí tức không hề yếu ớt như lúc đầu, Đường Đại xác định hắn sẽ không chết ở chỗ này, liền cũng thả lỏng.

Buổi chiều, thư phòng.

Đường Đại vội vàng xử lý thư tín các nơi, có xin mua sắm đồ vật, có thư hỏi chiêu sinh thêm họa sĩ, nhiều như rừng. Hà Hinh kiểm tra sổ sách tiền lời, muốn làm một sổ sách giả rất đơn giản, muốn Đồng Bình nhi không tìm ra được không khó, nhưng mà làm cho Dụ vương cũng không nhìn ra được mới hao tâm tổn trí. Trên tay hắn quản lý toàn bộ hộ bộ, cũng biết sổ sách tiền bạc các loại, tất cũng quản lý rất nhiều.

Tuy rằng hắn không có bao nhiêu thời gian để lật ra xem lại, nhưng chỉ sợ vạn nhất. Hai phương án hợp lại một chỗ, Đường Đại cùng Hà Hinh đối diện mà ngồi, cùng làm việc. Phác trưởng phòng là Đường Đại mời về, vốn Hà Hinh là cánh tay trái, nhưng hôm nay làm sổ sách giả, không thể làm gì khác hơn là giao cho Hà Hinh xử lý.

Khi đó không có máy tính, phải đẩy tới đẩy lui bàn tính một trận, là một chuyện rất đau đầu.

“Làm giả bao nhiêu?” Hà Hinh đem âm thanh hạ thấp, Đường Đại hơi trầm ngâm, hai người kề tai nói nhỏ, đề phòng ám vệ trên đầu: “Từ tổng số bên trong lấy ra hai phần, lấy tám phần còn lại đó chia bốn sáu.”

Đến qua buổi trưa, có người nhà vào bẩm: “Chủ tử, Tây sương phòng vị cô nương kia đã tỉnh, Ôn quản gia mời ngài qua xem.”

Đường Đại cùng Hà Hinh nhìn nhau: “Đã biết.”

Người nhặt được ở Tây viện xác thực là tỉnh, khi Đường Đại cùng Hà Hinh vào cửa nàng đã ngồi dậy, sắc mặt tuy còn mang theo vẻ u ám bệnh mới dậy, nhưng thần sắc không có đen thui như lúc sáng mới nhặt được.

Đường Đại ở trước giường ngồi xuống, Ôn quản gia đứng ở trước giường, mang đến cho Hà Hinh một cái ghế.

“Ngươi là ai? Nơi này là chỗ nào?” Người trên giường vẻ mặt mờ mịt.

Đường Đại liền biết —— mới xuyên tới sao?

“Nơi này là Đại Huỳnh vương triều Vĩnh Yên năm thứ sáu, tháng tám. Vương thượng là Thừa Minh hoàng đế.” Nàng trả lời rất bình tĩnh. “Ngươi hiện tại đang ở chỗ gọi là Phù Vân tiểu trúc, ta là Đường Đại.”

Cô gái ấy nhìn chằm chằm Đường Đại nửa ngày, hỏi một câu khiến mọi người ở đây phun máu: “Ngươi… là mẹ của thân thể này sao? Ta có đúng hay không còn có một người cha?”



Đường Đại té xuống đất, “ Ngươi nên xem tiểu thuyết xuyên không nhiều hơn đi.”

Vì vậy mọi người đều biết đó là một tay non mới xuyên đến, nàng không có chỗ ở, Đường Đại dù sao cũng không đem người đuổi đi. Huống chi ở đây nhân khẩu nhiều như vậy, cũng không ngại nuôi thêm một người. Vì vậy nàng thu làm nha hoàn, nàng gọi là Dung Sơ, Trì Dung Sơ.

Bữa ăn tối, nàng nói về cuộc sống trước khi xuyên qua, nàng làm về vận tải, tính ra cũng là nhân vật thuộc tầng lớp trí thức, tiệc mừng công ty cuối năm, sau khi liên hoan chạy xe về hơi nhanh, có một chiếc xe máy đụng phải nàng, sau khi tỉnh lại nằm ở Phù Vân tiểu trúc này.



Nhiều người xuyên qua, không có gì mới lạ.

Ngày kế Trường An phát sinh vụ án lớn. Có một nhà cự phú bị tàn sát, hung thủ ra tay cực kỳ tàn nhẫn, Thương Hãn người nhà họ Thương vậy mà bị khai tràng phá bụng. Càng khiến người ta giận sôi chính là hung thủ hạ đao từ đuôi đến đầu, từ dưới hai chân hướng lên phía trên xé ra, nhưng dừng ngay ổ bụng, không tổn hại tới trái tim, không đến vị trí hiểm yếu có thể mất mạng ngay lập tức. Ổ bụng Thương Hãn bị mở ra nội tạng lòi ra ngoài, thống khổ giãy dụa không biết bao lâu mới tắt thở.

Ngoài thủ đoạn rất tàn nhẫn, người nhận nhiệm vụ khâm liệm cũng rét run. (hình như là Hình Viễn trả thù cho Hà Hinh)

Dưới chân thiên tử lại phát sinh thảm án này, thật sự là coi rẻ hoàng quyền, thiên tử tức giận, lệnh cho hình bộ trong vòng 10 ngày phải phá án, cần phải đem hung thủ quy án trị tội.

Như vậy Dụ vương liền có vài ngày không tới Phù Vân tiểu trúc, việc này tuy có quan viên thủ hạ phụ trách, nhưng nói đến tính trách nhiệm từ trên xuống dưới, không thể đem toàn bộ quan viên hình bộ nha dịch trên dưới 100 người ra răn dạy trách mắng a? Cho nên cũng chỉ có hắn làm chủ sự chống đỡ.

Mà đau đầu chính là, hung thủ này tàn nhẫn thì tàn nhẫn, nhưng lại cực kỳ cẩn thận, dưới đất không có lưu lại nửa phần đầu mối hữu dụng. Đường Đại trong phòng nghe Phác trưởng phòng bát quái, cảm thấy hiện đại dù sao cũng tốt hơn, tùy tiện kiểm tra cọng tóc có thể biết được hung thủ là ai.

Dụ vương bên kia không có việc gì, 27 phân bộ quảng cáo ở các thành trấn cũng bình thường, sổ sách có Hà Hinh, Đường Đại thật ra có thêm thời gian rảnh rỗi, thường xuyên tĩnh tâm viết tác phẩm mới<>.

Đường Đại có một thời gian không có đổi mới, hiện nay tiểu thuyết ngôn tình quật khởi, song song đó cũng hiện lên vô số thiên lôi, cũng ra rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, vì vậy <> lúc ban đầu, không có mới mẻ độc đáo như những quyển sách khác.

Nếu không phải dựa vào tiếng tăm trước đó, ước chừng số mạng của quyển sách này cũng như hòn đá ném xuống biển.

Mà tác phẩm mới <> của Hàn Phong, bởi vì đổi mới đúng lúc, tình thế tốt. Đương nhiên là quan trọng nhất hắn bề ngoài rất đẹp trai, một người đàn ông phong độ nhanh nhẹn rất được các cô gái yêu thích, hắn cũng không bỏ qua cơ hội lộ diện, kể từ đó, nhân khí liền vượt thẳng qua Đường Đại, độc lĩnh đầu bảng.

Nếu nói không có một chút cảm giác mất mát, là không có khả năng. Thế nhưng cảm giác của con người, cũng như mỗi quyển sách của đại thần đều phải thành công, giống như mỗi CD của ngôi sao ca nhạc đều phải bán sạch, giống như mỗi một bộ phim của siêu sao đều phải cháy phòng vé. Nếu như không được, đó là thất bại, là hết thời, con đường phía trước huy hoàng thì ra vì tôn lên đường lùi thê lương.

Miệng đời là vàng, miệng đời cũng là đao.

Cổ Long đại hiệp đã từng viết ra bảy loại vũ khí, có Ly Biệt Câu, Trường Sinh Kiếm, Khổng Tước Linh, Phách Vương Thương… Nhưng trên thực tế giết người không thấy máu, đó là hai cánh môi, ba tấc lưỡi.

Người nói vĩnh viễn đứng trên chỗ cao, gạn đục khơi trong văn tự, chỉ điểm giang sơn, một câu nói nhẹ nhàng khéo léo liền đem tâm huyết người khác toàn bộ gạt bỏ.

Có lẽ đây là sự mệt mỏi khi nổi danh? Vì vậy có nhiều tay viết lúc bộ đầu tiên thành danh, đều không thể tiếp tục. Có người gác bút, có người cởi áo. Cũng có người bởi vì tác phẩm sau không bằng tác phẩm trước, chịu không nổi sự chênh lệch của lòng sông so với mặt biển. Thế là soàn soạt ngã xuống một đường.

Kỳ thực với tay viết khó thừa nhận nhất, không phải là ai mạnh hơn so với mình, mà là bản thân mình càng ngày càng không được như xưa.

Đường Đại thường xuyên dưới bài văn thường xuyên xuất hiện bình luận như vầy:

[tầng 1] XX : ta thấy Sắc Đại viết văn không có hay như trước đây! Vẫn là Hàn Đại hay a, chữ cũng như người oai hùng.

[tầng 2] XX : Sắc Đại không có gì mới, kiến nghị mọi người nên xem <> của Hàn Đại, đổi mới rất đúng lúc. Hắc hắc, vừa xem vừa chờ <> của Sắc Đại.

[tầng 3] XX : Ta căn bản không thể đọc nổi, vẫn là Hàn Đại viết hay hơn oa!



Đương nhiên, những cái này chỉ là số ít, kỳ thật tuyệt đại đọc giả như trước đều ấn dấu tay dưới bản văn, mỗi ngày bình luận nội dung, mỗi ngày nói với nàng “Viết rất khá.” Mỗi ngày đều thay nàng đính bản,<> của Đường Đại mỗi ngày đều đứng ở vị trí thứ 5 thứ 6 tại Công Khai Đình, đã là vị trí mà người khác mong mỏi mắt cũng không ra.

Nhưng phải thừa nhận, như thế so với tác phẩm của nàng trước đây, xác thực khí thế đã thua.



Vì vậy sau cùng, từ <> tới nay Sắc Đại vẫn thuận buồm xuôi gió, cũng bắt đầu hoang mang như những tay viết bình thường khác —— ngươi nói ta viết những câu chuyện này cuối cùng là vì cái gì a?

Chuyện tuyệt đại đa số đều là hư cấu, nhưng nhân vật đó, thực sự không từng tồn tại qua. Ta làm gì hàng đêm không ngủ, phí hết tâm tư biên soạn cho chu toàn ?

Nghĩ như vậy, liền cảm thấy vô vị tẻ nhạt không có gì vui. Nhìn lại đống bản thảo, càng thấy không vừa mắt, nàng hơi có chút giận dỗi bản thân đem bút ném đi.

Bút lông chấm mực, trên sàn nhà gỗ tếch hiện lên một vệch đen lôn xộn.

Cho nên, khi rất nhiều người đỏ mắt ngóng văn của người nào đó ở Công Khai Đình, thì có biết hay không tác giả đang xoắn xuýt ở nhà bỏ văn mà chạy .

Đường Đại nghĩ mình có thể không quan tâm gì đến mấy người đó, dù sao người ủng hộ cũng chiếm số đông, bản thân mình vì vài bình luận mà như thế này thật không đáng? Có thể từng tay viết đều trải qua thời kỳ hoang mang như vậy, đến một giai đoạn tâm tình biến đổi, đột nhiên nguội lạnh. Đã từng yêu thích cấu tứ kích tình, đối với vai chính hay phối hợp diễn trong tác phẩm, đều dần lạnh nhạt.

Xem lại lần nữa văn chương, chỉ thấy nhạt như nước ốc.

Vì vậy, chúng ta vì sao viết những chuyện xưa chưa hề tồn tại này để kiếm sống ?

Đường Đại ngồi xoắn xuýt bên án, trên mặt đất bút lộng bị người nhặt lên. Đường Đại xoay người liền thấy Dụ vương, hắn như trước cẩm y bạch sắc, bàn tay thon dài cầm bút lông loang lổ vết mực, lấy tấm vải bố dùng thấm mực trên án, nhẹ nhàng lau đi cán bút bằng tre.

Nhìn về Đường Đại khóe môi hắn tràn ý cười: “Xem ra tâm tình không tốt không chỉ có một mình bản Vương.” Hắn chậm rãi đi tới, tay áo khe nâng, dưới ánh sáng mặt trời trưa mùa hè, như thần giáng xuống: “Bản Vương hôm nay đi ngang Công Khai Đình có xem qua sách mới của ngươi.”

Hắn vén vạt áo, nhẹ nhàng khoanh chân ngồi xuống bên Đường Đại: “ Ngươi biết vì sao như vậy không?”

Đường Đại quay đầu nhìn hắn, Dụ vương thu lại phong tình trong mắt. Giờ khắc này hắn lại thành chủ biên của Vạn Tượng thư cục không còn là Dụ vương xem phụ nữ như đồ chơi: “Bởi vì ngươi văn tự cho tới nay không có tiến bộ, chỉ bằng cấu tứ ướt át hấp dẫn độc giả. Đây như là một tòa lâu đài trên không, khi mới khai hoang, rất nhanh thuận lợi, nhưng không thể lâu dài.” Hắn cười tay vuốt lên tóc Đường Đại: “Hương diễm có thể khởi động một thiên văn thành công, nhưng chống không nổi một nhất tôn đại thần. Khẩu vị đọc giả tiến bộ, ngươi lại không đuổi kịp. Ngươi phải nhớ, câu chuyện hư cấu khúc chiết ly kỳ, nó cũng không đặc sắc bằng lịch sử. Lúc rảnh rỗi đọc nhiều sách một chút, ngươi một người không địch lại hiểu biết trí tuệ mấy nghìn mấy vạn tiền nhân trước đó.”

Đường Đại loay hoay cây bút trong tay, nàng rất phiền muộn: “Thế nhưng nhiều cổ ngôn ta xem không hiểu…”

Dụ vương cao giọng cười to, cánh tay kéo Đường Đại qua ôm, môi hắn ghé vào vành tai nàng: “Ngươi có thể mời một thầy về dạy a, có lẽ… Có thể bản Vương tự hạ thấp mình, dạy cho ngươi?”

Hắn một đường đặt Đường Đại trên mặt đất, nhưng không có động tác tiếp theo, cứ như thế lẳng lặng mà đè lên người nàng. Đường Đại không kiên nhẫn , nghĩ dù sao cũng không tránh khỏi, tốc chiến tốc thắng tốt hơn. Vì vậy giơ tay kéo đai lưng hắn, hắn nắm lại tay nàng, khẽ lắc đầu: “Bản Vương muốn nghỉ ngơi một chút, không có tâm tình làm chuyện khác.”

Đường Đại hắc tuyến, việc này có tính là cầu hoan chưa toại?!

=.=!

Hắn thật sự ghé vào người Đường Đại ngủ, hô hấp tinh thuần phun trên cổ Đường Đại, ẩm ướt ngứa ngáy. Đường Đại đành mặc cho bị đè nặng, tay nàng còn bị hắn nắm trong lòng bàn tay, bản thân cũng không nghĩ ra được ý nghĩ gì với cái người này.

Thật ra hai người vốn không có oán hận gì lớn, trừ lần hắn bức nàng cùng hầu hạ chung với Hà Hinh, nàng thầm nghĩ muốn giết chết hắn. Trừ lần đó ra hình như cũng không có đặc biệt căm giận hắn chuyện gì.

Đường Đại thấy rất hoang mang, ý nghĩ của nàng luôn thiên mã hành không. Vì vậy liền tổng kết các sự việc từ khi xuyên qua đến giờ. Nàng đi qua đã gần 3 năm, đã 3 năm nếu nam chính còn chưa xuất hiện, vậy tiểu thuyết này cũng quá nguội lạnh đi, coi như là phối xứng với đông cung đồ, đặt ở ‘cường thôi bảng’ trên Tấn Giang chắc cũng không có ai thèm sưu tầm nha?

Nếu như nói Dụ vương này là nam chính, nàng rất bực bội a, God, Đường Đại lăn lộn khắp các ngôn tình trên Tấn Giang, duyệt BG hàng vạn hàng nghìn, cũng chưa xem qua nam chính đau trứng như vậy a!!!

Lẽ nào ta đặc biệt xuyên thủng vào văn có ngựa đực bên trong?!

°(°ˊДˋ°)°

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thủy Chử Đại Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook