Chương 209: Phiên Ngoại – Thương Hoàng 3
Thiên Thương
22/03/2017
CHƯƠNG 208: PHIÊN NGOẠI – THƯƠNG HOÀNG 3
Hắn sửng sốt một chút. Ta không định cho cơ hội hắn do dự, tóm lấy hắn, trước khi hắn kịp nảy sinh nghi vấn, liền chiếm lấy làn môi hắn.
Tình cảnh này, ta đã ảo tưởng biết bao nhiêu lần trong mộng. . . . . .
Mục quang kinh hoàng của hắn phút chốc tràn ngập trong tầm mắt ta. Trên môi thình lình truyền đến đau nhói, ép ta không thể không buông ra.
“Phụ hoàng? ! Ngài ──” hắn rống giận, dùng sức nghĩ muốn hất tung sự kìm hãm của ta ra.
Ta lau khóe miệng có chút ướt át, mùi máu tanh lại cực giống như mê hương thượng đẳng, khiến cho con mãnh thú trong đáy lòng càng thêm hung hãn gào thét kích động.
Con mồi đã đến tay, ta sao có thể cho phép hắn chạy thoát?
Ta xiết nắm tay, một quyền mạnh mẽ, đánh trúng bụng hắn.
Một quyền này, có bao nhiêu sức mạnh. Tự thân ta biết rõ nhất. Toàn thân hắn đều vì đau đớn mà cuộn mình run rẩy, khom người nôn ra dịch vị.
Ta không chút thương cảm hắn, hai tay không ngừng, nắm lấy cánh tay hắn, đánh trật khớp hai khuỷu tay, đem hắn quẳng lên long sàng cực đại.
Chinh phục ngựa chứng tuy rằng là lạc thú, nhưng ta cũng không muốn trên đường lại bị ngựa đá chết.
Hắn ngã vào đệm gấm hoa lệ lóa mắt trên giường, hai tay trật khớp vặn vẹo quái dị vô pháp cự tuyệt ta cường ngạnh đè lên hắn.
Song hắn vẫn tiếp tục không chịu ngừng phản kháng, đầu gối đánh lên, trúng xương sườn của ta.
Đau đớn đến tận tâm can. Xương cốt, cơ hồ đứt gãy.
Từ trước đến nay, chưa có kẻ nào dám cãi lời ta.
Ta không giận mà cười, không chút lưu tình đưa tay liên tiếp tát hai bên mặt hắn.
Máu đỏ sẫm, từng điểm một, giống như hoa đào, bắn lên màn trướng, đệm giường, gối đầu. . . . . .
Hắn vẫn còn giãy dụa, khí lực lại yếu đi rất nhiều.
Ta cuối cùng ngừng tay, vén mái tóc dài đen nhánh đầy đầu hắn ra, xé rách y phục hắn, lần thứ hai hôn lên làn môi đầy máu.
Ta cùng hắn, giống hai con dã thú dây dưa, cắn xé lẫn nhau. . . . . .
Hắn thở dốc, ánh mắt tràn ngập căm phẫn.
Hắn nhất định không nghĩ ra, vì cái gì ta lại làm như vậy? Đáp án, bản thân ta cũng tìm không thấy.
Khi sắp hưng phấn tiến quân thần tốc, vẻ mặt hắn tuyệt vọng, cố gắng kêu lên một tiếng “Phụ hoàng” .
Đó là hai chữ ta không muốn nghe thấy nhất.
Cho dù ta giờ phút này có lựa chọn không nhìn dung nhan tương tự với ta của hắn đi chăng nữa, cũng không phủ nhận được sự thực hắn là cốt nhục của ta.
Ta từ trên cao chằm chằm nhìn xuống hắn, kích động không nơi phát tiết đâm vào ***g ngực ra đến âm ỷ đau nhức. Ta hung hãn thưởng cho hắn một cái tát.
“Không được gọi ta phụ hoàng!”
Thần tình thụ thương, liền tràn ra từ trong đáy mắt hắn. Hắn ngậm miệng lại, không phát ra một chữ nào nữa. Từ lỗ mũi, vẫn chậm rãi rỉ máu.
Ta không rảnh để quan tâm đến, chỉ có dục vọng đang ở bên bờ sụp đổ cấp bách muốn phát tiết. Ta khép chặt hai chân hắn lại, ma sát ở giữa hai chân cơ thịt kéo căng của hắn, cho đến lúc bắn ra.
Nhìn dục vọng vương trên ngực bụng, tóc đen của hắn, trong lòng ta, duy chỉ có một thanh âm đang lớn tiếng kêu gào ──
Vì cái gì, ta lại là phụ hoàng của hắn?
Bằng không, ta đã có thể chân chính ôm hắn. . . . . .
Chưa từng có một khắc, ta lại ghen tị như vậy.
Ghen tị với những kẻ đã từng ôm qua thân thể hắn.
Ta mang lụa dài tuyết trắng tới, lật người hắn, buộc chặt tứ chi hắn cố định ở trụ giường.
Hắn dường như đã minh bạch tất cả phản kháng đều chỉ uổng phí, ngơ ngác để mặc ta tùy ý an bài. Nhưng khi nhìn thấy ngân châm trong tay ta, hắn liền đoán được ý đồ của ta, cố gắng vùng vẫy vô nghĩa.
Ta cưỡi bên hông hắn, mạnh mẽ đè hắn lại, ngân châm chích vào cơ lưng trần trụi nhô lên của hắn.
Hắn ở dưới tay ta kịch liệt run rẩy, đầu chôn sâu vào trong gối, liều mạng kiềm nén trong yết hầu.
Từng giọt máu tươi diễm lệ, chảy ra từ nơi ngân châm cắm xuống rút lên, quỷ mị thuận theo vân da hắn chậm rãi chảy xuôi.
Ta hoàn toàn bị huyết sắc hoa lệ thu hút tất cả tâm thần, chuyên tâm châm ra từng cánh hoa đào xinh đẹp mị hoặc, phủ lên trên màu thuốc nhuộm mỹ lệ nhất. . . . . .
Hắn là của ta, chỉ ta mới có thể ghi lại ấn ký trên người hắn. Đăng bởi: admin
Hắn sửng sốt một chút. Ta không định cho cơ hội hắn do dự, tóm lấy hắn, trước khi hắn kịp nảy sinh nghi vấn, liền chiếm lấy làn môi hắn.
Tình cảnh này, ta đã ảo tưởng biết bao nhiêu lần trong mộng. . . . . .
Mục quang kinh hoàng của hắn phút chốc tràn ngập trong tầm mắt ta. Trên môi thình lình truyền đến đau nhói, ép ta không thể không buông ra.
“Phụ hoàng? ! Ngài ──” hắn rống giận, dùng sức nghĩ muốn hất tung sự kìm hãm của ta ra.
Ta lau khóe miệng có chút ướt át, mùi máu tanh lại cực giống như mê hương thượng đẳng, khiến cho con mãnh thú trong đáy lòng càng thêm hung hãn gào thét kích động.
Con mồi đã đến tay, ta sao có thể cho phép hắn chạy thoát?
Ta xiết nắm tay, một quyền mạnh mẽ, đánh trúng bụng hắn.
Một quyền này, có bao nhiêu sức mạnh. Tự thân ta biết rõ nhất. Toàn thân hắn đều vì đau đớn mà cuộn mình run rẩy, khom người nôn ra dịch vị.
Ta không chút thương cảm hắn, hai tay không ngừng, nắm lấy cánh tay hắn, đánh trật khớp hai khuỷu tay, đem hắn quẳng lên long sàng cực đại.
Chinh phục ngựa chứng tuy rằng là lạc thú, nhưng ta cũng không muốn trên đường lại bị ngựa đá chết.
Hắn ngã vào đệm gấm hoa lệ lóa mắt trên giường, hai tay trật khớp vặn vẹo quái dị vô pháp cự tuyệt ta cường ngạnh đè lên hắn.
Song hắn vẫn tiếp tục không chịu ngừng phản kháng, đầu gối đánh lên, trúng xương sườn của ta.
Đau đớn đến tận tâm can. Xương cốt, cơ hồ đứt gãy.
Từ trước đến nay, chưa có kẻ nào dám cãi lời ta.
Ta không giận mà cười, không chút lưu tình đưa tay liên tiếp tát hai bên mặt hắn.
Máu đỏ sẫm, từng điểm một, giống như hoa đào, bắn lên màn trướng, đệm giường, gối đầu. . . . . .
Hắn vẫn còn giãy dụa, khí lực lại yếu đi rất nhiều.
Ta cuối cùng ngừng tay, vén mái tóc dài đen nhánh đầy đầu hắn ra, xé rách y phục hắn, lần thứ hai hôn lên làn môi đầy máu.
Ta cùng hắn, giống hai con dã thú dây dưa, cắn xé lẫn nhau. . . . . .
Hắn thở dốc, ánh mắt tràn ngập căm phẫn.
Hắn nhất định không nghĩ ra, vì cái gì ta lại làm như vậy? Đáp án, bản thân ta cũng tìm không thấy.
Khi sắp hưng phấn tiến quân thần tốc, vẻ mặt hắn tuyệt vọng, cố gắng kêu lên một tiếng “Phụ hoàng” .
Đó là hai chữ ta không muốn nghe thấy nhất.
Cho dù ta giờ phút này có lựa chọn không nhìn dung nhan tương tự với ta của hắn đi chăng nữa, cũng không phủ nhận được sự thực hắn là cốt nhục của ta.
Ta từ trên cao chằm chằm nhìn xuống hắn, kích động không nơi phát tiết đâm vào ***g ngực ra đến âm ỷ đau nhức. Ta hung hãn thưởng cho hắn một cái tát.
“Không được gọi ta phụ hoàng!”
Thần tình thụ thương, liền tràn ra từ trong đáy mắt hắn. Hắn ngậm miệng lại, không phát ra một chữ nào nữa. Từ lỗ mũi, vẫn chậm rãi rỉ máu.
Ta không rảnh để quan tâm đến, chỉ có dục vọng đang ở bên bờ sụp đổ cấp bách muốn phát tiết. Ta khép chặt hai chân hắn lại, ma sát ở giữa hai chân cơ thịt kéo căng của hắn, cho đến lúc bắn ra.
Nhìn dục vọng vương trên ngực bụng, tóc đen của hắn, trong lòng ta, duy chỉ có một thanh âm đang lớn tiếng kêu gào ──
Vì cái gì, ta lại là phụ hoàng của hắn?
Bằng không, ta đã có thể chân chính ôm hắn. . . . . .
Chưa từng có một khắc, ta lại ghen tị như vậy.
Ghen tị với những kẻ đã từng ôm qua thân thể hắn.
Ta mang lụa dài tuyết trắng tới, lật người hắn, buộc chặt tứ chi hắn cố định ở trụ giường.
Hắn dường như đã minh bạch tất cả phản kháng đều chỉ uổng phí, ngơ ngác để mặc ta tùy ý an bài. Nhưng khi nhìn thấy ngân châm trong tay ta, hắn liền đoán được ý đồ của ta, cố gắng vùng vẫy vô nghĩa.
Ta cưỡi bên hông hắn, mạnh mẽ đè hắn lại, ngân châm chích vào cơ lưng trần trụi nhô lên của hắn.
Hắn ở dưới tay ta kịch liệt run rẩy, đầu chôn sâu vào trong gối, liều mạng kiềm nén trong yết hầu.
Từng giọt máu tươi diễm lệ, chảy ra từ nơi ngân châm cắm xuống rút lên, quỷ mị thuận theo vân da hắn chậm rãi chảy xuôi.
Ta hoàn toàn bị huyết sắc hoa lệ thu hút tất cả tâm thần, chuyên tâm châm ra từng cánh hoa đào xinh đẹp mị hoặc, phủ lên trên màu thuốc nhuộm mỹ lệ nhất. . . . . .
Hắn là của ta, chỉ ta mới có thể ghi lại ấn ký trên người hắn. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.