Chương 210: Phiên Ngoại – Thương Hoàng 4
Thiên Thương
22/03/2017
CHƯƠNG 209: PHIÊN NGOẠI – THƯƠNG HOÀNG 4
Hắn sốt cao, liên tục mấy ngày đêm đều đờ đẫn mê man.
Lâm triều về, bên giường luôn luôn là chén thuốc bị đập nát. Thị nữ nơm nớp lo sợ thu dọn đống lộn xộn đầy đất.
Cho dù thần trí mơ hồ, hắn vẫn cự tuyệt người bên cạnh đến gần.
Ta sai ngự y sắc lại thuốc lần nữa, nâng gáy hắn lên, chậm rãi mớm hắn uống.
Chẳng ngờ, hắn không hề giãy dụa, hai mắt nửa mở nửa khép, ở trong khuỷu tay ta im lặng nuốt xuống nước thuốc đắng chát, bất chợt khẽ gọi “Phụ hoàng” .
Ta tưởng rằng hắn muốn cùng ta nói chuyện, nhưng kiên nhẫn đợi thật lâu, hắn mới gọi một tiếng, sau đó không lên tiếng nữa.
Chính là nói mê mà thôi. Chờ hắn tỉnh lại, hẳn là sẽ không nhớ rằng đã từng ở trong giấc mộng mà gọi ta.
Hắn từ lúc sinh ra cho tới nay, có phải đã rất nhiều lần nằm mộng thấy ta hay không ? . . . . . .
Ta thật sự, không biết.
Ngày thứ tư lâm triều, ta tiếp kiến sứ thần nước chư hầu đến tiến cống.
Trong đống đồ chơi quý hiếm rực rỡ muôn màu, chỉ có thanh chủy thủ thiết ngọc toái kim xuy mao đoạn phát là lọt vào trong tầm mắt.
Là nam nhi, ai mà không thích thần binh lợi khí? Hắn hơn phân nửa, cũng sẽ thích lễ vật này.
Hạ triều, ta cất lấy chủy thủ, trở lại tẩm cung, nhưng đối diện chỉ là long sàng trống rỗng.
Thị nữ quỳ bẩm nói, đại hoàng tử sau khi vừa mới thanh tỉnh, đã liền đi rồi.
Đi? ! Ta cười nhạo.
Cả Thiên Tĩnh, đều nằm dưới chân ta. Hắn có thể chạy đến nơi nào chứ?
Ta thay triều phục, đuổi lui phần đông thị vệ cung nữ, một mình thong thả bước về hướng Khai Nguyên cung.
Đó vẫn là, lần đầu tiên trong cuộc đời ta bước vào thế giới của hắn.
Quạnh quẽ khó coi y như trong tưởng tượng của ta. Hoa lá tịch mịch bay, mang tiếng cười lanh lảnh của hài đồng bay ra ngoài tường cao.
Sau cửa, cỏ xuân đầy đình viện.
Hắn an vị trên ghế đá dài bên giếng, tóc dài mới vừa gội, phủ trên bạch y, vẫn còn đang nhỏ nước.
Một đứa bé trai đùa nghịch trong bụi cỏ, sau một hồi lại dùng cả tay chân bò lên gối hắn, kêu “Phụ thân”, cười khanh khách, khoe hắn con kiến lớn bản thân mới vừa bắt được.
Khuôn mặt hắn vẫn còn nhợt nhạt, cũng đang cười, nụ cười đơn thuần trong sạch đến gần như không chân thực. Hắn dùng tay áo lau khuôn mặt nhỏ nhắn cùng hai tay bị bẩn của đứa bé. Thần sắc ôn nhu, giống như đó là thứ quý giá nhất trong mắt hắn.
Lửa giận, liền không thể khống chế điên cuồng bốc lên trong đáy lòng ta.
Ta thừa nhận ta đang đố kị, đi nhanh vượt qua hai thị nữ quỳ gối thỉnh an, đi về phía hắn.
Hắn lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của ta, nụ cười nhất thời cứng ngắc.
Cho dù hắn có che giấu khéo léo đến thế nào, ta vẫn bắt được vẻ kinh hoàng, chán ghét. . . . . . lướt qua trên mặt hắn như cũ.
Ta đứng trước mặt hắn, thân hình cao lớn chụp hắn vào trong cái bóng của ta.
Sau một lúc lâu im lặng giằng co, ta lạnh lùng cầm lấy một sợi tóc đen của hắn. “Quay về.”
Hắn không thể tin nổi nhìn ta, hiển nhiên là thế nào cũng vô pháp lý giải ta sao lại còn đuổi đến tận nơi này.
Ở trong mắt hắn, ta hẳn chính là một bạo quân hoang *** vô sỉ. Chơi xong rồi, lẽ ra sẽ chẳng còn hứng thú gì với hắn nữa.
Đáng tiếc, hắn cùng ta, đều đã nhìn lầm ta rồi.
“Quay về!” Ta ngoại lệ lặp lại một lần nữa. Phát hiện hắn vẫn không nhúc nhích, ta đột nhiên không thể nào kiềm chế được cơn thịnh nộ nữa, một phen xách đứa bé lên quẳng vào bụi cỏ.
Đứa bé oa oa khóc lớn. Hắn vọt dậy, tiến đến nâng đứa bé, thậm chí ngay cả một ánh mắt chỉ trích cũng không buồn ném cho ta.
Ta lần đầu tiên, nếm được tư vị bị người hoàn toàn coi khinh. Mà cái người đó, lại là hắn. . . . . .
Ta tuyệt không cho phép!
Hàm răng cắn đến phát xót, ta chế trụ cổ tay hắn, lôi hắn đi vào tẩm điện, đem tiếng khóc của đứa bé ngăn cách bên ngoài cửa.
Hắn còn muốn vùng ra khỏi nắm giữ của ta, nhưng vào khoảnh khắc ta mạnh mẽ xé toạc xiêm y phía sau của hắn ra, hắn liền cứng đờ ra như mộc thạch.
“Ngươi nhìn cho rõ đi, ngươi vĩnh viễn đều là của ta.” Ta bẻ quặt hai tay hắn, kiên quyết lôi hắn đến trước bàn gương nơi góc tường, tóm tóc hắn, ép hắn phải nhìn rõ tình cảnh bản thân.
Hắn đờ ra một khắc. Ta nghĩ hắn lúc trước có lẽ căn bản là không muốn tìm hiểu xem đến tột cùng là ta đã xăm cái gì trên lưng hắn. Đối với hắn mà nói, đêm hôm đó chính là sỉ nhục.
Kể cả ta, cũng đều là sự sỉ nhục của hắn. . . . . .
Ta không biết bản thân sao lại lớn tiếng cười, cười lớn đem hắn đè ngã bên mép giường, hung hăng cắn vào lưng, vào cổ, vào vành tai hắn, nhấm nháp hương vị máu tươi của hắn.
Hắn không còn giống như đêm đó gọi ta “Phụ hoàng” nữa, sầu muộn không buồn hé răng. Vùng vẫy ngược lại càng thêm kịch liệt, thiếu chút nữa ngay cả ta cũng không đè ép nổi hắn.
Hắn vẫn là chưa khôn ra, vẫn chưa hiểu rõ ta. Thứ mình muốn đã đến tay, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha.
Ta đụng đến chủy thủ trong tay áo, vốn là thứ ta muốn dùng để làm đẹp lòng hắn.
Đúng, ta cư nhiên còn vọng tưởng có thể lấy lòng hắn. Có nực cười không?
Sớm nên biết, hắn đối với ta, e rằng chỉ còn sót lại hận ý.
Ta cười to, một đao, cắm vào đệm giường trước mắt hắn, sâu đến ngập chuôi.”Có muốn ta giết chết nhi tử của ngươi không?”
Nghe ta gằn từng tiếng uy hiếp lãnh khốc xong, tất cả động tác của hắn bất chợt dừng lại.
Phản ứng này, sớm đã nằm trong dự kiến của ta, song lại càng khiến ta ghen ghét đến không chịu nổi.
Ta không cho phép bất luận kẻ nào ngoại trừ ta tồn tại trong lòng hắn.
Người mà hắn được phép yêu thương để ý, chỉ có thể là ta. Dù cho là hận, cũng chỉ được phép hận ta.
So với bị hắn coi khinh, ta tình nguyện làm người hắn oán hận nhất cuộc đời này.
Mút vào tơ máu trên vết thương của hắn, ta không muốn lại khắc chế bản thân nữa, nâng thắt lưng hắn lên, động thân xâm nhập. Đăng bởi: admin
Hắn sốt cao, liên tục mấy ngày đêm đều đờ đẫn mê man.
Lâm triều về, bên giường luôn luôn là chén thuốc bị đập nát. Thị nữ nơm nớp lo sợ thu dọn đống lộn xộn đầy đất.
Cho dù thần trí mơ hồ, hắn vẫn cự tuyệt người bên cạnh đến gần.
Ta sai ngự y sắc lại thuốc lần nữa, nâng gáy hắn lên, chậm rãi mớm hắn uống.
Chẳng ngờ, hắn không hề giãy dụa, hai mắt nửa mở nửa khép, ở trong khuỷu tay ta im lặng nuốt xuống nước thuốc đắng chát, bất chợt khẽ gọi “Phụ hoàng” .
Ta tưởng rằng hắn muốn cùng ta nói chuyện, nhưng kiên nhẫn đợi thật lâu, hắn mới gọi một tiếng, sau đó không lên tiếng nữa.
Chính là nói mê mà thôi. Chờ hắn tỉnh lại, hẳn là sẽ không nhớ rằng đã từng ở trong giấc mộng mà gọi ta.
Hắn từ lúc sinh ra cho tới nay, có phải đã rất nhiều lần nằm mộng thấy ta hay không ? . . . . . .
Ta thật sự, không biết.
Ngày thứ tư lâm triều, ta tiếp kiến sứ thần nước chư hầu đến tiến cống.
Trong đống đồ chơi quý hiếm rực rỡ muôn màu, chỉ có thanh chủy thủ thiết ngọc toái kim xuy mao đoạn phát là lọt vào trong tầm mắt.
Là nam nhi, ai mà không thích thần binh lợi khí? Hắn hơn phân nửa, cũng sẽ thích lễ vật này.
Hạ triều, ta cất lấy chủy thủ, trở lại tẩm cung, nhưng đối diện chỉ là long sàng trống rỗng.
Thị nữ quỳ bẩm nói, đại hoàng tử sau khi vừa mới thanh tỉnh, đã liền đi rồi.
Đi? ! Ta cười nhạo.
Cả Thiên Tĩnh, đều nằm dưới chân ta. Hắn có thể chạy đến nơi nào chứ?
Ta thay triều phục, đuổi lui phần đông thị vệ cung nữ, một mình thong thả bước về hướng Khai Nguyên cung.
Đó vẫn là, lần đầu tiên trong cuộc đời ta bước vào thế giới của hắn.
Quạnh quẽ khó coi y như trong tưởng tượng của ta. Hoa lá tịch mịch bay, mang tiếng cười lanh lảnh của hài đồng bay ra ngoài tường cao.
Sau cửa, cỏ xuân đầy đình viện.
Hắn an vị trên ghế đá dài bên giếng, tóc dài mới vừa gội, phủ trên bạch y, vẫn còn đang nhỏ nước.
Một đứa bé trai đùa nghịch trong bụi cỏ, sau một hồi lại dùng cả tay chân bò lên gối hắn, kêu “Phụ thân”, cười khanh khách, khoe hắn con kiến lớn bản thân mới vừa bắt được.
Khuôn mặt hắn vẫn còn nhợt nhạt, cũng đang cười, nụ cười đơn thuần trong sạch đến gần như không chân thực. Hắn dùng tay áo lau khuôn mặt nhỏ nhắn cùng hai tay bị bẩn của đứa bé. Thần sắc ôn nhu, giống như đó là thứ quý giá nhất trong mắt hắn.
Lửa giận, liền không thể khống chế điên cuồng bốc lên trong đáy lòng ta.
Ta thừa nhận ta đang đố kị, đi nhanh vượt qua hai thị nữ quỳ gối thỉnh an, đi về phía hắn.
Hắn lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của ta, nụ cười nhất thời cứng ngắc.
Cho dù hắn có che giấu khéo léo đến thế nào, ta vẫn bắt được vẻ kinh hoàng, chán ghét. . . . . . lướt qua trên mặt hắn như cũ.
Ta đứng trước mặt hắn, thân hình cao lớn chụp hắn vào trong cái bóng của ta.
Sau một lúc lâu im lặng giằng co, ta lạnh lùng cầm lấy một sợi tóc đen của hắn. “Quay về.”
Hắn không thể tin nổi nhìn ta, hiển nhiên là thế nào cũng vô pháp lý giải ta sao lại còn đuổi đến tận nơi này.
Ở trong mắt hắn, ta hẳn chính là một bạo quân hoang *** vô sỉ. Chơi xong rồi, lẽ ra sẽ chẳng còn hứng thú gì với hắn nữa.
Đáng tiếc, hắn cùng ta, đều đã nhìn lầm ta rồi.
“Quay về!” Ta ngoại lệ lặp lại một lần nữa. Phát hiện hắn vẫn không nhúc nhích, ta đột nhiên không thể nào kiềm chế được cơn thịnh nộ nữa, một phen xách đứa bé lên quẳng vào bụi cỏ.
Đứa bé oa oa khóc lớn. Hắn vọt dậy, tiến đến nâng đứa bé, thậm chí ngay cả một ánh mắt chỉ trích cũng không buồn ném cho ta.
Ta lần đầu tiên, nếm được tư vị bị người hoàn toàn coi khinh. Mà cái người đó, lại là hắn. . . . . .
Ta tuyệt không cho phép!
Hàm răng cắn đến phát xót, ta chế trụ cổ tay hắn, lôi hắn đi vào tẩm điện, đem tiếng khóc của đứa bé ngăn cách bên ngoài cửa.
Hắn còn muốn vùng ra khỏi nắm giữ của ta, nhưng vào khoảnh khắc ta mạnh mẽ xé toạc xiêm y phía sau của hắn ra, hắn liền cứng đờ ra như mộc thạch.
“Ngươi nhìn cho rõ đi, ngươi vĩnh viễn đều là của ta.” Ta bẻ quặt hai tay hắn, kiên quyết lôi hắn đến trước bàn gương nơi góc tường, tóm tóc hắn, ép hắn phải nhìn rõ tình cảnh bản thân.
Hắn đờ ra một khắc. Ta nghĩ hắn lúc trước có lẽ căn bản là không muốn tìm hiểu xem đến tột cùng là ta đã xăm cái gì trên lưng hắn. Đối với hắn mà nói, đêm hôm đó chính là sỉ nhục.
Kể cả ta, cũng đều là sự sỉ nhục của hắn. . . . . .
Ta không biết bản thân sao lại lớn tiếng cười, cười lớn đem hắn đè ngã bên mép giường, hung hăng cắn vào lưng, vào cổ, vào vành tai hắn, nhấm nháp hương vị máu tươi của hắn.
Hắn không còn giống như đêm đó gọi ta “Phụ hoàng” nữa, sầu muộn không buồn hé răng. Vùng vẫy ngược lại càng thêm kịch liệt, thiếu chút nữa ngay cả ta cũng không đè ép nổi hắn.
Hắn vẫn là chưa khôn ra, vẫn chưa hiểu rõ ta. Thứ mình muốn đã đến tay, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha.
Ta đụng đến chủy thủ trong tay áo, vốn là thứ ta muốn dùng để làm đẹp lòng hắn.
Đúng, ta cư nhiên còn vọng tưởng có thể lấy lòng hắn. Có nực cười không?
Sớm nên biết, hắn đối với ta, e rằng chỉ còn sót lại hận ý.
Ta cười to, một đao, cắm vào đệm giường trước mắt hắn, sâu đến ngập chuôi.”Có muốn ta giết chết nhi tử của ngươi không?”
Nghe ta gằn từng tiếng uy hiếp lãnh khốc xong, tất cả động tác của hắn bất chợt dừng lại.
Phản ứng này, sớm đã nằm trong dự kiến của ta, song lại càng khiến ta ghen ghét đến không chịu nổi.
Ta không cho phép bất luận kẻ nào ngoại trừ ta tồn tại trong lòng hắn.
Người mà hắn được phép yêu thương để ý, chỉ có thể là ta. Dù cho là hận, cũng chỉ được phép hận ta.
So với bị hắn coi khinh, ta tình nguyện làm người hắn oán hận nhất cuộc đời này.
Mút vào tơ máu trên vết thương của hắn, ta không muốn lại khắc chế bản thân nữa, nâng thắt lưng hắn lên, động thân xâm nhập. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.