Thuỷ Triều

Chương 1:

Tiểu Hoa Miêu

17/02/2024

Tháng mười một năm hai nghìn không trăm mười tám, tiết tiểu tuyết vừa qua, thành phố Bắc* đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.

*Thành phố Bắc/Bắc thành là tên gọi tắt của thành phố Bắc Kinh, cũng giống như người ta cũng gọi Hà Nội là Hà thành, để tên kiểu nào cũng được.

Tuyết ở phương bắc rơi rất mạnh, từng bông tuyết nhẹ nhàng rơi từ trên trời xuống. Tuyết bắt đầu rơi từ lúc giữa trưa, mãi đến chiều tối mới dứt cơn. Trong màn tuyết dày đặc, trời và đất như hòa vào làm một không còn ranh giới phân chia, tất cả được bao trùm trong sắc trắng tinh khôi, không nhiễm hạt bụi nào, trong suốt và lấp lánh như pha lê.

Sắc trời dần tối, những ngọn đèn nằm ở hai bên đường lớn bắt đầu sáng lên, giống như những chú đom đóm, thắp sáng mà đêm tuyết trắng mênh mông.

Chiếc xe Hummer chạy băng băng trên đường phố không một bóng người, bánh xe khổng lồ phóng đi với tốc độ cao nhanh chóng nghiền nát từng đụn tuyết trên mặt đường, để lại dấu bánh xe rõ ràng, gió đông bắc rít gào đập vào cửa kính xe khiến nó rung lên bần bật.

Người phụ nữ ngồi trên ghế phụ cuộn mình lại thành quả cầu lông màu đen, cô nghiêng người dựa vào cửa xe, ngón tay không ngừng vẽ lên tấm kính mờ hơi sương.

"Tớ nói này, chuyện trên weibo của cậu hai ngày nay ồn ào quá."

Đang lái xe là một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, mặc áo bóng chày, cậu ấy để kiểu đầu húi cua gọn gàng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cô gái ngồi bên cạnh, cằn nhằn: "Tính của chị Ny Na đây vẫn nóng nảy như ngày nào."

"Tớ đã kiếm chế lắm rồi đấy nhé. Tất cả là do cái đám thích bôi nhọ người khác kia cứ bám dai như đỉa, mắng tớ suốt từ năm ngoái đến năm nay, khiến tớ buộc phải lôi mồ mả tổ tiên của họ ra đấy chứ. Tớ đâu phải Bồ Tát sống, tại sao cứ bắt tớ phải ân cần, phải thấu hiểu cho bằng được cái đám chướng tai gai mắt ấy."

Thư Hàng nghe thế buông tiếng thở dài: "Cái tính nóng nảy này của cậu khiến biên tập đau tim lắm đây, mới hơi mất tập trung một chút xíu thôi mà cậu đã nổi điên lên rồi."

"Tớ nhổ vào."

Vốn dĩ Ny Na đang thẫn thờ nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ xe, nghe cậu ấy nói thế lập tức sôi máu, tất cả những bạo lực trên mạng mà cô từng phải hứng chịu trong suốt quãng thời gian qua lập tức xông lên, khiến cơn giận của cô bùng nổ: "Cậu nói thử nói một câu công bằng cho tớ nghe xem nào. Tất cả những truyện mà tớ viết đều về nữ chính hết, có chuyện nào mà không hành hạ nam chính tơi bời hoa lá đến chết đi sống lại cơ chứ? Ấy thế mà cái đám thích bôi nhọ người khác kia lại dám chửi nữ chính của tớ là không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh. Mợ nhà nó chứ, chắc cái đám đó muốn nam chính phải gãy tay gãy chân, hay ngỏm củ tỏi luôn mới hả giận? Nếu giết người không phạm pháp, chắc tớ đã men theo đường mạng đâm cho đám người ấy mỗi người mấy nhát chết luôn đi cho rồi."

Cô mắng mỏ người khác cũng có phong cách riêng của mình, mắng người ta một cách trôi chảy mượt mà, không hề vấp váp.

Người đàn ông ngồi cạnh cố gắng nín cười hỏi: "Thế nên cậu mới làm một bài văn nghìn chữ, chẳng chữ nào khiến cho người ta có cảm giác thô tục khiến người ta không biết mình bị chửi kiểu ấy à?"

"Cậu nói thế là sao?"



Hai mắt của Ny Na hơi híp lại, khiến cảm giác nguy hiểm tăng lên gấp bội: "Ý cậu là tớ làm thế là sai sao?"

Cô có một đôi mắt to tròn, trong veo như mắt mèo, dáng người nhỏ nhắn cỡ một mét năm lăm và gương mặt vô cùng trẻ con. Cũng vì thế cho nên dù Ny Na đã hơn hai mươi tư tuổi rồi những khi ra ngoài vẫn hay bị người ta nhận nhầm là học sinh cấp ba.

"Không dám."

Thư Hàng yên lặng nuốt nước bọt, cậu ấy không dám đáp lời con quỷ nhỏ này, vô cùng sợ chết giơ ngón tay cái lên bảo: "Ý của tớ là cậu làm khá lắm."

"Coi như cậu biết điều."

Cô hừ nhẹ, tiếp tục trở lại tư thế hai tay ôm lấy đầu gối như trẻ con: "Trời tối rồi kìa, cậu lái xe nhanh lên một chút."

"Gấp cái gì, vội đi đầu thai chắc?"

"Đầu cái shit ấy."

"Ôi trời, chú ý hình tượng."

"Chú ý cái beep."

Cô buột miệng nói vài câu tục tĩu, sau đó trong cơn xúc động giơ tay đập cho người bên cạnh một cái. Khổ nỗi trên người tên này toàn cơ bắp, bị cô đánh vậy chẳng những cậu ấy không đau mà ngược lại cô mới là người ăn đau. Cô nhe răng trợn mắt suýt xoa: "Cậu đúng là, chỉ có hồi nhỏ mới đáng yêu thôi, mũm mĩm tròn vo, trên cơ thể chỗ nào cũng toàn thịt là thịt. Nào có giống như bây giờ, tớ có muốn đánh cũng không nổi nữa rồi."

Thư Hàng nở một nụ cười ngây ngô: "Cậu thật là, chẳng khác ngày bé tý nào, không mở miệng thì còn thấy đẹp gái, vừa mở miệng ra một cái là tất cả mọi thứ hóa hư vô."

"Cậu muốn bị xử đấy à?"

Người đàn ông với cơ thể vạm vỡ bị ăn vài cú đánh vừa gào lên đau đớn vừa né tránh: "Đừng mà, có chuyện gì thì từ từ nói, cậu đừng có ra tay, tớ đang lái xe đấy..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thuỷ Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook