Thuỷ Triều

Chương 3:

Tiểu Hoa Miêu

17/02/2024

Ông cụ vừa nghe tin cô tới, đã ra cửa đứng đợi từ sớm, mái tóc của ông ấy bạc trắng, râu cũng bạc phơ. Vì đứng trong gió lạnh khiến gò má của ông cụ ửng hồng, trông thần sắc có vẻ rạng ngời.

"Ông nội!"

Ny Na nhìn thấy bóng dáng của ông cụ từ xa, xe còn chưa dừng hẳn đã mở cửa bước xuống, ngay cả áo khoác cũng chẳng kịp mặc. Cô chỉ mặc mỗi chiếc áo len trắng cùng kiểu với Thư Hàng, Ny Na đội mũ, nhảy lên như yêu tinh tuyết, cô chạy đến nhào vòng lòng ông nội, miệng còn không quên nói: "Cháu nhớ ông chết đi được."

"Người thì bé mà sức lực thì lớn, nếu cơ thể ông không cường tráng, chắc đã bị cháu húc bay từ lâu rồi."

Khóe miệng cô cong lên, ngoác ra đến tận mang tai, vừa ôm ông cụ vừa làm nũng. Mãi cho đến tận khi Thư Hàng xuống xe đi đến phía sau lưng mình, cô mới lẳng lặng đẩy ông cụ ra, quay người lại, giới thiệu người đàn ông cao to, vạm vỡ phía sau: "Ông ơi đây là Thư Hàng, là hổ béo ngày bé thường chơi cùng cháu đấy ông. Nghe tin cháu đến đây, cậu ấy đã khóc lóc, van vỉ, nài nỉ cháu dẫn theo, nói là muốn đến thăm ông một chút đấy."

"Cháu chào ông ạ." Thư Hàng đưa hộp nhân sâm cao cấp đã chuẩn bị từ trước cho ông cụ, nói: "Đây là một chút tấm lòng của cháu, mong ông sẽ thích."

"Khiến cháu phải nhọc lòng rồi."

Tài xế cầm ô bước tới nhận đồ mang đi, ông cụ ngẩng đầu âm thầm đánh giá cơ thể vạm vỡ của Thư Hàng: "Dáng người cao lớn, cơ thể rắn chắc, khá lắm."

"Cháu không mời mà tới, mong ông thứ lỗi."

"Bạn của Ny Na cũng là bạn của ông, hoan nghênh cháu đến đây bất cứ lúc nào."

Một già một trẻ nhìn nhau bật cười, sau đó họ nói chuyện phiếm với nhau thêm vài câu. Ny Na nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng mảnh khảnh nọ đâu, cô cảm thấy tò mò vì người chị họ thân thiết với mình không xuất hiện.

"Chị Tịnh Thù đâu hả ông?"

"À, con bé xuống núi mua ít đồ." Ông cụ ngẫm nghĩ, sau đó nhìn về phía con đường núi đen thùi lùi nói: "Chắc cũng sắp về tới nơi rồi."



Cô ngạc nhiên thốt lên: "Chị ấy biết lái xe ạ?"

"Không biết."

Ông cụ nhướng hàng mày bạc phơ của mình lên, cười nói một cách thần bí: "Có người lái xe, con bé chỉ việc ngồi thôi."

Ny Na nghe vậy càng cảm thấy tò mò, cô còn đang định hỏi thêm thì bỗng láng máng nghe được tiếng động cơ từ trong núi truyền đến. Chẳng mấy chốc, hai chùm đèn pha chói mắt đã chiếu tới, chiếc xe đậu lại một cách vững vàng cách chỗ họ đang đứng vài mét.

Cửa bên ghế phụ mở ra, cô nhìn thấy người chị họ thường ngày dịu dàng, nhu mì của mình mở cửa bước xuống xe. Người phụ nữ này có dáng người hơi gầy, eo thon chân dài, cho dù có mặc chiếc áo khoác bông dày bịch cũng không che đi được những đường cong mảnh mai trên cơ thể.

Có thể nói cô ấy là hình mẫu lý tưởng mà Ny Na noi theo từ tấm bé, từ tính cách cho đến học thức đều vô cùng xuất sắc, đã thế còn dịu dàng tốt bụng. Dù chỉ lớn hơn Ny Na có một tuổi nhưng hiện giờ cô ấy đã là một họa sĩ trẻ có tiếng.

Chị họ ôm một bó hoa bách hợp đã được bọc giấy trong tay, sau khi xuống xe cô ấy không đi ngay mà đứng yên trước cửa xe, mỉm cười nhìn về chỗ ghế lái.

Lúc này, tiếng gọi của ông cụ bên cạnh bỗng truyền tới: "Ny Na."

"Dạ?"

"Ông đã tìm được một người phù hợp cho Tịnh Thù... Cháu cũng giúp ông vun vén một chút..."

Những lời ông cụ nói phía sau, Ny Na chẳng nghe lọt chữ nào hết, bởi vì sự xuất hiện đột nhiên của người đàn ông trên xe.

Anh xuất hiện trong gió tuyết, đèn xe chiếu thẳng lên người anh, chẳng khá nào dát thêm cho anh một lớp ánh sáng, dáng người của anh cao gầy tựa như gốc bách xanh. Anh mặc một chiếc áo cổ lọ màu trắng, khoác bên ngoài là chiếc áo dài màu đen, đôi chân thon dài được phô ra một cách trọn vẹn, không giấu diếm.

Dáng vẻ ngây ngô trên gương mặt trẻ con đã rút bớt, các đường nét vốn đã nổi bật trên khuôn mặt càng trở nên sâu sắc. Anh đeo một chiếc kính gọng mỏng màu bạc để làm màu, nó khiến anh trông càng thêm ưu tú, nhã nhặn, đúng mực.

Trái tim Ny Na bắt đầu loạn nhịp, nó đập thình thịch như muốn phá tan lồng ngực cô.



"Cháu thấy sao, ánh mắt của ông nội cháu không tồi chứ?" Ông cụ thấy cô nhìn chằm chằm về phía người đàn ông kia không chớp mắt, đắc ý hỏi.

Cô im lặng không đáp, cô chẳng thể nói rõ cảm giác trong lòng mình lúc này là thế nào.

Có ngạc nhiên, có sợ hãi và phần nhiều là cảm giác váng vất như bị nhồi máu cơ tim mà chẳng rõ vì sao, đầu óc cô như muốn phình to ra, liên tục phát đi phát lại lời ông cụ vừa nói.

"Anh ta là ai thế ạ?" Cô khẽ hỏi.

"Mục Châu, là cháu trai của một đồng đội cũ của ông ngày trước."

Ông cụ vuốt bộ râu dài, hài lòng đánh giá cặp đôi trẻ đẹp đôi phía trước: "Thằng bé nói muốn mở chi nhánh ở thành phố Bắc. Hai ngày trước nó lên núi tìm ông, thế là ông giữ thằng bé ở lại đây đến hôm sinh nhật mình. Vừa khéo để nó và chị họ của con có thêm cơ hội để vun vén tình cảm."

Vun vén tình cảm ư?

Ha.

Suýt chút nữa thì Ny Na đã mắng thành tiếng.

Cái tên cầm thú khốn nạn, bại hoại này bắt nạt mình cô thì thôi đi, lại còn mặt dày tìm đến nhà cô, thậm chí còn mơ tưởng hão huyền muốn chia sẻ người chị họ mà cô thích nhất nữa chứ.

Thế nào gọi là thiên đường có lối anh không đi, địa ngục không cửa anh cứ đâm đầu vào?

Gương mặt của Ny Na tràn ngập ý muốn giết người, cô siết chặt góc áo của Thư Hàng âm thầm lập lời thề.

Cho dù không giết chết được người này thì kiểu gì cô cũng phải lấy được nửa cái mạng của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thuỷ Triều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook