Tia Nắng Nhỏ Ấm Áp Của Nhiếp Đại Thiếu Gia
Chương 79: Sóng Gió [ Giải Cứu - Tạm Biệt ?]
Liin E
29/01/2024
“Cháu có sao không?”
Vừa thấy Phùng Y Nguyệt xuất hiện, Vu Giai Giai liền bỏ qua cơn đau trên người mà lo lắng, hỏi han cô.
“Cháu không sao, bác có sao không?”
Phùng Y Nguyệt dù bị đánh đến mấy cũng không đỏ mắt nhưng khi vừa thấy cơ thể đầy thương tích của Vu Giai Giai cô liền rơm rớm nước mắt. Mới đây chẳng phải người phụ nữ này vẫn còn sạch sẽ, lành lặn hay sao…? Thế mà chỉ vài phút trôi qua bà liền trở trên tàn tạ thế này…
Cô chạy đến đỡ lấy người đàn bà quần áo chỗ rách chỗ lành đang nằm trên giường, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng vì sợ đụng trúng vết thương sẽ làm bà đau.
“Bác không sao, tên khốn kia đâu rồi? Con mau chạy đi, mọi người đang tìm con ở bên ngoài đó”
Vu Giai Giai đẩy đôi tay nhỏ đang cố đỡ lấy mình, bà hiện tại không còn đủ sức để cùng cô rời đi…bà không muốn làm gánh nặng cho đứa nhỏ này.
“Hắn ta đã bất tỉnh rồi…bác hãy cùng con rời khỏi đây”
Phùng Y Nguyệt vẫn cố chấp muốn đưa Vu Giai Giai đi cùng mình, vừa đỡ được bà xuống giường thì ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng nói.
“Đúng là những người phụ nữ nghị lực, hai người cũng có cố gắng đấy nhưng đáng tiếc…”
Lâm Kiệt xuất hiện cùng với giọng điệu đầy mỉa mai, vừa vẫy tay ra hiệu liền có một đám người tay cầm gậy gỗ xông vào.
“Ông…”
Phùng Y Nguyệt và Vu Giai Giai đều bất ngờ khi thấy ông ta xuất hiện.
“Cô bé à, cô nghĩ chỉ nhiêu đó lực có thể khiến ta bất tỉnh sao? Ta chỉ ngã xuống cho cô bé vui thôi…”_Lâm Kiệt nhìn Phùng Y Nguyệt, châm chọc nói.
“Ông không sợ gặp quả báo vì những gì mình đã làm sao?”_Phùng Y Nguyệt dang tay muốn bảo vệ cho Vu Giai Giai.
“Haha…quả báo sao? Tất nhiên là ta không sợ, trên đời này chẳng còn thứ gì có thể khiến ta sợ nữa rồi…”
Phùng Y Nguyệt nhìn những tên đang tiến lại gần mình, cô chẳng nói thêm gì mà liền ra tay. Tuy cơ thể đã yếu, sức lực cũng không còn như ban đầu nhưng cô vẫn cố gắng chống lại bọn chúng, đây là đường lui duy nhất của hai người rồi.
Sự mạnh mẽ và ý chí quyết tâm đã giúp cô đánh gục được vài tên nhưng số lượng cũng chỉ mới một nữa và hiện tại cơ thể cô đã không thể chịu thêm nữa…
Mắt thấy những tên còn lại đang tiến gần đến chỗ mình, tâm trí đang rối bời bỗng trở nên lạnh lẽo như thứ Vu Giai Giai vừa nhét vào tay cô.
Phùng Y Nguyệt không sợ sệt, không lưỡng lự mà đưa súng về phía đám người kia, dứt khoát bóp cò. Trừ tên Lâm Kiệt ra thì những tên còn lại đều dính đạn và nằm la liệt trên sàn.
“Ha…hai chúng mày khá lắm…”
Lâm Kiệt dường như đã đạt đến tận cùng của sự tức giận, ông ta cúi người nhặt một cây gậy gỗ rồi bước nhanh về phía hai người. Phùng Y Nguyệt giơ súng bắn ông ta nhưng đã nhanh chóng bị mất súng, cô vừa bắn được một viên vào bả vai phải của Lâm Kiệt thì liền bị lão hất cây súng văng mất.
“Chân này giúp mày chạy khắp nơi sao?”_Lâm Kiệt đánh mạnh vào chân của Phùng Y Nguyệt.
“Aa…”
Phùng Y Nguyệt khụy xuống, đau đớn hét lên, Vu Giai Giai không màng đến cơn đau trên người mà dang tay đỡ lấy cô, đưa lưng về phía Lâm Kiệt ôm cô vào lòng bảo vệ.
“Tên khốn nạn, anh có giỏi thì nhắm vào tôi này…anh hèn hạ đến mức chỉ biết đi đánh một cô gái đáng tuổi con mình sao?”_Vu Giai Giai siết chặt Phùng Y Nguyệt trong vòng tay mình.
“Nếu cô cũng muốn thử thì tôi sẽ cho thôi cần gì khiêu khích nhau như thế…”_Lâm Kiệt thẳng tay đánh vào người Vu Giai Giai.
Khi gậy gỗ vừa chạm vào người, bà cảm giác như xương cốt đều muốn gãy vụn, dù đau đớn đến mấy bà vẫn cứ cắn răng chịu đựng, vòng tay ôm cô không bao giờ thả lỏng.
Dù muốn phản kháng nhưng cả hai đều không còn đủ sức. Phùng Y Nguyệt muốn tận dụng góc khuất tầm nhìn của Lâm Kiệt để cố gắng lấy cây súng nhưng lại bị ông ta phát hiện.
“Tụi mày đừng nghĩ bản thân có thể qua mặt tao, tao biết tất cả những gì chúng mày đã làm và có ý định sẽ làm…”
Lâm Kiệt lấy trong túi áo ra một cây súng, nhắm thẳng vào chân Phùng Y Nguyệt bóp cò. Lần này cô không hét lên vì đau nữa mà chỉ nhìn ông ta đầy căm phẫn.
Vu Giai Giai gần như sắp bất tỉnh trước những cái đánh của Lâm Kiệt nhưng khi tiếng súng vang lên bà liền ý thức được, sau đó bà thì thầm vào tai Phùng Y Nguyệt cái gì đó.
“Nếu hai đứa bây chê mình sống quá lâu rồi thì để tao giúp tiễn chúng mày một đoạn”
Lâm Kiệt không biết vì sao lại bùng lên cơn giận, sắc mặt ông ta bỗng chốc thay đổi, ánh mắt lại tràn đầy lửa thù. Ông ta giơ súng nhắm thẳng vào đầu Phùng Y Nguyệt bóp cò, Vu Giai Giai dường như cảm nhận được chuyện gì sắp xảy ra liền kéo đầu cô vào ngực bà, che chở không khe hở.
“Bé con của bác năm ấy đã không có cơ hội chào đời nên khi được ôm cháu thế này bác có cảm giác như mình đang ôm bé con vậy, bác đã rất vui…”
Vu Giai Giai ngưng lại, bà hôn nhẹ lên trán cô, nói tiếp: “Con hãy giúp bác trả thù hắn ta, phải bắt hắn đền tội với những gì hắn đã làm, ngoài ra con phải sống thật khỏe mạnh, hạnh phúc và…hãy giúp bác gửi lời xin lỗi đến với họ…”
Vừa thấy Phùng Y Nguyệt xuất hiện, Vu Giai Giai liền bỏ qua cơn đau trên người mà lo lắng, hỏi han cô.
“Cháu không sao, bác có sao không?”
Phùng Y Nguyệt dù bị đánh đến mấy cũng không đỏ mắt nhưng khi vừa thấy cơ thể đầy thương tích của Vu Giai Giai cô liền rơm rớm nước mắt. Mới đây chẳng phải người phụ nữ này vẫn còn sạch sẽ, lành lặn hay sao…? Thế mà chỉ vài phút trôi qua bà liền trở trên tàn tạ thế này…
Cô chạy đến đỡ lấy người đàn bà quần áo chỗ rách chỗ lành đang nằm trên giường, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng vì sợ đụng trúng vết thương sẽ làm bà đau.
“Bác không sao, tên khốn kia đâu rồi? Con mau chạy đi, mọi người đang tìm con ở bên ngoài đó”
Vu Giai Giai đẩy đôi tay nhỏ đang cố đỡ lấy mình, bà hiện tại không còn đủ sức để cùng cô rời đi…bà không muốn làm gánh nặng cho đứa nhỏ này.
“Hắn ta đã bất tỉnh rồi…bác hãy cùng con rời khỏi đây”
Phùng Y Nguyệt vẫn cố chấp muốn đưa Vu Giai Giai đi cùng mình, vừa đỡ được bà xuống giường thì ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng nói.
“Đúng là những người phụ nữ nghị lực, hai người cũng có cố gắng đấy nhưng đáng tiếc…”
Lâm Kiệt xuất hiện cùng với giọng điệu đầy mỉa mai, vừa vẫy tay ra hiệu liền có một đám người tay cầm gậy gỗ xông vào.
“Ông…”
Phùng Y Nguyệt và Vu Giai Giai đều bất ngờ khi thấy ông ta xuất hiện.
“Cô bé à, cô nghĩ chỉ nhiêu đó lực có thể khiến ta bất tỉnh sao? Ta chỉ ngã xuống cho cô bé vui thôi…”_Lâm Kiệt nhìn Phùng Y Nguyệt, châm chọc nói.
“Ông không sợ gặp quả báo vì những gì mình đã làm sao?”_Phùng Y Nguyệt dang tay muốn bảo vệ cho Vu Giai Giai.
“Haha…quả báo sao? Tất nhiên là ta không sợ, trên đời này chẳng còn thứ gì có thể khiến ta sợ nữa rồi…”
Phùng Y Nguyệt nhìn những tên đang tiến lại gần mình, cô chẳng nói thêm gì mà liền ra tay. Tuy cơ thể đã yếu, sức lực cũng không còn như ban đầu nhưng cô vẫn cố gắng chống lại bọn chúng, đây là đường lui duy nhất của hai người rồi.
Sự mạnh mẽ và ý chí quyết tâm đã giúp cô đánh gục được vài tên nhưng số lượng cũng chỉ mới một nữa và hiện tại cơ thể cô đã không thể chịu thêm nữa…
Mắt thấy những tên còn lại đang tiến gần đến chỗ mình, tâm trí đang rối bời bỗng trở nên lạnh lẽo như thứ Vu Giai Giai vừa nhét vào tay cô.
Phùng Y Nguyệt không sợ sệt, không lưỡng lự mà đưa súng về phía đám người kia, dứt khoát bóp cò. Trừ tên Lâm Kiệt ra thì những tên còn lại đều dính đạn và nằm la liệt trên sàn.
“Ha…hai chúng mày khá lắm…”
Lâm Kiệt dường như đã đạt đến tận cùng của sự tức giận, ông ta cúi người nhặt một cây gậy gỗ rồi bước nhanh về phía hai người. Phùng Y Nguyệt giơ súng bắn ông ta nhưng đã nhanh chóng bị mất súng, cô vừa bắn được một viên vào bả vai phải của Lâm Kiệt thì liền bị lão hất cây súng văng mất.
“Chân này giúp mày chạy khắp nơi sao?”_Lâm Kiệt đánh mạnh vào chân của Phùng Y Nguyệt.
“Aa…”
Phùng Y Nguyệt khụy xuống, đau đớn hét lên, Vu Giai Giai không màng đến cơn đau trên người mà dang tay đỡ lấy cô, đưa lưng về phía Lâm Kiệt ôm cô vào lòng bảo vệ.
“Tên khốn nạn, anh có giỏi thì nhắm vào tôi này…anh hèn hạ đến mức chỉ biết đi đánh một cô gái đáng tuổi con mình sao?”_Vu Giai Giai siết chặt Phùng Y Nguyệt trong vòng tay mình.
“Nếu cô cũng muốn thử thì tôi sẽ cho thôi cần gì khiêu khích nhau như thế…”_Lâm Kiệt thẳng tay đánh vào người Vu Giai Giai.
Khi gậy gỗ vừa chạm vào người, bà cảm giác như xương cốt đều muốn gãy vụn, dù đau đớn đến mấy bà vẫn cứ cắn răng chịu đựng, vòng tay ôm cô không bao giờ thả lỏng.
Dù muốn phản kháng nhưng cả hai đều không còn đủ sức. Phùng Y Nguyệt muốn tận dụng góc khuất tầm nhìn của Lâm Kiệt để cố gắng lấy cây súng nhưng lại bị ông ta phát hiện.
“Tụi mày đừng nghĩ bản thân có thể qua mặt tao, tao biết tất cả những gì chúng mày đã làm và có ý định sẽ làm…”
Lâm Kiệt lấy trong túi áo ra một cây súng, nhắm thẳng vào chân Phùng Y Nguyệt bóp cò. Lần này cô không hét lên vì đau nữa mà chỉ nhìn ông ta đầy căm phẫn.
Vu Giai Giai gần như sắp bất tỉnh trước những cái đánh của Lâm Kiệt nhưng khi tiếng súng vang lên bà liền ý thức được, sau đó bà thì thầm vào tai Phùng Y Nguyệt cái gì đó.
“Nếu hai đứa bây chê mình sống quá lâu rồi thì để tao giúp tiễn chúng mày một đoạn”
Lâm Kiệt không biết vì sao lại bùng lên cơn giận, sắc mặt ông ta bỗng chốc thay đổi, ánh mắt lại tràn đầy lửa thù. Ông ta giơ súng nhắm thẳng vào đầu Phùng Y Nguyệt bóp cò, Vu Giai Giai dường như cảm nhận được chuyện gì sắp xảy ra liền kéo đầu cô vào ngực bà, che chở không khe hở.
“Bé con của bác năm ấy đã không có cơ hội chào đời nên khi được ôm cháu thế này bác có cảm giác như mình đang ôm bé con vậy, bác đã rất vui…”
Vu Giai Giai ngưng lại, bà hôn nhẹ lên trán cô, nói tiếp: “Con hãy giúp bác trả thù hắn ta, phải bắt hắn đền tội với những gì hắn đã làm, ngoài ra con phải sống thật khỏe mạnh, hạnh phúc và…hãy giúp bác gửi lời xin lỗi đến với họ…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.