Tia Nắng Nhỏ Ấm Áp Của Nhiếp Đại Thiếu Gia
Chương 78: Sóng Gió [Giải Cứu - Lật Mặt]
Liin E
24/01/2024
Vu Giai Giai biết trong giờ phút này chỉ có mạnh mẽ chống lại Lâm Kiệt
thì may ra bà mới có thể bảo vệ tính mạng mình, còn nếu sợ hãi, quy phục trước ông ta thì bà chỉ còn con đường chết.
Khi xưa vì muốn Vu Giai Giai tự bảo vệ mình nên người thương đã dạy cho bà vài chiêu võ phòng thân…sau này Lâm Kiệt vì muốn dùng bà đối đầu với mọi người, muốn dùng bà như chốt thí mà cũng cho bà học vài đường võ, không ngờ bây giờ lại có tác dụng như vậy.
Vu Giai Giai chỉ đưa tay đánh vài đánh, đá vài đá trong phút chốc đám đàn ông kia đều nằm lăn ra sàn, Lâm Kiệt bất ngờ trước sức mạnh của Vu Giai Giai nhưng ông ta nhanh chóng dẹp bỏ sự bất ngờ, gọi thêm người vào bắt bà.
“Ha…khá lắm nhưng để tôi xem cô sẽ chống chọi được bao lâu?”_Lâm Kiệt nhìn Vu Giai Giai đầy coi thường.
Vu Giai Giai không nói gì, bà muốn dùng hành động của mình để vả mặt tên đàn ông thối nát này và…bà đã thành công. Lâm Kiệt nhìn đàn em mình từng tên đều ngã xuống chân Vu Giai Giai thì tức không nói nên lời.
Ông ta gọi càng lúc càng nhiều người vào…nhìn đám người ngày càng đông trước mặt, Vu Giai Giai không hề có một chút sợ hãi hay lo lắng nào mà lại vô cùng bình tĩnh như thể đây chỉ là việc nhỏ.
Không ngoài dự đoán…Vu Giai Giai lại lần nữa đánh gục hết những tên vô dụng kia, chỉ là lần này có chút mất sức và mất thời gian thôi. Vừa mất người lại bị chọc quê trước thái độ ‘‘không có gì khó’’ của Vu Giai Giai khiến Lâm Kiệt tức giận đến mất khống chế liền muốn tự ra tay với bà.
Vu Giai Giai biết năng lực bản thân mình không thể địch lại nổi Lâm Kiệt, dù sao thì ông ta cũng là kẻ cầm đầu một băng đảng một người phụ nữ như bà không phải muốn thắng là có thể thắng được.
Thế nên bây giờ bà chỉ còn cách chạy trốn, cố gắng kéo dài thời gian đợi đến lúc nhóm người Nhiếp Cảnh Thiên tìm được căn phòng này và cứu thoát Phùng Y Nguyệt.
Suy nghĩ như thế bà liền nhanh chân muốn rời khỏi phòng nhưng vừa chạy ra đến cửa lại nhanh chóng bị kéo về giường.
Lâm Kiệt vừa thấy Vu Giai Giai chuyển động liền biết được bà muốn làm gì…ông ta lập tức đưa tay nắm lấy tóc, lôi mạnh bà ngược về…mất đà nên bà ngã nhào lên giường.
Không biết từ khi nào trên tay ông ta đã xuất hiện một cây roi da…cây roi không ngừng tác động mạnh lên người Vu Giai Giai, bà dù đau đớn nhưng cũng không kêu rào, chỉ cuộn mình cắn chặt môi chịu đựng.
Mỗi lần có ý định trốn thoát thì bà liền bị ông ta kéo về, lực đánh lại càng mạnh hơn. Lâm Kiệt thấy Vu Giai Giai không hề kêu gào hay van xin được tha thì càng tức giận, bà dù cắn môi đến bật cả máu cũng không hé nữa lời khiến cho sự biến thái của ông ta không hề được thỏa mãn.
“Cô cũng cứng đầu quá nhỉ? Để tôi xem cô cứng đến bao lâu…”
Lâm Kiệt vứt cây roi xuống đất, quay người bước về phía tủ quần áo cách đó không xa…Vu Giai Giai thấy ông ta di chuyển đến tủ đồ liền lo lắng, dù muốn ngăn cản ông ta nhưng bà không tài nào ngồi dậy nổi, những cái đánh sau đè lên cái đánh trước khiến vết thương chảy máu, trở nên tệ hơn.
“Anh muốn làm gì?”_Vu Giai Giai muốn lôi kéo sự chú ý của Lâm Kiệt về mình.
Ông ta nghe bà lên tiếng liền khựng lại rồi lại nở nụ cười quái dị bước tiếp.
“Mở miệng rồi à? Trong này có gì khiến cô sốt sắng thế sao?”_Lâm Kiệt mở tủ.
Cả hai người đều nhìn chăm chăm vào phía trong tủ, một người đầy thấp thỏm…người lại hứng thú, mong chờ nhưng bất ngờ là trong tủ lại chẳng có gì ngoài vài bộ quần áo. Vu Giai Giai thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm nhưng chưa nhẹ được bao lâu bà lại căng mắt lo lắng.
“Ồ mèo con trốn cũng kĩ quá ta…”_Lâm Kiệt giọng điệu bỡn cợt, tay gõ gõ vào mặt gỗ trong cùng của tủ.
Vu Giai Giai không hiểu hành động này của Lâm Kiệt có nghĩa gì cho đến khi bà thấy ông ta đưa tay sờ lên nóc phía trong tủ, sau đó mặt gỗ trong cùng nơi ông ta đã gõ lên bị chia ra làm hai…Lâm Kiệt chậm rãi bước vào, khoảng không tối đen bên trong lập tức có ánh sáng, một giao diện như căn phòng này liền xuất hiện phía bên kia. Vu Giai Giai bất ngờ khi tủ đồ của bà lại có cánh cửa bí mật thông qua căn phòng bên kia.
“Mèo nhỏ ở đâu rồi? Mau ra đây đi nào…”
Lâm Kiệt bước đi thư thả, giọng điệu có phần lười nhác như một con thú hoang đang đùa giỡn với con mồi của mình. Vừa bước ra khỏi tủ, ông ta bị một lực đập mạnh vào sau gáy khiến cơ thể liền bị choáng, té ngã.
Phùng Y Nguyệt nhìn chiếc đồng hồ để bàn trên tay mình rồi nhìn tên đàn ông đang nằm bất tỉnh dưới chân, cô không suy nghĩ nhiều mà quăng chiếc đồng hồ lên người ông ta rồi đi vào trong tủ, trở về phòng của Vu Giai Giai tiện thể khóa luôn tủ đồ của bà.
Khi xưa vì muốn Vu Giai Giai tự bảo vệ mình nên người thương đã dạy cho bà vài chiêu võ phòng thân…sau này Lâm Kiệt vì muốn dùng bà đối đầu với mọi người, muốn dùng bà như chốt thí mà cũng cho bà học vài đường võ, không ngờ bây giờ lại có tác dụng như vậy.
Vu Giai Giai chỉ đưa tay đánh vài đánh, đá vài đá trong phút chốc đám đàn ông kia đều nằm lăn ra sàn, Lâm Kiệt bất ngờ trước sức mạnh của Vu Giai Giai nhưng ông ta nhanh chóng dẹp bỏ sự bất ngờ, gọi thêm người vào bắt bà.
“Ha…khá lắm nhưng để tôi xem cô sẽ chống chọi được bao lâu?”_Lâm Kiệt nhìn Vu Giai Giai đầy coi thường.
Vu Giai Giai không nói gì, bà muốn dùng hành động của mình để vả mặt tên đàn ông thối nát này và…bà đã thành công. Lâm Kiệt nhìn đàn em mình từng tên đều ngã xuống chân Vu Giai Giai thì tức không nói nên lời.
Ông ta gọi càng lúc càng nhiều người vào…nhìn đám người ngày càng đông trước mặt, Vu Giai Giai không hề có một chút sợ hãi hay lo lắng nào mà lại vô cùng bình tĩnh như thể đây chỉ là việc nhỏ.
Không ngoài dự đoán…Vu Giai Giai lại lần nữa đánh gục hết những tên vô dụng kia, chỉ là lần này có chút mất sức và mất thời gian thôi. Vừa mất người lại bị chọc quê trước thái độ ‘‘không có gì khó’’ của Vu Giai Giai khiến Lâm Kiệt tức giận đến mất khống chế liền muốn tự ra tay với bà.
Vu Giai Giai biết năng lực bản thân mình không thể địch lại nổi Lâm Kiệt, dù sao thì ông ta cũng là kẻ cầm đầu một băng đảng một người phụ nữ như bà không phải muốn thắng là có thể thắng được.
Thế nên bây giờ bà chỉ còn cách chạy trốn, cố gắng kéo dài thời gian đợi đến lúc nhóm người Nhiếp Cảnh Thiên tìm được căn phòng này và cứu thoát Phùng Y Nguyệt.
Suy nghĩ như thế bà liền nhanh chân muốn rời khỏi phòng nhưng vừa chạy ra đến cửa lại nhanh chóng bị kéo về giường.
Lâm Kiệt vừa thấy Vu Giai Giai chuyển động liền biết được bà muốn làm gì…ông ta lập tức đưa tay nắm lấy tóc, lôi mạnh bà ngược về…mất đà nên bà ngã nhào lên giường.
Không biết từ khi nào trên tay ông ta đã xuất hiện một cây roi da…cây roi không ngừng tác động mạnh lên người Vu Giai Giai, bà dù đau đớn nhưng cũng không kêu rào, chỉ cuộn mình cắn chặt môi chịu đựng.
Mỗi lần có ý định trốn thoát thì bà liền bị ông ta kéo về, lực đánh lại càng mạnh hơn. Lâm Kiệt thấy Vu Giai Giai không hề kêu gào hay van xin được tha thì càng tức giận, bà dù cắn môi đến bật cả máu cũng không hé nữa lời khiến cho sự biến thái của ông ta không hề được thỏa mãn.
“Cô cũng cứng đầu quá nhỉ? Để tôi xem cô cứng đến bao lâu…”
Lâm Kiệt vứt cây roi xuống đất, quay người bước về phía tủ quần áo cách đó không xa…Vu Giai Giai thấy ông ta di chuyển đến tủ đồ liền lo lắng, dù muốn ngăn cản ông ta nhưng bà không tài nào ngồi dậy nổi, những cái đánh sau đè lên cái đánh trước khiến vết thương chảy máu, trở nên tệ hơn.
“Anh muốn làm gì?”_Vu Giai Giai muốn lôi kéo sự chú ý của Lâm Kiệt về mình.
Ông ta nghe bà lên tiếng liền khựng lại rồi lại nở nụ cười quái dị bước tiếp.
“Mở miệng rồi à? Trong này có gì khiến cô sốt sắng thế sao?”_Lâm Kiệt mở tủ.
Cả hai người đều nhìn chăm chăm vào phía trong tủ, một người đầy thấp thỏm…người lại hứng thú, mong chờ nhưng bất ngờ là trong tủ lại chẳng có gì ngoài vài bộ quần áo. Vu Giai Giai thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm nhưng chưa nhẹ được bao lâu bà lại căng mắt lo lắng.
“Ồ mèo con trốn cũng kĩ quá ta…”_Lâm Kiệt giọng điệu bỡn cợt, tay gõ gõ vào mặt gỗ trong cùng của tủ.
Vu Giai Giai không hiểu hành động này của Lâm Kiệt có nghĩa gì cho đến khi bà thấy ông ta đưa tay sờ lên nóc phía trong tủ, sau đó mặt gỗ trong cùng nơi ông ta đã gõ lên bị chia ra làm hai…Lâm Kiệt chậm rãi bước vào, khoảng không tối đen bên trong lập tức có ánh sáng, một giao diện như căn phòng này liền xuất hiện phía bên kia. Vu Giai Giai bất ngờ khi tủ đồ của bà lại có cánh cửa bí mật thông qua căn phòng bên kia.
“Mèo nhỏ ở đâu rồi? Mau ra đây đi nào…”
Lâm Kiệt bước đi thư thả, giọng điệu có phần lười nhác như một con thú hoang đang đùa giỡn với con mồi của mình. Vừa bước ra khỏi tủ, ông ta bị một lực đập mạnh vào sau gáy khiến cơ thể liền bị choáng, té ngã.
Phùng Y Nguyệt nhìn chiếc đồng hồ để bàn trên tay mình rồi nhìn tên đàn ông đang nằm bất tỉnh dưới chân, cô không suy nghĩ nhiều mà quăng chiếc đồng hồ lên người ông ta rồi đi vào trong tủ, trở về phòng của Vu Giai Giai tiện thể khóa luôn tủ đồ của bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.