Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Chương 37

Donggua1986

19/07/2017

CHƯƠNG 37

            Mộ Dung Nghi đứng ở trước cửa cung, tinh thần vô cùng hưng phấn, xếp hàng cùng với quần thần đủ các cấp bậc quan lại cùng nhau nghênh đón Mộ Dung Ngọc, Mộ Dung Vũ trở về. Khi hắn đang chìm đắm trong tưởng tượng về hình ảnh Tiểu Vũ của hắn thân mang giáp bạc, lướt gió cưỡi chiến mã chạy về phía hắn; hắn nhìn lên chỉ thấy Tam ca Mộ Dung Ngọc và Tứ ca Đinh Hiên thần sắc nghiêm trọng ở phía xa kia đang tiến đến, phía sau lưng họ là một chiếc xe ngựa chầm chậm theo sau.

            Làm sao vậy? Tiểu Vũ đâu?

            Mộ Dung Nghi xông lên phía trước, lập tức xốc màn che ở phía trước xe ngựa lên.

Tiểu Vũ nằm ở bên trong, sắc mặt trắng bệch, trên môi không có chút huyết sắc nào, trước ngực quấn đầy băng vải, vẫn thấy được vết máu đỏ từ vết thương thấm ra ngoài. Mộ Dung Nghi run rẩy vươn ngón tay ra, vẫn cảm nhận được hơi thở của Tiểu Vũ mỏng manh nhẹ nhàng phả lên đầu ngón tay của hắn. Mộ Dung Nghi liền đưa tay xoa mặt hắn, nóng quá, Tiểu Vũ đang sốt rất cao.

            “Hắn… Làm sao vậy…” Mộ Dung Nghi quay đầu.

            “Cửu đệ… Thập đệ trong khi trấn áp bạo loạn, bị một mũi tên bắn trúng …” Đinh Hiên xuống ngựa, nhẹ nhàng nắm lấy vai Mộ Dung Nghi. “Vốn nghĩ muốn đưa hắn về sớm một chút, nhưng trước khi bạo loạn bình ổn thật không có biện pháp nào đưa hắn về kinh an toàn…”

            “Hắn chẳng qua bị thương, hắn sẽ hảo lại đúng không?” Bàn tay Mộ Dung Nghi đang nắm lấy tay Đinh Hiên run lên, không khỏi làm người khác đau lòng.

            “Đúng… Chúng ta có thái y a…”

            Mộ Dung Vũ được mang về Ngọc Vinh điện, sau khi được thái y thường xuyên thăm khám và chữa trị, thương thế cũng dần ổn định. Mộ Dung Nghi bất kể ngày đêm, lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc hắn. Mấy ngày sau, hắn rốt cục cũng tỉnh lại.

            Mộ Dung Nghi ôm hắn, lần đầu tiên lại nở nụ cười đã biến mất bao lâu nay.

            “Thực xin lỗi a… Khiến ngươi lo lắng cho ta…” Tiểu Vũ vươn tay ra, xoa nhẹ lên khuôn mặt tiều tụy của Mộ Dung Nghi.

            Mộ Dung Nghi vẫn khoan tâm, chuyện trọng yếu nhất mỗi ngày chính là chăm sóc Tiểu Vũ.

            Ngay khi hắn nghĩ rằng Tiểu Vũ sẽ như vậy chuyển biến tốt đẹp, Tiểu Vũ bắt đầu liên tục sốt nhẹ, miệng vết thương vẫn không thể khép lại. Các thái y đến thăm khám rất nhiều lần đều không thể tìm ra phương pháp điều trị hữu hiệu. Tiểu Vũ cũng dần dần phát giác ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ, thường xuyên mê man rất lâu. Hơn nữa khi đã ngủ là ngủ ít nhất hai ngày, thuốc uống không xong ăn cũng không nổi, thân thể càng ngày càng suy nhược.

            Mộ Dung Nghi mỗi ngày đều sống trong sợ hãi, luôn sợ hãi khi mình ngủ Tiểu Vũ sẽ vĩnh viễn rời xa mình. Hắn sợ hãi đến nỗi mỗi đêm đều không dám ngủ, bất luận là Đinh Hiên hay Tiểu Lam Tử tới khuyên hắn, hắn cũng không chịu rời đi.



            Gió đêm thổi vào trong phòng, có chút lạnh lẽo thê tịch, Mộ Dung Nghi ngồi ở bên giường Tiểu Vũ không biết ngủ quên từ khi nào đột nhiên bừng tỉnh, việc làm đầu tiên chính là xem Tiểu Vũ có tỉnh lại không. Đáng tiếc, Tiểu Vũ vẫn là nằm ở kia không hề nhúc nhích. Hắn thở dài, cúi đầu xuống mới phát giác trên người đang khoác một mảnh áo, vì thế quay đầu lại.

            “Lục… Không, hoàng huynh.” Mộ Dung Nghi chợt nhớ ra thân phận hiện nay, ra một lễ. Hắn cũng không ngờ Mộ Dung Phi Dật sẽ tới thăm bọn hắn vào lúc đêm khuya thế này.

            Mộ Dung Phi Dật đưa tay ấn hắn ngồi lại chỗ cũ, nhìn Mộ Dung Vũ đang nằm trên giường, nói: “Nếu như có thể được ngươi lo lắng nóng ruột nóng gan như vậy, trẫm cũng nguyện ý từ nay về sau bất tỉnh ngủ dài.”

            Mộ Dung Nghi ngẩng đầu lên nhìn quý vi thiên tử cũng chính là Lục ca đang ở trước mắt mình, hắn chưa từng thấy trong nụ cười của đối phương lại có biểu tình cam chịu như thế. Ngay lúc Phi Dật rời đi, Mộ Dung Nghi chợt thấy một loại ý niệm quyết tuyệt cực độ [đoạn tuyệt, cắt đứt tất cả], làm hắn không thể không cảm thấy lạnh lẽo tới thấu xương.

            Ngay sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Nghi bị một bàn tay lay dậy, mờ mờ ảo ảo mở mắt ra, liền nghe thấy tiếng nói khàn khàn: “Cửu ca… Ta muốn uống nước…”

            “Tiểu Vũ, ngươi tỉnh rồi!” Mộ Dung Nghi phấn khích mãi.

            “Ân… Ngươi cứ ở bên cạnh trông chừng ta, ta làm sao bất tỉnh mãi được…” Tiểu Vũ nở nụ cười yếu ớt. “Bên ngoài ánh nắng đẹp quá, ta rất muốn ra thao trường một chút… Ngắm biển tiểu hoa cúc ngoài kia…”

            “Ngươi muốn xem? Chờ ngươi khỏe rồi chúng ta cùng nhau xem!”

            “Không… Ta muốn xem bây giờ… Ngươi không cho ta xem, ta sẽ không uống thuốc…” Tiểu Vũ hiếm khi nào cố chấp thế này.

            Mộ Dung Nghi không có cách nào, đành phải chuẩn bị xe ngựa, mang Tiểu Vũ đi đến thao trường.

            Hai người ngồi trong xe ngựa, trước mắt họ là một biển tiểu hoa cúc vàng rực, ở dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng lay động theo cơn gió.

            “Đẹp quá, Cửu ca.” Tiểu Vũ tựa đầu vào vai Mộ Dung Nghi, ánh mắt lại tựa hồ như đã bay tới nơi tiếp giáp của biển hoa vàng với màu xanh của bầu trời bao la phía trên ở thật xa kia.

            “Ân…” Mộ Dung Nghi ngả cằm để lên đỉnh đầu Tiểu Vũ, cùng hắn nhìn về phương xa.

            “Ta muốn… thấy bọn chúng biến thành tiểu nhung cầu, tất cả đều bay lên …” Tiểu Vũ vẫn khẽ cười nhìn về phía trước.

            “Được, đợi tới lúc đó, chúng ta cùng đi xem.”



            “Cửu ca… Ta thật hạnh phúc…”

            Cứ thế mãi cho tới trưa, hai người vẫn tựa vào nhau như thế. Rất nhiều năm sau, Mộ Dung Nghi vẫn hy vọng thời gian có thể như vậy dừng lại, mình và người đó vẫn mãi là những thiếu niên hăng hái cùng ở bên nhau, tựa vào nhau, ấm áp mà giản đơn.

            “Tiểu Vũ, trưa rồi, chúng ta hồi cung đi.” Mộ Dung Nghi lắc lắc Tiểu Vũ đang tựa vào ***g ngực mình, nhưng đối phương không có phản ứng gì.

            “Tiểu Vũ, đừng bướng, ngày mai ta lại cùng ngươi đến, được không?” Mộ Dung Nghi khẽ xoa lên mặt Tiểu Vũ.

            “Tiểu Vũ…” Hắn ôm lấy đầu của Tiểu Vũ ấn sâu vào trong lòng mình, nói:  “Đừng rời xa ta, được không?”

            Hắn đem tay Tiểu Vũ đặt lên vai mình, sau đó, tay Tiểu Vũ liền dọc theo đường cong trên vai hắn, rơi xuống. Mộ Dung Nghi thử một lần, lại một lần nữa, kết quả vẫn giống nhau.

            Ánh nắng vẫn như cũ dìu dịu mà sáng ngời, phản chiếu trên thân thể Tiểu Vũ những bóng ảnh loang lổ. Khóe môi của hắn vẫn khẽ cong lên, giống như vẫn đang mãi chìm đắm trong một niềm hạnh phúc nho nhỏ ngọt ngào.

            Ánh nắng dần dần nghiêng, mãi đến khi tia nắng cuối cùng cũng khuất sau áng mây nằm ở chân trời xa xa kia.

            Đinh Hiên đứng ở trước xe ngựa, nhìn dáng người Mộ Dung Nghi vẫn ôm chặt Tiểu Vũ ở trong lòng.

            “Cửu đệ…” Khi hắn thấy ánh mắt ngây dại Mộ Dung Nghi, nhắm mắt lại hít một hơi dài.

————————-

End 35, 36, 37

Có ai đang khóc cùng bạn không? Bạn đau quá, bạn thương hai đứa chúng nó… Tiểu Vũ … Tiểu Vũ ơi… T____T

——————————

             Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tịch Chiếu Huề Phương Điện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook