Chương 38
Donggua1986
19/07/2017
CHƯƠNG 38
Đinh Hiên đánh xe ngựa trở về cung, khi xốc màn xe lên, Mộ Dung Nghi vẫn đang vẫn duy trì tư thế kia, không hề thay đổi.
“Cửu đệ”, Đinh Hiên vào xe ngựa, muốn tách Mộ Dung Nghi cùng Tiểu Vũ ra, mới vừa dùng một chút lực, Mộ Dung Nghi bỗng nhiên chấn động toàn thân, ôm chặt lấy Tiểu Vũ nép vào trong góc, liên thanh hoảng sợ la lớn: “Không được tách chúng ta ra! Không được tách chúng ta ra!”
Nhìn bộ dáng của hắn, Đinh Hiên lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là “thống tâm tật thủ”… [đau khổ tột cùng]
Mãi đến khi ánh trăng đã thượng trên đỉnh cung đình, Mộ Dung Phi Dật đi đến trước xe ngựa, nhìn Mộ Dung Nghi ngồi trong xe, hắn lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa tay khoát lên trên đầu hắn, ôn nhu nói: “Cho dù không có Tiểu Vũ, ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi, buông hắn ra, được không?”
“Các ngươi không giống nhau… Không giống nhau…” Mộ Dung Nghi ngơ ngác lắc lắc đầu.
“Chúng ta… Làm sao không giống nhau?” Âm thanh của Mộ Dung Phi Dật bắt đầu run rẩy.
“Một khi ta buông hắn ra… sẽ không thể gặp lại hắn nữa…”
Phi Dật không nói gì, hai tay gắt gao nắm lấy đôi cánh tay của Mộ Dung Nghi, cúi thấp đầu.
Giây phút đó, Đinh Hiên ở bên ngoài xe ngựa đã hiểu thấu tất cả sự tình.
Nửa tháng sau [chỗ này hết sức vô lý, một xác người chết là bắt đầu phân hủy ngay, ko hiểu sao au vik Nghi nhi ôm Tiểu Vũ cả nửa tháng trời mà ko vấn đề gì ‘__’] , Mộ Dung Nghi vẫn ngơ ngơ ngác ngác ôm chặt Tiểu Vũ như thế. Tiểu Lam Tử tuyệt vọng xót thương hắn, rót cho hắn một ít nước. Mỗi tối, Phi Dật đều đến thăm hắn, đem từng muỗng từng muỗng cháo đút vào miệng hắn, không khỏi khiến cho Tiểu Lam Tử kinh ngạc. Hắn chưa từng nghĩ rằng đương kim Hoàng Thượng, người từng bị người ta dùng từ Mộ Dung Phi Dật “phóng đãng ngỗ ngược” để miêu tả, cũng có lúc lại ôn nhu đến thế.
Ngay lúc đó cánh cửa đột nhiên bị đẩy mạnh ra, gió lạnh phần phật thổi vào. Mộ Dung Nghi thân mình chấn động, chỉ vào cánh cửa kêu to: “Mau đóng cửa! Mau đóng cửa! Đừng để cho Tiểu Vũ cảm lạnh!”
Vừa dứt lời, người vừa bước vào kia đã giáng vào mặt Mộ Dung Nghi một cái tát thật mạnh, khóe miệng rách ra đã rỉ vài giọt máu tươi.
“Nếu ngươi cả đời này chỉ biết ủ rũ phiền muộn như vậy, ta thà tự tay giết chết ngươi, ta thà rằng không có đứa con như ngươi!” Uẩn phi hơi ngẩng đầu, trong ánh mắt không giấu nổi vẻ đau xót. “Ngươi cũng hiểu rõ, Tiểu Vũ đi trấn áp bạo loạn là vì cái gì? Là vì mong cho ngươi có một cuộc sống an toàn vô lo! Là vì muốn ngươi còn sống! Mà ngươi hiện tại lại chà đạp lên điều mà hắn phải dùng chính sinh mệnh của mình đổi lấy sinh mệnh của ngươi! Ngươi suy sụp, ngươi yếu đuối! Ngươi thật sự là không đảm nhận được điều mà Tiểu Vũ hết sức cẩn thận giữ gìn!”
Mộ Dung Nghi giật mình nhìn lên nữ nhân đau khổ tột cùng đang đứng trước mắt hắn, đôi mắt khô khốc vô hồn lại đột nhiên đổ lệ chảy tràn. Tại sao hắn có thể quên, quên đi mẫu thân sinh dưỡng của hắn, quên rằng Tiểu Vũ từng một lần lại một lần nhắc đi nhắc lại câu nói: “Ta muốn hảo hảo bảo vệ ngươi.” Mà chính mình hiện tại lại chà đạp lên điều Tiểu Vũ trân trọng yêu thương nhất. Hắn nhìn Tiểu Vũ hồn đã lìa khỏi xác đang nằm trong lòng mình, chậm rãi buông lõng tay ra. Ngươi là một cơn gió, cho nên, ta nên buông tay đúng không?
Ba ngày sau, Tiểu Vũ được an táng tại hoàng lăng. [khu lăng mộ của hoàng tộc]
Mộ Dung Nghi đứng ở trên thành lâu, vô số lần chính mình chìm đắm trong ảo tưởng sẽ có một thân ảnh thiếu niên anh tuấn cưỡi chiến mã chạy về phía hắn. Mà nay, ngoài những cơn gió lạnh quật vào mặt, cũng chỉ có đại lộ cùng thành trì bằng đá chạy mãi về xa.
“Ngươi cả đời này cũng sẽ không quên hắn, phải không?” Không biết từ khi nào, Phi Dật đi tới bên cạnh hắn, cùng hắn tựa vào tường thành.
“Ân.”
“Thực thật đáng buồn, người sống vĩnh viễn không thể tranh giành với người đã khuất.”
Mộ Dung Nghi nghiêng thân, nhìn mấy sợi tóc của vị hoàng huynh này ở trong gió tung bay. Dường như trong tim của hắn cũng có bi ai, nhưng chính là bị kìm nén quá lâu nay đã bắt đầu bùng nổ.
Cuộc sống của Mộ Dung Nghi dần dần cũng bình thản lại. Mỗi ngày không phải đọc sách thì lại cùng Tiểu Lam Tử chơi cờ, làm cho Tiểu Lam Tử có chút không quen. Từ trước nay chủ tử của hắn Mộ Dung Nghi luôn leo trên mái nhà, trèo cây bắt chim, không có việc gì thì thích đi ra thao trường chơi. Từ sau khi tròn mười sáu liền thích xuất cung du ngoạn, khiến cho TIểu Lam Tử cứ đến tối là lại ở trong Huề Phương điện nóng ruột nóng gan, lẩm bẩm không ngừng : “Sao giờ này vẫn chưa về…” Mà nay, chủ tử của hắn lại luôn câm lặng, không hề có biểu tình gì khác.
Kỳ thật không phải Mộ Dung Nghi không muốn sống cuộc sống như trước đây, mà vì mỗi một việc làm, mỗi một nơi hắn đến đều khiến hắn nhớ lại lúc Tiểu Vũ còn ở bên cạnh mình. Khi nhớ lại cũng không phải là bản thân không muốn chạm vào quá khứ, mà là một khi nhớ tới, trong tim của hắn sẽ rất đau.
Cuối hạ, Mộ Dung Phi Dật dù bận rộn công việc triều chính dày đặc, vẫn dành ra một ngày, mang Mộ Dung Nghi đi đến tòa đại trạch ở ngoại ô.
“Ta nhớ rõ nơi này, là khi đó cùng Ngũ Ca đánh cược đã thắng được.” Tòa đại trạch kia so với Vương phủ mĩ lệ thật không khác gì nhau.
Phi Dật mỉm cười, kéo tay Mộ Dung Nghi, đi đến cuối sân.
“Ha… Một cánh đồng ngô thật lớn!” Mộ Dung Nghi mở to hai mắt, kia là một mảnh màu lá xanh biếc cùng màu vàng đan vào nhau, xào xạc cuộn sóng. Dường như nơi đây cũng là chốn trời và đất dung hòa, nhắm mắt lại, tựa hồ còn có thể cảm giác trong gió phảng phất tràn đầy mùi cây ngô thơm ngát.
“Trước kia, ngươi không phải là rất thích đi xuyên qua ruộng ngô a. Ngươi nói mình thích âm thanh khi cành lá đập vào người bị gãy, ngươi vừa nhấc cao chân, đem thân mình nhẹ nhàng nghiêng về phía trước, lúc sắp ngã xuống liền nháy mắt kéo theo thân cây đổ theo.” Ánh mắt Phi Dật phiêu du đi rất xa, tựa hồ bay về một thời quá khứ không thể chạm tới được nữa.
“Hắc hắc, ta từ trước đã là như vậy”, Mộ Dung Nghi sờ sờ mũi nói, “Chỉ là ta không nhớ rõ đã từng nói với hoàng huynh a!”
“Đúng vậy a, chỉ có ta nhớ rõ, lúc đó ngươi gọi ta là Phi Dật ca ca.” [Phi Dật ca ca -> Lục ca -> Hoàng huynh, càng lúc càng formal, càng lúc càng xa T__T ]
“Hoàng huynh, từ khi nào ngươi bắt đầu đối với ta ôn nhu thế này?”
“A…” Mộ Dung Phi Dật hơi rũ đôi mắt xuống. “Ta đối với ngươi cho tới bây giờ vẫn chưa từng thay đổi, chính là ngươi chưa bao giờ hảo hảo biết hết thôi …”
—————————– Đăng bởi: admin
Đinh Hiên đánh xe ngựa trở về cung, khi xốc màn xe lên, Mộ Dung Nghi vẫn đang vẫn duy trì tư thế kia, không hề thay đổi.
“Cửu đệ”, Đinh Hiên vào xe ngựa, muốn tách Mộ Dung Nghi cùng Tiểu Vũ ra, mới vừa dùng một chút lực, Mộ Dung Nghi bỗng nhiên chấn động toàn thân, ôm chặt lấy Tiểu Vũ nép vào trong góc, liên thanh hoảng sợ la lớn: “Không được tách chúng ta ra! Không được tách chúng ta ra!”
Nhìn bộ dáng của hắn, Đinh Hiên lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là “thống tâm tật thủ”… [đau khổ tột cùng]
Mãi đến khi ánh trăng đã thượng trên đỉnh cung đình, Mộ Dung Phi Dật đi đến trước xe ngựa, nhìn Mộ Dung Nghi ngồi trong xe, hắn lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa tay khoát lên trên đầu hắn, ôn nhu nói: “Cho dù không có Tiểu Vũ, ta cũng sẽ ở bên cạnh ngươi, buông hắn ra, được không?”
“Các ngươi không giống nhau… Không giống nhau…” Mộ Dung Nghi ngơ ngác lắc lắc đầu.
“Chúng ta… Làm sao không giống nhau?” Âm thanh của Mộ Dung Phi Dật bắt đầu run rẩy.
“Một khi ta buông hắn ra… sẽ không thể gặp lại hắn nữa…”
Phi Dật không nói gì, hai tay gắt gao nắm lấy đôi cánh tay của Mộ Dung Nghi, cúi thấp đầu.
Giây phút đó, Đinh Hiên ở bên ngoài xe ngựa đã hiểu thấu tất cả sự tình.
Nửa tháng sau [chỗ này hết sức vô lý, một xác người chết là bắt đầu phân hủy ngay, ko hiểu sao au vik Nghi nhi ôm Tiểu Vũ cả nửa tháng trời mà ko vấn đề gì ‘__’] , Mộ Dung Nghi vẫn ngơ ngơ ngác ngác ôm chặt Tiểu Vũ như thế. Tiểu Lam Tử tuyệt vọng xót thương hắn, rót cho hắn một ít nước. Mỗi tối, Phi Dật đều đến thăm hắn, đem từng muỗng từng muỗng cháo đút vào miệng hắn, không khỏi khiến cho Tiểu Lam Tử kinh ngạc. Hắn chưa từng nghĩ rằng đương kim Hoàng Thượng, người từng bị người ta dùng từ Mộ Dung Phi Dật “phóng đãng ngỗ ngược” để miêu tả, cũng có lúc lại ôn nhu đến thế.
Ngay lúc đó cánh cửa đột nhiên bị đẩy mạnh ra, gió lạnh phần phật thổi vào. Mộ Dung Nghi thân mình chấn động, chỉ vào cánh cửa kêu to: “Mau đóng cửa! Mau đóng cửa! Đừng để cho Tiểu Vũ cảm lạnh!”
Vừa dứt lời, người vừa bước vào kia đã giáng vào mặt Mộ Dung Nghi một cái tát thật mạnh, khóe miệng rách ra đã rỉ vài giọt máu tươi.
“Nếu ngươi cả đời này chỉ biết ủ rũ phiền muộn như vậy, ta thà tự tay giết chết ngươi, ta thà rằng không có đứa con như ngươi!” Uẩn phi hơi ngẩng đầu, trong ánh mắt không giấu nổi vẻ đau xót. “Ngươi cũng hiểu rõ, Tiểu Vũ đi trấn áp bạo loạn là vì cái gì? Là vì mong cho ngươi có một cuộc sống an toàn vô lo! Là vì muốn ngươi còn sống! Mà ngươi hiện tại lại chà đạp lên điều mà hắn phải dùng chính sinh mệnh của mình đổi lấy sinh mệnh của ngươi! Ngươi suy sụp, ngươi yếu đuối! Ngươi thật sự là không đảm nhận được điều mà Tiểu Vũ hết sức cẩn thận giữ gìn!”
Mộ Dung Nghi giật mình nhìn lên nữ nhân đau khổ tột cùng đang đứng trước mắt hắn, đôi mắt khô khốc vô hồn lại đột nhiên đổ lệ chảy tràn. Tại sao hắn có thể quên, quên đi mẫu thân sinh dưỡng của hắn, quên rằng Tiểu Vũ từng một lần lại một lần nhắc đi nhắc lại câu nói: “Ta muốn hảo hảo bảo vệ ngươi.” Mà chính mình hiện tại lại chà đạp lên điều Tiểu Vũ trân trọng yêu thương nhất. Hắn nhìn Tiểu Vũ hồn đã lìa khỏi xác đang nằm trong lòng mình, chậm rãi buông lõng tay ra. Ngươi là một cơn gió, cho nên, ta nên buông tay đúng không?
Ba ngày sau, Tiểu Vũ được an táng tại hoàng lăng. [khu lăng mộ của hoàng tộc]
Mộ Dung Nghi đứng ở trên thành lâu, vô số lần chính mình chìm đắm trong ảo tưởng sẽ có một thân ảnh thiếu niên anh tuấn cưỡi chiến mã chạy về phía hắn. Mà nay, ngoài những cơn gió lạnh quật vào mặt, cũng chỉ có đại lộ cùng thành trì bằng đá chạy mãi về xa.
“Ngươi cả đời này cũng sẽ không quên hắn, phải không?” Không biết từ khi nào, Phi Dật đi tới bên cạnh hắn, cùng hắn tựa vào tường thành.
“Ân.”
“Thực thật đáng buồn, người sống vĩnh viễn không thể tranh giành với người đã khuất.”
Mộ Dung Nghi nghiêng thân, nhìn mấy sợi tóc của vị hoàng huynh này ở trong gió tung bay. Dường như trong tim của hắn cũng có bi ai, nhưng chính là bị kìm nén quá lâu nay đã bắt đầu bùng nổ.
Cuộc sống của Mộ Dung Nghi dần dần cũng bình thản lại. Mỗi ngày không phải đọc sách thì lại cùng Tiểu Lam Tử chơi cờ, làm cho Tiểu Lam Tử có chút không quen. Từ trước nay chủ tử của hắn Mộ Dung Nghi luôn leo trên mái nhà, trèo cây bắt chim, không có việc gì thì thích đi ra thao trường chơi. Từ sau khi tròn mười sáu liền thích xuất cung du ngoạn, khiến cho TIểu Lam Tử cứ đến tối là lại ở trong Huề Phương điện nóng ruột nóng gan, lẩm bẩm không ngừng : “Sao giờ này vẫn chưa về…” Mà nay, chủ tử của hắn lại luôn câm lặng, không hề có biểu tình gì khác.
Kỳ thật không phải Mộ Dung Nghi không muốn sống cuộc sống như trước đây, mà vì mỗi một việc làm, mỗi một nơi hắn đến đều khiến hắn nhớ lại lúc Tiểu Vũ còn ở bên cạnh mình. Khi nhớ lại cũng không phải là bản thân không muốn chạm vào quá khứ, mà là một khi nhớ tới, trong tim của hắn sẽ rất đau.
Cuối hạ, Mộ Dung Phi Dật dù bận rộn công việc triều chính dày đặc, vẫn dành ra một ngày, mang Mộ Dung Nghi đi đến tòa đại trạch ở ngoại ô.
“Ta nhớ rõ nơi này, là khi đó cùng Ngũ Ca đánh cược đã thắng được.” Tòa đại trạch kia so với Vương phủ mĩ lệ thật không khác gì nhau.
Phi Dật mỉm cười, kéo tay Mộ Dung Nghi, đi đến cuối sân.
“Ha… Một cánh đồng ngô thật lớn!” Mộ Dung Nghi mở to hai mắt, kia là một mảnh màu lá xanh biếc cùng màu vàng đan vào nhau, xào xạc cuộn sóng. Dường như nơi đây cũng là chốn trời và đất dung hòa, nhắm mắt lại, tựa hồ còn có thể cảm giác trong gió phảng phất tràn đầy mùi cây ngô thơm ngát.
“Trước kia, ngươi không phải là rất thích đi xuyên qua ruộng ngô a. Ngươi nói mình thích âm thanh khi cành lá đập vào người bị gãy, ngươi vừa nhấc cao chân, đem thân mình nhẹ nhàng nghiêng về phía trước, lúc sắp ngã xuống liền nháy mắt kéo theo thân cây đổ theo.” Ánh mắt Phi Dật phiêu du đi rất xa, tựa hồ bay về một thời quá khứ không thể chạm tới được nữa.
“Hắc hắc, ta từ trước đã là như vậy”, Mộ Dung Nghi sờ sờ mũi nói, “Chỉ là ta không nhớ rõ đã từng nói với hoàng huynh a!”
“Đúng vậy a, chỉ có ta nhớ rõ, lúc đó ngươi gọi ta là Phi Dật ca ca.” [Phi Dật ca ca -> Lục ca -> Hoàng huynh, càng lúc càng formal, càng lúc càng xa T__T ]
“Hoàng huynh, từ khi nào ngươi bắt đầu đối với ta ôn nhu thế này?”
“A…” Mộ Dung Phi Dật hơi rũ đôi mắt xuống. “Ta đối với ngươi cho tới bây giờ vẫn chưa từng thay đổi, chính là ngươi chưa bao giờ hảo hảo biết hết thôi …”
—————————– Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.