Tích Hoa Chỉ

Chương 121: Bách Lâm Ra Oai

Không Lưu

09/07/2023

Hoa Bách Lâm và Dương Tùy An chia làm hai đường đi, Dương Tùy An men theo đường hẻm trở về nhà từ cửa sau, chuẩn bị cho việc mẫu thân rời khỏi Dương gia. Nếu như Dương gia ngăn lại, cậu sẽ phối hợp với biểu đệ từ bên trong.

Hoa Bách Lâm nghiêng người leo lên ngựa, dẫn theo bốn mươi người khí thế hừng hực đi trên con đường lớn. Chính giữa đoàn người có một chiếc kiệu, chuông đong đưa thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Có không ít gia đình còn sai người hầu nhà mình đi theo phía sau, bọn họ đều muốn xem thử Hoa gia khiêm tốn suốt thời gian này đang diễn vở gì.

Dương gia nhìn thấy khí thế này thì hoảng sợ, đóng chặt cửa lại, một người đứng canh bên ngoài, một người chạy vào trong thông báo.

Hoa Bách Lâm xuống ngựa, lên tiếng: “Hoa Bách Lâm của Hoa gia đến đón Hoa thị về nhà.”

Cậu vừa nói xong, bỗng chốc dấy lên một trận ồn ào. Hoa gia đã như vậy rồi còn muốn đón con gái đã gả đi trở về nhà, là đang ghen tị vì con gái gả đi sống quá tốt đẹp hay gì? Mà dẫn đầu còn là tên nhóc vắt mũi chưa sạch, Hoa gia thật sự không còn người nữa rồi!

Hoa Bách Lâm không quan tâm những điều này, giọng nói non nớt lại vang lên: “Hoa Bách Lâm của Hoa gia đến đón Hoa thị về nhà!”

Đám người hầu của Hoa gia đồng loạt hô vang khiến bọn họ trông càng thêm khí thế!

Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn ra được rồi, Hoa gia không định giải quyết một cách nhẹ nhàng!

Dương gia bị người ta ép đến cửa như vậy, nếu như cứ đóng cửa mãi không ra gặp mặt thì sau này Dương gia cũng không cần đi lại trong kinh thành nữa. Vừa hay ngày hôm nay lại là ngày nghỉ ngơi, nam nhân của Dương gia đều ở nhà.

Một lát sau, cánh cổng lớn của Dương gia được mở ra, Dương lão gia Dương Chính có chức quan Tứ phẩm, mặc một chiếc áo mới, chắp hai tay sau lưng bước ra. Phía sau ông ta là nam đinh của Dương gia, sắc mặt không được tốt cho lắm, ánh mắt nhìn Hoa Bách Lâm không hề khách sáo chút nào.

“Không biết Hoa công tử tìm đến cửa là có chuyện gì?”

Dương Chính chỉ dùng một câu nói đã muốn định hình chuyện này, ông ta tưởng rằng Hoa Bách Lâm có hiểu chuyện hơn nữa cũng chỉ là một đứa trẻ, đối phó với cậu vô cùng dễ dàng. Nhưng ông ta nào có ngờ rằng Hoa Bách Lâm là người được chính tay Hoa Chỉ dạy dỗ ra.

Trước giờ Hoa Chỉ đều dạy cậu một đạo lý, chính là trước mặt thực lực lớn mạnh, tất cả chiêu trò đều là hổ giấy. Nàng còn dạy cậu, nam nhân thì phải đường đường chính chính, cho dù có muốn tính kế người khác cũng phải xử lý một cách đường hoàng. Câu chuyện mà nàng kể đều chất chứa tinh hoa hơn năm ngàn năm của đất nước Trung Hoa, dù người có tư chất bình thường cũng sẽ học được cách tự bảo vệ mình, huống chi người có tư chất xuất sắc như Hoa Bách Lâm.

Cậu hành lễ, ăn nói đúng mực: “Bách Lâm hổ thẹn không dám nhận mình “tìm đến cửa” như trong lời nói của Dương đại nhân. Chẳng qua Bách Lâm nghe nói cô mẫu túc trực bên lĩnh cữu của tổ mẫu nhiều ngày nên cơ thể không khỏe, di tổ mẫu lo lắng cho sức khỏe của cô mẫu nên suốt ngày rửa mặt bằng nước mắt, vì vậy mới muốn đón cô mẫu về nhà nghỉ dưỡng một khoảng thời gian. Nhưng dù gì cô mẫu cũng là con dâu của Dương gia, Bách Lâm không muốn Dương gia nói Hoa gia không có thành ý, nên đã dẫn những người này đến đây để Dương đại nhân biết được Hoa gia của ta vô cùng có thành ý. Mong rằng Dương đại nhân có thể thành toàn cho tấm lòng chân thành này của Bách Lâm.”

Thế nào gọi là nói dối không chớp mắt? Chính là như vậy!



Nhưng Dương Chính có thể phản pháo sao? Ông ta không thể! Hoa Bách Lâm nói năng rất có lý lẽ, mỗi một chữ đều để nói rõ một chuyện: Hoa gia muốn đón con gái đã gả đi bởi vì túc trực bên linh cữu khiến sức khỏe yếu đi trở về nhà nghỉ dưỡng, không hề nói một câu không hay về Dương gia, thậm chí còn thể hiện ra cái gọi là lòng thành!

Dương Chính không có lý do ngăn lại, ông ta cảm thấy để con dâu về nhà mẹ đẻ ở vài ngày cũng không sao. Cho dù từ phương diện nào, ông ta cũng không định trở mặt hoàn toàn với Hoa gia vào lúc này. Nếu nhường một bước còn giành được danh tiếng nhường nhịn kẻ yếu tốt đẹp, việc gì mà không làm chứ.

Ông ta đang định gật đầu, con trai cả Dương Kỳ ở phía sau đột nhiên nhỏ giọng nói: “Phụ thân, không thể đồng ý.”

Dương Chính quay đầu nhìn ông ta bằng ánh mắt chất vấn.

Nhưng không ngờ rằng Dương Kỳ chỉ lắc đầu, không nói gì cả. Dương Chính hơi bừng tỉnh, e rằng Dương Kỳ đã làm chuyện gì để người của Hoa gia biết được rồi. Bọn họ biết được Hoa Nhàn chịu thiệt thòi nên mới đến đây đòi người.

Dương Chính trừng mắt với con trai cả, vô cùng thất vọng. Cái đồ thiển cận, Hoa gia ngã xuống rồi, nhưng nhà thông gia Chu gia của bọn họ vẫn chưa sụp đổ mà! Phía sau Hoa gia vẫn còn vô số thư sinh! Khung cảnh mai táng lão thái thái kia, khắp kinh thành này có ai mà không biết?

Đồ ngốc!

Nhưng có thất vọng hơn nữa cũng phải giúp. Dương Chính bày ra bộ mặt niềm nở, nói: “Lão phu hiểu ý của Hoa tiểu công tử rồi, nhưng giống như ngươi nói đó, dù gì Hoa Nhàn cũng là con dâu của Dương gia, sức khỏe không tốt thì cũng nên nghỉ dưỡng ở Dương gia mới phải, làm gì có đạo lý trở về nhà mẹ đẻ nghỉ dưỡng chứ, truyền ra ngoài còn có người cho rằng Dương gia đối xử hà khắc với con dâu nữa đó.”

Hoa Bách Lâm giả bộ suy nghĩ: “Vậy Bách Lâm đi thăm cô mẫu có được không?”

Không cho dẫn người đi, còn không cho vào thăm à, đồ ngốc cũng biết được bên trong có vấn đề. Dương Chính không thể không đồng ý, ông ta chỉ đành gật đầu: “Đương nhiên là được rồi.”

“Phụ thân…”

“Câm miệng.” Dương Chính khẽ gầm, dẫn đầu nhường đường, ý mời Hoa Bách Lâm vào trong. Trông thì vô cùng khách sáo, nhưng thuận theo đó cũng đào một cái hố.

Hoa Bách Lâm dẫn theo Tô ma ma, bốn ma ma to khỏe và bốn mươi người hầu bước lên bậc thang. Khi chỉ còn cách Dương Chính một bước chân, cậu dừng lại, đưa tay mời ông ta đi trước.

Dương Chính nhìn Hoa Bách Lâm bằng ánh mắt thưởng thức, rồi lấy con cháu nhà mình ra so sánh, lòng cảm thấy có chút an ủi. Cũng may biểu hiện thường ngày của Tùy An không tồi, không đến nỗi bị thua kém quá nhiều.



Đương nhiên Dương Chính không thể nói chuyện mãi với tiểu bối được, ông ta vào cửa, rồi rời đi ngay. Dương Kỳ đưa mắt với người hầu của mình, hắn ta hiểu ý, lén lút đi trước một bước.

Tô ma ma nhìn thấy cả, lặng lẽ kéo ống tay áo của Lục công tử.

Hoa Bách Lâm hiểu ý bà ấy, bèn từ chối lời mời đến thư phòng xem sách Quan Ma Cô của Dương Kỳ: “Xin cô phụ thứ lỗi, Bách Lâm thực sự quá lo lắng cho cô mẫu, đợi gặp được bà sẽ cùng cô phụ đến thư phòng có được không ạ?”

Sao Dương Kỳ có thể đồng ý để cậu đi vào bây giờ cơ chứ, vội vàng níu kéo: “Cuốn sách đó quả thực rất hiếm thấy, là sáng tác của Tôn lão tiên sinh, cô phụ tốn rất nhiều tiền mới có thể mua về. Nếu không phải ta không đủ tự tin, muốn mượn ánh mắt của con nhìn thử, cũng sẽ không nôn nóng như thế.”

Tôn lão tiên sinh của tiền triều là một đại học sĩ không vướng bụi trần. Sau khi ông ấy bị Hoàng đế tiền triều chém đầu, chu di cửu tộc, thì kho tàng sáng tác cũng bị thiêu rụi. Nếu như cuốn sách kia thật sự là của ông ấy, vậy thì rất lợi hại.

Nếu là thường ngày, đương nhiên Hoa Bách Lâm sẽ đến xem thử, nhưng hôm nay thì khác.

Hoa Bách Lâm cười: “Con nhận lời ủy thác của di tổ mẫu, phải đi thăm cô mẫu trước. Nếu như cô phụ cần gấp, chi bằng mang cuốn sách đó đến phòng cô mẫu đi. Con đã từng xem qua bút tích của Tôn lão tiên sinh ở chỗ tổ phụ, chắc sẽ nhận ra được ạ.”

Chính xác mà nói, cậu từng thấy ở chỗ của trưởng tỷ, đó thực sự là cuốn sách Quan Ma Cô của Tôn lão tiên sinh, là tổ phụ đưa cho trưởng tỷ.

Hoa Bách Lâm hành lễ, dẫn theo Tô ma ma và bốn ma ma khác đi vào nội trạch, bốn mươi người hầu thì đứng canh ở cánh cửa thứ hai. Trước khi đi, Hoa Bách Lâm quay đầu nhìn, bọn họ đều đồng loạt gật đầu.

Nha hoàn dẫn đường chắc đã nhận được chỉ thị, nàng ta muốn dẫn Hoa Bách Lâm đi đường vòng. Cậu nở nụ cười, để lộ ra hàm răng trắng tinh: “Ta vẫn biết viện của cô mẫu nằm ở đâu, không cần làm phiền tỷ tỷ.”

Nha hoàn sợ hãi, vội vàng cúi thấp đầu, không dám làm thêm động tác gì khác, đợi đến khi người vừa đi thì lập tức chạy ra cánh cửa thứ hai. Dương Kỳ đang đi đi lại lại ở nơi đó, nhìn thấy nàng ta thì sắc mặt thay đổi, kéo nàng ta đi ra xa, nhỏ giọng nói: “Sao lại nhanh như vậy?”

Nha hoàn cũng ấm ức nói: “Lục công tử nói mình biết đường, nên đã đuổi nô tỳ đi.”

Dương Kỳ nhíu chặt mày, rõ ràng tên nhóc kia đã tới đây từ mấy năm về trước, có bây lớn mà trí nhớ tốt vậy sao?

“Mau, ngươi đến chỗ lão phu nhân một chuyến, bảo bà ấy nhất định phải nghĩ cách giữ người lại.”

“Vâng ạ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tích Hoa Chỉ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook