Tích Hoa Chỉ

Chương 122: Ta Về Nhà

Không Lưu

09/07/2023

Đương nhiên Hoa Bách Lâm nhớ rõ viện của cô mẫu nằm ở đâu, nào giờ cậu có trí nhớ rất tốt, hơn nữa thiết kế của những căn nhà cũng tương tự nhau.

Sau khi bước vào cửa viện, đầy tớ của Dương Tùy An là Quế Tử đã đứng đợi ở đó. Hoa Bách Lâm trông thấy khuôn mặt đầy vết thương của hắn ta, liền biết rằng hắn ta đã ngăn cản những người khác giùm biểu ca. Từ nhỏ đến lớn, Lưu Hoài đều đi theo bên cạnh cậu, còn Quế Tử thì đi theo biểu ca, đương nhiên tình cảm không tầm thường.

Hoa Bách Lâm đối xử với hắn ta cũng khác: “Biểu ca ở chỗ của cô mẫu à?”

“Vâng ạ, Đại công tử nói người đến nên bảo tiểu nhân dẫn người qua đó.”

Sau khi vào đến viện của cô mẫu, Hoa Bách Lâm mới biết tại sao biểu ca lại cho người đến đón mình. Nơi này không phải căn viện mà lúc trước cậu đến, cũng có nghĩa là cô mẫu đã dọn khỏi căn viện chính.

Khuôn mặt Hoa Bách Lâm bỗng chốc trùng xuống, Dương gia ức hiếp người quá đáng! Để con dâu trưởng dọn ra khỏi căn viện chính đại diện cho điều gì, cậu không tin rằng Dương Kỳ không biết, đến cả Dương Chính cũng không biết luôn!

Căn viện không tính là rách nát, chỉ là có hơi nhỏ, người hầu bên cạnh cũng ít đi nhiều.

Cậu không lỗ mãng đi vào, đứng ở bên ngoài cất tiếng nói: “Nhị cô mẫu, Bách Lâm đến thăm người ạ.”

Bên trong có tiếng động vang lên, một lúc sau, giọng nói của Dương Tùy An truyền tới: “Biểu đệ mau vào đây.”

Trong phòng rất tối, Hoa Nhàn cũng nghiêng đầu trốn tránh, nhưng Hoa Bách Lâm vẫn nhìn thấy những vết tím bầm trên má và cổ của bà ấy.

Hoa Bách Lâm cố nén cơn giận trong lòng, khom người hành lễ: “Nhị cô mẫu, Bách Lâm đến đón người về nhà ạ.”

Đôi vai Hoa Nhàn rung lên. Về nhà, bà ấy cũng muốn về nhà, bà ấy vô cùng muốn trở về, nhưng bà ấy quay về sẽ chỉ khiến Hoa gia xấu hổ, khiến con trai xấu hổ. Bà ấy bị người khác nói này nói nọ cũng đành, nhưng sao có thể liên lụy đến nhà mẹ đẻ, liên lụy đến con trai được. Có nhiều khi bà ấy ngẫm nghĩ, hận không thể dùng vải trắng treo cổ kết liễu đời mình.

Dương Tùy An ngồi xổm bên chân bà ấy, nói nhỏ: “Mẫu thân, người đã đồng ý với con rồi mà.”

“Nhưng An Nhi à, nếu như mẫu thân trở về nhà mẹ đẻ, không chỉ người nhà họ Dương muốn bắt nạt con, mà đến cả những bạn học cũng sẽ chê cười con. Sao mẫu thân có thể… sao có thể…”



“Người ở lại Dương gia, con mới bị vướng tay vướng chân. Người không ở Dương gia, con có thể ứng phó mọi thứ. Chẳng qua là lũ người có tầm nhìn hạn hẹp mà thôi, con chưa từng để bọn họ vào trong mắt.”

Hoa Nhàn ngạc nhiên, hóa ra bà ấy vẫn cản trở con trai rồi sao?

Đúng thế, con trai bà ấy kiêu ngạo, thông minh như thế, sao có thể học gì cũng không thành, làm gì cũng không xong, chuyện gì cũng không đối phó được cơ chứ. Con trai bà ấy không hề yếu đuối như bà ấy, ngoại trừ khóc thì chẳng biết làm gì hơn. Bà ấy thật vô dụng, vô dụng quá mà!

“Nếu mẫu thân không còn ở đây, có phải con làm gì cũng tốt hơn không?”

Trái tim Dương Tùy An đau nhói, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh, nói: “Con chỉ cần biết người đang sống tốt ở nơi đó, không bị người khác bắt nạt, ngày ngày vui vẻ thì con mới vui được. Mẫu thân, điều con mong muốn chỉ mỗi chuyện này thôi, chỉ cần người sống tốt, chỉ cần người có thể sống tốt…”

Dương Tùy An nằm lên đầu gối của mẫu thân, nước mắt mà cậu cố gắng kìm nén đã thấm ướt quần áo của Hoa Nhàn, thấm sâu vào trong lòng bà ấy.

Hoa Nhàn xoa đầu con trai. Con trai bà ấy thông minh biết bao, bà ấy chỉ mới nói một tiếng mà cậu đã hiểu rồi.

“Cô mẫu, con có mang theo bốn mươi người hầu đến đây. Trưởng tỷ nói chỉ cần người bằng lòng rời đi, dù có phải cướp cũng phải cướp được người trở về. Trưởng tỷ nói rằng con gái đã gả đi của Hoa gia cũng là người của Hoa gia, không có đạo lý họ bị ức hiếp mà Hoa gia bỏ mặc được. Cô mẫu, con đã đồng ý với trưởng tỷ rồi, nhất định sẽ dẫn được người trở về.”

Về nhà, bà ấy vô cùng muốn trở về căn nhà dù bà ấy chỉ là con vợ lẽ nhưng chưa từng bị bắt nạt, làm khó chút nào kia.

Hoa Nhàn nhắm mắt, giọng nói run rẩy: “Ta về nhà.”

Dương Tùy An mừng rỡ, cậu dùng sức lau nước mắt, đeo tay nải đã thu dọn xong, muốn đi ngay, nhưng trước cửa bỗng tối sầm lại.

“Bách Lâm, không phải con nói đến thăm cô mẫu à? Sao vừa đến thăm đã đòi dẫn người đi thế?”

Hoa Bách Lâm hành lễ theo quy củ, cười nói: “Con đang định đến chào hỏi người, không ngờ người đã tới đây rồi. Vừa hay con có chuyện muốn nói với người ạ. Cô mẫu nhớ nhà rồi, con muốn dẫn bà ấy về nhà ở vài ngày.”

Dương lão phu nhân trông vô cùng quý phái, được nha hoàn dìu vào, ngồi xuống ghế như một người chủ nhà, bà ta nhìn Hoa Nhàn chằm chằm: “Con dâu Cả à, con nghĩ kỹ chưa, con thật sự muốn về sao?”

Vẻ mặt rạng rỡ của Hoa Nhãn cũng đã có phần nhợt nhạt, bà ấy muốn tránh né, muốn bỏ chạy, muốn nhận sai, nhưng người đứng chắn trước mặt bà ấy là con trai, người đứng bên cạnh muốn chống lưng cho bà ấy là cháu trai nhà mẹ đẻ, nếu như bà ấy trốn tránh, thừa nhận lỗi sai, thì sao xứng đáng với bọn họ, xứng đáng với Chỉ Nhi, người chịu ra mặt giúp bà ấy được chứ.



Bà ấy siết chặt tay, lần đầu tiên không còn yếu đuối nữa: “Vâng ạ, thưa mẫu thân, con dâu muốn về nhà ở một khoảng thời gian.”

Dương lão phu nhân giật mình, cơn giận bỗng chốc bừng lên. Được lắm, biết cãi lại rồi cơ đấy, cho rằng gia đình nhà mẹ đẻ đã sụp đổ có thể chống lưng cho mình hay gì: “Nếu ta không cho phép thì sao?”

Hoa Nhàn nuốt nước bọt, cố gắng chống đỡ: “Quy định của Dương gia không hề nói đến chuyện không cho phép con dâu trở về nhà mẹ đẻ ạ.”

Dương lão phu nhân tức giận đập bàn, Tô ma ma cười như không cười, đi từ ngoài vào: “Dương lão phu nhân oai phong thật đấy, ở trước mặt người của nhà mẹ đẻ mà cũng lên mặt như vậy. Lão nô không dám nghĩ đến những năm này Nhị cô nãi nãi của bọn ta có cuộc sống như thế nào ở Dương gia nữa.”

Dương lão phu nhân ngẩn người: “Tô ma ma?”

“Ta còn tưởng lão phu nhân có trí nhớ không tốt, hóa ra vẫn còn nhận ra lão nô à.” Tô ma ma đỡ lấy Hoa Nhàn đã sắp đứng không vững: “Không cho phép Nhị cô nãi nãi của Hoa gia trở về nhà mẹ đẻ, không biết lão phu nhân có thể nói rõ nguyên nhân là gì không?”

Đôi môi Dương lão phu nhân mím lại, rõ ràng là khuôn mặt phúc hậu nhưng lại trông vô cùng cay nghiệt: “Đương nhiên ngày thường có thể về, nhưng hiện giờ cơ thể nàng đang yếu, nên nghỉ ngơi cho khỏe mới đúng. Có muốn trở về nhà mẹ đẻ cũng đâu cần về vào lúc này.”

“Nói đến chuyện này.” Hoa Bách Lâm nhìn thẳng về phía lão phu nhân: “Vết thương trên người Nhị cô mẫu của ta là thế nào, lão phu nhân có thể nói ta biết không?”

“Có chuyện gì được chứ, chẳng qua là đi đứng không cẩn thận nên bị ngã thôi. Con dâu Cả này, con nói có phải không?”

Dưới ánh mắt như muốn nuốt chửng người khác của bà ta, Hoa Nhàn khẽ lùi về sau một bước, sau đó bà ấy lại đứng vững, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay, cơn đau đã nhắc nhở tình cảnh hiện giờ của bà ấy, nhắc nhở đến những chỉ trích và đánh đập mà bà ấy phải gánh chịu vào sáng nay.

Bà ấy nhát gan, không dám nói mình bị chồng đánh, nhưng bà ấy cũng không muốn thừa nhận là mình bị té ngã. Bà ấy chỉ đành cắn răng, không lên tiếng.

Dương Tùy An muốn tiến lên nói ra sự thật nhưng bị Hoa Bách Lâm âm thầm ngăn lại: “Chi bằng chúng ta vén màn chuyện này đi, mời Tông Phụ của các nhà đến xem thử, ánh mắt của bọn họ tốt hơn ta, kinh nghiệm sống cũng nhiều hơn ta, đương nhiên có thể nói được một cách rõ ràng. Ta cũng muốn biết tại sao Nhị cô mẫu có thể té ngã một cách cân bằng như thế.”

Dương lão phu nhân không nói gì nữa, bà ta biết rõ vết thương này từ đâu ra, nên không dám đồng ý.

“Nếu Dương lão phu nhân đã không bằng lòng mời Tông Phụ, vậy thì đừng cản trở việc Hoa gia muốn mời đại phu khám bệnh cho Nhị cô mẫu.” Hoa Bách Lâm đỡ lấy bên còn lại của cô mẫu: “Ta còn nhỏ không hiểu chuyện, nói năng có mạo phạm xin lão phu nhân tha thứ, ta xin đi trước một bước đây. Cô mẫu, chúng ta đi thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tích Hoa Chỉ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook