Tích Hoa Chỉ

Chương 128: Bàn Chuyện Hợp Tác

Không Lưu

10/07/2023

Bạch Minh Hạ vừa nhìn đã biết Hoa Chỉ không nói dóc, nàng thật sự có thể nuôi nổi Hoa gia, cho nên nàng sẽ không để cuộc sống của Hoa gia dính líu đến người khác, vì vậy nàng mới nói mình muốn hợp tác chứ không phải cầu xin giúp đỡ.

Bạch Minh Hạ đột nhiên hiểu ra vì sao Việt Chi lại cảm thán như thế rồi.

Y rũ mắt nhìn về món đồ trong hai chén kia, lấy một miếng cho vào miệng, nó rất ngọt, nhưng không ngấy. Y không thích ăn đồ ngọt, nhưng cũng có thể chấp nhận được, phụ nữ và trẻ nhỏ chắc chắn sẽ rất thích ăn.

“Cô nương muốn hợp tác thế nào?”

Có hy vọng. Mắt Hoa Chỉ sáng bừng, lưng càng ưỡn thẳng hơn: “Bạch công tử cảm thấy thứ này có thể bán trên thị trường không?”

“Nếu như là món độc quyền, nhất định sẽ bán được.”

“Đương nhiên là độc quyền rồi, cho dù có người muốn học thì trong thời gian ngắn cũng không thể nắm chắc được.”

Thật tự tin. Bạch Minh Hạ cười: “Cô nương muốn bán ở tửu lâu Vân Lai?”

“Đúng vậy.” Hoa Chỉ thích nói chuyện với người sảng khoái, nàng cũng không nói vòng vo nữa, mà vào thẳng vấn đề: “Chẳng hạn như đào ngâm này, miếng lớn có thể cắt nhỏ để cho khách hàng ăn thử. Nếu như khách cảm thấy ngon, họ sẽ tự gọi thêm. Đương nhiên, gọi thêm thì phải bỏ tiền rồi. Bạch công tử thấy sao?”

“Người đến đây ăn cơm uống rượu phần lớn đều là nam nhân, chưa chắc bọn họ sẽ cảm thấy hứng thú với món ngọt này.”

“Chỉ cần trong mười bàn khách có người nghĩ cho phu nhân và con cái trong nhà là đủ rồi.” Nàng không định mượn chỗ này để bán hàng thật, mà chỉ muốn mượn danh tiếng của tửu lâu Vân Lai để nâng tầm cho món ăn này. Nàng tin rằng phần lớn phụ nữ và trẻ nhỏ đều sẽ thích ăn, chỉ cần bọn họ truyền tai nhau, thị trường sẽ được mở rộng ra.

Bạch Minh Hạ gõ bàn: “Cửa hàng của cô nương vẫn tiếp tục bán ra ngoài chứ?”

“Đương nhiên. Mặc kệ trong tiệm của người bán ra bao nhiêu, ta đều sẽ chia một nửa lợi nhuận cho người.”

Một nửa lợi nhuận! Bạch Minh Hạ ngạc nhiên, cũng liều lĩnh thật đấy: “Cô nương không lo lắng người khác sẽ chỉ tin tửu lâu Vân Lai của ta, đồ ăn chỉ có thể bán được ở chỗ ta sao?”

“Vậy thì đã sao?”

Đúng thế, vậy thì đã sao, mọi người đều có mắt nhìn, thời gian dài sẽ biết rõ nguồn hàng đến từ đâu. Những người bình thường sẽ không thể vào tửu lâu Vân Lai, nhưng mở cửa hàng ở trên phố thì có thể rộng cửa chào đón bất cứ lúc nào. Trông có vẻ như Hoa Chỉ chịu thiệt thòi, nhưng nói thật ra chính là bỏ con săn sắt bắt con cá rô.



Chẳng trách Hoa lão phu nhân bỏ qua những người con dâu, giao quyền quản lý gia đình cho cháu gái lớn.

Bạch Minh Hạ lấy một miếng quýt cho vào miệng, từ từ nhai. Hoa Chỉ thong dong uống trà, không hề tỏ ra nôn nóng chút nào.

“Vậy thì mời người chứng kiến đến đây đi.”

Cố Yến Tích thu lại mọi khí thế, trở thành khán giả đã lâu bèn tiếp lời: “Người chứng kiến đang đợi dưới lầu. Từ Kiệt, ngươi gọi ông ta lên đây.”

Hoa Chỉ không quay đầu, dù muốn cảm ơn cũng không phải vào lúc này.

Nhưng phản ứng của nàng lại khiến Bạch Minh Hạ cho rằng nàng đến đây đã tính trước là cuộc làm ăn này sẽ thành công, cho nên mới gọi luôn người chứng kiến đến đây. Y càng cảm thấy cô nương này không tầm thường, cười nói: “Lúc trước ta đã lên kế hoạch sau tết thời tiết ấm lên sẽ đến phía Bắc thăm Việt Chi rồi. Tới khi đó, nếu cô nương cần gửi gì thì cứ đưa cho ta là được.”

Hoa Chỉ không nói năm sau bản thân cũng sẽ đi, chỉ nói: “Vậy lúc đó làm phiền Bạch công tử rồi.”

“Nói đến vai vế, cô nương phải gọi ta một tiếng Thế thúc (*) đấy.”

Hoa Chỉ nghe theo: “Vâng, Bạch thế thúc.”

(*) Thế thúc: Cách xưng hô với người có tuổi tác nhỏ hơn cha của mình.

Nụ cười của Bạch Minh Hạ hiện lên trong mắt, rồi nhìn về phía Cố Yến Tích: “Không biết vị này xưng hô như thế nào? Trông ngươi rất lạ mặt.”

“Tại hạ tên Lục Yến Tích.”

Lục? Quả thật trong kinh thành có một Lục gia, nhưng y biết hết những người đó, chưa từng nghe nói gia đình họ có người như vậy: “Cháu gái à, người này và ngươi…”

“Cơ thể của đám trẻ trong nhà yếu ớt, nên ta đã mời Lục tiên sinh về chỉ dạy, rèn luyện cơ thể cho bọn chúng. Không nói đến việc có thể đánh bại vài ba người, nhưng ít nhất có thể giảm bớt bệnh tật.”

Nàng nói rất có lý, nhưng Lục Yến Tích này nào có giống tiên sinh dạy võ chứ? Có điều, nhìn thấy bộ dáng tự nhiên của hai người họ, Bạch Minh Hạ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ ghi nhớ chuyện này vào lòng, đợi gặp được Việt Chi thì nói cho ông ấy biết.



Người chứng kiến là người trung thực có tiếng trong kinh thành. Sau khi ký xong hợp đồng, Hoa Chỉ không định ở lại thêm, nàng đứng dậy, lùi về sau hai bước, hành lễ: “Cảm ơn Bạch thế thúc, Hoa gia xin nhận tấm chân tình này.”

“Nhận cái gì chứ, chẳng qua là cuộc làm ăn hai bên đều có lợi mà thôi.” Bạch Minh Hạ tự giễu: “Nếu như Việt Chi biết chuyện ta dám lấy một nửa tiền lợi nhuận của ngươi, e là sẽ cắt đứt quan hệ với ta mất. Có điều, nếu như ta không thấy, chắc cháu gái sẽ không làm ăn với ta rồi.”

Hoa Chỉ mỉm cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, nàng lại hành lễ, đội mũ rời đi.

Bạch Minh Hạ nhìn hai hũ sứ để trên bàn, lại lấy một miếng đào ngâm cho vào miệng. Y đột nhiên bật cười, nếu như Hoa gia có thể sụp đổ, y sẽ đào hố ném đầu mình vào đó.

Từ tầng ba đi xuống tầng một, ánh mắt của mọi người lần lượt đổ xô về phía Hoa Chỉ. Triều Đại Khánh không hề đối xử khoan dung với nữ tử, mà nữ tử ra vào tửu lâu cũng không nhiều, dù có thì cũng sẽ có chồng đi theo, người như cô nương trước mắt này rất hiếm gặp. Có điều, có thể lên được tầng ba thì đừng nên nói này nói nọ vẫn hơn.

Cố Yến Tích nhìn lướt qua, có không ít người sợ hãi tránh đi, nhưng cũng chỉ chuyển từ nhìn chằm chằm sang nhìn lén lút mà thôi.

Hoa Chỉ coi như những lời nói thì thầm bàn tán kia không liên quan đến nàng, vừa bước lên ngựa liền tháo mũ xuống, nàng không đội quen thứ này.

Hoa Chỉ vén rèm cửa lên, nhìn nam nhân cao to ngồi trên lưng ngựa ở bên ngoài: “Hôm nay là ta suy nghĩ không chu đáo, cảm ơn Lục tiên sinh đã giúp đỡ.”

Lâm Ảnh trông thấy Hoa Chỉ, liên tục cho đầu vào trong cửa sổ, Cố Yến Tích vui mừng khi có thể được gần Hoa Chỉ hơn, hắn giả vờ kéo dây cương, rồi để mặc cho nó muốn làm gì thì làm: “Chẳng qua là do cô nương không ngờ được mọi chuyện có thể bàn bạc dễ dàng như thế mà thôi. Bạch Minh Hạ và Hoa tứ gia có quan hệ thân thiết từ nhỏ đến lớn, cửa hàng kia của cô nương không làm ăn được nhưng lại không ai đến gây phiền phức là do y đã ra mặt chặn đứng rồi. Cũng vì chuyện này mà y bị lão đại của Bạch gia kiếm chuyện.”

Hoa Chỉ không ngờ còn có chuyện như vậy, nàng nên nói cảm ơn đến y: “Bạch gia không muốn có dính líu với Hoa gia ư?”

“Bạch lão gia và tổ phụ cô nương không cùng chung lợi ích, ông ta là một người cổ hủ, nhưng cũng không đến mức ném đá giấu tay, chẳng qua là không muốn dính líu với Hoa gia mà thôi.”

“Vậy hôm nay Bạch thế thúc lại…”

“Y có thể gánh vác được.” Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt của Hoa Chỉ, làm nổi bật làn da trắng tuyết của nàng. Cố Yến Tích lặng lẽ cúi đầu ngắm nhìn, rồi nói tiếp: “Trong lớp người của Bạch gia hiện giờ, chỉ có y là được nhất. Bạch lão gia cổ hủ, khư khư giữ lấy quy củ chỉ truyền cho đích trưởng, chứ không truyền cho con thứ, nên ép y phải nhượng bộ mọi thứ. Hễ mà y tạo nên thành tích gì đều tính hết lên người vị huynh trưởng tệ hại kia. Bạch gia truyền đến đời bọn họ coi như sắp xong rồi.”

“Nếu như truyền cho Bạch thế thúc thì sao?”

“Thì sẽ không tệ hơn so với hiện giờ, y tài năng tháo vát không kém gì Tứ thúc của cô nương.”

Vậy chính là không tồi, nàng vẫn luôn cho rằng người tháo vát nhất Hoa gia là Tứ thúc, nhưng đáng tiếc anh hùng không có đất dụng võ. Cũng may môi trường sống ở Hoa gia cũng không tệ, ưu điểm lớn nhất của phụ thân nàng chính là chấp nhận được người giỏi hơn mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tích Hoa Chỉ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook