Tích Hoa Chỉ

Chương 127: Ta Có Thể Nuôi Nổi Hoa Gia

Không Lưu

10/07/2023

Tửu lâu Vân Lai nằm ở con phố chính, chiếm cứ vị trí rất rộng lớn, tòa nhà ba tầng lầu trông vô cùng bắt mặt trong những tòa nhà hai tầng phổ biến.

Trước giờ những căn phòng bao ở tầng ba của tửu lâu Vân Lai được chào đón nhất, cho nên ít nhất phải đặt trước hai tháng mới có thể đặt được, và không có thân phận nhất định thì sẽ không lên được tầng ba.

Chẳng trách mọi người đều muốn lên tầng ba, khắp kinh thành cũng chỉ có tửu lâu Vân Lai có thể đứng từ xa nhìn ngó Hoàng cung mà thôi. Cảm giác hài lòng về tinh thần này chỉ cần bỏ chút tiền là có được, mà tiếp đãi khách cũng rất có thể diện, danh tiếng vang dội không cần phải cố ý lan truyền cũng có thể vang đến rất xa.

Sau khi Hoa Chỉ tìm hiểu về tửu lâu Vân Lai thì khen ngợi người đứng đằng sau quản lý nó, nắm bắt điểm yếu của con người, đương nhiên khách sẽ đến nườm nượp thôi.

Hoa Bách Lâm cũng đến vì chuyện này, sau khi nghe xong: “Trưởng tỷ, đệ đi chung với tỷ.”

“Luật lệ của Đại Khánh, người đọc sách và quan viên đều không được kinh doanh.”

“Nhưng mà…”

Hoa Chỉ khẽ nghiêng đầu nhìn cậu: “Đệ không thích trưởng tỷ lộ diện bên ngoài?”

Hoa Bách Lâm im lặng giây lát: “Trưởng tỷ như thế nào đệ đều thích cả, chỉ là… Đệ không muốn người khác nói này nói nọ trưởng tỷ.”

“Ta chỉ quan tâm cách nhìn của đệ, người khác muốn nói gì làm gì thì có liên quan gì đến ta chứ?” Hoa Chỉ cười thoải mái, nàng là người bước ra từ trong thị phi, hiện giờ cũng không ngại bước vào thị phi lần nữa. Cơ thể nàng mình đồng da sắt, muốn làm tổn thương nàng cũng không chuyện dễ dàng.

Hoa Bách Lâm cảm thấy cậu mãi mãi không thể đuổi kịp trưởng tỷ, nhưng nếu như cậu không cố gắng thì ngay cả tư cách gọi một tiếng “trưởng tỷ” cũng sẽ mất đi.

“Mấy ngày này ta phải giải quyết chuyện này, đệ thay ta đứng lớp đi.”

“Vâng, thưa trưởng tỷ.”

Hoa Chỉ chỉnh lại cổ áo cho đệ đệ: “Gia đình lớn như thế, trong trong ngoài ngoài cũng rất nhiều người, mặc dù ta có thể chống đỡ được gia đình, nhưng cũng chỉ có hai con mắt và một đôi tai, khó tránh sẽ có nơi không để ý đến. Đệ phải chú ý giúp trưởng tỷ một chút, đặc biệt là không được lơ là chuyện trong lớp học.”

“Vâng, trưởng tỷ, đệ biết rồi ạ.”

“Còn Tùy An nữa, đệ phải dẫn dắt đệ ấy hòa nhập vào Hoa gia, vào trong các huynh đệ tỷ muội, đừng để đệ ấy cảm thấy mình đang ăn nhờ ở đậu nhà người khác.”



Hoa Bách Lâm gật đầu, phụ thân cậu ở cách xa ngàn dặm, nhìn họ vẫn nhớ nhung về nhau. Còn phụ thân của biểu ca ở gần ngay trước mặt, nhưng lại hệt như kẻ thù. Để mà so sánh thì hoàn cảnh của biểu ca không thể bằng cậu, hơn nữa cậu còn có trưởng tỷ làm chỗ dựa, còn người nhà ở bên cạnh. Biểu ca ngoại trừ mẫu thân cần huynh ấy chăm sóc ra thì chẳng còn gì khác.

Nhưng chẳng sao cả, sau này sẽ có rồi. Hoa gia tốt hơn Dương gia của bọn họ nhiều.

Rất nhanh sau đó Đỗ Thành đã mang theo tin tức tốt trở về. Bạch Minh Hạ hẹn nàng sáng ngày mai đến tửu lâu Vân Lai gặp mặt.

Hoa Chỉ muốn ra ngoài, không ai trong Hoa gia ngăn cản, nhưng Chu thị ép nàng phải đội mũ lên, mà nàng cũng không muốn dùng khuôn mặt này để kéo thêm phiền phức nên để mặc cho mẫu thân đội lên cho mình.

Hoa Chỉ đang định lên xe ngựa thì có một con ngựa chạy đến, nàng nhìn sang, bỗng trông thấy Lục tiên sinh, bèn dừng lại đợi.

Lâm Ảnh rất thân thiết với Hoa Chỉ, khi nhìn thấy nàng thì lao thẳng đến trước mặt nàng.

Hoa Chỉ vén một góc màn che mặt, sờ đầu Lâm Ảnh, nói: “Lục tiên sinh là…”

“Ta đi cùng cô.”

Hoa Chỉ cũng không hỏi vì sao hắn biết nàng muốn ra ngoài: “Ở ngay trong kinh thành thôi, sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.”

Cố Yến Tích không lên tiếng, nhưng không hề có ý từ bỏ.

Hoa Chỉ không muốn chậm trễ, nên không nói gì nữa, giẫm lên tấm gỗ dài, bước lên xe ngựa.

Trong mắt Cố Yến Tích hiện lên niềm vui, không tiện từ chối người đối xử tốt với mình chính là điểm yếu của Hoa Chỉ. Khi nàng biết xuất phát điểm của bạn là muốn tốt cho nàng, thì dù trong lòng nàng có không bằng lòng cũng không cách nào từ chối đến cùng được.

Bên trong căn phòng trên tầng ba gần với con phố chính của tửu lâu Vân Lai, Bạch Minh Hạ cúi đầu nhìn lá trà trôi nổi trên mặt ly, suy nghĩ đăm chiêu.

Y sinh ra và lớn lên trong kinh thành, ít nhiều gì cũng nhận ra tiểu bối của các gia đình. Hơn nữa, y còn là con thứ ba của Bạch gia, nên không thiếu người muốn tiếp cận làm quen với y. Nhưng người có thể trở thành bạn bè chân chính lại chẳng có mấy ai, và Hoa Bình Dương là một trong số đó.

Gia thế của bọn họ tương đương nhau, hoàn cảnh cũng giống, đều ôm nhiều hoài bão nhưng không thể thực hiện. Hoa Bình Dương còn đỡ, ít nhất huynh trưởng sẽ không đề phòng ông ấy như giặc, chỉ cần ông ấy không một lòng muốn tiến vào con đường làm quan thì có thể sống thoải mái qua ngày tháng, tùy theo ý mình, nhưng y thì không thể.

Huynh trưởng của y không thể nào sánh bằng y được, ấy vậy mà còn suốt ngày chống đối với y. Hễ mà y muốn làm gì, gã ta đều cho người đến gây rối. Về lâu về dài, y cũng lười phải giày vò thêm nữa, bèn nhận lấy chuyện làm ăn trong gia đình, hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ kia.



Nhưng cho dù y từ bỏ một cách triệt để như vậy thì huynh trưởng tốt của y vẫn lo lắng y sẽ tham ô số bạc bên trong, nên đã đổi hết người trong phòng sổ sách thành người của gã, đã vậy còn thỉnh thoảng đích thân đến kiểm tra sổ sách. Nhưng dù gã có làm vậy thì phụ thân cũng chỉ mắng vài câu, còn mẫu thân thì bảo y hãy nhượng bộ, không một ai phát hiện rằng y đã bị đẩy đến bờ vực sâu rồi.

Có nhiều khi, y thật sự muốn cắt đứt hết, giẫm gã ta dưới chân, để gã xem thử cách biệt giữa hai người lớn đến mức nào.

Cánh cửa vang lên tiếng gõ nhỏ nhẹ, Bạch Minh Hạ lấy lại tinh thần, ngồi thẳng người, rồi ra hiệu cho người hầu đi mở cửa.

Có một nữ tử đội mũ có màn che đi vào, dù không nhìn thấy mặt nhưng cũng nhìn ra được tư thể ung dung của nàng.

Bạch Minh Hạ biết Hoa Chỉ, bởi vì có không ít lần Hoa Bình Dương uống say đều nhắc đến người cháu gái này, cảm thấy đáng tiếc vì nàng là con gái. Hiện giờ lại cảm thấy cũng may nàng là con gái, bằng không một gia đình không có nam nhân chống đỡ, lão thái thái lại qua đời, chưa chắc Hoa gia sẽ trở thành như bây giờ.

Y lại nhìn nam nhân đi theo sau người nàng, vừa vào đến cửa đã dựa thẳng vào tường, Bạch Minh Hạ khẽ cau mày, đây là gia đình nào thế? Sao cô nương của Hoa gia lại đi chung với một nam nhân lạ mặt vậy?

Hoa Chỉ cởi mũ, đưa cho Bão Hạ, rồi khom người hành lễ: “Hoa thị tham kiến Bạch công tử.”

“Miễn lễ, ngồi xuống rồi nói.” Đây là lần đầu tiên Bạch Minh Hạ gặp Hoa Chỉ, vẻ ngoài của nàng quả thực đúng như lời đồn, nhưng điều khiến y nhìn bằng con mắt khác chính là tư thái của nàng, làm việc đúng mực, không nôn nóng, cũng không chậm chạp, không để bản thân ở dưới thấp, cũng không kiêu ngạo. Nàng chỉ đặt mình ở vị trí ngang hàng với y, muốn đàm phán bình đẳng.

Đàm phán bình đẳng? Bạch Minh Hạ cười, thú vị đấy.

“Nghe nói cô nương đến phía Bắc, gặp được Việt Chi rồi chứ?”

Việt Chi là tên tự của Hoa Bình Dương, Hoa Chỉ cũng không hỏi vì sao y biết mình đến phía Bắc, chỉ gật đầu nói: “Vâng ạ, đã gặp được rồi. Tứ thúc nói Bạch công tử là một người trượng nghĩa, nếu như gặp khó khăn có thể tìm ngươi giúp đỡ.”

Bạch Minh Hạ lại cười, dựa vào hiểu biết của y về Việt Chi, lời này nhất định không phải ông ấy nói ra: “Lần này cô nương đến tìm ta chắc là có việc muốn ta giúp đỡ rồi, nói ta nghe xem nào.”

“So với sự giúp đỡ một mặt, ta lại muốn hợp tác với Bạch công tử hơn.” Hoa Chỉ nhìn Từ Kiệt, y bèn ôm hai hũ sứ để lên bàn, mở nắp ra, một hương thơm trái cây ập thẳng vào mũi. Trong không gian đóng kín, mùi hương ngày càng thơm.

Bạch Minh Hạ quản lý việc buôn bán trong nhà, nên rất để ý đến chuyện này. Y cũng nghe nói của hàng Hoa gia mở ra, nhưng không một ai đến mua. Có điều, y không quan tâm, y hy vọng Hoa gia đừng có ý muốn phát triển hướng khác. Thời khắc quan trọng như hiện giờ, nên biến mất trong miệng người khác mới là điều Hoa gia nên làm.

Lúc này y cũng không nhìn hai món đồ lấp lánh trước mặt, chỉ nhìn thẳng vào Hoa Chỉ, nói: “Nếu Hoa gia thiếu tiền, ta có thể cho mượn, bao nhiêu cũng được.”

“Nếu một gia đình phải dựa vào người ngoài mới có thể sinh tồn thì hỏng rồi.” Hoa Chỉ hơi ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên: “Cho dù việc làm ăn này không thành, ta vẫn có thể nuôi nổi Hoa gia.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tích Hoa Chỉ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook