Tích Hoa Chỉ

Chương 95: Có Từng Nghĩ Đến Hậu Quả Không?

Không Lưu

09/06/2023

Cho đến khi gần giờ giới nghiêm Hoa Chỉ mới từ trong nhà đi ra, Cố Yến Tích và Thược Dược đã đợi ở ngoài cửa, Thược Dược nhìn thấy nàng đã muốn nhào tới nhưng lại bị Cố Yến Tích tay nhanh mắt lẹ tóm lấy.

Hoa Chỉ quay lại hành lễ, nói tiếng bảo trọng rồi đi ra khỏi cửa. Những lời có thể nói đều đã nói hết rồi, còn những lời không thể nói thì từ đầu đến cuối nàng cũng sẽ không nói.

Hoa Bình Dương đi đến nhà nghỉ với nàng như mọi khi, Hoa Bách Lễ cũng đi theo sau, cho đến khi tiễn người ra đến cửa cậu mới dừng bước. Cậu đã mười hai tuổi, từng đọc rất nhiều sách, hiểu rõ rất nhiều đạo lý, cho nên cậu biết rằng không phải có ánh nắng chiếu sáng mới gọi là ấm áp. Có một kiểu người, chỉ cần được nàng nhìn thêm một lần cũng cảm thấy ấm áp rồi.

Hoa Chỉ đi ra khỏi cửa đột nhiên quay lại, nàng đứng dưới bậc thang, Hoa Bách Lễ đứng ở trên bậc thang, thân hình vốn đã cao to càng trở nên to lớn hơn rất nhiều.

Hoa Bách Lễ vội vàng bước xuống hai bậc, để trưởng tỷ có thể nhìn thẳng mình.

"Đệ có thư muốn ta đưa cho mẫu thân mình không?"

Hai mắt Hoa Bách Lễ sáng bừng, đương nhiên là cậu có viết, thế nhưng cậu không dám lên tiếng. Cậu biết trưởng tỷ không thích mẫu thân cậu, có lẽ con của vợ cả đều không thích huynh đệ tỷ muội của vợ lẽ.

"Đệ có thể viết xong trong tối nay, sáng sớm ngày mai mang đến nhà nghỉ cho ta, nhân tiện nói với Bách Tường một tiếng, muốn đưa gì cũng được, nhưng đừng quá nặng, e rằng đồ đạc đã rất nhiều rồi."

Hoa Bách Lễ vội vàng gật đầu, cậu không đưa lá thư đã viết xong từ sớm cho nàng, bởi nếu làm thế thì sáng ngày mai cậu không còn lý do gì để đến tiễn trưởng tỷ nữa.

"Chăm sóc tốt cho mình, và cả phụ thân nữa."

"Vâng, thưa trưởng tỷ."

Hoa Chỉ nhìn người trong viện chưa tản đi, khi quay người hất cao một góc áo choàng, động tác lưu loát lại mang ý chí thẳng tiến không lùi. Rõ ràng là nữ tử yếu đuối tay không trói gà không chặt, lúc này lại giống như tràn đầy sức lực vô hạn, không ai có thể đánh bại được nàng.

Ánh mắt Cố Yến Tích sáng lên, cho dù biết Hoa Bình Dương đang quan sát mình, hắn cũng không thu lại tầm mắt. Hắn không tính giấu giếm tâm tư của bản thân, từ đầu đến cuối, lực cản của hắn đều không liên quan đến những người bên cạnh, mà là đến từ bản thân Hoa Chỉ.

Buổi tối, Hoa Chỉ vừa thu dọn đồ của mình vừa nói với Thược Dược đang treo trên người mình: "Bệnh của tổ phụ phải trị tận gốc, ngươi đến khám cho ông ấy nhiều một chút. Nếu như tổ phụ hỏi ngươi chuyện gì cũng đừng trả lời, cứ nói không biết, nhất là liên quan đến bệnh tình của tổ mẫu, tuyệt đối không thể để tổ phụ biết được."

Thược Dược uể oải gật đầu.

"Thời tiết ở đây giá rét, ngươi cũng đừng ở lại lâu, tìm được thuốc thì mau chóng trở về, gặp phải chuyện gì cũng đừng cậy mạnh, dù sao ở đây cũng không phải là kinh thành."



Thược Dược gật đầu.

"Nếu như có thời gian thì điều dưỡng sức khỏe cho đám người phụ thân và đệ đệ của ta." Hoa Chỉ buộc xong nút thắt cuối cùng, kéo Thược Dược ngồi xuống giường: "Ta rất lo lắng bọn họ lạnh đến đổ một đống bệnh, nơi này thật sự quá lạnh rồi."

"Hoa Hoa, ngươi quá xem thường bọn họ rồi, sư phụ nói con người là động vật có năng lực thích ứng mạnh nhất trên thế giới, đến nơi nào sẽ thích ứng được với nơi ấy."

Đúng thế, bao nhiêu động vật lớn mạnh đều biến mất trong dòng chảy lịch sử, nhưng con người nhỏ bé lại sinh sôi cho đến nay, cũng sẽ tiếp tục sinh sôi cho đến tương lai lâu dài.

Chạm vào gương mặt gồ ghề của Thược Dược, Hoa Chỉ hỏi: "Bản thân ngươi là đại phu y thuật cao siêu, không có cách nào xóa đi vết sẹo trên mặt sao? Sư phụ ngươi thì sao? Có cách gì không?"

"Sư phụ từng nói muốn xóa sạch thì không thể, nhưng có thể khiến ta không khó coi như bây giờ, thế nhưng thuốc quá khó tìm, cũng đã tìm nhiều năm rồi, mà vẫn chưa gom đủ."

"Chỉ cần trên đời này có thì vẫn sẽ có một ngày gom đủ, chúng ta có thể đợi được."

Thược Dược gật đầu: "Yến ca cũng nói như vậy."

Hai người thủ thỉ nói chuyện đến nửa đêm mới đi ngủ, nghe thấy hơi thở của Hoa Chỉ trở nên dần đều, Thược Dược bèn mở mắt ra, nhẹ nhàng rời giường, ôm quần áo đi ra xa mới mặc vào, rồi lén la lén lút đi ra khỏi cửa giống như tên trộm.

Trong bóng tối, Hoa Chỉ mở mắt, nghe tiếng cửa phòng bên cạnh mở ra rồi đóng lại, mặc dù không còn nghe thấy tiếng động nữa, nhưng dựa vào cảm giác cũng biết được hai người đó đã rời đi.

Nàng trước giờ khi ngủ rất dễ tỉnh giấc, đêm đầu tiên không phát hiện là do nàng đã quá mệt mỏi, nhưng hai đêm sau đó làm sao không phát hiện nửa đêm thiếu mất một người bên cạnh cơ chứ.

Phát hiện dược liệu tốt có lẽ là thật, nhưng thật sự khiến Thược Dược không thể không ở lại đây, e là chuyện khiến nàng ấy phải ra ngoài lúc nửa đêm này.

Bên kia, Thược Dược và Cố Yến Tích quen đường quen lối đi vào phủ tướng quân.

Ngô Vĩnh đã chờ đợi từ lâu, đang định nói chuyện thì bị Thược Dược tranh trước: "Mau cởi quần áo ra."

"..." Ngô Vĩnh cảm thấy bản thân phải rộng lượng một chút, người ta là một cô nương cũng không để ý đến những điều này, hắn ta càng phải thẳng thắn vô tư mới phải.Chẳng phải chỉ là cởi sạch đồ thôi sao, cởi thì cởi!



Ngô Vĩnh cắn chặt răng, tự mình lột sạch quần áo, nằm thẳng trên giường, cả người cứng ngắc giống như một cỗ thi thể. Thược Dược nhẫn nại không nói ra sự thật, mà đốt đèn sáng hơn, trải châm vàng ra, lấy ra một cây châm từ trong đó.

Châm vàng không cứng bằng châm bạc, khi châm vào cần có nội lực, đây cũng là lý do vì sao dùng châm vàng lại mệt như vậy.

Phần lớn châm đều đâm vào vùng tam giác, Thược Dược châm cứu không hề chớp mắt, giống như dưới tay mình thật sự là một cỗ thi thể. Ngô Vĩnh thầm cảm thấy vui mừng vì lúc này bản thân thực sự không được, bằng không sao bị một người nhìn chỗ đó như vậy mà có thể không có chút phản ứng của nam nhân. Có điều, nếu hắn ta thật sự có phản ứng gì đó, đoán chừng thế tử sẽ không chỉ xụ mặt với hắn ta không đâu.

"Ngày mai ta sẽ rời đi." Cố Yến Tích nhắm mắt làm ngơ, thoải mái ngồi xuống bên cạnh bàn rót trà uống.

"Đại cô nương Hoa gia phải trở về rồi?" Trong giọng nói của Ngô Vĩnh xen lẫn ý trêu chọc, mấy ngày nay chủ đề được bàn tán nhiều nhất ở m Sơn Quan chính là chuyện Đại cô nương Hoa gia từ kinh thành đến đây. Ban đầu hắn ta cũng chỉ khâm phục ở trong lòng, nhưng khi biết thế tử Cố Yến Tích được Thánh thượng coi như con ruột nuôi nấng ở bên cạnh vậy mà lại dùng thân phận tiên sinh dạy võ của Hoa gia để đi theo nàng, hắn ta không chỉ khâm phục mà còn kính nể.

Khắp thiên hạ này, nàng là người thứ hai có thể sai khiến Cố thế tử.

Người đầu tiên là đương kim Thánh thượng.

Nữ nhân có bản lĩnh này, đừng nói đến m Sơn Quan một chuyến, cho dù có chạy đến bên ngoài biên ải hắn ta cũng không cảm thấy kỳ lạ. Cố thế tử có thể nhìn trúng nữ nhân bình thường được sao?

"Nếu đã biết thì chiếu cố người của Hoa gia nhiều một chút."

Không ngờ được Cố Yến Tích lại thẳng thắn thừa nhận đến thế, Ngô Vĩnh nhìn về phía hắn theo bản năng, nửa thân trên cũng hơi nâng cao lên, nhưng bị Thược Dược ấn trở lại: "An phận chút đi."

"Xin lỗi, xin lỗi." Ngô Vĩnh vội vàng nằm ngay ngắn, hắn ta có chút sợ Thược Dược. Hết cách rồi, nữ đại phu này thật sự quá bạo dạn, có đôi khi hắn ta cảm thấy nàng ấy không coi mình là nữ nhân.

"Thế tử, nếu như Thánh thượng biết người để ý đến nữ nhân Hoa gia mà ngài ấy vừa xử trí, người có từng nghĩ đến hậu quả không?"

"Tạm thời sẽ không để ông ấy biết."

Có lẽ vì Ngô Vĩnh từng đồng sinh cộng tử, hơn nữa Hoàng đế cũng ở xa nên hắn ta nói chuyện cũng không có quá nhiều kiêng kị: "Chuyện ở ngay dưới mắt ngài ấy, có thể giấu giếm được sao?"

Cố Yến Tích nhìn ánh nến hơi lay động, ánh mắt bởi vì nghĩ đến Hoa Chỉ mà trở nên dịu dàng: "Không sao cả, không giấu được thì nói với ông ấy biết, cho dù lúc đầu ông ấy phản đối thì cuối cùng vẫn sẽ đồng ý thôi."

So với việc lấy con gái của quyền thần, hiển nhiên việc hắn lấy con gái của tội thần sẽ khiến người kia yên tâm hơn. Có thể không đồng ý tất cả mọi điều, nhưng sau khi nghĩ đến điều này, mọi thứ rồi cũng chỉ còn là bề nổi mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tích Hoa Chỉ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook