Tích Hoa Chỉ

Chương 94: Từ Tình Yêu Hóa Thành Tình Thân

Không Lưu

09/06/2023

Hoa Chỉ rửa sạch tay, sau đó mới pha trà cho Tổ phụ và Tứ thúc, rồi ngồi xuống, đợi hai người họ lên tiếng.

Nàng không nói sau này mỗi năm mình sẽ đến đây ít nhất một lần. Dưới tình hình nghĩ rằng sau này sẽ khó khăn, chắc chắn tổ phụ có lời muốn dặn dò.

Hoa Bình Dương nhìn phụ thân, lấy ra một lá thư ở trong ngực đưa sang: "Ta bảo Tứ thẩm con thả hết thiếp thất đi, bọn họ không có con cái ràng buộc nên không cần ở lại Hoa gia. Trong lòng con cũng rõ, con cố khuyên Tứ thẩm đừng làm khó bọn họ, ta không cần bọn họ ở lại chờ đợi."

"Lúc giàu sang thì cùng nhau hưởng, nhưng khi khó khăn lại cho bọn họ thoát thân, chưa chắc Tứ thẩm có lòng dạ tốt như thế đâu."

"Thế nên mới nhờ con ở bên khuyên nhủ một chút." Hoa Bình Dương cười khổ, ông ấy hiểu rõ vợ của mình, bà ấy là người có tấm lòng bao dung nhưng không phải một người đất không biết tức giận. Bà ấy sẽ không cho phép Tứ phòng xuất hiện cảnh tai vạ đến nơi thì ai đi đường nấy, nhưng chung quy bọn họ cũng chưa từng có lỗi với mình, chia tay trong tốt đẹp cũng được.

Hoa Chỉ cúi đầu nhìn phong thư dày cộp trên tay: "Tứ thúc quan tâm đến Tứ thẩm hay là thiếp thất của người thế? Sao con lại thấy thiếp thất được hưởng điều tốt không vậy nhỉ?"

"Sao có thể so sánh ngang hàng vợ cả và vợ lẽ được, Tứ thẩm là mẫu thân của con ta, là người sau này chôn cùng một huyệt với ta, bà ấy không thể chạy được, mà ta cũng sẽ không cho phép."

Hoa Chỉ biết những lời tựa như ngang ngược lại giống như tình cảm sâu nặng này chắc chắn là lời mà Tứ thẩm thích nghe. Nữ nhân của thời đại này chưa từng trông mong người chồng cả đời chỉ có một mình mình, có thể ít đi vài người vợ lẽ đã là tôn trọng lớn nhất với bọn họ rồi. Người chỉ để vợ cả sinh con giống như Tứ thúc càng hiếm có.

Hoa Chỉ mỉm cười gật đầu: "Con sẽ chuyển câu nói này cho Tứ thẩm."

Hoa Bình Dương cũng cười: "Cầu còn không được."

"Khụ." Hoa Ngật Chính ho nhẹ, cũng đưa phong thư tới: "Lá thư này đưa cho tổ mẫu con. Chỉ nhi, con thành thực nói cho ta biết, rốt cuộc sức khỏe của tổ mẫu con thế nào?"

"Sao tổ phụ lại hỏi như vậy ạ?"

"Nét chữ trên thư của tổ mẫu con rõ ràng không có sức, hơn nữa một phong thư phải chia ra mấy lần mới viết xong, nếu như sức khỏe của bà ấy tốt sẽ không như thế này."

Hoa Chỉ đặt ngay ngắn hai phong thư sang một bên, giọng điệu không chút thay đổi: "Không gì qua mắt được người mà. Sau khi vào đông, tổ mẫu thật sự bị nhiễm phong hàn, Sở đại phụ đã xem qua, con cũng bảo Thược Dược đến bắt mạch cho người, họ đều nói không có gì đáng ngại. Lúc con đi, sức khỏe của người cũng đã đỡ hơn nhiều rồi."

Hoa Ngật Chính chăm chú nhìn nàng: "Thật à?"



"Chỉ Nhi không dám gạt người."

"Vậy thì tốt." Vẻ mặt Hoa Ngật Chính rõ ràng đã trở nên nhẹ nhõm hơn: "Trước giờ sức khỏe bà ấy rất tốt, là ta đã nghĩ nhiều rồi."

Hoa Chỉ chợt cảm thấy đầu mũi cay xè, mặc dù hôn ước do cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, nhưng sau mấy chục năm chung sống, máu mủ sớm đã hòa quyện khó có thể tách biệt ra được, từ tình yêu hóa thành tình thân, dù có nhiều hồng nhan tri kỷ hơn nữa cũng không thể sánh kịp.

Tiếng gõ cửa vang lên, Hoa Bình Dương bước đến mở cửa: "Đại ca?"

Hoa Bình Vũ cuộn ngón tay, vẻ mặt có hơi gấp gáp, nhưng trước mặt đệ đệ, ông vẫn ưỡn thẳng lưng: "Ta muốn dặn dò Chỉ Nhi vài câu..."

Hoa Ngật Chính hiểu rõ trưởng tử của mình hơn ai hết, nghe thấy tiếng ông thì bật cười, nháy mắt tinh nghịch với cháu gái, cao giọng nói: "Vào đi."

Hoa Chỉ cúi đầu giấu đi nụ cười, trước kia chưa từng phát hiện người đầy hơi thở văn nhân như phụ thân nàng lại đơn giản như vậy, thậm chí có thể gọi là đáng yêu.

Hoa Chỉ đứng dậy hành lễ, rồi rót trà cho phụ thân: "Vốn dĩ con định lát nữa đến tìm người đó, người có thư muốn đưa cho mẫu thân sao ạ?"

"Ừ." Hoa Bình Vũ lấy thư ra, càng cảm thấy lý do của mình rất đầy đủ, nén xấu hổ nói: "Con bảo vệ bà ấy một chút, nói với bà ấy là ta vẫn ổn, không cần phải lo lắng."

"Vâng ạ."

Nói là có lời muốn dặn dò, thực ra lời có thể nói cũng chỉ có mấy câu như vậy, ông không biết cha con nhà người ta sống chung như thế nào, nhưng ông lại cảm thấy nói gì với con gái cũng đều dư thừa.

Con gái của ông quá giỏi giang, điều ông nghĩ ra hay chưa nghĩ ra thì Chỉ Nhi đều đã xử lý ổn thỏa, chuẩn bị đủ đầy, hoàn toàn không cần ông tới chỉ điểm.

Nhưng ông lại muốn gần gũi với con gái.

Nhìn ra sự lúng túng của huynh trưởng, Hoa Bình Dương chu đáo tiếp lời: "Hiện giờ tình hình chung của cả nhà như thế nào? Có đóng cửa không ra ngoài không?"

"Vâng ạ, tổ mẫu còn bảo thê thiếp các phòng cắt đứt liên lạc với nhà mẹ đẻ."



Hoa Ngật Chính suy nghĩ gật đầu: "Là con đưa ra đề nghị này?"

"Vâng ạ, làm như vậy đối với mọi người đều tốt." Hoa Chỉ mặt đầy vô tội: "Hơn nữa con chỉ bảo con gái gả ra ngoài cắt đứt liên lạc với nhà mẹ đẻ, nhưng không nói người nhà mẹ đẻ không thể liên lạc với bọn họ, chỉ xem có lòng hay không mà thôi."

Nhưng người có lòng trên đời này không nhiều, bằng không cũng sẽ không có nhiều người đau lòng như vậy. Hoa Ngật Chính lại hỏi: "Tình thế trong kinh thành dạo gần đây như thế nào? Có người làm khó các con không?"

"Tất cả mọi người trong kinh thành đều biết Thái hậu đang bảo vệ chúng ta, tạm thời vẫn chưa có người nào dám mạo hiểm việc đắc tội với Thái hậu mà đến gây khó dễ." Nhưng chỉ cần thời gian tiếp theo Thái hậu không giúp đỡ Hoa gia nhiều nữa, thì tác dụng này sẽ dần dần biến mất, những người có thù với Hoa gia chưa chắc chịu an phận. Điều này những người trong nhà đều hiểu rõ.

Hoa Chỉ uống ngụm trà đã nguội, tiếp tục nói: "Chẳng qua là giẫm đạp Hoa gia dưới chân, làm những chuyện ném đá giấu tay mà thôi, không ai dám đuổi tận giết tuyệt Hoa gia cả. Chuyện chọc giận Thánh thượng bị Thánh thượng trách phạt là một chuyện, nhưng nếu như người khác muốn làm gì Hoa gia thì những thư sinh ở thiên hạ sẽ là người đầu tiên không đồng ý. Tấm biển Hoa gia đã dựng trăm năm không đến mức ngay cả một người yêu thích cũng không có."

Có sự cân bằng từ các bên, Hoa gia vẫn có chỗ đứng vững chắc.

"Trong kinh thành không có thay đổi lớn, Đại hoàng tử và Tam hoàng tử đều bị Hoàng thượng trách mắng, mỗi người đều đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm một tháng, bây giờ đã tiếp tục lên triều rồi. Tứ hoàng tử được lợi khi người gặp họa, được Hoàng thượng coi trọng, thường xuyên dẫn theo bên mình."

Hoa Ngật Chính vẫn bình tĩnh, nhưng Hoa Bình Vũ đã tức đến đỏ cả mặt, Hoa Bình Dương chưa từng được tôi luyện trên triều đình lại càng không kìm nổi sự tức giận: "Hoa gia chúng ta vô duyên vô cớ chịu phải kiếp nạn này, bị lưu đày đến phía Bắc không biết ngày nào có thể trở về, mà hai vị hoàng tử gây ra mọi chuyện lại chỉ đóng cửa kiểm điểm lỗi lầm một tháng?"

"Nếu không con nghĩ còn có thể như thế nào nữa?" Hoa Ngật Chính tỏ ra thờ ơ: "Nguồn gốc thông tin chuẩn chứ?"

"Vâng ạ. Chuyện này trong kinh thành gần như không ai không biết." Nguồn tin của nàng là từ chỗ Mục tiên sinh và Lục tiên sinh, hai người này đều có cách của riêng mình, nên nàng biết chuyện này sớm hơn phần lớn mọi người, cũng cảm thấy bất bình, nhưng lại chẳng làm được gì. Đây là xã hội quân quyền giữa nhà đế vương với những văn võ bán nghệ.

"Hoàng thượng chắc hẳn đã bất mãn với Đại hoàng tử và Tam hoàng tử, bằng không sẽ không kéo Tứ hoàng tử lên tranh đấu với bọn họ. Ngài ấy làm vậy là muốn sử dụng Tứ hoàng tử như đá mài dao sao?"

Hoa Chỉ không tán thành luận điệu này của Tứ thúc: "Con thấy chưa chắc Tứ hoàng tử không phải là người chủ động nhập cuộc đâu. Hắn là người của hoàng thất, tuyệt đối sẽ không từ chối vị trí kia, cho dù hắn không muốn cũng sẽ có người ép hắn muốn. Huynh đệ muốn lấy mạng của mình, nếu hắn không tranh giành thì chỉ có con đường chết mà thôi."

"Con ăn nói cẩn thận đó." Hoa Ngật Chính không nặng không nhẹ nhắc một câu, nhưng cũng không bảo nàng nói sai. Trên thực tế ông rất bất ngờ, một nữ tử hiểu rõ chuyện trong nhà là điều bình thường, bạo dạn can đảm có thể là bản tính, nhưng nhạy cảm với triều chính như vậy...

"Đừng nói những điều này với người khác."

"Vâng ạ, cháu gái cũng chỉ nói ở đây mà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tích Hoa Chỉ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook