Tích Hoa Chỉ

Chương 90: Đại Cục

Không Lưu

07/06/2023

Một giấc ngủ này Hoa Chỉ ngủ vừa say vừa lâu, cho đến buổi chiều ngày hôm sau mới tỉnh dậy, trong đầu trống rỗng không biết nay là giờ nào.

"Hoa Hoa, ngươi dậy rồi." Thược Dược nhào lên người nàng, dáng vẻ hết sức ủy khuất, nàng ấy đã bị Yến ca đe dọa nhiều lần, Hoa Hoa thật sự chỉ là đang ngủ mà thôi!

Tinh thần trở lại bình thường, Hoa Chỉ ngồi dậy nhìn ra cửa sổ, một mảng trắng xóa của tuyết, hiển nhiên trời đã sáng từ lâu.

"Đã giờ nào rồi?"

"Qua giờ Thân rồi, ngươi đói chưa? Mau dậy thôi, trong phòng có nước nóng, ngươi đánh răng rửa mặt đi, ta đi dọn cơm lên."

Nhìn nàng ấy nhảy nhót chạy đi mở cửa rồi lại chạy về lấy mũ có màn che mặt đội lên, Hoa Chỉ mỉm cười, dựa vào đầu giường lười biếng một lát, ngủ quá lâu khiến xương cốt như muốn mềm nhũn ra vậy.

Hoa Chỉ ăn nhiều hơn ngày thường, cuối cùng mới cảm thấy bản thân có chút sức lực.

Cố Yến Tích tính thời gian cầm ấm trà đi vào, trong ấm là lá trà ngon đêm qua hắn lấy từ chỗ Ngô Vĩnh.

Hoa Chỉ trời sinh có lưỡi phượng hoàng, hiểu rõ tốt xấu, uống vào là biết đây là đồ tốt, nàng cũng không hỏi từ đầu có, uống hết một tách thì tự mình rót tiếp, vô cùng chủ động.

Đáy mắt của Cố Yến Tích hiện lên ý cười, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn: "Tứ lão gia đã đến nha môn, trước khi đi ông ấy có nói ban ngày người của Hoa gia đều phải làm việc, bảo cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, trong hôm nay ông ấy sẽ nghĩ cách để phụ thân cô về sớm. Hai ngày nữa sẽ là ngày nghỉ, đến khi đó mọi người có thể trò chuyện thoải mái được rồi."

Hoa Chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu, nhìn Lục tiên sinh có thể bình tĩnh mọi lúc này, nàng hỏi: "Dường như Lục tiên sinh rất hiểu rõ nơi này."

"Ta đã từng đến đây, Đại cô nương có gì thắc mắc thì cứ hỏi ta, những thứ ta biết nhất định sẽ nói hết cho cô nương nghe.”

"Điều ta quan tâm không gì khác ngoài việc làm sao để người nhà bớt chịu khổ. Lục tiên sinh có cách gì không?"



Cố Yến Tích nhìn vào đôi mắt kiên định từ đầu đến cuối của Hoa Chỉ: "Đại cô nương lao tâm quá rồi, trước khi cô đến đây, người của Hoa gia cũng không hề chịu thiệt, trong thời gian ngắn vẫn có mấy người được phân làm việc nhẹ nhàng. Nếu như một nam nhân còn cần hậu bối như cô đến bảo vệ, vậy sự kiêu ngạo của bọn họ phải đặt ở đâu đây?"

Hoa Chỉ không trả lời được. Đúng vậy, bọn họ không cần một nữ quyến như nàng bảo vệ. Trước khi Hoa gia sụp đổ, bọn họ đã từng chống đỡ cả bầu trời của Hoa gia, che che cho nàng có cuộc sống sung túc không phải lo lắng gì trong suốt mười lăm năm.

Hoa Chỉ đứng dậy khuỵu gối hành lễ với Cố Yến Tích: "Cảm ơn Lục tiên sinh đã nhắc nhở, là ta nghĩ quá nhiều rồi."

Cố Yến Tích khẽ đưa tay đỡ nàng dậy: "Không cần như vậy, Đại cô nương cũng là thương xót người nhà mình mà thôi."

Hoa Chỉ lại ngồi xuống, uống vài ngụm trà, rồi lại rót đầy tách trà cho Cố Yến Tích, Hoa Chỉ hỏi sang chuyện khác: " m Sơn Quan này có an toàn không?"

"Điều mà Đại cô nương thật sự muốn biết hẳn là việc dân tộc ở ngoài biên ải có dấu hiệu xâm phạm hay không, đúng chứ?" Thấy Hoa Chỉ gật đầu, Cố Yến Tích cười: "Phía Bắc tạm ổn, phía Đông không yên ổn lắm."

Tạm ổn, cũng chính là không có an toàn tuyệt đối, còn phía Đông thì...

Hoa Chỉ nghĩ đến bản thân lúc còn nhỏ, nàng là người được đích thân tổ phụ dạy dỗ, sau khi thấy nàng biết hết chữ đã để nàng đọc sách lịch sử như nam đinh trong lớp học của Hoa gia. Đợi khi nàng lớn hơn một chút thì mở bản đồ nói về địa lý và tập tục ở nơi đó cho nàng nghe, để nàng biết được thiên hạ không chỉ là một khoảng trời bên trong nội trạch này. Ông không những cho nàng xem bản đồ nước Đại Khánh, mà còn có những nơi khác bên ngoài biên ải lớn hơn nước Đại Khánh nhiều. Đất nước ở đó không giàu mạnh, dân không đông đúc, sự phồn vinh của triều Đại Khánh chính là một miếng thịt béo bở trong mắt bọn họ.

Ngoại trừ những dân du mục anh dũng chiến đầu ra thì bên ngoài biên ải còn có hai quốc gia khác, một là nước Viêm ở phía Nam, một là nước Triều Lệ lúc trước đó bị Đại Khánh đuổi ra bên ngoài biên ải.

Vốn dĩ tộc Triều Lệ là dân tộc ở bên ngoài biên ải, bọn họ đã từng chiếm giữ trung nguyên gần trăm năm. Trong trăm năm đó, bọn họ gần như đã hủy diệt gốc rễ của trung nguyên, chặt đứt văn hóa truyền thừa của trung nguyên, vô số sách cổ kinh điển đều bị thiêu hủy. Để kiểm soát trung nguyên, vua bị trục xuất khỏi tộc, những người đọc sách khi đó đều phải che giấu, một khi bại lộ sẽ bị bắt giết. Đó là một thời kỳ đen tối, triều Đại Khánh đã mất rất nhiều năm mới có thể hồi sinh lại trung nguyên lần nữa.

Hiện giờ nước Triều Lệ nằm ở phía Đông của nước Đại Khánh, thỉnh thoảng có xảy ra xung đột ở biên giới của hai nước. Hơn trăm năm qua, triều Đại Khánh vẫn luôn sắp xếp quân đội có sức chiến đấu mạnh nhất canh giữ biên ải phía Đông, trước nay tướng lĩnh trấn giữ nơi đây đều không phải người bình thường, cho dù là ai ngồi trên ngôi vị cũng đều hiểu rõ điều này.

Tổ phụ từng giảng dạy ở Thượng Thư Phòng, ông nói với nàng rằng bài học đầu tiên khi bước vào Thượng Thư Phòng của tất cả mọi người trong hoàng thất không phải học tập Thánh Nhân, mà là hiểu rõ lịch sử của triều đại trước, đây là điều luật sắt thép do Thái tổ hoàng đế đặt ra.

Trong một trăm bảy mươi năm qua của triều Đại Khánh, không phải tất cả các hoàng đế đều tài trí và mưu lược, nhưng cho dù bọn họ có ngu ngốc đến đâu cũng chưa bao giờ nhầm lẫn trong việc bổ nhiệm người canh giữ biên giới.



Một trăm năm đó, là nỗi đau của tất cả người trung nguyên.

Đương nhiên Hoa Chỉ cũng biết mối đe dọa của nước Triều Lệ đối với triều Đại Khánh, nhưng điều nàng quan tâm nhất lại là sự an ổn của phía Nam, tất cả sách liên quan đến nước Viêm nàng đều đã tìm đọc.

Hoa Chỉ chạm tay vào nước trà, dùng ngón tay vẽ ra trên bàn, hình ngũ giác, tam giác, hình vuông, hình chữ nhật, cùng với hình tròn ở giữa dựng thành bố cục, Cố Yến Tích nhìn trong chốc lát đã hiểu, hắn vòng ra phía sau Hoa Chỉ.

Hoa Chỉ dường như không cảm nhận được, đủ các loại hình dạng nối liền hoặc đè lên nhau, cuối cùng cả mặt bàn đều là các hình vẽ.

Sau đó nàng lau bàn, vết nước hòa thành một vũng nhỏ.

Cố Yến Tích đã hiểu, hắn không ngồi trở lại, mà đứng ở bên cửa sổ mở một khe hở nhìn những người tới lui ở bên ngoài.

Không chỉ hắn, cả triều đường đều đang đề phòng phía Bắc, đề phòng phía Đông, ngay cả dân tộc phía Tây cũng đề phòng, chỉ không nghĩ tới phía Nam sẽ có chuyện gì xảy ra. Nước Viêm thật sự đã yên ổn khá lâu rồi, lần xung đột cuối cùng với nước Đại Khánh đã là chuyện xảy ra từ bốn mươi năm trước, những năm này hai nước cũng có qua lại, nghiễm nhiên đã trở thành nước đồng minh.

"Những năm này ta đọc không ít sách, tổ phụ cũng kể khá nhiều chuyện trên triều cho ta nghe, ta phát hiện nước Viêm thật sự rất thú vị."

Hoa Chỉ chỉnh ống tay áo, giống như bản thân đang nói đến chuyện thời tiết hôm nay không tệ vậy: "Nước Viêm đã dùng lương thực bày tỏ thành ý kết giao giữa hai nước trong suốt mười lăm năm qua. Không đúng, tính cả năm nay là mười sáu năm. Mỗi lần quà mà Thánh thượng trả lễ cho bọn họ cũng vượt xa giá trị của đống lương thực kia, hơn nữa những yêu cầu nước Viêm đề ra chỉ cần không quá đáng cũng sẽ được đáp ứng. Chẳng hạn như khi phát hiện được một mỏ sắt nhỏ đối với triều Đại Khánh ở biên giới hai nước thì Thánh thượng sẽ hào phóng ban tặng cho bọn họ."

Cố Yến Tích quay người lại: "Là rất nhỏ, dù là mỏ sắt do các nhà quyền quý tự mình khai khoáng cũng lớn hơn nó nhiều, sẽ không sản xuất ra được bao nhiêu vũ khí. Theo như bọn họ nói thì sẽ dùng để chế tạo một ít dụng cụ nông nghiệp khai hoang ruộng đất."

"Chế tạo không được nhiều vũ khí, vậy chế tạo mũi tên thì sao?" Hoa Chỉ đứng dậy, đối diện với hắn: "Nước Viêm sản xuất tre trúc, chủng loại đa dạng, có một loại chất lượng cực tốt, dùng để làm cung tên thì không gì bằng nữa. Thiếu sót duy nhất là độ cứng của mũi tên khá kém, lực sát thương không đủ mạnh."

Hoa Chỉ mỉm cười thản nhiên: "Nước Viêm có thể trồng được ba mùa lương thực trong một năm, dùng lương thực giá rẻ đối với bọn họ để đổi lấy quặng sắt, cuộc làm ăn mua bán có lời như vậy, đến ta còn rung động nữa là."

Cố Yến Tích biết bây giờ bản thân nên trình báo chuyện này ngay lập tức, có thể giảm nguy hiểm xuống mức thấp nhất. Nhưng hắn nhìn dáng vẻ Hoa Chỉ như thế này, trong lòng lại chẳng có lấy tâm trạng nghĩ đến chuyện chính, cả người đều là suy nghĩ điên khùng. Nữ nhân như vậy, sống phải là của hắn, chết cũng phải chôn chung một huyệt!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tích Hoa Chỉ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook