Chương 2: Bí Mật Trong Nhà Bếp
Hồng Sến
17/09/2024
Lan là một cô gái trẻ, hiền lành, mới vào làm tại tiệm bánh bao của ông Tâm cách đây vài tháng. Công việc của cô đơn giản: dọn dẹp, lau chùi và thỉnh thoảng phụ ông Tâm sắp xếp bánh bao lên kệ. Cô không được phép vào bếp, đó là nguyên tắc đầu tiên ông Tâm nhấn mạnh ngay từ lúc cô bắt đầu làm việc. Mỗi lần cô hỏi về công thức làm bánh hay quy trình chuẩn bị, ông Tâm chỉ mỉm cười lạnh lùng, rồi lảng tránh, làm cô càng thêm tò mò về thứ khiến bánh bao của ông trở nên đặc biệt đến vậy.
Một buổi tối, sau khi tiệm đã đóng cửa và mọi người đã ra về, Lan chợt nhận ra mình để quên điện thoại trong tiệm. Cô quay lại để lấy, nhưng khi đến nơi, cô phát hiện đèn trong bếp vẫn còn sáng. Tò mò, cô tiến lại gần, và qua khe cửa khép hờ, Lan nhìn thấy một cảnh tượng không ngờ tới.
Ông Tâm đứng giữa căn bếp, trước mặt là một tấm thớt lớn với một khối thịt đỏ tươi. Nhưng điều kỳ lạ là mùi thịt đó không giống như bất kỳ loại thịt nào cô từng ngửi. Mùi hăng nồng tanh tưởi lan tỏa khắp căn bếp, khiến Lan cảm thấy buồn nôn. Ông Tâm cẩn thận dùng con dao lớn cắt từng miếng thịt, băm nhỏ chúng một cách chính xác, như thể ông đang chế biến một thứ nguyên liệu đặc biệt. Đôi mắt ông nhìn chằm chằm vào từng đường dao, tập trung đến mức không nhận ra có ai đó đang quan sát mình.
Lan nín thở, cố gắng không gây ra tiếng động, nhưng sự tò mò kéo cô lại gần hơn. Qua ánh đèn mờ nhạt của căn bếp, Lan nhìn rõ hơn: đó không phải thịt heo hay bò như cô tưởng. Những mảnh thịt ấy có hình dạng kỳ quái, và màu sắc của chúng quá khác thường, như thể nó không thuộc về bất kỳ loài động vật nào mà cô từng thấy.
Cô lùi lại một bước, nhưng chân va phải một chiếc ghế nhỏ khiến nó đổ xuống sàn tạo ra một tiếng động vang vọng. Ông Tâm giật mình quay phắt lại. Ánh mắt sắc lạnh của ông chiếu thẳng vào Lan, khiến cô chết đứng. Trong tích tắc, cô cảm thấy đôi mắt của ông Tâm không còn là của một con người, mà như ánh nhìn của một kẻ săn mồi. Ông Tâm không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Lan lúng túng xin lỗi vì đã quấy rầy và nhanh chóng chạy khỏi bếp, tim đập thình thịch. Cô không dám quay lại nhìn ông Tâm lần nữa, nhưng cảm giác về ánh mắt đó vẫn theo cô cho đến khi cô bước chân ra khỏi tiệm.
Một buổi tối, sau khi tiệm đã đóng cửa và mọi người đã ra về, Lan chợt nhận ra mình để quên điện thoại trong tiệm. Cô quay lại để lấy, nhưng khi đến nơi, cô phát hiện đèn trong bếp vẫn còn sáng. Tò mò, cô tiến lại gần, và qua khe cửa khép hờ, Lan nhìn thấy một cảnh tượng không ngờ tới.
Ông Tâm đứng giữa căn bếp, trước mặt là một tấm thớt lớn với một khối thịt đỏ tươi. Nhưng điều kỳ lạ là mùi thịt đó không giống như bất kỳ loại thịt nào cô từng ngửi. Mùi hăng nồng tanh tưởi lan tỏa khắp căn bếp, khiến Lan cảm thấy buồn nôn. Ông Tâm cẩn thận dùng con dao lớn cắt từng miếng thịt, băm nhỏ chúng một cách chính xác, như thể ông đang chế biến một thứ nguyên liệu đặc biệt. Đôi mắt ông nhìn chằm chằm vào từng đường dao, tập trung đến mức không nhận ra có ai đó đang quan sát mình.
Lan nín thở, cố gắng không gây ra tiếng động, nhưng sự tò mò kéo cô lại gần hơn. Qua ánh đèn mờ nhạt của căn bếp, Lan nhìn rõ hơn: đó không phải thịt heo hay bò như cô tưởng. Những mảnh thịt ấy có hình dạng kỳ quái, và màu sắc của chúng quá khác thường, như thể nó không thuộc về bất kỳ loài động vật nào mà cô từng thấy.
Cô lùi lại một bước, nhưng chân va phải một chiếc ghế nhỏ khiến nó đổ xuống sàn tạo ra một tiếng động vang vọng. Ông Tâm giật mình quay phắt lại. Ánh mắt sắc lạnh của ông chiếu thẳng vào Lan, khiến cô chết đứng. Trong tích tắc, cô cảm thấy đôi mắt của ông Tâm không còn là của một con người, mà như ánh nhìn của một kẻ săn mồi. Ông Tâm không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Lan lúng túng xin lỗi vì đã quấy rầy và nhanh chóng chạy khỏi bếp, tim đập thình thịch. Cô không dám quay lại nhìn ông Tâm lần nữa, nhưng cảm giác về ánh mắt đó vẫn theo cô cho đến khi cô bước chân ra khỏi tiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.