Chương 3: Nỗi Ám Ảnh
Hồng Sến
17/09/2024
Sau đêm hôm đó, Lan không thể nào xóa khỏi đầu hình ảnh kinh hoàng trong căn bếp của ông Tâm. Cô không biết phải đối mặt với sự thật như thế nào. Những miếng thịt mà ông Tâm băm nhỏ, mùi hăng tanh kinh dị đó, tất cả đều ám ảnh cô, khiến cô thấy sợ hãi mỗi khi nghĩ đến. Lan bắt đầu nghi ngờ rằng những chiếc bánh bao được yêu thích, với hương vị "đặc biệt," thực sự chứa thứ gì. Sự tàn bạo và khủng khiếp của những gì cô tưởng tượng khiến cô rùng mình, nhưng cô vẫn không dám chắc đó là sự thật.
Lan cố gắng kể câu chuyện này với bạn bè của mình. Cô hẹn Hương, người bạn thân nhất, đến quán cà phê và quyết định thổ lộ tất cả những gì mình đã thấy. Hương lắng nghe, nhưng khuôn mặt đầy nghi ngờ và đôi mắt hiện lên vẻ không tin tưởng. Sau khi nghe xong câu chuyện của Lan, Hương bật cười:
"Lan à, cậu suy nghĩ quá nhiều rồi! Chắc cậu chỉ nhìn nhầm thôi. Mùi trong bếp thì lúc nào chẳng khó chịu? Có thể đó chỉ là thịt động vật bị ôi thôi, chứ ai lại làm chuyện khủng khiếp như thế?"
Lan muốn tin lời bạn, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô không thể nào quên được cảm giác kinh tởm mà cô đã trải qua. Cảm giác đó quá thật, quá rõ ràng. Cô biết rằng những gì mình đã thấy không phải chỉ là tưởng tượng.
Những đêm sau đó, cô liên tục gặp ác mộng. Trong mơ, cô thấy mình lạc vào căn bếp của ông Tâm, nơi những nồi hấp không ngừng kêu xèo xèo, bốc khói nghi ngút. Nhưng khi cô mở nắp nồi, thay vì bánh bao trắng mịn, bên trong lại là những chiếc đầu người với đôi mắt trừng trừng nhìn cô. Tiếng cười của ông Tâm vang lên, lạnh lùng và man rợ. Cô giật mình tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm, tim đập thình thịch.
Lan bắt đầu thấy sợ mỗi khi phải đi làm. Mỗi lần nhìn ông Tâm, cô lại cảm thấy ánh mắt sắc bén của ông như xuyên thấu tâm trí cô, như thể ông biết cô đang giữ bí mật về những gì đã thấy trong bếp. Nhưng mỗi ngày, tiệm bánh bao vẫn tiếp tục đông khách. Mọi người vẫn vô tư xếp hàng, háo hức đợi những mẻ bánh mới ra lò mà không hề nghi ngờ điều gì.
Lan tự hỏi liệu có phải chỉ mình cô nhận ra sự bất thường hay không. Cô không thể ngăn bản thân nhìn vào những chiếc bánh bao với nỗi sợ hãi và kinh tởm. Cô nhớ lại những gương mặt của những người vô gia cư, những kẻ lạc loài trong khu phố từng đến xin ăn trước tiệm, giờ đây dường như đã biến mất một cách bí ẩn.
Cô bắt đầu để ý hơn về các vụ mất tích quanh khu phố. Không ai thực sự nói đến chúng một cách nghiêm trọng. Người dân vẫn tiếp tục cuộc sống hàng ngày, và những vụ mất tích chỉ là những câu chuyện thoáng qua trong các cuộc trò chuyện. Nhưng Lan biết rằng có điều gì đó không ổn. Những người biến mất đều là những người không có gia đình, không có người thân để tìm kiếm họ. Họ là những người dễ dàng bị quên lãng.
Lan không thể chịu đựng được nữa. Cô quyết định rằng mình phải làm gì đó để ngăn chặn điều này. Nhưng cô biết rằng ông Tâm rất cẩn trọng. Không có dấu vết nào để lại sau mỗi vụ mất tích. Và điều quan trọng hơn cả, cô không có bằng chứng. Nếu cô nói ra, liệu ai sẽ tin cô?
Lan cố gắng kể câu chuyện này với bạn bè của mình. Cô hẹn Hương, người bạn thân nhất, đến quán cà phê và quyết định thổ lộ tất cả những gì mình đã thấy. Hương lắng nghe, nhưng khuôn mặt đầy nghi ngờ và đôi mắt hiện lên vẻ không tin tưởng. Sau khi nghe xong câu chuyện của Lan, Hương bật cười:
"Lan à, cậu suy nghĩ quá nhiều rồi! Chắc cậu chỉ nhìn nhầm thôi. Mùi trong bếp thì lúc nào chẳng khó chịu? Có thể đó chỉ là thịt động vật bị ôi thôi, chứ ai lại làm chuyện khủng khiếp như thế?"
Lan muốn tin lời bạn, nhưng sâu thẳm trong lòng, cô không thể nào quên được cảm giác kinh tởm mà cô đã trải qua. Cảm giác đó quá thật, quá rõ ràng. Cô biết rằng những gì mình đã thấy không phải chỉ là tưởng tượng.
Những đêm sau đó, cô liên tục gặp ác mộng. Trong mơ, cô thấy mình lạc vào căn bếp của ông Tâm, nơi những nồi hấp không ngừng kêu xèo xèo, bốc khói nghi ngút. Nhưng khi cô mở nắp nồi, thay vì bánh bao trắng mịn, bên trong lại là những chiếc đầu người với đôi mắt trừng trừng nhìn cô. Tiếng cười của ông Tâm vang lên, lạnh lùng và man rợ. Cô giật mình tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm, tim đập thình thịch.
Lan bắt đầu thấy sợ mỗi khi phải đi làm. Mỗi lần nhìn ông Tâm, cô lại cảm thấy ánh mắt sắc bén của ông như xuyên thấu tâm trí cô, như thể ông biết cô đang giữ bí mật về những gì đã thấy trong bếp. Nhưng mỗi ngày, tiệm bánh bao vẫn tiếp tục đông khách. Mọi người vẫn vô tư xếp hàng, háo hức đợi những mẻ bánh mới ra lò mà không hề nghi ngờ điều gì.
Lan tự hỏi liệu có phải chỉ mình cô nhận ra sự bất thường hay không. Cô không thể ngăn bản thân nhìn vào những chiếc bánh bao với nỗi sợ hãi và kinh tởm. Cô nhớ lại những gương mặt của những người vô gia cư, những kẻ lạc loài trong khu phố từng đến xin ăn trước tiệm, giờ đây dường như đã biến mất một cách bí ẩn.
Cô bắt đầu để ý hơn về các vụ mất tích quanh khu phố. Không ai thực sự nói đến chúng một cách nghiêm trọng. Người dân vẫn tiếp tục cuộc sống hàng ngày, và những vụ mất tích chỉ là những câu chuyện thoáng qua trong các cuộc trò chuyện. Nhưng Lan biết rằng có điều gì đó không ổn. Những người biến mất đều là những người không có gia đình, không có người thân để tìm kiếm họ. Họ là những người dễ dàng bị quên lãng.
Lan không thể chịu đựng được nữa. Cô quyết định rằng mình phải làm gì đó để ngăn chặn điều này. Nhưng cô biết rằng ông Tâm rất cẩn trọng. Không có dấu vết nào để lại sau mỗi vụ mất tích. Và điều quan trọng hơn cả, cô không có bằng chứng. Nếu cô nói ra, liệu ai sẽ tin cô?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.