Chương 17:
Nãi Hề
04/08/2023
Mạnh Hiểu Ni không ngờ rằng giá trên thị trường vật liệu xây dựng của chú Lữ hơn cả toàn bộ tài sản gần 2 vạn của mình.
Vậy bây giờ mời sinh viên vẽ tranh còn mất bao nhiêu nữa đây?”
Bên cạnh là ông Lữ, ông tiếp tục nói: "Chắc chắn con trai ông không phải kẻ lừa gạt. Cũng không biết tại sao lại nghĩ thông suốt nữa. Khi còn sống ông đã khuyên nhủ nó rất nhiều năm, kết quả năm nào cũng cãi nhau.”
Thậm chí ông ấy còn cảm thấy phiền lòng khi đề cập đến điều này.
Nghe những lời nói của ông Lữ, Mạnh Hiểu Ni không hiểu tại sao chú Lữ lại chịu thay đổi.
Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định hỏi: "Chú Lữ, sao đột nhiên chú lại định nhận đơn hàng thiết kế?"
Chú Lữ cầm chiếc cốc tráng men bên cạnh uống một hớp nước: "Còn có thể tại sao nữa? Con trai chú sắp vào đại học rồi, sau đó còn cần nhà ở, xe, phải kết hôn và sinh cháu trai. Chú chỉ làm kế toán trong chợ vật liệu xây dựng thì cạp đất ăn để nuôi nó à.”
Con người ấy mà, suy cho cùng cũng sẽ bị khuất phục trước đồng tiền.
Mạnh Hiểu Ni đã hiểu: "Vậy bảng hiệu của chú sống lại rồi phải không?”
Chú Lữ trả lời: "Ừ, với điều kiện là ông cụ nhà chú không nhìn nhầm."
Ông Lữ ở bên cạnh tức giận cầm quạt đánh chú Lữ một trận: "Sao tao có thể nhìn nhầm được! Có mà nhìn nhầm mày đấy! Cái đồ con rùa này!”
Hai người đều đang gặp khó khăn về vấn đề tiền bạc nên lập tức lên kế hoạch mở quán lẩu trong chợ vật liệu xây dựng một lần nữa.
Theo chú Lữ, mặt tiền và các bức tường bên trong của nhà hàng lẩu là thứ đầu tiên cần thay đổi.
Mà dùng 2 vạn cho những thứ này, về cơ bản đã xài hết rồi.
Chú Lữ: "Mặt tiền của cửa hàng phải dầm mưa dãi nắng, chính vì vậy nên chọn vật liệu không dễ bị cũ nát, biến dạng. Thời buổi này thịnh hành bảng hiệu gắn đèn led nhưng chúng rất dễ vỡ, chỉ cần gió mưa thổi qua là sẽ hư hết. Bây giờ cháu cần dùng 2 vạn này lắp đặt thiết bị trước, sau đó nếu muốn làm lại mặt tiền thì tốn thêm 2 vạn nữa.”
Mạnh Hiểu Ni cảm thấy có lý.
Chú Lữ cười một tiếng: “Gió mưa hay phơi nắng cũng không đến nỗi, sợ nhất là chợt nghiêm cấm việc lộ bảng hiệu ra ngoài, làm ảnh hưởng đến bộ mặt của huyện mà thôi. Đến lúc đó công sức của cháu coi như bị tan tành hết.”
Mạnh Hiểu Ni có xem qua tin tức, Phong Đô chưa từng có chuyện này nhưng những địa phương khác thì quả thật có.
Cô cảm thấy vô cùng hợp lý, đây là biện pháp phòng ngừa một trong những rắc rối có thể xuất hiện.
"Ý tưởng bản thảo thiết kế của cháu khá tốt, nhưng nội dung thì không ổn lắm. Bản thiết kế cứ để cho chú, chú có thể làm được." Chú Lữ lấy một tờ giấy trên bàn: "Để lại WeChat và số điện thoại di động đi, thiết kế xong sẽ gọi cho cháu.”
Mạnh Hiểu Ni nhận tờ giấy rồi viết số điện thoại di động và ID WeChat của mình lên đó.
Không ngờ chợ xây dựng có thể phát triển đến mức độ như vậy, chuyện này thực sự làm cô kinh ngạc.
Vốn dĩ cô còn tưởng hôm nay sẽ là một chuyến đi về tay không.
Vậy bây giờ mời sinh viên vẽ tranh còn mất bao nhiêu nữa đây?”
Bên cạnh là ông Lữ, ông tiếp tục nói: "Chắc chắn con trai ông không phải kẻ lừa gạt. Cũng không biết tại sao lại nghĩ thông suốt nữa. Khi còn sống ông đã khuyên nhủ nó rất nhiều năm, kết quả năm nào cũng cãi nhau.”
Thậm chí ông ấy còn cảm thấy phiền lòng khi đề cập đến điều này.
Nghe những lời nói của ông Lữ, Mạnh Hiểu Ni không hiểu tại sao chú Lữ lại chịu thay đổi.
Cô do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định hỏi: "Chú Lữ, sao đột nhiên chú lại định nhận đơn hàng thiết kế?"
Chú Lữ cầm chiếc cốc tráng men bên cạnh uống một hớp nước: "Còn có thể tại sao nữa? Con trai chú sắp vào đại học rồi, sau đó còn cần nhà ở, xe, phải kết hôn và sinh cháu trai. Chú chỉ làm kế toán trong chợ vật liệu xây dựng thì cạp đất ăn để nuôi nó à.”
Con người ấy mà, suy cho cùng cũng sẽ bị khuất phục trước đồng tiền.
Mạnh Hiểu Ni đã hiểu: "Vậy bảng hiệu của chú sống lại rồi phải không?”
Chú Lữ trả lời: "Ừ, với điều kiện là ông cụ nhà chú không nhìn nhầm."
Ông Lữ ở bên cạnh tức giận cầm quạt đánh chú Lữ một trận: "Sao tao có thể nhìn nhầm được! Có mà nhìn nhầm mày đấy! Cái đồ con rùa này!”
Hai người đều đang gặp khó khăn về vấn đề tiền bạc nên lập tức lên kế hoạch mở quán lẩu trong chợ vật liệu xây dựng một lần nữa.
Theo chú Lữ, mặt tiền và các bức tường bên trong của nhà hàng lẩu là thứ đầu tiên cần thay đổi.
Mà dùng 2 vạn cho những thứ này, về cơ bản đã xài hết rồi.
Chú Lữ: "Mặt tiền của cửa hàng phải dầm mưa dãi nắng, chính vì vậy nên chọn vật liệu không dễ bị cũ nát, biến dạng. Thời buổi này thịnh hành bảng hiệu gắn đèn led nhưng chúng rất dễ vỡ, chỉ cần gió mưa thổi qua là sẽ hư hết. Bây giờ cháu cần dùng 2 vạn này lắp đặt thiết bị trước, sau đó nếu muốn làm lại mặt tiền thì tốn thêm 2 vạn nữa.”
Mạnh Hiểu Ni cảm thấy có lý.
Chú Lữ cười một tiếng: “Gió mưa hay phơi nắng cũng không đến nỗi, sợ nhất là chợt nghiêm cấm việc lộ bảng hiệu ra ngoài, làm ảnh hưởng đến bộ mặt của huyện mà thôi. Đến lúc đó công sức của cháu coi như bị tan tành hết.”
Mạnh Hiểu Ni có xem qua tin tức, Phong Đô chưa từng có chuyện này nhưng những địa phương khác thì quả thật có.
Cô cảm thấy vô cùng hợp lý, đây là biện pháp phòng ngừa một trong những rắc rối có thể xuất hiện.
"Ý tưởng bản thảo thiết kế của cháu khá tốt, nhưng nội dung thì không ổn lắm. Bản thiết kế cứ để cho chú, chú có thể làm được." Chú Lữ lấy một tờ giấy trên bàn: "Để lại WeChat và số điện thoại di động đi, thiết kế xong sẽ gọi cho cháu.”
Mạnh Hiểu Ni nhận tờ giấy rồi viết số điện thoại di động và ID WeChat của mình lên đó.
Không ngờ chợ xây dựng có thể phát triển đến mức độ như vậy, chuyện này thực sự làm cô kinh ngạc.
Vốn dĩ cô còn tưởng hôm nay sẽ là một chuyến đi về tay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.