Chương 18:
Nãi Hề
04/08/2023
Sau khi viết xong dãy số, Mạnh Hiểu Ni cất quyển sổ, đứng dậy cảm ơn: “Cám ơn chú Lữ.”
Chú Lữ xua tay, ngồi vào chỗ của mình, mở lại bộ phim truyền hình: "Chỉ là chợt có linh cảm muốn cứu giúp người nghèo thôi. Làm người ấy mà, nhất định phải có tấm lòng hiệp nghĩa.”
Bộ phim truyền hình tiếp tục chiếu, một giọng nữ lanh lảnh vang lên: "Làm người ấy mà, nhất định phải có tấm lòng hiệp nghĩa.”
Mạnh Hiểu Ni: "..."
Đang ở tuổi trung niên, vừa thiếu tiền lại vừa hói đầu, vậy mà lại thích dưỡng sinh và xem phim truyền hình.
Khi Mạnh Hiểu Ni rời chợ vật liệu xây dựng, ông Lữ đã đặc biệt đến tiễn cô.
Ông Lữ đã lâu không gặp được người có thể nói chuyện với mình, miệng nói không ngừng: “Thật ra ông đã sớm có thể xuống địa phủ rồi, nhưng một khi đã xuống dưới thì không thể đi lên nữa. Ông rất lo lắng cho con trai của mình. Chờ ở đây thêm vài năm nữa, nếu nó sống tốt thì ông sẽ lập tức đi đầu thai ngay.”
Quy tắc của địa phủ rất nghiêm ngặt, quả thật Mạnh Hiểu Ni chưa từng thấy ai đã xuống dưới rồi mà vẫn có thể đi lên.
Vác chiếc ba lô trên lưng, thử tưởng tượng địa ngục sẽ như thế nào.
Không nghĩ ra được.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường hay Đầu Trâu Mặt Ngựa.
Dường như những con quỷ đó không khác biệt mấy so với người sống.
Ma không có thực thể nên đương nhiên không có cái bóng, mà người sống thì có.
Mạnh Hiểu Ni chuẩn bị rời đi, ông Lữ đứng đó nhìn quạt chiếc quạt hương bồ của mình: "Này, có thời gian rảnh thì đến chơi với ông nhé. Một cô bé thường xuyên nhìn ngắm thế giới cũng là chuyện tốt."
Cô mỉm cười đáp: “Vâng.”
Cửa hàng ở nhà vẫn đang được khử trùng, nếu bây giờ Mạnh Hiểu Ni quay về có lẽ sẽ không thể vào trong được.
Các bạn học ở địa phương rất ít liên lạc bởi vì quanh năm cô đều không ở đây.
Không có công việc nên cũng không có bất cứ đồng nghiệp nào để giao lưu.
Mạnh Hiểu Ni đã hoàn thành mục tiêu của mình trước thời hạn, nhưng song song với đó cô không biết phải làm gì trong thời gian này.
Cô lên xe buýt trở về nhà, suy nghĩ xem có nên thay đổi lịch trình hay không, đến những nhà hàng lẩu khác nếm thử hương vị, tiếp đó xem xét tiệm lẩu của mình có thể cải thiện như thế nào.
“Reng reng reng—“
Mạnh Hiểu Ni lấy điện thoại di động ra trong hoang mang, không biết ai đang gọi cho mình.
Vừa rồi cô đã lưa số điện thoại của chú Lữ vào điện thoại di động, nhưng dãy số này không phải của chú ấy.
“A lô?” Mạnh Hiểu Ni bắt máy.
"Xin chào, cho hỏi có phải là Mạnh Hiểu Ni không? Đây là cục cảnh sát của huyện Phong Đô. Anh là cảnh sát đã đến cửa hàng của em vào hôm qua." Người cảnh sát tự giới thiệu mình trước.
Mạnh Hiểu Ni bối rối.
Sáng sớm đã gọi rồi, sao bây giờ cục cảnh sát lại gọi nữa?
"Là như vầy, con vẹt mà tụi anh bắt được vào tối qua đã mất tích. Hôm nay tụi anh đã báo cáo với Cục Lâm nghiệp. Nếu em nhìn thấy nó thì có thể gọi trực tiếp cho Cục Lâm nghiệp, hoặc gọi điện thoại cho cục cảnh sát để chuyển giao lại bên Cục Lâm nghiệp.”
Mạnh Hiểu Ni kinh ngạc: "Mất tích? Sao lại biến mất được ạ?"
Chú Lữ xua tay, ngồi vào chỗ của mình, mở lại bộ phim truyền hình: "Chỉ là chợt có linh cảm muốn cứu giúp người nghèo thôi. Làm người ấy mà, nhất định phải có tấm lòng hiệp nghĩa.”
Bộ phim truyền hình tiếp tục chiếu, một giọng nữ lanh lảnh vang lên: "Làm người ấy mà, nhất định phải có tấm lòng hiệp nghĩa.”
Mạnh Hiểu Ni: "..."
Đang ở tuổi trung niên, vừa thiếu tiền lại vừa hói đầu, vậy mà lại thích dưỡng sinh và xem phim truyền hình.
Khi Mạnh Hiểu Ni rời chợ vật liệu xây dựng, ông Lữ đã đặc biệt đến tiễn cô.
Ông Lữ đã lâu không gặp được người có thể nói chuyện với mình, miệng nói không ngừng: “Thật ra ông đã sớm có thể xuống địa phủ rồi, nhưng một khi đã xuống dưới thì không thể đi lên nữa. Ông rất lo lắng cho con trai của mình. Chờ ở đây thêm vài năm nữa, nếu nó sống tốt thì ông sẽ lập tức đi đầu thai ngay.”
Quy tắc của địa phủ rất nghiêm ngặt, quả thật Mạnh Hiểu Ni chưa từng thấy ai đã xuống dưới rồi mà vẫn có thể đi lên.
Vác chiếc ba lô trên lưng, thử tưởng tượng địa ngục sẽ như thế nào.
Không nghĩ ra được.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường hay Đầu Trâu Mặt Ngựa.
Dường như những con quỷ đó không khác biệt mấy so với người sống.
Ma không có thực thể nên đương nhiên không có cái bóng, mà người sống thì có.
Mạnh Hiểu Ni chuẩn bị rời đi, ông Lữ đứng đó nhìn quạt chiếc quạt hương bồ của mình: "Này, có thời gian rảnh thì đến chơi với ông nhé. Một cô bé thường xuyên nhìn ngắm thế giới cũng là chuyện tốt."
Cô mỉm cười đáp: “Vâng.”
Cửa hàng ở nhà vẫn đang được khử trùng, nếu bây giờ Mạnh Hiểu Ni quay về có lẽ sẽ không thể vào trong được.
Các bạn học ở địa phương rất ít liên lạc bởi vì quanh năm cô đều không ở đây.
Không có công việc nên cũng không có bất cứ đồng nghiệp nào để giao lưu.
Mạnh Hiểu Ni đã hoàn thành mục tiêu của mình trước thời hạn, nhưng song song với đó cô không biết phải làm gì trong thời gian này.
Cô lên xe buýt trở về nhà, suy nghĩ xem có nên thay đổi lịch trình hay không, đến những nhà hàng lẩu khác nếm thử hương vị, tiếp đó xem xét tiệm lẩu của mình có thể cải thiện như thế nào.
“Reng reng reng—“
Mạnh Hiểu Ni lấy điện thoại di động ra trong hoang mang, không biết ai đang gọi cho mình.
Vừa rồi cô đã lưa số điện thoại của chú Lữ vào điện thoại di động, nhưng dãy số này không phải của chú ấy.
“A lô?” Mạnh Hiểu Ni bắt máy.
"Xin chào, cho hỏi có phải là Mạnh Hiểu Ni không? Đây là cục cảnh sát của huyện Phong Đô. Anh là cảnh sát đã đến cửa hàng của em vào hôm qua." Người cảnh sát tự giới thiệu mình trước.
Mạnh Hiểu Ni bối rối.
Sáng sớm đã gọi rồi, sao bây giờ cục cảnh sát lại gọi nữa?
"Là như vầy, con vẹt mà tụi anh bắt được vào tối qua đã mất tích. Hôm nay tụi anh đã báo cáo với Cục Lâm nghiệp. Nếu em nhìn thấy nó thì có thể gọi trực tiếp cho Cục Lâm nghiệp, hoặc gọi điện thoại cho cục cảnh sát để chuyển giao lại bên Cục Lâm nghiệp.”
Mạnh Hiểu Ni kinh ngạc: "Mất tích? Sao lại biến mất được ạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.