Chương 34:
Nãi Hề
06/08/2023
Nhưng Phượng Quỷ lại không phải cha mẹ Mạnh.
Nó bay lên bụng Mạnh Hiểu Ni, giẫm lên cái bụng mềm mại của cô, ngồi xổm xuống bắt đầu mổ lên bụng.
Trong lúc không tỉnh táo, Mạnh Hiểu Ni mơ thấy mình đang đi trong bóng tối. Nơi đó rất tốt, tối đến mức không có bất kỳ một chút ánh sáng nào.
Dường như có thứ gì muốn chui ra từ trong bụng mình!
Đây là loại cảm giác vô cùng kỳ lạ và đáng sợ. Cô chợt tỉnh giấc, vươn tay sờ bụng mình, sau đó tay chạm vào một nhúm lông xù xù.
Cảm giác sợ hãi khi chạm phải một nhúm lông xù càng khiến cho người ta cảm thấy nổi da gà còn hơn khi không sờ thấy gì. Mạnh Hiểu Ni bị dọa đến mức chảy cả mồ hôi, cả người ướt sũng.
Phượng Quỷ bị nắm vào trong tay một cách bất ngờ, khó khăn cất lời: “…Nhân loại, ta khuyên ngươi nên buông ta ra.”
Nghe được giọng nói trong trẻo quen thuộc, Mạnh Hiểu Ni vội vàng buông tay, thở ra một hơi: “Làm chị sợ muốn chết, chị còn tưởng có thứ gì muốn chui từ trong bụng chị ra.”
Phượng Quỷ bị chụp lấy, lông chim trở nên rối tung. Nó bực bội nhảy sang một bên, dùng mỏ rỉa lông của chính mình: “Mau tự chui vào trong chăn của mình ngủ đi.”
“Hả?” Mạnh Hiểu Ni ngây người nhìn Phượng Quỷ rỉa lông, sau một lúc mới mở to mắt hoàn hồn: “Lúc nãy chị ngủ thiếp đi.”
Bị dọa sợ đến như vậy nên Mạnh Hiểu Ni trở nên tỉnh táo hơn.
Cô nghe theo lời Phượng Quỷ chui vào trong chăn, nằm xuống một cách yên phận, vừa chợp mắt một chút lại mở mắt ra nhìn trần nhà.
Sau khi rỉa lông xong, Phượng Quỷ đi tới bên cạnh đầu của Mạnh Hiểu Ni, cực kỳ tự nhiên mà ngả lưng xuống nằm thẳng cẳng, động tác đặc biệt giống dáng vẻ “nằm liệt giữa đường”, tư thế ngủ khác hoàn toàn so với những con vẹt khác.
Vì Phượng Quỷ hướng đầu về phía Mạnh Hiểu Ni, cho nên Mạnh Hiểu Ni vừa quay đầu đã nhìn thấy đôi mắt đỏ sáng long lanh của Phượng Quỷ.
“Em có cần gối để gối đầu không?” Mạnh Hiểu Ni lại hỏi Phượng Quỷ.
Phượng Quỷ: “Không cần, ngươi lo ngủ đi.”
Ý tưởng chăn nuôi của mình không thể thoả mãn được, Mạnh Hiểu Ni chỉ đành buồn bã duỗi tay tắt đèn: “Ngủ ngon.”
Phượng Quỷ: “…Ngủ ngon.”
Mạnh Hiểu Ni thật sự mệt muốn chết nên đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Không có Phượng Quỷ quấy rối, lần này Mạnh Hiểu Ni không nằm mơ nữa, dù là giấc mơ đẹp hay ác mộng đều không có. Từ giấc ngủ chập chờn, cô dần chuyển sang giấc ngủ sâu, hoàn toàn mất đi ý thức.
Phượng Quỷ cũng nhắm mắt lại ngủ cùng.
Thời gian từ từ trôi về phía 12 giờ tối.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, Phượng Quỷ mở mắt ra, nhìn bóng người đang hiện ra trong căn phòng.
Nó bay lên bụng Mạnh Hiểu Ni, giẫm lên cái bụng mềm mại của cô, ngồi xổm xuống bắt đầu mổ lên bụng.
Trong lúc không tỉnh táo, Mạnh Hiểu Ni mơ thấy mình đang đi trong bóng tối. Nơi đó rất tốt, tối đến mức không có bất kỳ một chút ánh sáng nào.
Dường như có thứ gì muốn chui ra từ trong bụng mình!
Đây là loại cảm giác vô cùng kỳ lạ và đáng sợ. Cô chợt tỉnh giấc, vươn tay sờ bụng mình, sau đó tay chạm vào một nhúm lông xù xù.
Cảm giác sợ hãi khi chạm phải một nhúm lông xù càng khiến cho người ta cảm thấy nổi da gà còn hơn khi không sờ thấy gì. Mạnh Hiểu Ni bị dọa đến mức chảy cả mồ hôi, cả người ướt sũng.
Phượng Quỷ bị nắm vào trong tay một cách bất ngờ, khó khăn cất lời: “…Nhân loại, ta khuyên ngươi nên buông ta ra.”
Nghe được giọng nói trong trẻo quen thuộc, Mạnh Hiểu Ni vội vàng buông tay, thở ra một hơi: “Làm chị sợ muốn chết, chị còn tưởng có thứ gì muốn chui từ trong bụng chị ra.”
Phượng Quỷ bị chụp lấy, lông chim trở nên rối tung. Nó bực bội nhảy sang một bên, dùng mỏ rỉa lông của chính mình: “Mau tự chui vào trong chăn của mình ngủ đi.”
“Hả?” Mạnh Hiểu Ni ngây người nhìn Phượng Quỷ rỉa lông, sau một lúc mới mở to mắt hoàn hồn: “Lúc nãy chị ngủ thiếp đi.”
Bị dọa sợ đến như vậy nên Mạnh Hiểu Ni trở nên tỉnh táo hơn.
Cô nghe theo lời Phượng Quỷ chui vào trong chăn, nằm xuống một cách yên phận, vừa chợp mắt một chút lại mở mắt ra nhìn trần nhà.
Sau khi rỉa lông xong, Phượng Quỷ đi tới bên cạnh đầu của Mạnh Hiểu Ni, cực kỳ tự nhiên mà ngả lưng xuống nằm thẳng cẳng, động tác đặc biệt giống dáng vẻ “nằm liệt giữa đường”, tư thế ngủ khác hoàn toàn so với những con vẹt khác.
Vì Phượng Quỷ hướng đầu về phía Mạnh Hiểu Ni, cho nên Mạnh Hiểu Ni vừa quay đầu đã nhìn thấy đôi mắt đỏ sáng long lanh của Phượng Quỷ.
“Em có cần gối để gối đầu không?” Mạnh Hiểu Ni lại hỏi Phượng Quỷ.
Phượng Quỷ: “Không cần, ngươi lo ngủ đi.”
Ý tưởng chăn nuôi của mình không thể thoả mãn được, Mạnh Hiểu Ni chỉ đành buồn bã duỗi tay tắt đèn: “Ngủ ngon.”
Phượng Quỷ: “…Ngủ ngon.”
Mạnh Hiểu Ni thật sự mệt muốn chết nên đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ một lần nữa.
Không có Phượng Quỷ quấy rối, lần này Mạnh Hiểu Ni không nằm mơ nữa, dù là giấc mơ đẹp hay ác mộng đều không có. Từ giấc ngủ chập chờn, cô dần chuyển sang giấc ngủ sâu, hoàn toàn mất đi ý thức.
Phượng Quỷ cũng nhắm mắt lại ngủ cùng.
Thời gian từ từ trôi về phía 12 giờ tối.
Gió nhẹ nhàng thổi qua, Phượng Quỷ mở mắt ra, nhìn bóng người đang hiện ra trong căn phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.