Chương 42:
Nãi Hề
06/08/2023
Phượng Quỷ nghiêng đầu tự hỏi: Nên làm thế nào để Mạnh Hiểu Ni làm cho nó ăn nhiều một chút?
Nó mở rộng đôi cánh của mình, hơi khinh thường thân hình nhỏ nhắn mềm dẻo này.
“Cộp cộp cộp" tiếng chạy bộ vang lên.
Mạnh Hiểu Ni mở cửa phòng, lại mang vào một thùng chuyển phát nhanh lớn.
Thùng chuyển phát nhanh này không thể để dưới gầm bàn, bất đắc dĩ chỉ có thể đặt bên cạnh bàn.
Mạnh Hiểu Ni chột dạ nhìn Phượng Quỷ: “Chị đi xuống tiếp tục hỗ trợ.”
Nói xong đóng cửa bỏ chạy.
Phượng Quỷ đổi sang một bên nghiêng đầu.
Nó nhìn về phía thùng chuyển phát nhanh mới được mang lên.
Nhân loại đang chột dạ…
Phượng Quỷ vung cánh bay tới thùng chuyển phát nhanh, dùng mỏ bắt đầu mở thùng.
Bên trong thùng là một đống lớn đệm khí xốp.
Phượng Quỷ dùng mỏ và móng vuốt sắc bén tiếp tục tháo dỡ.
Năm phút sau, Phượng Quỷ nhìn chiếc ghế đu ngựa gỗ màu hồng nhạt xinh xắn đáng yêu trước mặt mình, rơi vào trầm mặc.
Ở giữa con ngựa gỗ màu hồng nhạt này, còn có một cái cột vô cùng thích hợp để móng vuốt chim bấu vào, nhìn thế nào cũng giống như là mua về tặng cho nó.
Phượng Quỷ: "....”
Nhân loại, lá gan rất lớn đấy.
Mạnh Hiểu Ni bận rộn cả buổi dưới lầu, thấy mọi người gần như đều ăn cả rồi mới vội vàng muốn ăn chút gì đó bèn bưng một bát lẩu và một dĩa dưa hấu đi lên lầu.
Phượng Quỷ rất thích ăn lẩu và trái cây.
Cô mở cửa, nhìn thấy cảnh tượng sau cửa thì lập tức dừng chân.
Hộp chuyển phát nhanh bên cạnh cái bàn đã bị xé toạc, mấy tấm bọc chống sốc nằm lộn xộn trên mặt đất. Ở giữa phòng, Phượng Quỷ đang túm lấy cái thanh trên ghế ngựa gỗ bập bênh màu hồng, lúc cô mở cửa nó nghiêng đầu lại nhìn xem.
Nó chỉ cần động đậy một chút, ghế ngựa gỗ ghế bập bênh liền đong đưa, làm cho Phượng Quỷ cũng lắc qua lắc lại theo.
Đồ chơi ngựa gỗ xứng màu hồng phấn cùng với chú vẹt hồng ngọt màu hồng đào ngọt ngào, ghế bập bênh mới tinh kết hợp với chim nhỏ lông xù.
Lông vũ nhẹ rung, quả thật là siêu cấp dễ thương.
Không ai có thể cưỡng lại cảnh tượng đáng yêu như vậy.
Trái tim của Mạnh Hiểu Ni giống như bị mũi tên của thiên sứ bắn trúng, trong lòng vang lên hét chói tai gần như đứt cổ họng.
Nhưng cô không hét lên.
Nó mở rộng đôi cánh của mình, hơi khinh thường thân hình nhỏ nhắn mềm dẻo này.
“Cộp cộp cộp" tiếng chạy bộ vang lên.
Mạnh Hiểu Ni mở cửa phòng, lại mang vào một thùng chuyển phát nhanh lớn.
Thùng chuyển phát nhanh này không thể để dưới gầm bàn, bất đắc dĩ chỉ có thể đặt bên cạnh bàn.
Mạnh Hiểu Ni chột dạ nhìn Phượng Quỷ: “Chị đi xuống tiếp tục hỗ trợ.”
Nói xong đóng cửa bỏ chạy.
Phượng Quỷ đổi sang một bên nghiêng đầu.
Nó nhìn về phía thùng chuyển phát nhanh mới được mang lên.
Nhân loại đang chột dạ…
Phượng Quỷ vung cánh bay tới thùng chuyển phát nhanh, dùng mỏ bắt đầu mở thùng.
Bên trong thùng là một đống lớn đệm khí xốp.
Phượng Quỷ dùng mỏ và móng vuốt sắc bén tiếp tục tháo dỡ.
Năm phút sau, Phượng Quỷ nhìn chiếc ghế đu ngựa gỗ màu hồng nhạt xinh xắn đáng yêu trước mặt mình, rơi vào trầm mặc.
Ở giữa con ngựa gỗ màu hồng nhạt này, còn có một cái cột vô cùng thích hợp để móng vuốt chim bấu vào, nhìn thế nào cũng giống như là mua về tặng cho nó.
Phượng Quỷ: "....”
Nhân loại, lá gan rất lớn đấy.
Mạnh Hiểu Ni bận rộn cả buổi dưới lầu, thấy mọi người gần như đều ăn cả rồi mới vội vàng muốn ăn chút gì đó bèn bưng một bát lẩu và một dĩa dưa hấu đi lên lầu.
Phượng Quỷ rất thích ăn lẩu và trái cây.
Cô mở cửa, nhìn thấy cảnh tượng sau cửa thì lập tức dừng chân.
Hộp chuyển phát nhanh bên cạnh cái bàn đã bị xé toạc, mấy tấm bọc chống sốc nằm lộn xộn trên mặt đất. Ở giữa phòng, Phượng Quỷ đang túm lấy cái thanh trên ghế ngựa gỗ bập bênh màu hồng, lúc cô mở cửa nó nghiêng đầu lại nhìn xem.
Nó chỉ cần động đậy một chút, ghế ngựa gỗ ghế bập bênh liền đong đưa, làm cho Phượng Quỷ cũng lắc qua lắc lại theo.
Đồ chơi ngựa gỗ xứng màu hồng phấn cùng với chú vẹt hồng ngọt màu hồng đào ngọt ngào, ghế bập bênh mới tinh kết hợp với chim nhỏ lông xù.
Lông vũ nhẹ rung, quả thật là siêu cấp dễ thương.
Không ai có thể cưỡng lại cảnh tượng đáng yêu như vậy.
Trái tim của Mạnh Hiểu Ni giống như bị mũi tên của thiên sứ bắn trúng, trong lòng vang lên hét chói tai gần như đứt cổ họng.
Nhưng cô không hét lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.