Chương 5: Không Có Tiền Đồ, Đứng Lên! 1
Đậu Đinh Cô Nương
02/06/2022
Má ơi, nàng đang nói cái gì vậy? !
Đỗ Tam Tư đỏ mặt, đột nhiên muốn cho mình mấy cái tát.
Ngươi đang làm gì vậy? Ngươi lại còn nói nam nhân suýt chút nữa lấy mạng mình là đẹp mắt nhất ư? CMN, không ngờ một người hèn nhát như ngươi thế mà cũng có một ngày bị sắc đẹp mê hoặc!
Đoạn Tam Lang kinh ngạc nhìn nàng vài lần, bật cười, “Tiểu nha đầu ngươi đã gặp bao nhiêu nam nhân rồi?” Đoạn Tam Lang rất khinh thường đứng lên, ném cho nàng một thỏi bạc “Được rồi, chờ đó đi!”
Chờ … chờ cái gì? Đừng nói là chờ nha môn đến bắt nàng nha? !
Da đầu tê dại, Đỗ Tam Tư cứng đờ ngồi trên mặt đất, nhìn Đoạn Tam Lang vênh váo đi ra khỏi gian phòng nhỏ của tiệm rượu này, ánh mắt tối sầm lại.
Lần này, nàng thực sự choáng luôn.
Nhưng trước khi ngất đi, nàng lại nghe thấy tiếng thút thít của con chó con, còn có một giọng nói trầm thấp hoảng hốt tiến lại gần mình như thể đang kinh ngạc hô lên …
Đỗ Tam Tư đột ngột ngất đi, nhưng tự nhiên tỉnh lại.
Mí mắt nặng nề đóng lại, một đoạn ký ức nhỏ hiện lên trong đầu, buộc nàng không thể không chấp nhận hiện thực.
Bây giờ là năm thứ mười của triều đại Tây Tấn.
Đương nhiên triều Tây Tấn này cũng không phải là triều Tây Tấn trong lịch sử, là tác giả sáng tác ra một thế giới giả tưởng, một vương triều Tây Tấn có đầy đủ lễ nghi của một nước.
Thế giới giả tưởng này rất nghiêm ngặt, vốn dĩ ban đầu cũng không khắt khe, nhưng từ lúc Đỗ Tam Tư xuyên vào sách, thần giới cũng tự động bổ sung các chi tiết, tình huống vào.
Chi tiết này bao gồm hiện tại nàng đắc tội với nhân vật phản diện Đoạn Nha Nội(con ông cháu cha), tiệm rượu nhỏ bên bờ phá sản, tiểu nhị không rõ sống chết, từ ba đến năm ngày sau triều sẽ tới thu thuế, mặc dù có công thức ủ rượu nhưng không có tiền mua nguyên liệu, hơn nữa nàng mới mười lăm tuổi…
Mười lăm tuổi?!
Giả thiết về bé gái mồ côi pháo hôi này cũng cẩn thận ghê!
Bây giờ nàng chính là kẻ nghèo hèn nợ nần chồng chất ở cái quốc gia này rồi.
Đỗ Tam Tư đau đớn muốn chết, nằm suốt hai giờ trên giường, sau đó chạy đến phòng bếp còn chẳng có nổi ngọn nến chiếu sáng. Nàng cầm lấy con dao, đặt trên cổ tay mình, nóng lòng muốn thử hai lần, cuối cùng không có lá gan… tự sát.
Đây không phải nằm mơ, cũng không phải ảo giác tâm lý, mà nàng đã xuyên vào sách, còn xuyên vào thân thể bé gái mồ côi nghèo khó tội nghiệp.
Còn nguyên thân của nàng ư? Có lẽ vì dẫm phải vỏ chuối mà bị ngã chết cũng nên?
Còn cả số tiền trong thẻ ngân hàng đủ để nàng mua một căn phòng có một phòng ngủ nữa, thật hời cho ngân hàng quá.
Mà hiện tại, không biết khi nào nhân vật tiểu phản diện kia sẽ dẫn người tới đột kích nhà mình, ngay cả tính mạng nàng cũng khó mà giữ được!
Cuộc sống sau khi dẫm phải vỏ chuối sao mà giống như đúc cuộc sống trước đây của nàng thế không biết, thậm chí còn chẳng bằng, nghĩ đến đây, Đỗ Tam Tư liền tuyệt vọng.
Chẳng lẽ đời trước nàng làm chuyện gì khiến thiên nộ nhân oán mà suốt hai kiếp này đều bơ vơ không nơi nương tựa, nhận hết tủi nhục?
Vấn đề này không thể suy nghĩ sâu xa, một khi cứ suy diễn thì Đỗ Tam Tư càng chán nản đến mức muốn đụng đầu vào tường.
Trở về ư? Bây giờ nàng hẳn phải nghĩ cách làm sao để có thể bình an mà sống sót.
Không thể giảng đạo lý cho tiểu phản diện pháo hôi được. Nàng sợ chính mình lo lắng, vừa mở miệng ra là sẽ oán trách người khác.
Chuyện này không thể trách nàng, ai bảo khi còn nhỏ bị bắt nạt tàn nhẫn, cũng một hai lần nàng vùng lên phản kháng. Nào biết đâu lại biến thành di chứng của nàng hiện giờ chứ?
Cho nên ngoài chạy trốn ra thì nàng có thể làm gì được nữa?
Không phải nàng không nghĩ tới tình huống tiểu phản diện pháo hôi sẽ thả một con đường sống cho mình. Nhưng nàng nhát gan, không dám đánh cuộc. Mạng sống của nàng bây giờ vẫn là nhặt được kìa, cũng không thể cứ thế đánh mất. Kết cục hồn phi phách tán khiến nàng cảm thấy thật xót xa.
Đỗ Tam Tư hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn phòng bếp, cầm một con dao phay lên. Nàng đi lên lầu hai của tiệm rượu tồi tàn, vơ vét khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được mấy đồng bạc vụn, chỉ đủ mua hai cái bánh bao.
Đúng rồi, ngày hôm qua hình như tiểu phản diện ném cho nàng một mảnh bạc vụn?
Uhm, chẳng qua sau khi nàng bị dọa ngất không biết được ai đưa về phòng, liệu có còn bạc ở đây hay không?
Đỗ Tam Tư đỏ mặt, đột nhiên muốn cho mình mấy cái tát.
Ngươi đang làm gì vậy? Ngươi lại còn nói nam nhân suýt chút nữa lấy mạng mình là đẹp mắt nhất ư? CMN, không ngờ một người hèn nhát như ngươi thế mà cũng có một ngày bị sắc đẹp mê hoặc!
Đoạn Tam Lang kinh ngạc nhìn nàng vài lần, bật cười, “Tiểu nha đầu ngươi đã gặp bao nhiêu nam nhân rồi?” Đoạn Tam Lang rất khinh thường đứng lên, ném cho nàng một thỏi bạc “Được rồi, chờ đó đi!”
Chờ … chờ cái gì? Đừng nói là chờ nha môn đến bắt nàng nha? !
Da đầu tê dại, Đỗ Tam Tư cứng đờ ngồi trên mặt đất, nhìn Đoạn Tam Lang vênh váo đi ra khỏi gian phòng nhỏ của tiệm rượu này, ánh mắt tối sầm lại.
Lần này, nàng thực sự choáng luôn.
Nhưng trước khi ngất đi, nàng lại nghe thấy tiếng thút thít của con chó con, còn có một giọng nói trầm thấp hoảng hốt tiến lại gần mình như thể đang kinh ngạc hô lên …
Đỗ Tam Tư đột ngột ngất đi, nhưng tự nhiên tỉnh lại.
Mí mắt nặng nề đóng lại, một đoạn ký ức nhỏ hiện lên trong đầu, buộc nàng không thể không chấp nhận hiện thực.
Bây giờ là năm thứ mười của triều đại Tây Tấn.
Đương nhiên triều Tây Tấn này cũng không phải là triều Tây Tấn trong lịch sử, là tác giả sáng tác ra một thế giới giả tưởng, một vương triều Tây Tấn có đầy đủ lễ nghi của một nước.
Thế giới giả tưởng này rất nghiêm ngặt, vốn dĩ ban đầu cũng không khắt khe, nhưng từ lúc Đỗ Tam Tư xuyên vào sách, thần giới cũng tự động bổ sung các chi tiết, tình huống vào.
Chi tiết này bao gồm hiện tại nàng đắc tội với nhân vật phản diện Đoạn Nha Nội(con ông cháu cha), tiệm rượu nhỏ bên bờ phá sản, tiểu nhị không rõ sống chết, từ ba đến năm ngày sau triều sẽ tới thu thuế, mặc dù có công thức ủ rượu nhưng không có tiền mua nguyên liệu, hơn nữa nàng mới mười lăm tuổi…
Mười lăm tuổi?!
Giả thiết về bé gái mồ côi pháo hôi này cũng cẩn thận ghê!
Bây giờ nàng chính là kẻ nghèo hèn nợ nần chồng chất ở cái quốc gia này rồi.
Đỗ Tam Tư đau đớn muốn chết, nằm suốt hai giờ trên giường, sau đó chạy đến phòng bếp còn chẳng có nổi ngọn nến chiếu sáng. Nàng cầm lấy con dao, đặt trên cổ tay mình, nóng lòng muốn thử hai lần, cuối cùng không có lá gan… tự sát.
Đây không phải nằm mơ, cũng không phải ảo giác tâm lý, mà nàng đã xuyên vào sách, còn xuyên vào thân thể bé gái mồ côi nghèo khó tội nghiệp.
Còn nguyên thân của nàng ư? Có lẽ vì dẫm phải vỏ chuối mà bị ngã chết cũng nên?
Còn cả số tiền trong thẻ ngân hàng đủ để nàng mua một căn phòng có một phòng ngủ nữa, thật hời cho ngân hàng quá.
Mà hiện tại, không biết khi nào nhân vật tiểu phản diện kia sẽ dẫn người tới đột kích nhà mình, ngay cả tính mạng nàng cũng khó mà giữ được!
Cuộc sống sau khi dẫm phải vỏ chuối sao mà giống như đúc cuộc sống trước đây của nàng thế không biết, thậm chí còn chẳng bằng, nghĩ đến đây, Đỗ Tam Tư liền tuyệt vọng.
Chẳng lẽ đời trước nàng làm chuyện gì khiến thiên nộ nhân oán mà suốt hai kiếp này đều bơ vơ không nơi nương tựa, nhận hết tủi nhục?
Vấn đề này không thể suy nghĩ sâu xa, một khi cứ suy diễn thì Đỗ Tam Tư càng chán nản đến mức muốn đụng đầu vào tường.
Trở về ư? Bây giờ nàng hẳn phải nghĩ cách làm sao để có thể bình an mà sống sót.
Không thể giảng đạo lý cho tiểu phản diện pháo hôi được. Nàng sợ chính mình lo lắng, vừa mở miệng ra là sẽ oán trách người khác.
Chuyện này không thể trách nàng, ai bảo khi còn nhỏ bị bắt nạt tàn nhẫn, cũng một hai lần nàng vùng lên phản kháng. Nào biết đâu lại biến thành di chứng của nàng hiện giờ chứ?
Cho nên ngoài chạy trốn ra thì nàng có thể làm gì được nữa?
Không phải nàng không nghĩ tới tình huống tiểu phản diện pháo hôi sẽ thả một con đường sống cho mình. Nhưng nàng nhát gan, không dám đánh cuộc. Mạng sống của nàng bây giờ vẫn là nhặt được kìa, cũng không thể cứ thế đánh mất. Kết cục hồn phi phách tán khiến nàng cảm thấy thật xót xa.
Đỗ Tam Tư hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn phòng bếp, cầm một con dao phay lên. Nàng đi lên lầu hai của tiệm rượu tồi tàn, vơ vét khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được mấy đồng bạc vụn, chỉ đủ mua hai cái bánh bao.
Đúng rồi, ngày hôm qua hình như tiểu phản diện ném cho nàng một mảnh bạc vụn?
Uhm, chẳng qua sau khi nàng bị dọa ngất không biết được ai đưa về phòng, liệu có còn bạc ở đây hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.