Chương 6: Không Có Tiền Đồ, Đứng Lên! 2
Đậu Đinh Cô Nương
02/06/2022
Đỗ Tam Tư cầm một bộ quần áo còn mặc được, học cách thắt nút chữ thập từ phim truyền hình, sau đó đi tới đại sảnh của tiệm rượu.
“……”
Chết tiệt!
Không nhìn không biết, vừa thấy đã bị sốc.
Cửa tiệm rượu khép hờ, trên mặt đất còn có cái bàn bị cắt thành hai nửa, hai bên trái phải toàn là ghế dựa bị nát gẫy. Trên quầy chẳng có lấy một cái tủ chứa rượu.
Đừng nói bạc vụn, ngay cả con chó của nàng cũng không thấy bóng dáng.
Đỗ Tam Tư tức khắc lo lắng, không cần nghĩ cũng biết là chuyện như thế nào. Sợ là có người thấy nàng té xỉu liền đưa về phòng, nhưng người này lại bí mật nhặt bạc vụn và ôm rượu đi khiến cả tiệm rượu hiện tại trong trạng thái bị càn quét trống rỗng.
Có phải nàng nên cảm thấy may mắn không bị người cướp sắc hay không đây?
Đỗ Tam Tư mím môi, sắc mặt hơi khó coi.
Tuy mấy thứ này vốn không phải của nàng, nhưng nàng kế thừa ký ức của nguyên thân, tốt xấu gì mấy thứ này đều là tài sản mà cha mẹ ruột để lại cho nàng. Người đưa nàng về phòng có thể là hàng xóm hai bên, nhưng dù có muốn lấy công, cũng không nên làm vậy chứ?
Nghi thức lễ nghi để đâu chứ?
“Thôi kệ.”
Dù sao ngày hôm qua nguyên chủ vốn bị chọc mù mắt rồi mang đi. Theo cốt truyện thì tiệm rượu này lẽ ra phải đóng cửa từ hôm qua, so với việc cứ bận tâm mãi về chuyện này, không bằng may mắn khi còn sống sót.
Đỗ Tam Tư nhìn mọi thứ thông suốt, chung quy không phải vì lòng dạ nàng hào phóng, trên thực tế nàng rất hẹp hòi.
Nàng nhớ rõ hai bên hàng xóm đều là người cao to, còn mình chỉ là một bé gái mồ côi mới mười lăm tuổi, có những lúc tranh chấp với người ta còn bị đánh một trận, mất nhiều hơn được, tóm lại chạy trốn là quan trọng nhất.
Tưởng tượng như vậy, tinh thần tự diễn biến tự chuyển hóa của Đỗ Tam Tư lập tức phát huy mười phần, tâm cảnh đạt tới “Rộng mở thông suốt”, mở cửa liền…… đứng sững lại.
“Ái chà, tiểu Tam nhi à, muốn ra cửa đấy à?”
Ai là kẻ thứ ba*! Ngươi mới là kẻ thứ ba! Cả nhà ngươi đều là kẻ thứ ba!!
*Tiểu tam nhi còn có nghĩa là kẻ thứ ba, ở đây nữ chính tưởng Vương thẩm gọi bả là kẻ thứ ba ấy.
Đỗ Tam Tư thờ ơ nhìn phụ nhân bày hàng trước cửa tiệm, mí mắt giật giật, “Vương thẩm…… đúng không? Sao thẩm lại bày hàng quán ở đây thế?”
Bày ở trước cửa lớn nhà người ta, cảm thấy hay lắm sao?
Vương thẩm hành nghề bán khăn tay, kỹ thuật thêu thùa rất tốt, dáng người không cao, hơi gầy yếu, nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ, hành vi của người này rất kiêu ngạo.
Bà ta thản nhiên nhướng mày, nói bâng quơ: “Dù sao tiệm rượu này của ngươi cũng không mở nổi nữa, ta thấy trước cửa tiệm có chỗ ngồi, để trống thì lãng phí quá, phải không?”
Đỗ Tam Tư nhíu mày, muốn lớn tiếng quát đuổi bà ta đi, nhưng mở miệng ra tiếng nói lại như muỗi kêu, “Nhưng ta còn chưa đi đâu……”
Vương thẩm không hề để tâm đến chuyện này, bà ta liếc nhìn đồ vật hỗn loạn trong tiệm rượu, ánh mắt chế giễu châm chọc.
“Ai nha con bé này, ngươi xem tiệm rượu của ngươi trống rỗng, cha mẹ ngươi lại chết rồi, một cô nương như ngươi chắc chắn không chèo chống tiếp được, sớm hay muộn đều phải về nhà ngoại tìm người gả chồng. Thẩm chỉ sợ nơi này bị người ngoài chiếm đoạt. Thẩm cùng mẹ ngươi tốt xấu gì cũng là người quen cũ, để lại cho người quen cũng có mất mát gì đâu, phải không?”
Đỗ Tam Tư cười khẩy, vị trí tiệm rượu này khá tốt, trước đây, cha của nguyên chủ vay tiền mua nó, về sau chưa trả hết nợ đã chết.
Sau đó mẹ của nguyên thân cố gắng chống đỡ, cuộc sống hàng ngày trôi qua vẫn ổn, nhưng bà Vương thẩm này vài ngày lại tới bắt nạt mẹ con nguyên thân, tìm mọi cách để mua lại tiệm rượu với giá rẻ mạt, không mua được liền bịa đặt tiệm rượu của họ dùng nguyên liệu không sạch sẽ, khiến việc kinh doanh ngày càng sa sút.
Mẫu thân của nguyên chủ bị bệnh, về sau không có tiền chữa bệnh, việc này không thiếu bàn tay của mụ tiểu nhân âm hiểm này. Kết quả bây giờ nàng vẫn còn ở đây, mà mụ ta đã coi tiệm rượu như nhà mình, bày bán ngay trước cửa tiệm.
Khinh người quá đáng.
Không biết có phải cảm xúc của nguyên thân vẫn còn lưu luyến trên người hay không, Đỗ Tam Tư cảm thấy lồng ngực như bị uất ức thiêu đốt, đôi mắt nhìn thẳng, mang theo căm phẫn nhìn Vương thẩm.
Dù sao cũng phải đi, trước khi đi xả giận cho nguyên chủ, cùng lắm thì đợi lát nữa co chân chạy!
“……”
Chết tiệt!
Không nhìn không biết, vừa thấy đã bị sốc.
Cửa tiệm rượu khép hờ, trên mặt đất còn có cái bàn bị cắt thành hai nửa, hai bên trái phải toàn là ghế dựa bị nát gẫy. Trên quầy chẳng có lấy một cái tủ chứa rượu.
Đừng nói bạc vụn, ngay cả con chó của nàng cũng không thấy bóng dáng.
Đỗ Tam Tư tức khắc lo lắng, không cần nghĩ cũng biết là chuyện như thế nào. Sợ là có người thấy nàng té xỉu liền đưa về phòng, nhưng người này lại bí mật nhặt bạc vụn và ôm rượu đi khiến cả tiệm rượu hiện tại trong trạng thái bị càn quét trống rỗng.
Có phải nàng nên cảm thấy may mắn không bị người cướp sắc hay không đây?
Đỗ Tam Tư mím môi, sắc mặt hơi khó coi.
Tuy mấy thứ này vốn không phải của nàng, nhưng nàng kế thừa ký ức của nguyên thân, tốt xấu gì mấy thứ này đều là tài sản mà cha mẹ ruột để lại cho nàng. Người đưa nàng về phòng có thể là hàng xóm hai bên, nhưng dù có muốn lấy công, cũng không nên làm vậy chứ?
Nghi thức lễ nghi để đâu chứ?
“Thôi kệ.”
Dù sao ngày hôm qua nguyên chủ vốn bị chọc mù mắt rồi mang đi. Theo cốt truyện thì tiệm rượu này lẽ ra phải đóng cửa từ hôm qua, so với việc cứ bận tâm mãi về chuyện này, không bằng may mắn khi còn sống sót.
Đỗ Tam Tư nhìn mọi thứ thông suốt, chung quy không phải vì lòng dạ nàng hào phóng, trên thực tế nàng rất hẹp hòi.
Nàng nhớ rõ hai bên hàng xóm đều là người cao to, còn mình chỉ là một bé gái mồ côi mới mười lăm tuổi, có những lúc tranh chấp với người ta còn bị đánh một trận, mất nhiều hơn được, tóm lại chạy trốn là quan trọng nhất.
Tưởng tượng như vậy, tinh thần tự diễn biến tự chuyển hóa của Đỗ Tam Tư lập tức phát huy mười phần, tâm cảnh đạt tới “Rộng mở thông suốt”, mở cửa liền…… đứng sững lại.
“Ái chà, tiểu Tam nhi à, muốn ra cửa đấy à?”
Ai là kẻ thứ ba*! Ngươi mới là kẻ thứ ba! Cả nhà ngươi đều là kẻ thứ ba!!
*Tiểu tam nhi còn có nghĩa là kẻ thứ ba, ở đây nữ chính tưởng Vương thẩm gọi bả là kẻ thứ ba ấy.
Đỗ Tam Tư thờ ơ nhìn phụ nhân bày hàng trước cửa tiệm, mí mắt giật giật, “Vương thẩm…… đúng không? Sao thẩm lại bày hàng quán ở đây thế?”
Bày ở trước cửa lớn nhà người ta, cảm thấy hay lắm sao?
Vương thẩm hành nghề bán khăn tay, kỹ thuật thêu thùa rất tốt, dáng người không cao, hơi gầy yếu, nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ, hành vi của người này rất kiêu ngạo.
Bà ta thản nhiên nhướng mày, nói bâng quơ: “Dù sao tiệm rượu này của ngươi cũng không mở nổi nữa, ta thấy trước cửa tiệm có chỗ ngồi, để trống thì lãng phí quá, phải không?”
Đỗ Tam Tư nhíu mày, muốn lớn tiếng quát đuổi bà ta đi, nhưng mở miệng ra tiếng nói lại như muỗi kêu, “Nhưng ta còn chưa đi đâu……”
Vương thẩm không hề để tâm đến chuyện này, bà ta liếc nhìn đồ vật hỗn loạn trong tiệm rượu, ánh mắt chế giễu châm chọc.
“Ai nha con bé này, ngươi xem tiệm rượu của ngươi trống rỗng, cha mẹ ngươi lại chết rồi, một cô nương như ngươi chắc chắn không chèo chống tiếp được, sớm hay muộn đều phải về nhà ngoại tìm người gả chồng. Thẩm chỉ sợ nơi này bị người ngoài chiếm đoạt. Thẩm cùng mẹ ngươi tốt xấu gì cũng là người quen cũ, để lại cho người quen cũng có mất mát gì đâu, phải không?”
Đỗ Tam Tư cười khẩy, vị trí tiệm rượu này khá tốt, trước đây, cha của nguyên chủ vay tiền mua nó, về sau chưa trả hết nợ đã chết.
Sau đó mẹ của nguyên thân cố gắng chống đỡ, cuộc sống hàng ngày trôi qua vẫn ổn, nhưng bà Vương thẩm này vài ngày lại tới bắt nạt mẹ con nguyên thân, tìm mọi cách để mua lại tiệm rượu với giá rẻ mạt, không mua được liền bịa đặt tiệm rượu của họ dùng nguyên liệu không sạch sẽ, khiến việc kinh doanh ngày càng sa sút.
Mẫu thân của nguyên chủ bị bệnh, về sau không có tiền chữa bệnh, việc này không thiếu bàn tay của mụ tiểu nhân âm hiểm này. Kết quả bây giờ nàng vẫn còn ở đây, mà mụ ta đã coi tiệm rượu như nhà mình, bày bán ngay trước cửa tiệm.
Khinh người quá đáng.
Không biết có phải cảm xúc của nguyên thân vẫn còn lưu luyến trên người hay không, Đỗ Tam Tư cảm thấy lồng ngực như bị uất ức thiêu đốt, đôi mắt nhìn thẳng, mang theo căm phẫn nhìn Vương thẩm.
Dù sao cũng phải đi, trước khi đi xả giận cho nguyên chủ, cùng lắm thì đợi lát nữa co chân chạy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.