Quyển 2 - Chương 106: Ám Dũng
Tử Mộc Vạn Quân
31/05/2018
Vọng Thiên Phong, Nam Môn tổ phòng.
Lúc này, không khí trong tổ phòng hết sức trang nghiêm, bảy vị trưởng lão gương mặt già nua đều có mặt ở nơi này, mà đứng đầu chính là Đại Trưởng Lão của Nam Môn thị tộc, Nam Môn Vệ Quặc. Trong khi đó gia chủ Nam Môn Tiêu Viễn, đang đứng ở phía sau của Đại Trưởng Lão, vẻ mặt vô cùng cung kính. "Về chuyện Bạch Mộc Trần tiến vào nội đường, ta chắc mọi người đều đã biết.”
Ánh mắt Nam Môn Vệ Quặc nhìn qua mọi người một cái thật sâu, chậm rãi mở miệng nói tiếp: "Ý tứ của gia chủ, chính là hy vọng mọi người có thể toàn lực lôi kéo người này, để cho thị tộc chúng ta sử dụng, lúc cần thiết, có thể cho hắn một thân phận thích hợp. Lão phu cho rằng ý kiến của gia chủ lần này hoàn toàn hợp lý, không biết mọi người có ý nghĩ gì không? " Mọi người hai mắt nhìn nhau, thần tình mỗi người một khác.
Thân là Đại Trưởng Lão của thị tộc, mỗi lời Nam Môn Vệ Quặc nói ra đều chắc như đinh đóng cột. Nếu ngay cả Đại Trưởng Lão cũng đã tỏ thái độ rõ ràng, những người khác còn có thể nói gì. Dĩ nhiên, không dám phản bác cũng không đồng nghĩa với việc đồng ý, cho nên bọn họ chỉ có thể trầm mặc mà thôi.
Cảm thấy không khí trong phòng có vẻ gượng gạo, Nam Môn Tiêu Viễn vội vàng giảng hòa nói: "Các vị trưởng lão, ta biết quyết định của mình lần này có điều lỗ mãng, chỉ bất quá thị tộc chúng ta đang đứng trước một thời kỳ phi thường nhạy cảm, ta nghĩ cần dùng thủ đoạn phi thường mới có thể vượt qua cửa ải lần này. Bạch Mộc Trần quả đúng là một nhân tài, thực lực khôngkém tiên sĩ bình thường, hơn nữa còn am hiểu phù đạo thuật, nếu có thể mượn sức hắn, thị tộc chúng ta có thể trong thời gian ngắn tăng cường lực lượng của bản thân, thậm chí Điệp Phù Thuật kia uy lực phi phàm, nói không chừng có thể giúp Nam Môn thị tộc chúng ta đạt tới một vị trí cao hơn. Từ lâu dài tính toán, lễ đãi người này cũng là việc nên. . .” Nghe thấy Nam Môn Tiêu Viễn nói chuyện này, sắc mặt các trưởng lão đều không cho rằng như vậy, chỉ hờ hững mà nhìn.
"Lời nói của gia chủ dường như có chút thổi phồng quá mức, chẳng biết từ khi nào mà hưng suy của Nam Môn thị tộc chúng ta, lại dựa vào một ngoại nhân như vậy. " "Đúng thế! Bạch Mộc Trần kia bất quá là một kẻ tiện nô, hơn nữa lai lịch lại chẳng rõ ràng, sao có thể để hắn tiến vào nội đường cơ chứ? Ai biết trong lòng hắn còn toan tính điều gì, nói không chừng là một tai họa cũng nên! Quyết định này của gia chủ đâu thể nào chỉ là lỗ mãng, quả thực là quá mức hồ đồ! " "Một tên tiên nô, có thể có bản lãnh bao nhiêu? Phù đạo thuật lại là bàng môn tà đạo, khó có thể gây nên song gió gì. Hừ! Nếu để cho người ngoài biết được chuyện này, Nam Môn thị tộc chúng ta chắc chắn sẽ biến thành trò cười trong Cảnh Lan Lĩnh.” "Đúng vậy, chuyện này không ổn, không ổn."
Có người dẫn đầu phản đối, các vị trưởng lão khác cũng rối rít bày tỏ thái độ của mình.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả đại sảnh ầm ĩ xôn xao.
Mọi người không dám khiêu khích tôn nghiêm của Đại Trưởng Lão, nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ đồng tình đối với một vị gia chủ như Nam Môn Tiêu Viễn. Nếu quả thật để cho một tiên nô vào trong Nam Môn nội đường, không nói tới việc có mang tới lợi ích cho thị tộc hay không, chỉ dựa vào thân phận của Bạch Mộc Trần cũng đủ để cho thị tộc phải hổ thẹn, đám trưởng lão này sao có thể dễ dàng đáp ứng!
Nam Môn Tiêu Viễn đã sớm lường trước quyết định của mình sẽ gặp phải rất nhiều phản đối, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng cũng chẳng hề tức giận, chỉ đưa ánh mắt nhìn về phía Đại Trưởng Lão Nam Môn Vệ Quặc. "Tốt lắm, trước tiên mọi người yên lặng một chút, để cho gia chủ có thể nói hết lời."
Nam Môn Vệ Quặc nhẹ nhàng giơ tay lên, nhất thời cả phòng cũng yên tĩnh lại.
Lại nghe Nam Môn Tiêu Viễn tiếp tục nói: "Các vị trưởng lão chớ vội tức giận, ta biết thái độ của các vị như vậy, cũng đều là suy nghĩ cho danh dự của thị tộc, nhưng mà mọi chuyện đều phải có trước có sau, có nặng có nhẹ. Tình huống của Cảnh Lan Lĩnh hôm nay ta nghĩ tất cả mọi người đều rất rõ ràng, Vũ thị Tổ thị gặp phải gian nguy, Thiên Vi Phủ ngay cả tự lo cho mình cũng chẳng xong, thái độ của Thái Nhất Tông không rõ ràng, nếu không nhanh chóng tăng cường thực lực của bản thân, ta sợ rằng căn cơ mấy ngàn năm xây dựng của Nam Môn thị tộc chúng ta sẽ bị hủy trong giây lát! " Các trưởng lão thần sắc nghiêm túc, lần này không có ai phản bác lời của Nam Môn Tiêu Viễn.
"Vậy gia chủ tính toán ra sao? "
Một vị trưởng lão bỗng nhiên mở miệng hỏi, vẻ mặt những người còn lại cũng nghiêm nghị lắng nghe.
Nam Môn Tiêu Viễn vẻ mặt trịnh trọng nói: "Đối đầu với kẻ địch mạnh, chúng ta cần phải lấy đại cục làm trọng, cần gì phải quan tâm người khác nghĩ gì. Cho nên ta quyết định xóa nô tịch cho Bạch Mộc Trần, thứ nhất có thể tránh né miệng lưỡi thế gian, thứ hai là để cho Bạch Mộc Trần cảm kích trong lòng..." "Xóa nô tịch, vậy chẳng phải không có cách nào khống chế người này hay sao! Một khi hắn gây ra chuyện gì nguy hại đến thị tộc, lúc đó nên làm như thế nào? " …
Nghe thấy mấy vị trưởng lão chất vấn, Nam Môn Tiêu Viễn cười nhạt nói: "Xóa nô tịch cũng không đồng nghĩa là xóa đi cấm chế, đây chẳng qua là một loại hình thức mà thôi, làm như vậy chủ yếu để ngăn ngừa miệng lưỡi của người ngoài. Huống chi, Bạch Mộc Trần ở ngay dưới mắt của chúng ta, nếu hắn có cái gì dị động, tự nhiên không thể nào lọt qua được pháp nhãn của các vị trưởng lão. . ." Dừng một chút , Nam Môn Tiêu Viễn tiếp tục nói: "Nói một cách đơn giản, chỉ cần Bạch Mộc Trần thật lòng vì thị tộc, chúng ta tất nhiên sẽ hậu đãi hắn, nhưng nếu như hắn thực sự lòng mang toan tính, giấu diếm tâm tư, chúng ta có thể chờ sau khi nắm giữ hoàn toàn Điệp Phù Thuật rồi sẽ đuổi đi, thậm chí diệt trừ. Thực lực của hắn mặc dù không tồi, nhưng vốn chỉ là tán tiên căn cơ nông cạn, nếu để đối phó với người như vậy, còn không phải một việc dễ dàng hay sao. . . Các vị trưởng lão cảm thấy thế nào?" “…”
Các vị trưởng lão nhìn nhau một hồi, thật sự không tìm ra được lý do phản bác.
Nói cũng đã nói đến mức này, nếu như tiếp tục có điều dị nghị, đó chính là cố tình gây khó dễ cho gia chủ, không nể mặt Đại Trưởng Lão Nam Môn Vệ Quặc, bọn họ còn không đến mức làm ra những chuyện như thế. "Được rồi, nếu tất cả mọi người không còn ý kiến gì, vậy thì cứ quyết định như vậy đi."
Nam Môn Vệ Quặc khẽ vuốt cằm nói: "Chuyện này liên quan đến sự phát triển của gia tộc, hết thảy đều theo như ý của gia chủ mà làm, nếu như ai dám âm thầm quấy rối, đừng trách lão phu gia pháp vô tình." Một câu nói ra, coi như kết thúc hội nghị lần này.
Các vị trưởng lão đều rời đi, chỉ còn lại Nam Môn Tiêu Viễn cùng Nam Môn Vệ Quặc hai người.
…
-----------------------
Ba ngày sau, Vọng Thiên Phong Tây viện.
"Cái gì? Phụ thân lại xóa bỏ nô tịch cho tên tiện nô kia sao..."
Bên trong nhà truyền ra một tiếng giận giữ, chính là do Nhị thiếu gia của Nam Môn thị tộc Nam Môn Khiếu Vân nghe được chuyện Bạch Mộc Trần được xóa đi nô tịch. Không những như thế, Nam Môn Tiêu Viễn còn đem Tàng Thư Lâu phân thành trọng địa, những người không phận sự tuyệt đối không được quấy rầy Trong phòng, tiếng đồ sứ bị đập vỡ tan vang lên.
Nam Môn Khiếu Vân giận dữ không biết phát tiết đi đâu, ngồi dựa vào trên ghế.
Hai tên hạ nhân nhanh nhẹn thu dọn mảnh vỡ trên mặt đất, mồ hôi trên trán ứa ra, chỉ sợ thiếu gia lấy chính mình ra trút giận.
"Phụ thân nhất định già rồi nên quá hồ đồ! "
Nam Môn Khiếu Vân nắm chặt hai tay, đứng dậy ở trong phòng đi tới đi lui, thỉnh thoảng chửi ầm lên, cơn giận tích tụ khó tiêu.
…
Hai tên hạ nhân dọn dẹp sạch sẽ xong, yên lặng lui đến bên cạnh hắn.
Trầm mặc trong chốc lát, một gã hạ nhân mở miệng nói: "Thiếu gia, xin người bớt giận, tiện nô này mặc dù đã xóa đi nô tịch, nhưng vẫn là nô bộc của Nam Môn thị tộc chúng ta, muốn xử lý hắn không phải chuyện quá dễ dàng hay sao. Bất quá, hiện tại gia chủ đang xem trọng hắn, chúng ta nên nhẫn nhịn một chút sao! " "Hừ! Nhẫn nhịn một chút, ta đã nhịn đủ rồi! "
Nam Môn Khiếu Vân lạnh lùng nói: "Nếu không phải tên tiện nô kia cản trở, bổn thiếu gia sao có thể bị phụ thân cấm túc, ngay cả mẫu thân cũng nói ta làm không đúng, hiện tại bổn thiếu gia đã thành trò cười trong thị tộc. Mỗi lần nghĩ tới bộ dáng đắc ý của lão tam, ta chỉ hận không thể đem tất cả bọn chúng giết chết. " “Vâng vâng vâng!”
Hạ nhân cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, vội vàng phụ họa: "Vậy. . . vậy thiếu gia có tính toán gì không? "
"Tính toán.”
Nam Môn Khiếu Vân yên lặng, mặt âm trầm nói: "Nghe nói ba huynh đệ đệ cửu phòng luôn có chủ ý muốn diệt trừ tiện nô này, có lẽ còn có thể lợi dụng đệ tứ phòng nữa, bọn họ tuyệt đối không muốn nhìn thấy cảnh hai mẹ con Ôn Nhã được sung sướng, đây cũng là một cơ hội..." "Vậy thiếu gia có ý tứ là? "
"Giúp ta gọi bọn họ tới..."
Tiếng nói đột nhiên dừng lại, Nam Môn Khiếu Vân vội vàng lắc đầu: "Không, không được, như vậy tuyệt đối không được. Mọi chuyện lớn bé trong Nam Môn thị tộc đều không thể giấu diếm qua mắt được phụ thân, chuyện này ta tuyệt không thể nào ra mặt. Ngươi tới nội đường tìm lấy hai người làm việc cẩn thận một chút, tìm cơ hội nào đó ra tay, tóm lại ta muốn để cho tên tiện nô họ Bạch kia chết cũng không thể chết tử tế được." "Ách! Tiểu nhân sẽ lập tức đi tìm người."
Hạ nhân rùng mình một cái, sợ hãi rụt rè ứng tiếng rời đi.
Lúc này, không khí trong tổ phòng hết sức trang nghiêm, bảy vị trưởng lão gương mặt già nua đều có mặt ở nơi này, mà đứng đầu chính là Đại Trưởng Lão của Nam Môn thị tộc, Nam Môn Vệ Quặc. Trong khi đó gia chủ Nam Môn Tiêu Viễn, đang đứng ở phía sau của Đại Trưởng Lão, vẻ mặt vô cùng cung kính. "Về chuyện Bạch Mộc Trần tiến vào nội đường, ta chắc mọi người đều đã biết.”
Ánh mắt Nam Môn Vệ Quặc nhìn qua mọi người một cái thật sâu, chậm rãi mở miệng nói tiếp: "Ý tứ của gia chủ, chính là hy vọng mọi người có thể toàn lực lôi kéo người này, để cho thị tộc chúng ta sử dụng, lúc cần thiết, có thể cho hắn một thân phận thích hợp. Lão phu cho rằng ý kiến của gia chủ lần này hoàn toàn hợp lý, không biết mọi người có ý nghĩ gì không? " Mọi người hai mắt nhìn nhau, thần tình mỗi người một khác.
Thân là Đại Trưởng Lão của thị tộc, mỗi lời Nam Môn Vệ Quặc nói ra đều chắc như đinh đóng cột. Nếu ngay cả Đại Trưởng Lão cũng đã tỏ thái độ rõ ràng, những người khác còn có thể nói gì. Dĩ nhiên, không dám phản bác cũng không đồng nghĩa với việc đồng ý, cho nên bọn họ chỉ có thể trầm mặc mà thôi.
Cảm thấy không khí trong phòng có vẻ gượng gạo, Nam Môn Tiêu Viễn vội vàng giảng hòa nói: "Các vị trưởng lão, ta biết quyết định của mình lần này có điều lỗ mãng, chỉ bất quá thị tộc chúng ta đang đứng trước một thời kỳ phi thường nhạy cảm, ta nghĩ cần dùng thủ đoạn phi thường mới có thể vượt qua cửa ải lần này. Bạch Mộc Trần quả đúng là một nhân tài, thực lực khôngkém tiên sĩ bình thường, hơn nữa còn am hiểu phù đạo thuật, nếu có thể mượn sức hắn, thị tộc chúng ta có thể trong thời gian ngắn tăng cường lực lượng của bản thân, thậm chí Điệp Phù Thuật kia uy lực phi phàm, nói không chừng có thể giúp Nam Môn thị tộc chúng ta đạt tới một vị trí cao hơn. Từ lâu dài tính toán, lễ đãi người này cũng là việc nên. . .” Nghe thấy Nam Môn Tiêu Viễn nói chuyện này, sắc mặt các trưởng lão đều không cho rằng như vậy, chỉ hờ hững mà nhìn.
"Lời nói của gia chủ dường như có chút thổi phồng quá mức, chẳng biết từ khi nào mà hưng suy của Nam Môn thị tộc chúng ta, lại dựa vào một ngoại nhân như vậy. " "Đúng thế! Bạch Mộc Trần kia bất quá là một kẻ tiện nô, hơn nữa lai lịch lại chẳng rõ ràng, sao có thể để hắn tiến vào nội đường cơ chứ? Ai biết trong lòng hắn còn toan tính điều gì, nói không chừng là một tai họa cũng nên! Quyết định này của gia chủ đâu thể nào chỉ là lỗ mãng, quả thực là quá mức hồ đồ! " "Một tên tiên nô, có thể có bản lãnh bao nhiêu? Phù đạo thuật lại là bàng môn tà đạo, khó có thể gây nên song gió gì. Hừ! Nếu để cho người ngoài biết được chuyện này, Nam Môn thị tộc chúng ta chắc chắn sẽ biến thành trò cười trong Cảnh Lan Lĩnh.” "Đúng vậy, chuyện này không ổn, không ổn."
Có người dẫn đầu phản đối, các vị trưởng lão khác cũng rối rít bày tỏ thái độ của mình.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả đại sảnh ầm ĩ xôn xao.
Mọi người không dám khiêu khích tôn nghiêm của Đại Trưởng Lão, nhưng không có nghĩa là bọn họ sẽ đồng tình đối với một vị gia chủ như Nam Môn Tiêu Viễn. Nếu quả thật để cho một tiên nô vào trong Nam Môn nội đường, không nói tới việc có mang tới lợi ích cho thị tộc hay không, chỉ dựa vào thân phận của Bạch Mộc Trần cũng đủ để cho thị tộc phải hổ thẹn, đám trưởng lão này sao có thể dễ dàng đáp ứng!
Nam Môn Tiêu Viễn đã sớm lường trước quyết định của mình sẽ gặp phải rất nhiều phản đối, mặc dù có chút không cam lòng, nhưng cũng chẳng hề tức giận, chỉ đưa ánh mắt nhìn về phía Đại Trưởng Lão Nam Môn Vệ Quặc. "Tốt lắm, trước tiên mọi người yên lặng một chút, để cho gia chủ có thể nói hết lời."
Nam Môn Vệ Quặc nhẹ nhàng giơ tay lên, nhất thời cả phòng cũng yên tĩnh lại.
Lại nghe Nam Môn Tiêu Viễn tiếp tục nói: "Các vị trưởng lão chớ vội tức giận, ta biết thái độ của các vị như vậy, cũng đều là suy nghĩ cho danh dự của thị tộc, nhưng mà mọi chuyện đều phải có trước có sau, có nặng có nhẹ. Tình huống của Cảnh Lan Lĩnh hôm nay ta nghĩ tất cả mọi người đều rất rõ ràng, Vũ thị Tổ thị gặp phải gian nguy, Thiên Vi Phủ ngay cả tự lo cho mình cũng chẳng xong, thái độ của Thái Nhất Tông không rõ ràng, nếu không nhanh chóng tăng cường thực lực của bản thân, ta sợ rằng căn cơ mấy ngàn năm xây dựng của Nam Môn thị tộc chúng ta sẽ bị hủy trong giây lát! " Các trưởng lão thần sắc nghiêm túc, lần này không có ai phản bác lời của Nam Môn Tiêu Viễn.
"Vậy gia chủ tính toán ra sao? "
Một vị trưởng lão bỗng nhiên mở miệng hỏi, vẻ mặt những người còn lại cũng nghiêm nghị lắng nghe.
Nam Môn Tiêu Viễn vẻ mặt trịnh trọng nói: "Đối đầu với kẻ địch mạnh, chúng ta cần phải lấy đại cục làm trọng, cần gì phải quan tâm người khác nghĩ gì. Cho nên ta quyết định xóa nô tịch cho Bạch Mộc Trần, thứ nhất có thể tránh né miệng lưỡi thế gian, thứ hai là để cho Bạch Mộc Trần cảm kích trong lòng..." "Xóa nô tịch, vậy chẳng phải không có cách nào khống chế người này hay sao! Một khi hắn gây ra chuyện gì nguy hại đến thị tộc, lúc đó nên làm như thế nào? " …
Nghe thấy mấy vị trưởng lão chất vấn, Nam Môn Tiêu Viễn cười nhạt nói: "Xóa nô tịch cũng không đồng nghĩa là xóa đi cấm chế, đây chẳng qua là một loại hình thức mà thôi, làm như vậy chủ yếu để ngăn ngừa miệng lưỡi của người ngoài. Huống chi, Bạch Mộc Trần ở ngay dưới mắt của chúng ta, nếu hắn có cái gì dị động, tự nhiên không thể nào lọt qua được pháp nhãn của các vị trưởng lão. . ." Dừng một chút , Nam Môn Tiêu Viễn tiếp tục nói: "Nói một cách đơn giản, chỉ cần Bạch Mộc Trần thật lòng vì thị tộc, chúng ta tất nhiên sẽ hậu đãi hắn, nhưng nếu như hắn thực sự lòng mang toan tính, giấu diếm tâm tư, chúng ta có thể chờ sau khi nắm giữ hoàn toàn Điệp Phù Thuật rồi sẽ đuổi đi, thậm chí diệt trừ. Thực lực của hắn mặc dù không tồi, nhưng vốn chỉ là tán tiên căn cơ nông cạn, nếu để đối phó với người như vậy, còn không phải một việc dễ dàng hay sao. . . Các vị trưởng lão cảm thấy thế nào?" “…”
Các vị trưởng lão nhìn nhau một hồi, thật sự không tìm ra được lý do phản bác.
Nói cũng đã nói đến mức này, nếu như tiếp tục có điều dị nghị, đó chính là cố tình gây khó dễ cho gia chủ, không nể mặt Đại Trưởng Lão Nam Môn Vệ Quặc, bọn họ còn không đến mức làm ra những chuyện như thế. "Được rồi, nếu tất cả mọi người không còn ý kiến gì, vậy thì cứ quyết định như vậy đi."
Nam Môn Vệ Quặc khẽ vuốt cằm nói: "Chuyện này liên quan đến sự phát triển của gia tộc, hết thảy đều theo như ý của gia chủ mà làm, nếu như ai dám âm thầm quấy rối, đừng trách lão phu gia pháp vô tình." Một câu nói ra, coi như kết thúc hội nghị lần này.
Các vị trưởng lão đều rời đi, chỉ còn lại Nam Môn Tiêu Viễn cùng Nam Môn Vệ Quặc hai người.
…
-----------------------
Ba ngày sau, Vọng Thiên Phong Tây viện.
"Cái gì? Phụ thân lại xóa bỏ nô tịch cho tên tiện nô kia sao..."
Bên trong nhà truyền ra một tiếng giận giữ, chính là do Nhị thiếu gia của Nam Môn thị tộc Nam Môn Khiếu Vân nghe được chuyện Bạch Mộc Trần được xóa đi nô tịch. Không những như thế, Nam Môn Tiêu Viễn còn đem Tàng Thư Lâu phân thành trọng địa, những người không phận sự tuyệt đối không được quấy rầy Trong phòng, tiếng đồ sứ bị đập vỡ tan vang lên.
Nam Môn Khiếu Vân giận dữ không biết phát tiết đi đâu, ngồi dựa vào trên ghế.
Hai tên hạ nhân nhanh nhẹn thu dọn mảnh vỡ trên mặt đất, mồ hôi trên trán ứa ra, chỉ sợ thiếu gia lấy chính mình ra trút giận.
"Phụ thân nhất định già rồi nên quá hồ đồ! "
Nam Môn Khiếu Vân nắm chặt hai tay, đứng dậy ở trong phòng đi tới đi lui, thỉnh thoảng chửi ầm lên, cơn giận tích tụ khó tiêu.
…
Hai tên hạ nhân dọn dẹp sạch sẽ xong, yên lặng lui đến bên cạnh hắn.
Trầm mặc trong chốc lát, một gã hạ nhân mở miệng nói: "Thiếu gia, xin người bớt giận, tiện nô này mặc dù đã xóa đi nô tịch, nhưng vẫn là nô bộc của Nam Môn thị tộc chúng ta, muốn xử lý hắn không phải chuyện quá dễ dàng hay sao. Bất quá, hiện tại gia chủ đang xem trọng hắn, chúng ta nên nhẫn nhịn một chút sao! " "Hừ! Nhẫn nhịn một chút, ta đã nhịn đủ rồi! "
Nam Môn Khiếu Vân lạnh lùng nói: "Nếu không phải tên tiện nô kia cản trở, bổn thiếu gia sao có thể bị phụ thân cấm túc, ngay cả mẫu thân cũng nói ta làm không đúng, hiện tại bổn thiếu gia đã thành trò cười trong thị tộc. Mỗi lần nghĩ tới bộ dáng đắc ý của lão tam, ta chỉ hận không thể đem tất cả bọn chúng giết chết. " “Vâng vâng vâng!”
Hạ nhân cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, vội vàng phụ họa: "Vậy. . . vậy thiếu gia có tính toán gì không? "
"Tính toán.”
Nam Môn Khiếu Vân yên lặng, mặt âm trầm nói: "Nghe nói ba huynh đệ đệ cửu phòng luôn có chủ ý muốn diệt trừ tiện nô này, có lẽ còn có thể lợi dụng đệ tứ phòng nữa, bọn họ tuyệt đối không muốn nhìn thấy cảnh hai mẹ con Ôn Nhã được sung sướng, đây cũng là một cơ hội..." "Vậy thiếu gia có ý tứ là? "
"Giúp ta gọi bọn họ tới..."
Tiếng nói đột nhiên dừng lại, Nam Môn Khiếu Vân vội vàng lắc đầu: "Không, không được, như vậy tuyệt đối không được. Mọi chuyện lớn bé trong Nam Môn thị tộc đều không thể giấu diếm qua mắt được phụ thân, chuyện này ta tuyệt không thể nào ra mặt. Ngươi tới nội đường tìm lấy hai người làm việc cẩn thận một chút, tìm cơ hội nào đó ra tay, tóm lại ta muốn để cho tên tiện nô họ Bạch kia chết cũng không thể chết tử tế được." "Ách! Tiểu nhân sẽ lập tức đi tìm người."
Hạ nhân rùng mình một cái, sợ hãi rụt rè ứng tiếng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.