Tiên Ấn

Quyển 2 - Chương 105: VạN Linh BảNg. Lôi KéO

Tử Mộc Vạn Quân

31/05/2018

Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung ở trên người của Bạch Mộc Trần , đang đợi hắn trả lời.

Thái độ của Nam Môn Tiêu Viễn mặc dù nằm ngoài dự liệu của mọi người, nhưng cũng phù hợp với tình hình hiện tại, nếu như tiên nô bình thường có được đãi ngộ như thế, sợ rằng đã cảm động đến rơi nước mắt . Chỉ bất quá, tâm cảnh của Bạch Mộc Trần bây giờ đã không còn giống như một tiên nô nho nhỏ nữa, cho nên cũng không quan tâm tới được mất trước mắt, mà là lợi ích tốt xấu sau này.

"Gia chủ nói vậy không đúng rồi, thật ra Điệp Phù Thuật chẳng qua chỉ là thủ đoạn bình thường , cũng chẳng phải quá mức cao siêu gì . . ."

Nghe thấy Bạch Mộc Trần đáp lời như vậy, tất cả mọi người đều cho là đối phương đang muốn uyển chuyển từ chối.

Thử nghĩ lại cũng đúng, phù thuật này quá mức thần kỳ, tuy không phải quá mức mạnh mẽ, nhưng lại là một loại thuật pháp vô cùng thực dụng. Nhất là đối với việc tăng cường thực lực của một thị tộc, có thể nói là ảnh hưởng vô cùng lớn, hắn từ chối truyền bá thuật pháp như vậy ra ngoài âu cũng là lẽ thường tình.

Nam Môn Tiêu Viễn cũng không có dự tính mạnh mẽ ép buộc hắn giao ra , chẳng qua cảm thấy tâm tình có chút thất vọng mà thôi. Mà Tổ Nhược Đồng cùng Võ Tây Lăng thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mặc dù trên danh nghĩa là tam đại thị tộc đồng khí liên chi, nhưng dù sao hai thị tộc của bọn họ cũng sẽ không muốn Nam Môn thị tộc quá mức cường đại. Bởi vì một khi thế cân bằng giữa tam phương thế lực bị phá vỡ, đồng nghĩa với thị tộc của mình sẽ đi về phía tiêu vong.

Tình huống như lần này, tuyệt đối không phải là Võ thị cùng Tổ thị mong muốn nhìn thấy.

Nhìn lướt qua vẻ mặt của mọi người, Bạch Mộc Trần lại nói tiếp: "Điệp Phù Thuật quả thật không có gì to tát, nếu như Gia chủ không chê, tiểu nhân dĩ nhiên nguyện ý dâng lên cho thị tộc , còn về phần điều kiện. . . tiểu nhân hiện giờ đã có một nơi để an thân, cũng chẳng cầu mong thêm gì khác . "

"Ách! "

Vẻ mặt mọi người đều cứng ngắc, lộ ra nét kinh ngạc nhìn Bạch Mộc Trần chăm chú, chuyện này dường như quá mức hoang đường.

Nhân tính vốn dĩ ích kỷ, tiên sĩ cũng không hề ngoại lệ, nếu không vì lẽ gì luôn muốn tranh giành với người khác? Vì lẽ gì lại cùng trời tranh mệnh? Vì vậy ở một địa phương như Tiên Giới, thế lực khắp nơi đối với phương pháp tu hành coi trọng vô cùng, đối với bí thuật truyền thừa thì lại càng trân trọng, làm sao có thể dễ dàng đem tặng cho người khác chứ.

Bạch Mộc Trần chẳng những không hề có yêu cầu gì, hơn nữa còn hào phóng muốn đem bí thuật của hắn dâng lên cho thị tộc, rốt cuộc hắn muốn thế nào đây?

Người này quả thật chân tâm thực ý hết mình vì thị tộc?

Hay chỉ đang diễn trò để lấy lòng mà thôi?

Hoặc cũng có thể đang âm thầm bày ra âm mưu quỷ kế?



Rõ ràng đã nhận được đáp án mà mình mong muốn, Nam Môn Tiêu Viễn lại cảm giác chuyện này khó có thể tin nổi, có lẽ cái này gọi là quyền mưu của những người thân phận địa vị cao chăng!

"Ách! Bạch. . . Mộc Trần a, ngươi đã nghĩ kỹ chưa? “

Nam Môn Tiêu Viễn thử thăm dò nói: "Giá trị của bí thuật này không thể đo lường được, nếu ngươi không muốn truyền ra ngoài, Nam Môn thị tộc chúng ta cũng quyết không bức bách ngươi. Về phần ngươi nói một chỗ an thân, chỉ cần Nam Môn thị tộc còn tồn tại một ngày, Nam Môn Tiêu Viễn ta tuyệt đối không bao giờ bạc đãi ngươi. "

Bạch Mộc Trần sao có thể không hiểu được ẩn ý trong câu nói này, đành giải thích: "Gia chủ cho là một tiên nô nho nhỏ như ta giữ bí mật thì có thể có tác dụng gì? So với chuyện phải sống cả ngày trong tâm trạng lo lắng đề phòng, chẳng bằng đem mọi thứ công khai, như thế chính mình ít nhất có thể an an ổn ổn mà sống. . ."

Hơi dừng một chút, Bạch Mộc Trần cười khổ nói: “ Thật sự thì Gia chủ cũng không cần quá mức băn khoăn làm gì, Tán Tiên giống như ta vậy, bản thân chính là lục bình không có rễ, có thể có một nơi yên ổn mà sống đã là không tệ. Mặc dù Nam Môn thị tộc coi ta là nô bộc, nhưng đã cho ta một chốn dung thân, thị tộc cường thịnh, ta mới có thể sống tốt hơn, đạo lý này đương nhiên ta hiểu rõ. Hơn nữa, Ôn phu nhân cùng Ức Khổ tiểu thư đối với ta có ân cứu mạng, những năm vừa qua vẫn sống với nhau vui vẻ thoải mái, chúng ta giống như người một nhà, cho nên bất kể do nguyên nhân gì, ta cũng không dễ dàng phản bội Nam Môn thị tộc, nếu không ta cũng không cần biểu diễn chút thủ đoạn nho nhỏ như vừa rồi."

Chính trực! Thẳng thắn! Đây là ấn tượng khác của mọi người về Bạch Mộc Trần.

Ở một địa phương như Tiên Giới hiện nay , không thiếu hạng người gian trá giảo hoạt, thông minh cơ trí , nhưng người giống như Bạch Mộc Trần, thật sự là không thấy nhiều, hoặc cũng có thể nói là hắn khờ khạo ngốc nghếch.

Những lời này mặc dù để cho Nam Môn Tiêu Viễn có chút lúng túng, nhưng cũng để hắn cảm thấy tâm tình ổn định hơn rất nhiều.

Bạch Mộc Trần nói không sai, Tán Tiên giống như lục bình không có rễ, ở chỗ nào chẳng phải cũng giống nhau hay sao? Chỉ cần cuộc sống bình yên an ổ, cũng sẽ không cần suy nghĩ quá nhiều.

Suy nghĩ như vậy, Nam Môn Tiêu Viễn ngoài mừng rỡ, trong lúc bất chợt nhớ tới thật lâu trước đây, lão tổ tông tựa hồ từng nói qua một câu. Người có trí tuệ chân chính , vô luận làm chuyện gì, vĩnh viễn cũng đều quang minh chánh đại , âm mưu quỷ kế các loại, đây chẳng qua là tiểu đạo mà thôi, không bao giờ thành đại đạo.

Không sai, chính là quang minh chánh đại!

Ở trên người của Bạch Mộc Trần, Nam Môn Tiêu Viễn nhìn không thấy nửa điểm xu nịnh bợ đỡ, càng không nhìn thấy nửa điểm âm mưu quỷ kế. Người như vậy, tự nhiên để cho người khác yên tâm.

"Mộc Trần a."

Nam Môn Tiêu Viễn bất tri bất giác thay đổi thái độ, giọng nói mang theo hòa nhã: "Chế Phù Sư cần một hoàn cảnh an tĩnh để làm việc, ngươi xem như này thì thế nào. . . Ta sẽ an bài một chỗ ở cho ngươi ở trong nội đường, để ngươi có thể tu hành thuận lợi. "



Nội đường là một nơi rất trọng yếu trong thị tộc, dám để an bài một tiên nô ở trong khu vực như thế, Nam Môn Tiêu Viễn khó tránh khỏi phải thừa nhận sự chỉ trích của các chi khác trong thị tộc.

Dĩ nhiên, Nam Môn Tiêu Viễn an bài như thế cũng đã trải qua suy nghĩ tính toán cẩn thận. Lấy giá trị hiện tại của Bạch Mộc Trần, chỉ sợ đối phương có thân phận là tiên nô, cũng nên ban cho hắn thật nhiều chỗ tốt thực tế, chứ không phải chỉ hứa hẹn ngoài miệng. Về phần mấy vị trưởng lão trong thị tộc, Nam Môn Tiêu Viễn tin tưởng rằng chỉ cần bọn họ biết được giá trị của Bạch Mộc Trần , cũng sẽ ủng hộ quyết định của mình

Nam Môn Văn Dương thấy cảnh tượng như vậy, vài lần há miệng, muốn nói lại thôi . Trường hợp trước mắt , Nam Môn Tiêu Viễn quyết tâm muốnlôi kéo Bạch Mộc Trần, hắn sao có thể phản đối được đây?

"Hảo ý của Gia chủ tiểu nhân xin tâm lĩnh . . ."

Bạch Mộc Trần chắp tay uyển chuyển cự tuyệt: "Chỉ bất quá, bình thời ta nghiên cứu chế tạo tiên phù cần đọc rất nhiều điển tịch, so sánh với chuyển vào trong nội đường, chẳng bằng ở lại nơi này nghiên cứu thư tịch, kính xin Gia chủ đồng ý.”

Đây cũng không phải Bạch Mộc Trần cố ý khiêm tốn, mà là hắn muốn tránh khỏi những phiền toái không cần thiết

Nội đường là một địa phương như thế nào, Bạch Mộc Trần tự nhiên hiểu rất rõ ràng. Đem một tiên nô thân phận thấp hèn sắp đặt ở nơi như thế, Nam Môn Tiêu Viễn có lẽ sẽ không gặp phải chỉ trích, nhưng chính mình nhất định sẽ gặp không ít chuyện không hay. Huống chi, hắn quả thật rất thích ở nơi này đọc sách, cũng không muốn đến địa phương khác.

"Chuyện này. . ."

Nam Môn Tiêu Viễn không nghĩ tới Bạch Mộc Trần lại từ chối hảo ý của mình, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói điều gì.

Nam Môn Văn Dương thấy thế, vội vàng giảng hòa nói: "Gia chủ, nội đường chính là trọng địa của thị tộc, nếu để ngoại nhân ở trong đó, chỉ sợ sẽ dẫn đến không ít lời ra tiếng vào, cho dù ngươi thật lòng có ý tốt, chỉ sợ cũng để cho Bạch Mộc Trần tiểu huynh đệ mang đến không ít phiền toái, ta thấy nên làm theo ý của hắn thì tốt hơn. "

Nghe Nam Môn Văn Dương nói như thế, Nam Môn Tiêu Viễn nhất thời chợt hiểu ra, Nam Môn thị tộc mặc dù nhìn qua đoàn kết một lòng, nhưng bên trong minh tranh ám đấu cũng không hề ít. Về những chuyện đấu đá bên dưới, Nam Môn Tiêu Viễn thân là Gia chủ cũng thường xuyên nghe thấy . Chính mình vốn dĩ có ý tốt, nhưng lại không suy nghĩ trên lập trường của đối phương.

"Đúng đúng đúng, do ta suy nghĩ không chu đáo, ha ha "

Nam Môn Tiêu Viễn cười ha ha một chút, tiếng nói bỗng nhiên chuyển lại: "Chuyện này đã như vậy, nếu Mộc Trần đã thích nơi này, vậy thì tiếp tục ở đây đi. Lát ta để Ôn Nhã bọn họ đều chuyển qua đây , cũng để mọi người dễ dàng chiếu cố lẫn nhau. "

"Đa tạ gia chủ "

Lời nói đến lúc này cũng đã rõ ràng, Bạch Mộc Trần tự nhiên cảm tạ lần nữa, mà hai đứa nhỏ ở bên cạnh, vẻ mặt cũng rất kích động

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook