Quyển 1 - Chương 68: Ẩn nhẫn.
Tử Mộc Vạn Quân
13/04/2013
Cổ kính và chiếc lồng là pháp bảo mà vừa rồi Quách Nam đã sử dụng, không cần nghĩ cũng hiểu, đây tuyệt đối không phải vật phảm, uy lực kinh người.
Về phần vòng tay màu đỏ...
Bạch Mộc Trần nhận lấy vòng tay, truyền thần thức vào, một không gian khổng lồ xuất hiện trong đầu.
Đây là một loại bảo vật dùng để chứa đồ, ước chừng lớn hơn túi trữ vật khoảng một ngàn lần, gần nhưa chứa được một ngọn núi. Trong đó châu ngọc lóa mắt, tiên thạch, đan dược, pháp bảo, còn cả một vài thứ kỳ lạ cổ quái, có thể nói cần gì cũng có. Còn tâm đắc tu hành của Cổ Thiên Hành – “Thiên Hành lục” được để ở nơi dễ chú ý nhất, so với những thứ khác, đây mới là vật Bạch Mộc Trần quan tâm nhất.
...
Trầm ngâm trong chốc lát, Bạch Mộc Trần thu lại toàn bộ đồ vật, lại đưa mắt xuống thi thể dưới chân.
“Ầm!”
Một âm thanh vang lên, thi thể bị cắt thành hai nửa, một hạt châu to bằng ngón tay từ từ bay lên.
Đám người Tiểu Thần đều không nghĩ Bạch Mộc Trần chỉ muốn phá hủy thi thể kia, cho nên tập trung chú ý vào hạt châu...
“Cổ đại ca, đây... đây là cái gì?”
“Đây là tiên chủng.”
“Tiên chủng? Cổ đại ca, tiên chủng là gì?”
“Tiên chủng là căn cơ để tiên sĩ tu hành, chỉ bước vào thiên tiên mới ngưng tụ được. Tán tiên không thể tu luyện là vì không có căn cơ, vì vậy không thể ngưng tụ thành tiên chủng...”
Bạch Mộc Trần không giải thích nhiều, cầm tiên chủng lên, quan sát cẩn thận một phen.
Viên tiên chủng này bên ngoài nhìn ảm đạm không chút ánh sáng, song bên trong lại lưu chuyển linh khí, dường như ẩn chứa sinh cơ yếu ớt.
So với viên tiên chủng hỏng của Cổ Thiên Hành thì hoàn toàn khác, Quách Nam chết đột ngột, tiên chủng trong cơ thể cũng không bị tổn hại gì, chẳng qua do tiêu hao quá độ nên trông mới ảm đạm không chút ánh sáng, trên thực tế, viên tiên chủng này ngoại trừ phẩm chất hơi thấp ra, về mặt bản chất vẫn tương đối đầy đủ. Trong tình huống bình thường, tiên sĩ một khi quyết đấu sinh tử, tiên chủng trong cơ thể rất khó giữ được nguyên vẹn, thậm chí có kẻ còn không buồn để ý tới mọi thứ, đem cả tiên chủng ra tự bạo.
Một vị thiên tiên tự bạo là chuyện cực kỳ nguy hiểm và kinh khủng. Chỉ có thể nói rằng đám người Bạch Mộc Trần thật quá may mắn, ngay từ đầu Quách Nam đã không có ý định liều chết, nếu không hậu quả khó mà lường nổi.
“ Tiên chủng …… Tiên chủng ……”
Mọi người nhìn hạt châu trong tay Bạch Mộc Trần, trong lòng nảy sinh một cảm xúc phức tạp, thì ra đây là bi ai của tán tiên, là căn nguyên của lời nguyền.
Tiểu Thần không hoir nhiều, nói tránh sang chuyện khác: “Cổ đại ca, tên giám sát bãi quặng thì sao, nên xử lý thế nào?”
“Hả?”
Mọi người đều đang đắm chìm trong cảm giác sung sướng vì vừa giết được thiên tiên, hoàn toàn quên mất mối họa vẫn chưa diệt trừ.
...
Bên kia, Hoa Dương thấy mọi người nhìn mình, lập tức có cảm giác rợn cả tóc gáy, nhất là nghe câu nói của Tiểu Thần, càng bị dọa tới mức hồn lìa khỏi xác. Giám sát bãi quặng? Chẳng phai nói mình sao!
“ Đạo …… đạo hữu ……”
Hoa Dương lúc này không còn chút sức nào để phản kháng, chỉ cố ra vẻ cảm kích nói: “Cám ơn! Cám ơn đạo hữu đã cứu tại hạ, tại hạ là người của Hoa gia tại thành Thiên Khôi, hôm nay ngươi với đám nô lệ... Không, là các đạo hữu đã cứu mạng tại hạ, tại hạ sẽ ghi nhớ suốt đời, các vị theo ta trở về quảng trường, tại hạ chắc chắn sẽ có quà tạ ơn, Hoa gia cũng sẽ có quà tạ ơn.”
Mặc dù Hoa Dương cực kỳ tự đại, song gã không phải kẻ không có đầu óc, có thể leo tới vị trí giám sát bại quặng, tuy phần lớn là nhờ vào sự giúp đỡ của gia tộc, song cũng phải dựa vào thực lực mới có thể ngồi yên được trên vị trí đó.
Lúc Bạch Mộc Trần ra tay đánh lén, giết chết Quách Nam, Hoa Dương đã hiểu đám người bọn mình đã rơi vào kế của kẻ khác, song gã nghĩ nát óc vẫn không hiểu, ai lại có thể khiến đám quặng nô lúc bình thường nhút nhát sợ sệt, giờ lại có can đam hãm hại tiên sĩ. Chỉ có điều, Hoa Dương tất nhiên không ngu tới mức nói toạc chuyện này ra, gã chỉ ra vẻ cảm kích, vượt qua chuyện trước mắt mới có cơ hội làm việc mình muốn.
Mọi người không ai lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào Hoa Dương.
Ân oán giữa tiên nô và tiên sĩ quá nặng, cho dù đem hết nước Cửu Thiên Tiên hà cũng rửa chẳng sạch, huống hồ Hoa Dương nào phải người tốt lành gì, ai lại đồng tình ủng hộ gã?
“Ha ha, giám sát đại nhân, ngươi tưởng bọn ta sẽ tin ngươi sao?”
Không đợi Bạch Mộc Trần lên tiếng, Tiểu Thần đã mở miệng cắt đứt đường lui của đối phương.
Sắc mặt Hoa Dương vốn đã tái nhợt, nghe câu này trông càng thêm thê thảm. Gã giả bộ ngu ngốc, giọng cầu khẩn nói: “Chư vị tha cho ta đi! Chỉ cần các người thả ta, ta nhất định sẽ báo đáp, sẽ thả cả nguyên thần các người trong Tụ Tiên lệnh ra nữa.”
“Không cần...”
Tiểu Thần cười dữ tợn rồi nói: “Chúng ta nếu đã làm vậy tất nhiên cũng sẽ tự chịu hậu quả. Ha ha, đám tiên sĩ các người vốn luôn cao ngạo, coi chúng ta chẳng khác nào nô lệ, súc vật, hôm nay là lúc ngươi phải trả giá.”
Hoa Dương vẻ mặt hoảng sợ, “Ngươi... Các ngươi định tạo phản à? Ta... ta là tu sĩ... Nếu các ngươi dám đụng tới ta... các ngươi... các ngươi chắc chắn sẽ phải chết, phải chết!”
Nghe câu uy hiếp này, đám người đều thờ ơ không buồn để ý tới.
Tiểu Thần càng cười lạnh nói: “Vậy đã sao, đẫu sao cũng giết nhiều tiên sĩ vậy rồi, giờ ngay tới thiên tiên cũng giết, ngươi tưởng bọn ta sẽ sợ sao? Tiếp theo sẽ tới lượt ngươi...”
“ Cái …… cái gì ! ? ”
Hoa Dương toàn thân run rẩy, miệng ấp úng không ngừng: “Chuyện... chuyện này... cũng do các ngươi?”
“Không sai!”
“ Ngươi …… Các ngươi ……”
Thân thể Hoa Dương giật giật, liều mạng hét lớn: “Đừng... đừng giết ta... ta đồng ý làm con tin, để ta sống làm con tin... ta biết rất nhiều thứ, ta còn có tác dụng với các ngươi, cầu xin các ngươi đừng giết ta, các ngươi bắt ta làm gì cũng được, chỉ cần đừng giết ta! Đừng giết ta!”
Đây là tiên sĩ, tiên sĩ cao cao tại thượng, đối diện với cái chết, bọn họ cũng biết sợ hãi, cũng biết hoảng loạn.
Đám quặng nô vây quanh Hoa Dương đều lộ vẻ khinh bỉ.
Tiểu Thần vẫn không nhúc nhích, đưa mắt sang nhìn Bạch Mộc Trần, chàng vẫn im lặng.
Thân phận Hoa Dương khá đặc biệt, nếu khống chế được sẽ có tác dụng rất lớn với kế hoạch của bọn họ. Nhưng Bạch Mộc Trần hiểu rất rõ, Hoa Dương là kẻ tiểu nhân lòng dạ hiểm độc tráo trở, vốn không cách nào khống chế, kẻ như vậy chẳng khác gì một con chó dữ, chỉ cần lộ cho đối phương một cơ hội, nó chắc chắn sẽ quay đầu lại cắn ngươi một cái
Người này tuyệt đối không thể lưu lại!
Trong lòng Bạch Moojcj Trần đã quyết định, bèn không do dự nữa, chàng cúi người xuống, nói nhỏ một câu với Hoa Dương, người sau nghe xong vô cùng kinh ngạc, sau đó thân thể co quắp như gặp phải quỷ.
“Ngươi ngươi... là ngươi... không ngờ lại là ngươi...”
Hoa Dương run rẩy chỉ vào Bạch Mộc Trần, còn chàng cũng không cho gã thêm cơ hội nói chuyện, trực tiếp đặt tay lên linh đài trên đỉnh đầu gã.
“Sưu hồn...”
Hai chữ thản nhiên lại như ma quỷ đòi mang, kéo Hao Dương xuống tận sâu dưới địa ngục.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang dội khắp đất trời, ai cũng cảm nhận được nỗi đau kinh khủng của sưu hồn.Vậy mà, quặng nô xung quanh không ai tỏ lòng lương hại, chỉ có khoái cảm và hưng phấn vô cùng.
oOo
Một lúc sau, tiếng kêu thảm thiết yếu dần, trong mắt Hoa Dương đã không còn chút sinh cơ nào.
“Cổ đại ca, giờ nên làm gì?”
Tiểu Thần nhìn Hoa Dương giờ đã như người chết, trong lòng vừa hả giận lại vừa lo lắng.
Bạch Mộc Trần sắc mặt trầm tĩnh đáp lời: “Thiên tiên với giám sát đều chẳng phải người thường, bọn họ chết nhất định sẽ làm kinh động thế lực ở phía sau, tới lúc đó chắc chắn các thế lực đó sẽ phái người tới điều tra nguyên nhân... Hôm nay chúng ta gặp may, nhưng những người tới đợt sau chắc chắn chúng ta không thể đối phó được, nói nghiêm túc thì, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa.”
Ngừng một chút, Bạch Mộc Trần lại nói: “Mặt khác, ta nghe được một tin tức ở chợ nô, tam đại tiên tông đã nhờ những thế lực đứng sau chợ nô giúp sức, trong thời gian sắp tới chúng ta không nên hành động lộ liễu, để mọi người cố gắng nhẫn nhịn một chút, ta tự có tính toán...”
Phán đoán của Bạch Mộc Trần, không ai hoài nghi, bọn họ đã tin tưởng đối phương chắc chắn có thể mang bọn họ ra khỏi cảnh khốn quẫn này, lấy lại được tự do.
“Đại ca yên tâm, bọn đệ nhất định sẽ nghe theo phân phó của huynh.”
Tiểu Thần gật đầu ra vẻ đã hiểu, có những lúc, càng đi về phía trước tầm mắt lại càng thu hẹp lại, lùi một bước trời cao biển rộng, thấy được càng nhiều thứ hơn.
Ẩn nhẫn, là để chuẩn bị cho kế hoạch kinh người tiếp theo.
Về phần vòng tay màu đỏ...
Bạch Mộc Trần nhận lấy vòng tay, truyền thần thức vào, một không gian khổng lồ xuất hiện trong đầu.
Đây là một loại bảo vật dùng để chứa đồ, ước chừng lớn hơn túi trữ vật khoảng một ngàn lần, gần nhưa chứa được một ngọn núi. Trong đó châu ngọc lóa mắt, tiên thạch, đan dược, pháp bảo, còn cả một vài thứ kỳ lạ cổ quái, có thể nói cần gì cũng có. Còn tâm đắc tu hành của Cổ Thiên Hành – “Thiên Hành lục” được để ở nơi dễ chú ý nhất, so với những thứ khác, đây mới là vật Bạch Mộc Trần quan tâm nhất.
...
Trầm ngâm trong chốc lát, Bạch Mộc Trần thu lại toàn bộ đồ vật, lại đưa mắt xuống thi thể dưới chân.
“Ầm!”
Một âm thanh vang lên, thi thể bị cắt thành hai nửa, một hạt châu to bằng ngón tay từ từ bay lên.
Đám người Tiểu Thần đều không nghĩ Bạch Mộc Trần chỉ muốn phá hủy thi thể kia, cho nên tập trung chú ý vào hạt châu...
“Cổ đại ca, đây... đây là cái gì?”
“Đây là tiên chủng.”
“Tiên chủng? Cổ đại ca, tiên chủng là gì?”
“Tiên chủng là căn cơ để tiên sĩ tu hành, chỉ bước vào thiên tiên mới ngưng tụ được. Tán tiên không thể tu luyện là vì không có căn cơ, vì vậy không thể ngưng tụ thành tiên chủng...”
Bạch Mộc Trần không giải thích nhiều, cầm tiên chủng lên, quan sát cẩn thận một phen.
Viên tiên chủng này bên ngoài nhìn ảm đạm không chút ánh sáng, song bên trong lại lưu chuyển linh khí, dường như ẩn chứa sinh cơ yếu ớt.
So với viên tiên chủng hỏng của Cổ Thiên Hành thì hoàn toàn khác, Quách Nam chết đột ngột, tiên chủng trong cơ thể cũng không bị tổn hại gì, chẳng qua do tiêu hao quá độ nên trông mới ảm đạm không chút ánh sáng, trên thực tế, viên tiên chủng này ngoại trừ phẩm chất hơi thấp ra, về mặt bản chất vẫn tương đối đầy đủ. Trong tình huống bình thường, tiên sĩ một khi quyết đấu sinh tử, tiên chủng trong cơ thể rất khó giữ được nguyên vẹn, thậm chí có kẻ còn không buồn để ý tới mọi thứ, đem cả tiên chủng ra tự bạo.
Một vị thiên tiên tự bạo là chuyện cực kỳ nguy hiểm và kinh khủng. Chỉ có thể nói rằng đám người Bạch Mộc Trần thật quá may mắn, ngay từ đầu Quách Nam đã không có ý định liều chết, nếu không hậu quả khó mà lường nổi.
“ Tiên chủng …… Tiên chủng ……”
Mọi người nhìn hạt châu trong tay Bạch Mộc Trần, trong lòng nảy sinh một cảm xúc phức tạp, thì ra đây là bi ai của tán tiên, là căn nguyên của lời nguyền.
Tiểu Thần không hoir nhiều, nói tránh sang chuyện khác: “Cổ đại ca, tên giám sát bãi quặng thì sao, nên xử lý thế nào?”
“Hả?”
Mọi người đều đang đắm chìm trong cảm giác sung sướng vì vừa giết được thiên tiên, hoàn toàn quên mất mối họa vẫn chưa diệt trừ.
...
Bên kia, Hoa Dương thấy mọi người nhìn mình, lập tức có cảm giác rợn cả tóc gáy, nhất là nghe câu nói của Tiểu Thần, càng bị dọa tới mức hồn lìa khỏi xác. Giám sát bãi quặng? Chẳng phai nói mình sao!
“ Đạo …… đạo hữu ……”
Hoa Dương lúc này không còn chút sức nào để phản kháng, chỉ cố ra vẻ cảm kích nói: “Cám ơn! Cám ơn đạo hữu đã cứu tại hạ, tại hạ là người của Hoa gia tại thành Thiên Khôi, hôm nay ngươi với đám nô lệ... Không, là các đạo hữu đã cứu mạng tại hạ, tại hạ sẽ ghi nhớ suốt đời, các vị theo ta trở về quảng trường, tại hạ chắc chắn sẽ có quà tạ ơn, Hoa gia cũng sẽ có quà tạ ơn.”
Mặc dù Hoa Dương cực kỳ tự đại, song gã không phải kẻ không có đầu óc, có thể leo tới vị trí giám sát bại quặng, tuy phần lớn là nhờ vào sự giúp đỡ của gia tộc, song cũng phải dựa vào thực lực mới có thể ngồi yên được trên vị trí đó.
Lúc Bạch Mộc Trần ra tay đánh lén, giết chết Quách Nam, Hoa Dương đã hiểu đám người bọn mình đã rơi vào kế của kẻ khác, song gã nghĩ nát óc vẫn không hiểu, ai lại có thể khiến đám quặng nô lúc bình thường nhút nhát sợ sệt, giờ lại có can đam hãm hại tiên sĩ. Chỉ có điều, Hoa Dương tất nhiên không ngu tới mức nói toạc chuyện này ra, gã chỉ ra vẻ cảm kích, vượt qua chuyện trước mắt mới có cơ hội làm việc mình muốn.
Mọi người không ai lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào Hoa Dương.
Ân oán giữa tiên nô và tiên sĩ quá nặng, cho dù đem hết nước Cửu Thiên Tiên hà cũng rửa chẳng sạch, huống hồ Hoa Dương nào phải người tốt lành gì, ai lại đồng tình ủng hộ gã?
“Ha ha, giám sát đại nhân, ngươi tưởng bọn ta sẽ tin ngươi sao?”
Không đợi Bạch Mộc Trần lên tiếng, Tiểu Thần đã mở miệng cắt đứt đường lui của đối phương.
Sắc mặt Hoa Dương vốn đã tái nhợt, nghe câu này trông càng thêm thê thảm. Gã giả bộ ngu ngốc, giọng cầu khẩn nói: “Chư vị tha cho ta đi! Chỉ cần các người thả ta, ta nhất định sẽ báo đáp, sẽ thả cả nguyên thần các người trong Tụ Tiên lệnh ra nữa.”
“Không cần...”
Tiểu Thần cười dữ tợn rồi nói: “Chúng ta nếu đã làm vậy tất nhiên cũng sẽ tự chịu hậu quả. Ha ha, đám tiên sĩ các người vốn luôn cao ngạo, coi chúng ta chẳng khác nào nô lệ, súc vật, hôm nay là lúc ngươi phải trả giá.”
Hoa Dương vẻ mặt hoảng sợ, “Ngươi... Các ngươi định tạo phản à? Ta... ta là tu sĩ... Nếu các ngươi dám đụng tới ta... các ngươi... các ngươi chắc chắn sẽ phải chết, phải chết!”
Nghe câu uy hiếp này, đám người đều thờ ơ không buồn để ý tới.
Tiểu Thần càng cười lạnh nói: “Vậy đã sao, đẫu sao cũng giết nhiều tiên sĩ vậy rồi, giờ ngay tới thiên tiên cũng giết, ngươi tưởng bọn ta sẽ sợ sao? Tiếp theo sẽ tới lượt ngươi...”
“ Cái …… cái gì ! ? ”
Hoa Dương toàn thân run rẩy, miệng ấp úng không ngừng: “Chuyện... chuyện này... cũng do các ngươi?”
“Không sai!”
“ Ngươi …… Các ngươi ……”
Thân thể Hoa Dương giật giật, liều mạng hét lớn: “Đừng... đừng giết ta... ta đồng ý làm con tin, để ta sống làm con tin... ta biết rất nhiều thứ, ta còn có tác dụng với các ngươi, cầu xin các ngươi đừng giết ta, các ngươi bắt ta làm gì cũng được, chỉ cần đừng giết ta! Đừng giết ta!”
Đây là tiên sĩ, tiên sĩ cao cao tại thượng, đối diện với cái chết, bọn họ cũng biết sợ hãi, cũng biết hoảng loạn.
Đám quặng nô vây quanh Hoa Dương đều lộ vẻ khinh bỉ.
Tiểu Thần vẫn không nhúc nhích, đưa mắt sang nhìn Bạch Mộc Trần, chàng vẫn im lặng.
Thân phận Hoa Dương khá đặc biệt, nếu khống chế được sẽ có tác dụng rất lớn với kế hoạch của bọn họ. Nhưng Bạch Mộc Trần hiểu rất rõ, Hoa Dương là kẻ tiểu nhân lòng dạ hiểm độc tráo trở, vốn không cách nào khống chế, kẻ như vậy chẳng khác gì một con chó dữ, chỉ cần lộ cho đối phương một cơ hội, nó chắc chắn sẽ quay đầu lại cắn ngươi một cái
Người này tuyệt đối không thể lưu lại!
Trong lòng Bạch Moojcj Trần đã quyết định, bèn không do dự nữa, chàng cúi người xuống, nói nhỏ một câu với Hoa Dương, người sau nghe xong vô cùng kinh ngạc, sau đó thân thể co quắp như gặp phải quỷ.
“Ngươi ngươi... là ngươi... không ngờ lại là ngươi...”
Hoa Dương run rẩy chỉ vào Bạch Mộc Trần, còn chàng cũng không cho gã thêm cơ hội nói chuyện, trực tiếp đặt tay lên linh đài trên đỉnh đầu gã.
“Sưu hồn...”
Hai chữ thản nhiên lại như ma quỷ đòi mang, kéo Hao Dương xuống tận sâu dưới địa ngục.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang dội khắp đất trời, ai cũng cảm nhận được nỗi đau kinh khủng của sưu hồn.Vậy mà, quặng nô xung quanh không ai tỏ lòng lương hại, chỉ có khoái cảm và hưng phấn vô cùng.
oOo
Một lúc sau, tiếng kêu thảm thiết yếu dần, trong mắt Hoa Dương đã không còn chút sinh cơ nào.
“Cổ đại ca, giờ nên làm gì?”
Tiểu Thần nhìn Hoa Dương giờ đã như người chết, trong lòng vừa hả giận lại vừa lo lắng.
Bạch Mộc Trần sắc mặt trầm tĩnh đáp lời: “Thiên tiên với giám sát đều chẳng phải người thường, bọn họ chết nhất định sẽ làm kinh động thế lực ở phía sau, tới lúc đó chắc chắn các thế lực đó sẽ phái người tới điều tra nguyên nhân... Hôm nay chúng ta gặp may, nhưng những người tới đợt sau chắc chắn chúng ta không thể đối phó được, nói nghiêm túc thì, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa.”
Ngừng một chút, Bạch Mộc Trần lại nói: “Mặt khác, ta nghe được một tin tức ở chợ nô, tam đại tiên tông đã nhờ những thế lực đứng sau chợ nô giúp sức, trong thời gian sắp tới chúng ta không nên hành động lộ liễu, để mọi người cố gắng nhẫn nhịn một chút, ta tự có tính toán...”
Phán đoán của Bạch Mộc Trần, không ai hoài nghi, bọn họ đã tin tưởng đối phương chắc chắn có thể mang bọn họ ra khỏi cảnh khốn quẫn này, lấy lại được tự do.
“Đại ca yên tâm, bọn đệ nhất định sẽ nghe theo phân phó của huynh.”
Tiểu Thần gật đầu ra vẻ đã hiểu, có những lúc, càng đi về phía trước tầm mắt lại càng thu hẹp lại, lùi một bước trời cao biển rộng, thấy được càng nhiều thứ hơn.
Ẩn nhẫn, là để chuẩn bị cho kế hoạch kinh người tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.