Tiên Ấn

Quyển 1 - Chương 67: Vận may và mưu kế.

Tử Mộc Vạn Quân

13/04/2013

Đất trời có dị chủng, quạ quỷ tên Phệ Minh.

Phệ Minh tích tụ tử khí mà sinh ra, ngàn năm biến đổi một lần, vạn năm hóa kiếp, trở thành tiên cầm.

Ngay sau khi Phệ Minh hóa tiên, sẽ đem oán khí toàn thân ngưng tụ thành một bộ giáp bằng lông vũ, luyện thành chiếc áo vong linh.

Hoa Dương không hề hay biết chiếc lông vũ mình mang theo bên người là do lông vũ của Phệ Minh luyện hóa thành, vật này Hoa Tử Lệ được trưởng bối ban tặng từ khi còn niên thiếu, dùng để bảo vệ tính mạng, mà nay Hoa Tử Lệ đã trở thành Đại La kim tiên, tất nhiên vật này không còn đáng giá, bèn tiện tay thưởng cho Hoa Dương, không ngờ lúc mấu chốt lại cứu được mạng của gã.

“Ha ha ha!”

Hoa Dương tay cầm lông vũ màu đen, cười lên như điên: “Ta có kim tiên che chở, ta sẽ không chết, không ai giết được ta, không giết được ta, ha ha ha ha!”

Hủy diệt! Tử vong! Hung tàn!

Quách Nam kinh ngạc nhìn sợi lông vũ màu đen, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi.

“A!”

Một tiếng kêu thê lương vang lên, thảm thiết tới cực điểm, vang đội trong trời đất!

Cùng lúc đó, Nguyệt Diễm Diễm và Phong Hành Chí đột nhiên bộc phát toàn lực, không để ý tới tất cả đánh về phía Quách Nam...

Người đã tuyệt vọng, lòng sẽ điên cuồng.

Nguyệt Diễm Diễm và Phong Hành Chí không có bảo vật hộ thân như Hoa Dương, bọn họ tự biết chắc chắn sẽ phải chết, sao lại để yên cho Quách Nam được, chỉ mong được đồng quy vu tận với đối phương để trả mối thù.

Thấy cảnh tượng đó, Quách Nam cũng cảm thấy không ổn, vội vàng gọi Cửu Long Hỏa Thần tráo ra bảo vệ bản thân, sau đó nhanh chóng vận chuyển tiên nguyên, liều mạng truyền vào trong bảo kính của mình.

“Cổ kính thiên chiếu, vạn linh trọng quang... Mau diệt sạch cho ta!”

Dưới sự thúc giục của Quách Nam, cổ kính loáng cái bùng phát lên vài lần, phát ra ánh sáng vạn trượng như muốn tiêu diệt toàn bộ đám người Hoa Dương.

“A!”

“Không!”

Nguyệt Diễm Diễm và Phong Hành Chính khổ sở chống chọi dưới ánh sáng của cổ kính, còn Hoa Dương đang mừng như điên, giờ bị dọa tới mức thất hồn lạc phách!

“Hừ.... Lông vũ đen, phá cho ta! Nổ chết hắn cho ta!”

Theo tiếng hét của Hoa Dương, lông vũ trước ngực gã hóa thành một luồng sáng màu đen, điên cuồng bắn về phía Quách Nam. Trong hoàn cảnh không phải người chết thì là ta vong thế này, ai còn dám giấu diếm thủ đoạn gì, đều đêm toàn lực xuất chiến.

“Ầm!”

“Ầm ầm ầm---“



Hai luồng lực lượng khổng lồ va chạm, lực lượng kinh khủng lan tràn xuống dưới, ngay cả những quặng nô đang trốn gần đó cũng bị ảnh hưởng, khiến cho không ít người trọng thương ngã xuống đất.

Trong màn khói, Phong Hành Chí và Nguyệt Diễm Diễm đều đã tan thành tro bụi, ngay cả chút tàn hồn cũng không lưu lại. Hoa Dương chật vật té ngã trên mặt đất, toàn thân trên dưới rách nát không chịu nổi, nếu không nhờ trưởng bối trong gia tộc ban tặng kỳ bảo hộ thân, chắc gã cũng đã hồn phi phách tán.

So sánh ra, Quách Nam mặc dù bị lông vũ màu đen nổ cho choáng váng đầu óc, nhưng dưới sự bảo vệ của Cửu Long Hoa Thần tráo, thân thể gã cũng không có gì đáng ngại.

“Tiên... Tiên khí...”

Hoa Dương vừa nhìn chằm chằm vào vòng sáng bao bọc quanh Quách Nam, vừa phun ra một ngụm máu, trong mắt đầy vẻ oán hận và không cam lòng.

Tiên bảo, còn gọi là tiên khí, đối với tu sĩ bình thường, nó là bảo bối chỉ có thể gặp, không thể cầu, cho dù là chỉ tiên khí hạ phẩm, tại Nhất Trung Thiên này cũng vô cùng quý giá.

Giờ phút này, Hoa Dương cuối cùng cũng hiểu, mình đã đắc tội với kẻ không thể đắc tội.

“Thằng... thằng nhãi kia, ngươi muốn chết rồi... ta, ta sẽ đem ngươi ra luyện hồn, để ngươi sống không được, chết không xong!”

Quách Nam miệng thở hổn hển, trong mắt hiện đầy sát cơ, gương mặt mệt mỏi, dẫu sao gã cũng chỉ là thiên tiên tam phẩm, căn cơ đối cạn, còn không cách nào sử dụng tiên bảo thoải mái, vừa rồi ráng sức vận chuyển Cửu Long Hỏa Thần tráo, giờ đã vô cùng suy yếu. Đương nhiên, cho dù suy yếu nhưng muốn bắt Hoa Dương lúc này cũng vô cùng đơn giản.

“Đừng …… đừng giết ta, đừng giết ta ……”

Hoa Dương kêu lên khó nhọc, trong mắt đầy sợ hãi. Gã không muốn chết, thật sự không muốn chết, gã còn trẻ, còn tương lai phía trước...

“Giờ mới hối hận sao? Đã muộn rồi...”

Đang lúc Quách Nam chuẩn bị động thủ, một bóng người bỗng từ xa tiến tới, chỉ lóe lên một cái đã lặng lẽ xuất hiện sau lưng Quách Nam.

Ẩn độn thuật, vô thanh vô tức.

Ba trăm tấm Phong Mang phù hòa thành một thể, bùng phát ra ánh sáng chói lòa.

“Ai?”

Quách Nam đầu óc tê dại, cảm nhận được sự khác thường từ sau lưng.

Chỉ tiếc, gã chưa kịp quay đầu lại, một luồng sáng tinh tế đã xuyên thẳng qua mi tâm gã, nổ nát đầu óc gã.

“Ầm!”

Một tiếng động vang lên, thân thể không đầu của Quách Nam rơi xuống đất, co quắp vài cái rồi không nhúc nhích nữa.

Biến hóa xảy ra quá đột ngột, làm tâm thần Hoa Dương cũng chấn động.

Không hề có cảnh chém giết đẫm máu nào, song cảnh tượng trước mắt lại khiến người xem thấy vô cùng kinh khủng.



Chết! Đường đường cao thủ thiên tiên không ngờ lại chết một cách không minh bạch như vậy, thậm chí chết thế nào cũng không biết, ai ra tay cũng không hay. Một tiên sĩ cả đời oai hùng, giờ tan thành tro bụi, vẻ mặt cuồng ngạo ban nãy lại hiện lên trong đầu mọi người, cảm tưởng như tiếng cười vẫn còn quanh quẩn.

oOo

Mây trời từ từ trôi dạt, trời đất chìm trong yên tĩnh.

Quặng nô xung quanh dần dần tụ tập, khuon mặt có vui mừng, có mờ mịt, có không dám tin tưởng, lại pha lẫn chút sợ hãi.

Tiểu Thần dưới sự giúp đỡ của Trần Tịch và Nguyên Minh Tử, nhanh chóng đi tới bên cạnh Bạch Mộc Trần.

“Cổ đại ca...”

Vừa nói xong, Tiểu Thần bỗng thấy âm thanh khàn khàn, run run, song lời tới bên miệng rồi lại không cách nào thốt ra.

Trần Tịch và Nguyên Minh Tử tra xét toàn thân Quách Nam một lượt, tới khi xác nhận đối phương đã chết mới thở phào một hơi, cười lên ha hả.

Thành công rồi! Bọn họ thành công rồi! Cho tới tận bây giờ bọn họ chưa từng nghĩ tới, cũng không dám nghĩ, với thân phận quặng nô, tính kế cả thiên tiên, không ngờ còn thành công, hơn nữa còn làm rất tốt.

Bọn họ vô cùng kích động, cũng vô cùng kiêu hãnh. Giờ cho dù có ai bảo họ, tán tiên là vô địch, bọn họ cũng sẽ không hề nghi ngờ. Cả thiên tiên cũng giết nổi, còn sợ cái gì? Giờ phút này, họ chỉ hận không thể tiến thẳng vào bãi quặng tiên nô, giết sạch đệ tử tam đại tiên tông, chiếm lĩnh bãi quặng, giải phóng tất cả quặng nô.

Tự do, chưa bao giờ tới gần như vậy, cảm giác như vươn tay ra là chạm tới được.

oOo

Nhìn thi thể dưới chân, Bạch Mộc Trần lặng lẽ tính toán.

Chàng không kích động như mọi người, thậm chí trong lòng không có chút cảm giác hưng phấn nào. Chỉ mình chàng hiểu, lần thành công này chủ yếu dựa vào may mắn.

Vận may? Năng lực? Mưu kế? Rốt cuộc cái gì quan trọng hơn?

Bạch Mộc Trần vốn không tin vào may mắn, nó chẳng qua là một thứ nằm ngoài vận mệnh, hư vô mờ ảo. Chàng không quen để cho những thứ hư vô mờ ảo đó làm chủ vận mệnh của bản thân, lại càng không muốn nó gây ảnh hưởng tới những chuyện liên quan tới sống chết thế này.

Tự trách, tự kiểm điểm.

Mỗi lần chiến đấu với kẻ địch, Bạch Mộc Trần đều âm thầm nhắc nhở bản thân, sống chết chỉ cách nhau một đường kẻ, phải cẩn thận hơn nữa.

oOo

Một lúc sau, tâm tình mọi người cũng ổn định lại, ánh mắt đều chuyển tới người Bạch Mộc Trần, trong mắt đầy vẻ sùng kính và tín nhiệm.

Bọn họ đều hiểu, giờ còn chưa phải lúc để hưng phấn. Nguyên thần ấn ký của bọn họ vẫn còn bị tam đại tiên tông nắm giữ, trừ phi cướp được Tụ Tiên lệnh, nếu không cho dù tụ tập nhiều quặng nô hơ nữa cũng chỉ là con kiến lay cây, không tự lượng sức.

“Cổ đại ca, đây là đồ của gã họ Quách, huynh xem xem...”

Tiểu Thần lấy ra mấy thứ đồ trên người Quách nam, lần lượt là một vòng tay màu đỏ, một chiếc kính cổ và một cái lồng lớn cỡ nắm tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook