Quyển 1 - Chương 28: Chí của tán tiên.
Tử Mộc Vạn Quân
13/04/2013
Thấy có người xâm nhập, Bạch Mộc Trần vội vàng thối lui vào góc, phi kiếm màu máu nắm chặt trong tay.
Một luồng uy thế bễ nghễ thiên địa bao phủ cả tòa thư lâu, lão Cổ bỗng biến sắc, Bạch Mộc Trần cũng sắp hít thở không thông.
“Xoẹt!”
Lão Cổ lập tức giơ tay, một luồng lực lượng vô hình bảo vệ Bạch Mộc Trần.
Vốn tưởng sẽ khó tránh nổi một trận tranh đấu, không ngờ sau khi cô gái đó xuất hiện cũng không có ý định động thủ mà chỉ lặng lẽ đánh giá hoàn cảnh trong thư lâu.
Bạch Mộc Trần khôi phục bình tĩnh, quay đầu nhìn lại, thấy người tới mặc một bộ quần áo màu trắng, mái tóc mây buông dài, giữa mi tâm có một tiên ấn hình giọt nước mưa tỏa ra kim quang nhàn nhạt.
Đại La kim tiên! Là một vị Đại La kim tiên!
Nhìn dung nhan tuyệt mỹ kia, Bạch Mộc Trần tán thưởng không thôi, trong lòng lại không nhịn được âm thầm cười khổ. Người khác có tu hành cả đời cũng khó gặp được một vị kim tiên, nhưng không ngờ bên cạnh mình lại có tận hai người, mà một trong hai lại là một cô gái thanh tú tới vậy. Bạch Mộc Trần thầm nghĩ, nếu không phải đối phương cố ý thu liễm khí tế, sợ rằng mình đã bị dư chấn tạo thành làm cho hồn phi phách tán!
Có lẽ do cảm thụ được ánh mắt khác thường, cô gái quay đầu lại phía sau nhìn Bạch Mộc Trần rồi lại vô thức chuyển mắt đi.
Thân phận quyết định chênh lệch giữa hai người, Bạch Mộc Trần tất nhiên không có suy nghĩ không an phận gì, ngược lại vẻ kinh ngạc trong mắt cô gái chợt lóe lên rồi biến mất.
“Hỏng bét! Không phải kim tiên này tới bắt ta đấy chứ?”
Bạch Mộc Trần đầu tiên là rùng mình, sau đó trong lòng lại căng thẳng, chẳng qua nghĩ một lúc lại cảm thấy không đúng, mình chỉ là một tiên nô, làm sao lại khiến Đại La kim tiên ra mặt cho được? Huống chi, ngoại trừ lão Cổ, đâu ai biết chuyện mình còn sống, cho dù muốn bắt mình cũng không nên xông thẳng vào như vậy chứ!
Trong lúc Bạch Mộc Trần đang suy nghĩ miên man, giọng nói của lão Cổ lại vang lên bên tai.
“Con gái, cuối cùng con vẫn tìm đến đây!”
Lão Cổ kinh ngạc nhìn cô gái, khuôn mặt già nua bỗng trắng bệch, mang theo chút bi thương.
“Vân Tố ra mắt phụ thân đại nhân.”
Cô gái khẽ thi lễ, khuôn mặt không buồn không vui.
Nàng chính là đệ tử Phi Thăng điện Vân Tố, cho dù biểu hiện vô cùng lễ phép và khách khí, song giọng điệu thần thái lại lộ ra vẻ lạnh lùng, như đang nói chuyện với một người xa lạ.
Phụ thân? Con gái của lão Cổ?
Bạch Mộc Trần nhíu mày, trong lòng cũng cảm thấy nghi hoặc không thôi. Cũng may không phải đối phương tới tìm mình, chàng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lão Cổ chẳng hề để ý tới thái độ của đối phương, cười khổ rồi gật đầu nói: “Không thể tưởng tượng được, con đã tu thành kim tiên, từ này về sau phúc lớn thọ dài, hay! Hay lắm! Xem ra người của Phi Thăng điện đối xử với con cũng không tồi, như vậy cha cũng an tâm.”
“Phụ thân đại nhân, con tới hạ giới cũng được một thời gian rồi...”
Vân Tố nhìn lão Cổ một lúc lâu, sau đó chuyển mắt đi nói: “Tuy Vân Tố phụng mệnh tới, nhưng con vẫn rất do dự, rốt cuộc có nên tới gặp cha hay không!”
“Nhưng rốt cuộc con vẫn tới đây.”
Lão Cổ thở dài, trong mắt bỗng hiện lên một chút đau thương.
Im lặng trong chốc lát, Vân Tố đột nhiên hỏi: “Con chỉ muốn biết, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người khác có nói thế nào con cũng không tin, con chỉ muốn cha cho con một đáp án.”
Vừa nói, nước mắt cô gái vừa dâng lên từ từ, nhưng lại bị tiên nguyên cưỡng ép xua tan đi.
“Cha...”
Lão Cổ há miệng ra vài lần rồi lại nuốt lời nói trở lại.
“Cổ Thiên Hành, con... hận... cha...”
Hận ý tràn ngập, tay phải Vân Tố ấn quyết, lực lượng mênh mông của thiên địa hội tụ trên đầu ngón tay, nhưng tụ thành một thanh kiêm băng, đâm thẳng về phía lão Cổ.7
“Cô nương dừng tay!”
Bạch Mộc Trần biết chênh lệch giữa mình và kim tiên, song vẫn không nhịn được tiến tới ngăn cản.
Vân Tố bỗng quay sang trừng mắt, Bạch Mộc Trần lập tức bị một lực lượng vô hình đánh bay đi!
Cùng lúc đó, băng kiếm đã dừng lại trước mi tâm lão Cổ khoảng một tấc.
"Cô nương. . . Khụ khụ khụ khụ. . ."
Bạch Mộc Trần hơi thở hổn hển đứt quãng, lại ho khan một hồi: “Cô nương bớt giận, tuy tại hạ không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta biết những năm gần đây Cổ tiền bối cũng vô cùng đau khổ rồi, nếu không phải có chuyện khó nói, cần giấu diếm, với tu vi của người, cần gì phải tự làm khó mình như vậy? Có một số việc người không muốn nói cho cô nương có lẽ là vì muốn tốt cho cô nương hoặc chưa tới lúc để nói, hoặc có nỗi khổ riêng của mình, nếu cô nương không chịu hỏi rõ đã ra tay, chắc chắn trong tương lai sẽ phải tiếc nuối, mong cô nương suy nghĩ cho kỹ! Khụ khụ khụ khụ. . ."
Nói xong một hơi, Bạch Mộc Trần lại tiếp tục ho khan.
Vân Tố thờ ơ, ánh mắt lạnh như băng nhìn lão Cổ, không biết lão có để tâm tới những lời này hay không.
“Con gái, cho cha ba tháng được không, tới lúc đó tra sẽ cho con một câu trả lời.”
Lão Cổ thở dài, bàn tay khẽ nắm lấy mũi kiếm băng, khiến nó nổ vang thành vô số bụi sáng, kèm theo một tiếng nổ nhỏ.
“Được! Ba tháng sau con lại tới tìm cha.”
Vân Tố thẳng thắn đáp ứng, xoay người rồi biến mất tại chỗ.
...
Thư lâu tĩnh mịch, bầu không khí có phần căng thẳng.
Bạch Mộc Trần ôm ngực, lớn tiếng thở dốc: “Tiền bối, có những thứ không nên chờ tới khi mất đi mới thấy hối hận, vãn bối tự biết không có tư cách gì nhúng tay vào chuyện của hai người, nhưng cho dù là người đứng ngoài, vãn bối vẫn muốn khuyên người một câu, hy vọng người hiểu được.”
Lão Cổ im lặng không nói gì, phủi tay bắn một luồng kim quang vào cơ thể Bạch Mộc Trần, giúp cơ thể chàng dần dần bình phục.
“Mộc Trần, từ khi con tu hành tới giờ đã bao lâu rồi?”
Đây là lần đầu tiên lão Cổ gọi tên Bạch Mộc Trần, khiến chàng không khỏi giật mình, cho dù chàng không biết đối phương có ý gì nhưng vẫn trả lời theo sự thật: “Vãn bối tu hành tới giờ đã hơn ba trăm năm.”
Lão Cổ lại hỏi: “Vậy vì sao con lại tu hành?”
“Vì sao lại tu hành?”
Bạch Mộc Trần suy nghĩ, ánh mắt lộ vẻ hồi tưởng: “Vãn bối nhớ khi nhỏ được sư tôn thu dưỡng, sư tôn là người tu tiên nên con cũng theo đó tu hành. Lúc đó con chỉ đơn giản là vì tu hành mà tu hành... Tới lúc con dần dần trưởng thành, sư tôn lại nói với con, tư chất của con là nổi bật xuất sắc nhất trong số các đệ tử, sau này phải gánh vác trách nhiệm truyền thừa sư môn, khi đó con tu hành một phần là vì trách nhiệm... Sau đó nữa, sư môn bị diệt, vì báo thù, con liều mạng tu luyện, đã vài lần tẩu hỏa nhập ma...”
Nói tới đây, Bạch Mộc Trần cúi đầu, không muốn để người khác chứng kiến vẻ đau khổ trong mắt mình.
“Giờ thì sao?”
Lão Cổ hỏi lại, Bạch Mộc Trần trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời ra sao.
...
Thời gian trôi qua vô thanh vô tức, lão Cổ lẳng lặng nhìn đối phương, không lộ chút vẻ thiếu kiên nhẫn nào, cũng không mở miệng thúc giục.
Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Bạch Mộc Trần đột nhiên đứng dậy, ngẩng đầu lên nói: “Thiên địa vô căn! Vũ trụ vô tâm! Thế gian bất công! Bạch Mỗ Nguyện tìm ra căn nguyên của thiên địa, lập ra trái tim của vũ trụ, che trở người một phương trời, vì tán tiên cầu một hy vọng, sáng tạo một tương lai...”
“Bạch mỗ không biết mình có thành công hay không, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức có thể, đời này kiếp này, muôn chết không hối hận.”
Giọng nói càng lúc càng lớn, mỗi khi Bạch Mộc Trần nói ra một chữ, thần thái trong mắt càng ngời sáng, cuối cùng bộc phát ra một luồng sáng khiến người ta kinh hãi, xuyên qua lớp tường thư lâu, phá không bay đi.
Tìm căn nguyên vũ trụ, lập ra trái tim vũ trụ, che trở người một phương trời, vì tán tiên cầu một hy vọng, sáng tạo một tương lai.
Đđời này kiếp này, muôn chết không hối hận.
Những lời này vang vọng hùng hồn, trong vẻ kiên định cũng lộ ra sự cương trực và quật cường, khiến người ta chấn động tâm thần.
“...”
Lão Cổ ngây ra nhìn Bạch Mộc Trần, suốt nửa ngày không nói nên lời.
Lão vốn tưởng Bạch Mộc Trần sẽ nói những lời như chấn hưng sư môn, không ngờ đối phương lại hứa hẹn một chí nguyện khổng lồ như vậy. Nếu lời đó do người khác nói ra, có lẽ không vấn đề gì, nhưng người nói lại là một tiên nô, mộ tiên nô thân phận đê hèn!
Có lẽ người khác sẽ cảm thấy buồn cười, nhưng lão Cổ lại không hề có cảm giác đó, chẳng những không cười, hơn nữa vẻ mặt căng thẳng lạ thường.
“Nhóc Bạch, con có biết mình đang nói gì không? Thề nguyền bừa bãi, trời ắt trừng phạt!”
Giọng nói của lão Cổ rất lạnh lùng, thậm chí có một chút sinh khí.
Bạch Mộc Trần im lặng trong chốc lát rồi vẫn quật cường nói: “Tiên đạo vốn vô tình, vô tình thì cần gì tu hành, chí chuyện của Bạch Mộc Trần cũng là chí nguyện của tán tiên, nếu con có chết đi, ắt có người sau con mang ý chí đó, vạn thế luân hồi, chí nguyện không đổi...”
Không là tiên nô, sao biết nỗi khổ của tiên nô?
Không là tiên nô, sao hiểu bi ai của tiên nô?
Lão Cổ tuy là tán tiên, nhưng không phải tiên nô.
Một luồng uy thế bễ nghễ thiên địa bao phủ cả tòa thư lâu, lão Cổ bỗng biến sắc, Bạch Mộc Trần cũng sắp hít thở không thông.
“Xoẹt!”
Lão Cổ lập tức giơ tay, một luồng lực lượng vô hình bảo vệ Bạch Mộc Trần.
Vốn tưởng sẽ khó tránh nổi một trận tranh đấu, không ngờ sau khi cô gái đó xuất hiện cũng không có ý định động thủ mà chỉ lặng lẽ đánh giá hoàn cảnh trong thư lâu.
Bạch Mộc Trần khôi phục bình tĩnh, quay đầu nhìn lại, thấy người tới mặc một bộ quần áo màu trắng, mái tóc mây buông dài, giữa mi tâm có một tiên ấn hình giọt nước mưa tỏa ra kim quang nhàn nhạt.
Đại La kim tiên! Là một vị Đại La kim tiên!
Nhìn dung nhan tuyệt mỹ kia, Bạch Mộc Trần tán thưởng không thôi, trong lòng lại không nhịn được âm thầm cười khổ. Người khác có tu hành cả đời cũng khó gặp được một vị kim tiên, nhưng không ngờ bên cạnh mình lại có tận hai người, mà một trong hai lại là một cô gái thanh tú tới vậy. Bạch Mộc Trần thầm nghĩ, nếu không phải đối phương cố ý thu liễm khí tế, sợ rằng mình đã bị dư chấn tạo thành làm cho hồn phi phách tán!
Có lẽ do cảm thụ được ánh mắt khác thường, cô gái quay đầu lại phía sau nhìn Bạch Mộc Trần rồi lại vô thức chuyển mắt đi.
Thân phận quyết định chênh lệch giữa hai người, Bạch Mộc Trần tất nhiên không có suy nghĩ không an phận gì, ngược lại vẻ kinh ngạc trong mắt cô gái chợt lóe lên rồi biến mất.
“Hỏng bét! Không phải kim tiên này tới bắt ta đấy chứ?”
Bạch Mộc Trần đầu tiên là rùng mình, sau đó trong lòng lại căng thẳng, chẳng qua nghĩ một lúc lại cảm thấy không đúng, mình chỉ là một tiên nô, làm sao lại khiến Đại La kim tiên ra mặt cho được? Huống chi, ngoại trừ lão Cổ, đâu ai biết chuyện mình còn sống, cho dù muốn bắt mình cũng không nên xông thẳng vào như vậy chứ!
Trong lúc Bạch Mộc Trần đang suy nghĩ miên man, giọng nói của lão Cổ lại vang lên bên tai.
“Con gái, cuối cùng con vẫn tìm đến đây!”
Lão Cổ kinh ngạc nhìn cô gái, khuôn mặt già nua bỗng trắng bệch, mang theo chút bi thương.
“Vân Tố ra mắt phụ thân đại nhân.”
Cô gái khẽ thi lễ, khuôn mặt không buồn không vui.
Nàng chính là đệ tử Phi Thăng điện Vân Tố, cho dù biểu hiện vô cùng lễ phép và khách khí, song giọng điệu thần thái lại lộ ra vẻ lạnh lùng, như đang nói chuyện với một người xa lạ.
Phụ thân? Con gái của lão Cổ?
Bạch Mộc Trần nhíu mày, trong lòng cũng cảm thấy nghi hoặc không thôi. Cũng may không phải đối phương tới tìm mình, chàng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lão Cổ chẳng hề để ý tới thái độ của đối phương, cười khổ rồi gật đầu nói: “Không thể tưởng tượng được, con đã tu thành kim tiên, từ này về sau phúc lớn thọ dài, hay! Hay lắm! Xem ra người của Phi Thăng điện đối xử với con cũng không tồi, như vậy cha cũng an tâm.”
“Phụ thân đại nhân, con tới hạ giới cũng được một thời gian rồi...”
Vân Tố nhìn lão Cổ một lúc lâu, sau đó chuyển mắt đi nói: “Tuy Vân Tố phụng mệnh tới, nhưng con vẫn rất do dự, rốt cuộc có nên tới gặp cha hay không!”
“Nhưng rốt cuộc con vẫn tới đây.”
Lão Cổ thở dài, trong mắt bỗng hiện lên một chút đau thương.
Im lặng trong chốc lát, Vân Tố đột nhiên hỏi: “Con chỉ muốn biết, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người khác có nói thế nào con cũng không tin, con chỉ muốn cha cho con một đáp án.”
Vừa nói, nước mắt cô gái vừa dâng lên từ từ, nhưng lại bị tiên nguyên cưỡng ép xua tan đi.
“Cha...”
Lão Cổ há miệng ra vài lần rồi lại nuốt lời nói trở lại.
“Cổ Thiên Hành, con... hận... cha...”
Hận ý tràn ngập, tay phải Vân Tố ấn quyết, lực lượng mênh mông của thiên địa hội tụ trên đầu ngón tay, nhưng tụ thành một thanh kiêm băng, đâm thẳng về phía lão Cổ.7
“Cô nương dừng tay!”
Bạch Mộc Trần biết chênh lệch giữa mình và kim tiên, song vẫn không nhịn được tiến tới ngăn cản.
Vân Tố bỗng quay sang trừng mắt, Bạch Mộc Trần lập tức bị một lực lượng vô hình đánh bay đi!
Cùng lúc đó, băng kiếm đã dừng lại trước mi tâm lão Cổ khoảng một tấc.
"Cô nương. . . Khụ khụ khụ khụ. . ."
Bạch Mộc Trần hơi thở hổn hển đứt quãng, lại ho khan một hồi: “Cô nương bớt giận, tuy tại hạ không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta biết những năm gần đây Cổ tiền bối cũng vô cùng đau khổ rồi, nếu không phải có chuyện khó nói, cần giấu diếm, với tu vi của người, cần gì phải tự làm khó mình như vậy? Có một số việc người không muốn nói cho cô nương có lẽ là vì muốn tốt cho cô nương hoặc chưa tới lúc để nói, hoặc có nỗi khổ riêng của mình, nếu cô nương không chịu hỏi rõ đã ra tay, chắc chắn trong tương lai sẽ phải tiếc nuối, mong cô nương suy nghĩ cho kỹ! Khụ khụ khụ khụ. . ."
Nói xong một hơi, Bạch Mộc Trần lại tiếp tục ho khan.
Vân Tố thờ ơ, ánh mắt lạnh như băng nhìn lão Cổ, không biết lão có để tâm tới những lời này hay không.
“Con gái, cho cha ba tháng được không, tới lúc đó tra sẽ cho con một câu trả lời.”
Lão Cổ thở dài, bàn tay khẽ nắm lấy mũi kiếm băng, khiến nó nổ vang thành vô số bụi sáng, kèm theo một tiếng nổ nhỏ.
“Được! Ba tháng sau con lại tới tìm cha.”
Vân Tố thẳng thắn đáp ứng, xoay người rồi biến mất tại chỗ.
...
Thư lâu tĩnh mịch, bầu không khí có phần căng thẳng.
Bạch Mộc Trần ôm ngực, lớn tiếng thở dốc: “Tiền bối, có những thứ không nên chờ tới khi mất đi mới thấy hối hận, vãn bối tự biết không có tư cách gì nhúng tay vào chuyện của hai người, nhưng cho dù là người đứng ngoài, vãn bối vẫn muốn khuyên người một câu, hy vọng người hiểu được.”
Lão Cổ im lặng không nói gì, phủi tay bắn một luồng kim quang vào cơ thể Bạch Mộc Trần, giúp cơ thể chàng dần dần bình phục.
“Mộc Trần, từ khi con tu hành tới giờ đã bao lâu rồi?”
Đây là lần đầu tiên lão Cổ gọi tên Bạch Mộc Trần, khiến chàng không khỏi giật mình, cho dù chàng không biết đối phương có ý gì nhưng vẫn trả lời theo sự thật: “Vãn bối tu hành tới giờ đã hơn ba trăm năm.”
Lão Cổ lại hỏi: “Vậy vì sao con lại tu hành?”
“Vì sao lại tu hành?”
Bạch Mộc Trần suy nghĩ, ánh mắt lộ vẻ hồi tưởng: “Vãn bối nhớ khi nhỏ được sư tôn thu dưỡng, sư tôn là người tu tiên nên con cũng theo đó tu hành. Lúc đó con chỉ đơn giản là vì tu hành mà tu hành... Tới lúc con dần dần trưởng thành, sư tôn lại nói với con, tư chất của con là nổi bật xuất sắc nhất trong số các đệ tử, sau này phải gánh vác trách nhiệm truyền thừa sư môn, khi đó con tu hành một phần là vì trách nhiệm... Sau đó nữa, sư môn bị diệt, vì báo thù, con liều mạng tu luyện, đã vài lần tẩu hỏa nhập ma...”
Nói tới đây, Bạch Mộc Trần cúi đầu, không muốn để người khác chứng kiến vẻ đau khổ trong mắt mình.
“Giờ thì sao?”
Lão Cổ hỏi lại, Bạch Mộc Trần trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời ra sao.
...
Thời gian trôi qua vô thanh vô tức, lão Cổ lẳng lặng nhìn đối phương, không lộ chút vẻ thiếu kiên nhẫn nào, cũng không mở miệng thúc giục.
Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Bạch Mộc Trần đột nhiên đứng dậy, ngẩng đầu lên nói: “Thiên địa vô căn! Vũ trụ vô tâm! Thế gian bất công! Bạch Mỗ Nguyện tìm ra căn nguyên của thiên địa, lập ra trái tim của vũ trụ, che trở người một phương trời, vì tán tiên cầu một hy vọng, sáng tạo một tương lai...”
“Bạch mỗ không biết mình có thành công hay không, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức có thể, đời này kiếp này, muôn chết không hối hận.”
Giọng nói càng lúc càng lớn, mỗi khi Bạch Mộc Trần nói ra một chữ, thần thái trong mắt càng ngời sáng, cuối cùng bộc phát ra một luồng sáng khiến người ta kinh hãi, xuyên qua lớp tường thư lâu, phá không bay đi.
Tìm căn nguyên vũ trụ, lập ra trái tim vũ trụ, che trở người một phương trời, vì tán tiên cầu một hy vọng, sáng tạo một tương lai.
Đđời này kiếp này, muôn chết không hối hận.
Những lời này vang vọng hùng hồn, trong vẻ kiên định cũng lộ ra sự cương trực và quật cường, khiến người ta chấn động tâm thần.
“...”
Lão Cổ ngây ra nhìn Bạch Mộc Trần, suốt nửa ngày không nói nên lời.
Lão vốn tưởng Bạch Mộc Trần sẽ nói những lời như chấn hưng sư môn, không ngờ đối phương lại hứa hẹn một chí nguyện khổng lồ như vậy. Nếu lời đó do người khác nói ra, có lẽ không vấn đề gì, nhưng người nói lại là một tiên nô, mộ tiên nô thân phận đê hèn!
Có lẽ người khác sẽ cảm thấy buồn cười, nhưng lão Cổ lại không hề có cảm giác đó, chẳng những không cười, hơn nữa vẻ mặt căng thẳng lạ thường.
“Nhóc Bạch, con có biết mình đang nói gì không? Thề nguyền bừa bãi, trời ắt trừng phạt!”
Giọng nói của lão Cổ rất lạnh lùng, thậm chí có một chút sinh khí.
Bạch Mộc Trần im lặng trong chốc lát rồi vẫn quật cường nói: “Tiên đạo vốn vô tình, vô tình thì cần gì tu hành, chí chuyện của Bạch Mộc Trần cũng là chí nguyện của tán tiên, nếu con có chết đi, ắt có người sau con mang ý chí đó, vạn thế luân hồi, chí nguyện không đổi...”
Không là tiên nô, sao biết nỗi khổ của tiên nô?
Không là tiên nô, sao hiểu bi ai của tiên nô?
Lão Cổ tuy là tán tiên, nhưng không phải tiên nô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.