Quyển 1 - Chương 29: Trí tuệ chi tinh.
Tử Mộc Vạn Quân
13/04/2013
Vạn thế luân hồi, chí nguyện không đổi!
Không có quyết tâm kiên quyết tới cùng, làm sao có lòng tin kiên định đến thế.
Trong thư lâu chìm vào tĩnh lặng, ông lão cúi đầu lẩm bẩm, chẳng hay đang nói điều gì.
Bên kia, Bạch Mộc Trần không tự chủ vuốt ve nô ấn nơi mi tâm, vẻ lạ thường trong mắt bình tĩnh lại.
...
“Hay! Hay cho lời chí chuyện tán tien!”
Lão Cổ đột nhiên cười lớn, cả căn lầu dao động trong tiếng cười: “Hay hay hay! Tán tiên thì đã sao? Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, bỏ lại một đường, là sinh cơ duy nhất, trời không tuyệt đường người, lão phu tin rằng tán tiên sẽ có ngày ngóc đầu lên được. Bạch Mộc Trần con không làm được sẽ có người tiếp tục làm, chỉ cần tán tiên còn tồn tại, nguyện vọng này đời đời lưu truyền, vạn kiếp luân hồi, chí nguyện không đổi!”
Trong tiếng cười nói, lão Cổ đưa ngón tay lên mi tâm mình, tiên ấn màu đen hóa thành màu vàng, lập tức đãn ra một luồng thần quang màu trắng tinh khiết, bắn thẳng tới mi tâm Bạch Mộc Trần.
“Nhóc Bạch, con đã có chí hướng như vậy, lão phu sẽ giúp con một tay.”
“Tiền bối, người...”
Đang nói lại đột nhiên ngưng lại, tâm thần Bạch Mộc Trần chấn động, chỉ cảm thấy vô số tin tức đang mạnh mẽ truyền vào trong đầu mình.
"A! ! !"
Một cơn đau mạnh mè ùa tới, Bạch Mộc Trần ôm đầu rống lên không ngừng, đại lượng tin tức từ từ truyền vào, như linh hồn và trí nhớ bị xé thành vô số mảnh nhỏ, khiến chàng đau đớn không chịu nổi.
...
Tam Thiên giới phàm tục, tiên cảnh Cửu Trọng thiên, ma thần Cửu U địa, quỷ phủ Thập Bát cấm, phật vực Phong Linh sơn, yêu đô Quy Hư loạn...
Trời đất vô hạn, diễn hóa sáu giới, chúng sinh mịt mờ, ai vĩnh hằng đây?
...
Tiên đạo ngũ nghệ, đan phương, khí minh, trận đồ, phù ấn, thú phổ...
Trăm ngàn kỹ nghệ, vạn nẻo đồng quy!
...
Công pháp, tiên thuật, cấm chế, bí thuật...
Ngũ thành thuật, từ nông tới sâu!
Theo sự tăng trưởng của tin tức trong đầu, trong lòng Bạch Mộc Trần đã hoàn toàn chìm đắm trong biển tri thức, quên hẳn cả cảm giác đau đớn kịch liệt,
...
Không gian như yên lặng trở lại, tâm thần lại rung động.
Chỉ thấy nơi mi tâm Bạch Mộc Trần đột nhiên lóe lên một luồng sáng, lập tức từng chút tin thức hóa thành từng điểm sáng, dung nhập vào trong luồng sáng đó.
Trong thức hải, luồng sáng lấp lánh, tụ tập ngày càng nhiều điểm sáng, hình thành một quả cầu ánh sáng cực lớn, tỏa ra ánh sáng thánh khiết.
Cùng lúc đó, một vóng sáng xuất hiện sau đầu Bạch Mộc Trần như tượng trưng cho sự thánh khiết.
...
Vầng sáng khuếch tán vô hạn, thức hải Bạch Mộc Trần dần dần bị lấp đầy, chỉ trong chốc lát đã tới mức cực hạn có thể dung nạp được!
“Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, thức hải co rút lại, quầng sáng biến mất trong đó, như trời đất tan vỡ, chỉ để lại một khoảng không tối đen!
Vòng sáng sau đầu Bạch Mộc Trần từ từ tiêu tán, chàng tỉnh lại từ trong hư vô, lại thấy xung quanh tối đen, còn ở chính giữa thức hải, một viên kết tinh trong suốt đang từ từ xoay vòng.
Vật này có hình tứ diện, các mặt đều là hình tam giác, mỗi mặt đều hiện lên một hình chiếu của Bạch Mộc Trần, bọn họ đều nhắn mắt, trên khuôn mặt vô bi vô hỉ, như đang trầm tư.
“Đây... Đây là cái gì?”
Thấy tinh thể bốn mặt kia, Bạch Mộc Trần giật mình. Tu hành đã vài trăm năm, chàng biết về kim đan, nguyên anh, tiên chủng, nguyên thần, cho dù là xá lợi, ma chủng, yêu đan, quỷ nguyên cũng hiểu biết đôi chút, nhưng chàng không thể tưởng tượng nổi có thứ gì cùng loại với tinh thể này.
Do dự một lát, Bạch Mộc Trần truyền thần thức vào đó, một luồng tin tức bỗng hiện lên trong lòng chàng... Trí tuệ chi tinh, đại năng đại lực, vô hình vô tướng, vô trần vố cấu.
Khởi điểm thiên địa, vạn vật tĩnh lặng, duy chỉ có một chút ánh sáng chiếu lên hy vọng, ánh sáng này có linh trí, gọi là trí tuệ.
Ánh sáng trí tuệ hòa nhập vào vạn vật, sáng tạo hư vô, chính là suối nguồn của lực luowngj, hy vọng của sinh mệnh, càng là tín ngưỡng độc nhất vô nhị trên thế gian. Thắp sáng ánh sáng đó có thể khiến thiên địa bất diệt, bóng tối vĩnh viễn không thể bao trùng, không bị mê hoặc bởi ngoại vật, không rơi vào ma chướng.
Chính vì vậy, trí như kiếm sắc, chặt đứt ma niệm, có thể nhìn thấu bản chất sự vật.
“Trí tuệ chi tinh? Thiên hạ to lớn, quả nhiên không thiếu chuyện lạ!”
Bạch Mộc Trần nhìn tinh thể hình tứ diện trước mắt, một lúc lâu rồi mà nội tâm vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Thứ gọi là trí tuệ vốn rất hư vô, khó mà nắm bắt, nhưng giờ lại bị mình ngưng tụ lại thành một tinh thể, thật khó tưởng tượng nổi!
Bạch Mộc Trần cũng không cho rằng những cuốn sách rách nát ở nơi này giúp mình tràn đầy trí tuệ, chắc là nhận dược tri thức truyền thừa rộng lớn như biển từ lão Cổ nên mới có cơ duyên như vậy.
Thật ra Bạch Mộc Trần chỉ đoán trúng phân nửa, thậm chí không tới phân nửa. Tuy chàng nhận được tri thức truyền thừa của lão Cổ, nhưng thứ này lại không phải của chính chàng, tri thức này như một bộ sách, chỉ khi nào lật sách ra xem mới nhớ lại, trên thực tế rất nhiều thứ giờ chàng không thể dùng được, nhiều lắm coi như lập một trụ cột kiên cố. Còn điểm thực sự tạo thành biến hóa này chính là cảm giác và lĩnh ngộ của chàng đối với thiên địa, còn cả một chút vật chất màu đen thần bí ở sâu trong linh hồn.
...
Lão Cổ nhắm chặt hai mắt, không nhận thấy biến hóa trên người Bạch Mộc Trần.
Ba ngày sau, Bạch Mộc Trần từ từ mở hai mắt, trong ánh mắt như nhiều thêm chút kiếm quang, như ẩn như hiện, sau khi nhấp nháy mắt vài lần, ánh mắt mới khôi phục như lúc trước.
“Cảm giác thế nào?”
Lão Cổ nhìn Bạch Mộc Trần, trong mắt thoáng hiện vẻ mệt mỏi.
“Đa tạ tiền bối đã hoàn thành!”
Bạch Mộc Trần khom người quỳ lạy, cảm kích khó tả. Cho dù chàng không biết lão Cổ dùng cách gì, nhưng chàng có thể khẳng định, bí pháp truyền thừa như vậy, thường sẽ dùng trên người thân thiết nhất với mình, hơn nữa cái giá phải trả chắc chắn không nhỏ. Đối phương làm vậy, sao không khiến người ta cảm động?
“Đứng lên đi con trai!”
Giọng nói lão Cổ hơi khàn khàn: “Ta giúp con, chẳng phải cũng là giúp chính ta ư? Lúc trước ta còn có lòng thu con làm đồ đệ, nhưng mãi không biết nên mở miệng ra sao...”
“Tiền bối...”
Bạch Mộc Trần đang định mở miệng nói chuyện, lão Cổ lại ngắt lời: “Con nghe ta nói hết đã, con là tán tiên, không thể tu luyện công pháp, vốn lão phu định truyền cho con một chút gì đó, cho là một lần duyên phận, nhưng lão phu không ngờ con lại có chí hướng lớn đến vậy, nên sau này mới thay đổi chủ ý, truyền hết những gì mình có cho con...”
Dừng một chút, lão Cổ vẻ mặt phiền muội nói tiếp: “Tuy công pháp tiên thuật giờ không có tác dụng gì lớn với con, nhưng vẫn có thể giúp cho tầm mắt con nhìn được xa hơn, rộng hơn, không khéo sau này lại có ích. Giờ con chỉ có ba tháng, nếu có gì nghi hoặc có thể hỏi thẳng lão phu, mặt khác, tuy tiên nguyên của con tăng trưởng không ít, nhưng thiên kiếp cùng ngày càng gần, không biết là phúc hay họa.”
“Vâng!”
Bạch Mộc Trần gật đầu trả lời, trịnh trọng hành lễ.
. . .
————————————
Ba tháng sau, trong Tàn Thư tập.
Lão Cổ ngồi đối diện với Bạch Mộc Trần vẻ mặt có điểm khác lạ.
“Con trai, những gì có thể dạy cho con ta cũng đã dạy rồi, con đường sau này phải dựa vào chính con.”
“Tiền bối thật sự phải đi sao?”
“Có một số việc sớm muộn gì cũng có kết quả, sau khi ta đi, cửa hàng sách này sẽ giao cho con quản lý...”
Vừa nói, lão Cổ vừa lật tay lấy ra một tấm ngọc bài và một khối ngọc giản đưa tới trước mặt Bạch Mộc Trần: “Lão phu năm đó ứng kiếp, tiên bảo toàn thân gần như đều bị phá hủy, cho nên không có thứ gì tốt tặng con, ngọc giản này là kinh nghiệm tu hành nhiều năm của lão phu, giờ tặng con coi như lễ vật cuối cùng. Còn tấm ngọc bài kia con cũng cứ giữ lấy, đó là lệnh bài thân phận quản lý của cửa hàng, nếu có người tới đây, con cứ đưa tấm ngọc bài này ra là được.”
“Xin tiền bối yên tâm...”
Lời tới cửa miệng, Bạch Mộc Trần đột nhiên nghẹn ngào, tay cầm ngọc giản và ngọc bài, chàng không biết nên nói gì cho phải.
“Con trai, đừng đau buồn, nếu có duyên, ta và con sẽ có ngày gặp lại.”
Lão Cổ trong lòng cũng chua xót, ở cạnh nhau đã vài chục năm, tới khi ly biệt, ai không lưu luyến?
...
“Tiền bối, để Bạch Mộc Trần châm trà cho người một lần nữa nhé!”
Im lặng trong chốc lát, Bạch Mộc Trần mang bộ đồ pha trà tới, cẩn thận chế trà.
Thấy cảnh tượng đó, lão Cổ hiểu ý mỉm cười, đau buồn trong lòng cũng tan bớt đôi chút, lão nhớ, hai người quen nhau cũng vì uống trà.
Một lúc sau, hương trà tràn ngập.
Bạch Mộc Trần nâng chung trà lên, quỳ gối trước mặt lão Cổ: “Mộc Trần vốn là cô nhi, không có thân thích, không có bạn bè, may được tiền bối ưu ái nên mới sống được đến ngày hôm nay, ở bên tiền bối, Mộc Trần cảm thấy rất ấm áp, cũng rất an tâm, hôm nay tiền bối phải đi, Bạch Mộc Trần chỉ có một tâm nguyện, hy vọng tiền bối hoàn thành.”
“Được, con cứ nói đi.”
“Nếu tiền bối không chê, Mộc Trần nguyện coi tiền bối như cha, từ nay về sau, Mộc Trần sẽ không còn là người cô độc nữa.”
Mộc Trần hai mắt sáng trong nhìn lão Cổ, khiến lão không khỏi ngẩn người.
“Con.. con vừa nói gì cơ?”
Lão Cổ tỉnh táo lại, giọng nói run run như không thể tin nổi những gì mình vừa nghe.
Bạch Mộc Trần nghiêm nghị nói: “Mộc Trần nguyện coi tiền bối như cha, mong tiền bối hoàn thành.”
“...”
Lão Cổ vui mừng, kích động, lão rất muốn gật đầu đáp ứng... Nhưng, lão không thể, một khi có quan hệ với mình, hậu quả không phải một tán tiên nho nhỏ có thể thừa nhận nổi, lão không thể hại đối phương.
Thời gian dần dần trôi qua, Bạch Mộc Trần vẫn quỳ gối tại đó.
“Lão phu Cổ Thiên Hành, con trai ngoan, hãy bảo trọng!”
Rốt cuộc tới tận lúc đi lão Cổ vẫn không tiếp lấy chén trà của Bạch Mộc Trần,
Không cam lòng, khó chịu, chua chát!
Nhìn bóng dáng ông lão rời đi, trong lòng Bạch Mộc Trần bỗng dâng trào một cảm giác đau xót khó lý giải, đột nhiên có một ảo giác đi xa không ngày về, tựa hồ từ nay về sau sẽ không còn gặp lại đối phương.
Không có quyết tâm kiên quyết tới cùng, làm sao có lòng tin kiên định đến thế.
Trong thư lâu chìm vào tĩnh lặng, ông lão cúi đầu lẩm bẩm, chẳng hay đang nói điều gì.
Bên kia, Bạch Mộc Trần không tự chủ vuốt ve nô ấn nơi mi tâm, vẻ lạ thường trong mắt bình tĩnh lại.
...
“Hay! Hay cho lời chí chuyện tán tien!”
Lão Cổ đột nhiên cười lớn, cả căn lầu dao động trong tiếng cười: “Hay hay hay! Tán tiên thì đã sao? Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, bỏ lại một đường, là sinh cơ duy nhất, trời không tuyệt đường người, lão phu tin rằng tán tiên sẽ có ngày ngóc đầu lên được. Bạch Mộc Trần con không làm được sẽ có người tiếp tục làm, chỉ cần tán tiên còn tồn tại, nguyện vọng này đời đời lưu truyền, vạn kiếp luân hồi, chí nguyện không đổi!”
Trong tiếng cười nói, lão Cổ đưa ngón tay lên mi tâm mình, tiên ấn màu đen hóa thành màu vàng, lập tức đãn ra một luồng thần quang màu trắng tinh khiết, bắn thẳng tới mi tâm Bạch Mộc Trần.
“Nhóc Bạch, con đã có chí hướng như vậy, lão phu sẽ giúp con một tay.”
“Tiền bối, người...”
Đang nói lại đột nhiên ngưng lại, tâm thần Bạch Mộc Trần chấn động, chỉ cảm thấy vô số tin tức đang mạnh mẽ truyền vào trong đầu mình.
"A! ! !"
Một cơn đau mạnh mè ùa tới, Bạch Mộc Trần ôm đầu rống lên không ngừng, đại lượng tin tức từ từ truyền vào, như linh hồn và trí nhớ bị xé thành vô số mảnh nhỏ, khiến chàng đau đớn không chịu nổi.
...
Tam Thiên giới phàm tục, tiên cảnh Cửu Trọng thiên, ma thần Cửu U địa, quỷ phủ Thập Bát cấm, phật vực Phong Linh sơn, yêu đô Quy Hư loạn...
Trời đất vô hạn, diễn hóa sáu giới, chúng sinh mịt mờ, ai vĩnh hằng đây?
...
Tiên đạo ngũ nghệ, đan phương, khí minh, trận đồ, phù ấn, thú phổ...
Trăm ngàn kỹ nghệ, vạn nẻo đồng quy!
...
Công pháp, tiên thuật, cấm chế, bí thuật...
Ngũ thành thuật, từ nông tới sâu!
Theo sự tăng trưởng của tin tức trong đầu, trong lòng Bạch Mộc Trần đã hoàn toàn chìm đắm trong biển tri thức, quên hẳn cả cảm giác đau đớn kịch liệt,
...
Không gian như yên lặng trở lại, tâm thần lại rung động.
Chỉ thấy nơi mi tâm Bạch Mộc Trần đột nhiên lóe lên một luồng sáng, lập tức từng chút tin thức hóa thành từng điểm sáng, dung nhập vào trong luồng sáng đó.
Trong thức hải, luồng sáng lấp lánh, tụ tập ngày càng nhiều điểm sáng, hình thành một quả cầu ánh sáng cực lớn, tỏa ra ánh sáng thánh khiết.
Cùng lúc đó, một vóng sáng xuất hiện sau đầu Bạch Mộc Trần như tượng trưng cho sự thánh khiết.
...
Vầng sáng khuếch tán vô hạn, thức hải Bạch Mộc Trần dần dần bị lấp đầy, chỉ trong chốc lát đã tới mức cực hạn có thể dung nạp được!
“Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, thức hải co rút lại, quầng sáng biến mất trong đó, như trời đất tan vỡ, chỉ để lại một khoảng không tối đen!
Vòng sáng sau đầu Bạch Mộc Trần từ từ tiêu tán, chàng tỉnh lại từ trong hư vô, lại thấy xung quanh tối đen, còn ở chính giữa thức hải, một viên kết tinh trong suốt đang từ từ xoay vòng.
Vật này có hình tứ diện, các mặt đều là hình tam giác, mỗi mặt đều hiện lên một hình chiếu của Bạch Mộc Trần, bọn họ đều nhắn mắt, trên khuôn mặt vô bi vô hỉ, như đang trầm tư.
“Đây... Đây là cái gì?”
Thấy tinh thể bốn mặt kia, Bạch Mộc Trần giật mình. Tu hành đã vài trăm năm, chàng biết về kim đan, nguyên anh, tiên chủng, nguyên thần, cho dù là xá lợi, ma chủng, yêu đan, quỷ nguyên cũng hiểu biết đôi chút, nhưng chàng không thể tưởng tượng nổi có thứ gì cùng loại với tinh thể này.
Do dự một lát, Bạch Mộc Trần truyền thần thức vào đó, một luồng tin tức bỗng hiện lên trong lòng chàng... Trí tuệ chi tinh, đại năng đại lực, vô hình vô tướng, vô trần vố cấu.
Khởi điểm thiên địa, vạn vật tĩnh lặng, duy chỉ có một chút ánh sáng chiếu lên hy vọng, ánh sáng này có linh trí, gọi là trí tuệ.
Ánh sáng trí tuệ hòa nhập vào vạn vật, sáng tạo hư vô, chính là suối nguồn của lực luowngj, hy vọng của sinh mệnh, càng là tín ngưỡng độc nhất vô nhị trên thế gian. Thắp sáng ánh sáng đó có thể khiến thiên địa bất diệt, bóng tối vĩnh viễn không thể bao trùng, không bị mê hoặc bởi ngoại vật, không rơi vào ma chướng.
Chính vì vậy, trí như kiếm sắc, chặt đứt ma niệm, có thể nhìn thấu bản chất sự vật.
“Trí tuệ chi tinh? Thiên hạ to lớn, quả nhiên không thiếu chuyện lạ!”
Bạch Mộc Trần nhìn tinh thể hình tứ diện trước mắt, một lúc lâu rồi mà nội tâm vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Thứ gọi là trí tuệ vốn rất hư vô, khó mà nắm bắt, nhưng giờ lại bị mình ngưng tụ lại thành một tinh thể, thật khó tưởng tượng nổi!
Bạch Mộc Trần cũng không cho rằng những cuốn sách rách nát ở nơi này giúp mình tràn đầy trí tuệ, chắc là nhận dược tri thức truyền thừa rộng lớn như biển từ lão Cổ nên mới có cơ duyên như vậy.
Thật ra Bạch Mộc Trần chỉ đoán trúng phân nửa, thậm chí không tới phân nửa. Tuy chàng nhận được tri thức truyền thừa của lão Cổ, nhưng thứ này lại không phải của chính chàng, tri thức này như một bộ sách, chỉ khi nào lật sách ra xem mới nhớ lại, trên thực tế rất nhiều thứ giờ chàng không thể dùng được, nhiều lắm coi như lập một trụ cột kiên cố. Còn điểm thực sự tạo thành biến hóa này chính là cảm giác và lĩnh ngộ của chàng đối với thiên địa, còn cả một chút vật chất màu đen thần bí ở sâu trong linh hồn.
...
Lão Cổ nhắm chặt hai mắt, không nhận thấy biến hóa trên người Bạch Mộc Trần.
Ba ngày sau, Bạch Mộc Trần từ từ mở hai mắt, trong ánh mắt như nhiều thêm chút kiếm quang, như ẩn như hiện, sau khi nhấp nháy mắt vài lần, ánh mắt mới khôi phục như lúc trước.
“Cảm giác thế nào?”
Lão Cổ nhìn Bạch Mộc Trần, trong mắt thoáng hiện vẻ mệt mỏi.
“Đa tạ tiền bối đã hoàn thành!”
Bạch Mộc Trần khom người quỳ lạy, cảm kích khó tả. Cho dù chàng không biết lão Cổ dùng cách gì, nhưng chàng có thể khẳng định, bí pháp truyền thừa như vậy, thường sẽ dùng trên người thân thiết nhất với mình, hơn nữa cái giá phải trả chắc chắn không nhỏ. Đối phương làm vậy, sao không khiến người ta cảm động?
“Đứng lên đi con trai!”
Giọng nói lão Cổ hơi khàn khàn: “Ta giúp con, chẳng phải cũng là giúp chính ta ư? Lúc trước ta còn có lòng thu con làm đồ đệ, nhưng mãi không biết nên mở miệng ra sao...”
“Tiền bối...”
Bạch Mộc Trần đang định mở miệng nói chuyện, lão Cổ lại ngắt lời: “Con nghe ta nói hết đã, con là tán tiên, không thể tu luyện công pháp, vốn lão phu định truyền cho con một chút gì đó, cho là một lần duyên phận, nhưng lão phu không ngờ con lại có chí hướng lớn đến vậy, nên sau này mới thay đổi chủ ý, truyền hết những gì mình có cho con...”
Dừng một chút, lão Cổ vẻ mặt phiền muội nói tiếp: “Tuy công pháp tiên thuật giờ không có tác dụng gì lớn với con, nhưng vẫn có thể giúp cho tầm mắt con nhìn được xa hơn, rộng hơn, không khéo sau này lại có ích. Giờ con chỉ có ba tháng, nếu có gì nghi hoặc có thể hỏi thẳng lão phu, mặt khác, tuy tiên nguyên của con tăng trưởng không ít, nhưng thiên kiếp cùng ngày càng gần, không biết là phúc hay họa.”
“Vâng!”
Bạch Mộc Trần gật đầu trả lời, trịnh trọng hành lễ.
. . .
————————————
Ba tháng sau, trong Tàn Thư tập.
Lão Cổ ngồi đối diện với Bạch Mộc Trần vẻ mặt có điểm khác lạ.
“Con trai, những gì có thể dạy cho con ta cũng đã dạy rồi, con đường sau này phải dựa vào chính con.”
“Tiền bối thật sự phải đi sao?”
“Có một số việc sớm muộn gì cũng có kết quả, sau khi ta đi, cửa hàng sách này sẽ giao cho con quản lý...”
Vừa nói, lão Cổ vừa lật tay lấy ra một tấm ngọc bài và một khối ngọc giản đưa tới trước mặt Bạch Mộc Trần: “Lão phu năm đó ứng kiếp, tiên bảo toàn thân gần như đều bị phá hủy, cho nên không có thứ gì tốt tặng con, ngọc giản này là kinh nghiệm tu hành nhiều năm của lão phu, giờ tặng con coi như lễ vật cuối cùng. Còn tấm ngọc bài kia con cũng cứ giữ lấy, đó là lệnh bài thân phận quản lý của cửa hàng, nếu có người tới đây, con cứ đưa tấm ngọc bài này ra là được.”
“Xin tiền bối yên tâm...”
Lời tới cửa miệng, Bạch Mộc Trần đột nhiên nghẹn ngào, tay cầm ngọc giản và ngọc bài, chàng không biết nên nói gì cho phải.
“Con trai, đừng đau buồn, nếu có duyên, ta và con sẽ có ngày gặp lại.”
Lão Cổ trong lòng cũng chua xót, ở cạnh nhau đã vài chục năm, tới khi ly biệt, ai không lưu luyến?
...
“Tiền bối, để Bạch Mộc Trần châm trà cho người một lần nữa nhé!”
Im lặng trong chốc lát, Bạch Mộc Trần mang bộ đồ pha trà tới, cẩn thận chế trà.
Thấy cảnh tượng đó, lão Cổ hiểu ý mỉm cười, đau buồn trong lòng cũng tan bớt đôi chút, lão nhớ, hai người quen nhau cũng vì uống trà.
Một lúc sau, hương trà tràn ngập.
Bạch Mộc Trần nâng chung trà lên, quỳ gối trước mặt lão Cổ: “Mộc Trần vốn là cô nhi, không có thân thích, không có bạn bè, may được tiền bối ưu ái nên mới sống được đến ngày hôm nay, ở bên tiền bối, Mộc Trần cảm thấy rất ấm áp, cũng rất an tâm, hôm nay tiền bối phải đi, Bạch Mộc Trần chỉ có một tâm nguyện, hy vọng tiền bối hoàn thành.”
“Được, con cứ nói đi.”
“Nếu tiền bối không chê, Mộc Trần nguyện coi tiền bối như cha, từ nay về sau, Mộc Trần sẽ không còn là người cô độc nữa.”
Mộc Trần hai mắt sáng trong nhìn lão Cổ, khiến lão không khỏi ngẩn người.
“Con.. con vừa nói gì cơ?”
Lão Cổ tỉnh táo lại, giọng nói run run như không thể tin nổi những gì mình vừa nghe.
Bạch Mộc Trần nghiêm nghị nói: “Mộc Trần nguyện coi tiền bối như cha, mong tiền bối hoàn thành.”
“...”
Lão Cổ vui mừng, kích động, lão rất muốn gật đầu đáp ứng... Nhưng, lão không thể, một khi có quan hệ với mình, hậu quả không phải một tán tiên nho nhỏ có thể thừa nhận nổi, lão không thể hại đối phương.
Thời gian dần dần trôi qua, Bạch Mộc Trần vẫn quỳ gối tại đó.
“Lão phu Cổ Thiên Hành, con trai ngoan, hãy bảo trọng!”
Rốt cuộc tới tận lúc đi lão Cổ vẫn không tiếp lấy chén trà của Bạch Mộc Trần,
Không cam lòng, khó chịu, chua chát!
Nhìn bóng dáng ông lão rời đi, trong lòng Bạch Mộc Trần bỗng dâng trào một cảm giác đau xót khó lý giải, đột nhiên có một ảo giác đi xa không ngày về, tựa hồ từ nay về sau sẽ không còn gặp lại đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.