Quyển 1 - Chương 72: Đại trận hộ sơn.
Tử Mộc Vạn Quân
13/04/2013
Nhìn đội ngũ quặng nô dài dằng dẵng trước mắt, trong lòng Bạch Mộc Trần bỗng có cảm giác bừng tỉnh trong kiếp khác, lòng cảm khái vạn phần.
Từng có lúc, chàng là một thành viên trong đám người đó, khổ sở vật lộn trong đó chỉ vì sống sót, nay đã qua năm năm, giờ chàng lại đứng ở đây, mọi chuyện lại như trở lại hệt lúc xưa, chẳng qua lần này, chàng không chọn cách im lặng nữa.
oOo
Theo thời gian dần dần trôi qua, tâm trạng mọi người cũng dần nóng nayr, nhất là đám đệ tử tiên tông phụ trách điều tra thân phận quặng nô, thi thoảng lại lên tiếng oán trách hay quát mắng, rõ ràng trong lòng đang buồn bực.
Dù sao đi nữa, cùng một việc mà lặp đi lặp lại tới mấy ngàn lần, cho dù thiên tiên cũng thấy mệt mỏi chứ đừng nói đám đệ tử tiên tông đang ngồi đây. Bạch Mộc Trần cố ý đứng cuối đội ngũ chính là để đợi đám đệ tử tiên tông này hết kiên nhẫn nổi, trông dáng vẻ chúng, hiệu quả cũng thật không tồi.
“Người tiếp theo!”
Nghe đám đệ tử gác cửa lạnh lùng quát lớn, Bạch Mộc Trần vội vàng tiến tới, cung kính dâng ngọc bài thân phận lên, sau đó đưa tay ấn lên tiên ấn ở mi tâm của mình.
“ Bạch Mộc Trần …… Vô kiếp Tán tiên …… Thần Châu Huyền Ất Môn …… tuổi tác ba trăm ba mươi lăm…… Bạch nô ……”
Đệ tử tiên tông xem tin tức của Bạch Mộc Trần xong, gật đầu một cái, tiên ấn giống với ngọc bài thân phận, đúng là tiên nô trong bãi quặng. Hơn nữa, cái tên “Bạch Mộc Trần” này cũng quen quen, có vẻ như đã từng nghe nói qua. Đương nhiên, đám đệ tử tiên tông lại càng nhận định đối phương chắc chắn là người của bãi quặng, nếu không đã không có cảm giác quen thuộc này.
Nhìn vẻ mặt đệ tử tiên tông, Bạch Mộc Trần biết mình đã qua được cửa này.
Cho dù cái tên “Bạch Mộc Trần” từng dang dội một thời tại bãi quặng tiên nô, nhưng đã nhiều năm qua đi, chuyện đó cũng đã sớm chìm vào quên lãng, đặc biệt là chuyện về quặng nô, vì vậy đệ tử tam đại tiên tông chỉ cảm thấy cái tên “Bạch Mộc Trần” là “quen thuộc” chứ không phải là “nhớ”.
Đệ tử tiên tông đã kiểm tra, xác minh thân phận của Bạch Mộc Trần, có điều theo thủ tục phải tiếp tục hỏi tiên nô này do tiên tông nào quản lý và tìm vài người bạn tới làm chứng.
Đối mặt với câu hỏi của đệ tử tiên tông, Bạch Mộc Trần cung kính nói: “Khởi bẩm đại nhân, tiêu nhân thuộc sự quản lý của Thiên Huyễn tông, mấy người phía sau cùng tông môn với tiểu nhân, họ có thể chứng minh tiểu nhân là người của bãi quặng.”
“Ồ?”
Thấy ánh mắt dò hỏi của tên đệ tử tiên tông, đám quặng nô phía sau gật đầu lia lịa, kêu có quen, không lộ ra chút điểm lạ nào.
Từ xưa tới nay, vật họp theo loài, người phân theo đàn.
Đệ tử tiên tông có thể không biết tất cả các quặng nô, song giữa các quặng nô với nhau tất có quen biết. Vì vậy tam đại tiên tông để các quặng nô kiểm chứng lẫn nhau, phòng ngừa kẻ địch lẫn vào bãi quặng. Còn những quặng nô vừa rồi đều là người do Bạch Mộc Trần xắp xếp, tất nhiên không lộ điều gì.
“Được rồi, vào đi, về tông phái chờ lệnh.”
Đệ tử tiên tông không nhịn được phất phất tay áo, đuổi Bạch Mộc Trần vào bãi quặng.
Cách đó không xa, đám người Tiểu Thần thấy vậy rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ vốn tưởng chuyện này còn có chút rắc rối, tuy đã chuẩn bị xong mọi việc song không ngờ lại thuận lợi tới mức như vậy.
“Cổ đại ca đúng là tính toán như thần!”
Nghe Tiểu Thần than thở, Trần Tịch và Nguyên Minh Tử cũng không nhịn được cùng gật đầu một cái, đừng nhìn Bạch Mộc Trần vừa rồi chỉ nhẹ nhàng nói vài câu đã vào được bãi quặng, thực chất những nguy hiểm trong đó chỉ họ mới hiểu, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ba yếu tố đó chỉ thiếu một là chẳng thành công được.
oOo
Bạch Mộc Trần vốn đã rất quen thuộc đường lối trong bãi quặng tiên nô, tự mình đi về phía Thiên Huyễn tông, vừa đi vừa âm thầm quan sát tình huống trong bãi quặng.
Cùng lúc đó, trong động phủ đại đường, ba vị chấp sự lại tập trung, sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ không vui.
Thủ lĩnh quặng nô của Thiên Kiếm tông và Thiên Huyễn tông đều đã trở lại, mọi chuyện cũng coi như thuận lợi, song thủ lĩnh quặng nô của Ngự Khí tông lại chẳng có hề có tin tức gì.
Ngay lúc vừa rồi, trong lòng Ngô Niệm Tri xao động, gã vội vàng lấy Tụ Tiên lệnh ra tra xét, phát hiện nguyên thần của Điền Ngọc Sơn trong Tụ Tiên lệnh đã tiêu tán.
Điền Ngọc Sơn đã chết.
Trác Vô Cấu và Liên Vân nghe tin này đều ngẩn người, song không có phản ứng gì quá kịch liệt.
So với đám Hoa Dương, cái chết của Điền Ngọc Sơn chẳng đáng chú ý mấy. Có điều, ba vị chấp sự lại cảm giác được có điêm bất đồng trong chuyện lần này, điều này khiến bọn họ cảm nhận được nguy cơ chưa từng có, thậm chí sợ hãi. Mọi người luôn có cảm giác lo sợ đối với những gì mình không biết, ba người này cũng không ngoại lệ.
“Thôi bỏ đi, bỏ đi, chỉ một tên thủ lĩnh quặng nô, chết thì thôi.”
Ngô Niệm Tri ngoài mặt cố ra vẻ nhẹ nhõm song trong lòng vô cùng tức giận. Bãi quặng tiên nô liên tục xảy ra chuyện song hết là này tới lần khác, ngay cả ke địch là ai cũng chẳng biết, đây là tội không làm tròn bổn phận. Bất kể kết quả cuối cùng ra sao, tông môn truy xét xuống, đây vẫn là biểu hiện của không có năng lực.
Trác Vô Cấu liếc mắt nhìn Ngô Niệm Tri rồi im lặng không nói gì.
Liên Vân thấy thế nói: “Ngô sư huynh, huynh có manh mối gì không?”
“Manh mối?”
Ngô Niệm Tri bỗng sửng sốt, ngẫm lại cẩn thận tình hình quặng nô. Điền Ngọc Sơn thân là thủ lĩnh quặng nô, chắc chắn có đem theo không ít thủ hạ, có phải đám người này đã chết sạch không? Giờ phần lớn quặng nô đều đã trở lại, chắc hẳn họ đã gặp Điền Ngọc Sơn, vậy có phải bọn họ cũng biết được chút gì không?
Tỉnh táo lại, Ngô Niệm Tri suy nghĩ thật nhanh, gã vốn là kẻ thông minh, vừa nghĩ cái đã xuất hiện một loạt các vấn đề.
Thấy đối phương chìm vào trầm tư, Trác Vô Cấu và Liên Vân im lặng đợi bên cạnh, không quấy rầy.
Không bao lâu sau, một đệ tử Thiên Kiếm tông tiến tới nói: “Báo cáo đại nhân, quặng nô tại dãy núi Thiên Uyên đã về gần hết, bên dưới cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, mời đại nhân chủ trì mở đại trận hộ sơn.”
“Ừm, cũng đã đến giờ rồi, ý sư muội ra sao?”
Trác Vô Cấu không để ý tới Ngô Nhiệm Tri và hỏi ý Liên Vân.
“Nguyện theo sự chỉ đạo cua Trác sư huynh.”
Liên Vân cười nhẹ, không phát biểu gì thêm, Nàng biết Trác Vô Cấu chỉ khách khí thôi, trên thực tế, phóng mắt ra cả bãi quặng tiên nô, chỉ có Trác Vô Cấu có năng lực và tư cách mở đại trận hộ sơn.
“Được rồi, mời sư muội cùng đồng hành.”
Trác Vô Cấu gật đầu, cùng Liên Vân bước ra phía ngoài.
Đệ tử báo tin cũng rời khỏi, đại đường trống rỗng, chỉ còn mình Ngô Niệm Tri.
oOo
Giữa bãi quặng, quặng nô tụ tập, ai nấy tĩnh lặng.
Hai bóng người chợt lướt qua, Trác Vô Cấu và Liên Vân xuất hiện trên đài núi cao.
Hai người xuất hiện lập tức khiến bãi quặng xôn xao, nhưng cũng nhanh chóng an tĩnh lại.
“Mọi người nghe đây...”
Trác Vô Cấu lạnh lùng quét mắt xuống bên dưới, lạnh nhạt nói: “Bãi quặng tiên nô gặp phải đại địch, trước sau đã có gần trăm đệ tử tiên tông gặp chuyện bất trắc, trong đó bao gồm cả ba vị giám sát và vài đội ngũ tuần tra. Kẻ địch hung ác vô cùng, để tránh nhiều người gặp độc thủ, Trác mỗ quyết định mở đại trận hộ sơn, vì vậy gọi tất cả đệ tử trở về.”
“Ô!”
Đám quặng nô bên dưới xì xào bàn tán, Trác Vô Cấu hừ lạnh một tiếng, lúc này bãi quặng mới an tĩnh lại.
Tiếp đó, Trác Vô Cấu lại lật tay lấy một vòng tròn cô quái ra, ném lên bầu trời.
“ Ô ô ô !”
Vòng tròn dưới sự kích thích của tiên nguyên, không ngừng phóng to, lơ lửng trên bầu trời bãi quặng.
Theo trận quyết mà Trác Vô Cấu thi pháp, từng luồng kim quang lập lòe lưu chuyển trong vòng tròn bắn ra xung quanh, tạo thành từng ký hiệu kỳ dị. Những ký hiệu này như có sinh mạng, bay khắp bốn phương tám hướng của bãi quặng.
Còn bên kia, đệ tử tam đại tiên tông lại chia ra đặt một lượng lớn tiên thạch xuống các trận vị trong bãi quặng.
Chín đống tiên thạch ngưng tụ thành cột sáng, chiếu thẳng lên trời, tương hỗ với vòng tròn, diễn sinh ra một quầng hào quang vàng kim, bao phủ toàn bộ bãi quặng.
Từng có lúc, chàng là một thành viên trong đám người đó, khổ sở vật lộn trong đó chỉ vì sống sót, nay đã qua năm năm, giờ chàng lại đứng ở đây, mọi chuyện lại như trở lại hệt lúc xưa, chẳng qua lần này, chàng không chọn cách im lặng nữa.
oOo
Theo thời gian dần dần trôi qua, tâm trạng mọi người cũng dần nóng nayr, nhất là đám đệ tử tiên tông phụ trách điều tra thân phận quặng nô, thi thoảng lại lên tiếng oán trách hay quát mắng, rõ ràng trong lòng đang buồn bực.
Dù sao đi nữa, cùng một việc mà lặp đi lặp lại tới mấy ngàn lần, cho dù thiên tiên cũng thấy mệt mỏi chứ đừng nói đám đệ tử tiên tông đang ngồi đây. Bạch Mộc Trần cố ý đứng cuối đội ngũ chính là để đợi đám đệ tử tiên tông này hết kiên nhẫn nổi, trông dáng vẻ chúng, hiệu quả cũng thật không tồi.
“Người tiếp theo!”
Nghe đám đệ tử gác cửa lạnh lùng quát lớn, Bạch Mộc Trần vội vàng tiến tới, cung kính dâng ngọc bài thân phận lên, sau đó đưa tay ấn lên tiên ấn ở mi tâm của mình.
“ Bạch Mộc Trần …… Vô kiếp Tán tiên …… Thần Châu Huyền Ất Môn …… tuổi tác ba trăm ba mươi lăm…… Bạch nô ……”
Đệ tử tiên tông xem tin tức của Bạch Mộc Trần xong, gật đầu một cái, tiên ấn giống với ngọc bài thân phận, đúng là tiên nô trong bãi quặng. Hơn nữa, cái tên “Bạch Mộc Trần” này cũng quen quen, có vẻ như đã từng nghe nói qua. Đương nhiên, đám đệ tử tiên tông lại càng nhận định đối phương chắc chắn là người của bãi quặng, nếu không đã không có cảm giác quen thuộc này.
Nhìn vẻ mặt đệ tử tiên tông, Bạch Mộc Trần biết mình đã qua được cửa này.
Cho dù cái tên “Bạch Mộc Trần” từng dang dội một thời tại bãi quặng tiên nô, nhưng đã nhiều năm qua đi, chuyện đó cũng đã sớm chìm vào quên lãng, đặc biệt là chuyện về quặng nô, vì vậy đệ tử tam đại tiên tông chỉ cảm thấy cái tên “Bạch Mộc Trần” là “quen thuộc” chứ không phải là “nhớ”.
Đệ tử tiên tông đã kiểm tra, xác minh thân phận của Bạch Mộc Trần, có điều theo thủ tục phải tiếp tục hỏi tiên nô này do tiên tông nào quản lý và tìm vài người bạn tới làm chứng.
Đối mặt với câu hỏi của đệ tử tiên tông, Bạch Mộc Trần cung kính nói: “Khởi bẩm đại nhân, tiêu nhân thuộc sự quản lý của Thiên Huyễn tông, mấy người phía sau cùng tông môn với tiểu nhân, họ có thể chứng minh tiểu nhân là người của bãi quặng.”
“Ồ?”
Thấy ánh mắt dò hỏi của tên đệ tử tiên tông, đám quặng nô phía sau gật đầu lia lịa, kêu có quen, không lộ ra chút điểm lạ nào.
Từ xưa tới nay, vật họp theo loài, người phân theo đàn.
Đệ tử tiên tông có thể không biết tất cả các quặng nô, song giữa các quặng nô với nhau tất có quen biết. Vì vậy tam đại tiên tông để các quặng nô kiểm chứng lẫn nhau, phòng ngừa kẻ địch lẫn vào bãi quặng. Còn những quặng nô vừa rồi đều là người do Bạch Mộc Trần xắp xếp, tất nhiên không lộ điều gì.
“Được rồi, vào đi, về tông phái chờ lệnh.”
Đệ tử tiên tông không nhịn được phất phất tay áo, đuổi Bạch Mộc Trần vào bãi quặng.
Cách đó không xa, đám người Tiểu Thần thấy vậy rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ vốn tưởng chuyện này còn có chút rắc rối, tuy đã chuẩn bị xong mọi việc song không ngờ lại thuận lợi tới mức như vậy.
“Cổ đại ca đúng là tính toán như thần!”
Nghe Tiểu Thần than thở, Trần Tịch và Nguyên Minh Tử cũng không nhịn được cùng gật đầu một cái, đừng nhìn Bạch Mộc Trần vừa rồi chỉ nhẹ nhàng nói vài câu đã vào được bãi quặng, thực chất những nguy hiểm trong đó chỉ họ mới hiểu, thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ba yếu tố đó chỉ thiếu một là chẳng thành công được.
oOo
Bạch Mộc Trần vốn đã rất quen thuộc đường lối trong bãi quặng tiên nô, tự mình đi về phía Thiên Huyễn tông, vừa đi vừa âm thầm quan sát tình huống trong bãi quặng.
Cùng lúc đó, trong động phủ đại đường, ba vị chấp sự lại tập trung, sắc mặt ai nấy đều lộ vẻ không vui.
Thủ lĩnh quặng nô của Thiên Kiếm tông và Thiên Huyễn tông đều đã trở lại, mọi chuyện cũng coi như thuận lợi, song thủ lĩnh quặng nô của Ngự Khí tông lại chẳng có hề có tin tức gì.
Ngay lúc vừa rồi, trong lòng Ngô Niệm Tri xao động, gã vội vàng lấy Tụ Tiên lệnh ra tra xét, phát hiện nguyên thần của Điền Ngọc Sơn trong Tụ Tiên lệnh đã tiêu tán.
Điền Ngọc Sơn đã chết.
Trác Vô Cấu và Liên Vân nghe tin này đều ngẩn người, song không có phản ứng gì quá kịch liệt.
So với đám Hoa Dương, cái chết của Điền Ngọc Sơn chẳng đáng chú ý mấy. Có điều, ba vị chấp sự lại cảm giác được có điêm bất đồng trong chuyện lần này, điều này khiến bọn họ cảm nhận được nguy cơ chưa từng có, thậm chí sợ hãi. Mọi người luôn có cảm giác lo sợ đối với những gì mình không biết, ba người này cũng không ngoại lệ.
“Thôi bỏ đi, bỏ đi, chỉ một tên thủ lĩnh quặng nô, chết thì thôi.”
Ngô Niệm Tri ngoài mặt cố ra vẻ nhẹ nhõm song trong lòng vô cùng tức giận. Bãi quặng tiên nô liên tục xảy ra chuyện song hết là này tới lần khác, ngay cả ke địch là ai cũng chẳng biết, đây là tội không làm tròn bổn phận. Bất kể kết quả cuối cùng ra sao, tông môn truy xét xuống, đây vẫn là biểu hiện của không có năng lực.
Trác Vô Cấu liếc mắt nhìn Ngô Niệm Tri rồi im lặng không nói gì.
Liên Vân thấy thế nói: “Ngô sư huynh, huynh có manh mối gì không?”
“Manh mối?”
Ngô Niệm Tri bỗng sửng sốt, ngẫm lại cẩn thận tình hình quặng nô. Điền Ngọc Sơn thân là thủ lĩnh quặng nô, chắc chắn có đem theo không ít thủ hạ, có phải đám người này đã chết sạch không? Giờ phần lớn quặng nô đều đã trở lại, chắc hẳn họ đã gặp Điền Ngọc Sơn, vậy có phải bọn họ cũng biết được chút gì không?
Tỉnh táo lại, Ngô Niệm Tri suy nghĩ thật nhanh, gã vốn là kẻ thông minh, vừa nghĩ cái đã xuất hiện một loạt các vấn đề.
Thấy đối phương chìm vào trầm tư, Trác Vô Cấu và Liên Vân im lặng đợi bên cạnh, không quấy rầy.
Không bao lâu sau, một đệ tử Thiên Kiếm tông tiến tới nói: “Báo cáo đại nhân, quặng nô tại dãy núi Thiên Uyên đã về gần hết, bên dưới cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, mời đại nhân chủ trì mở đại trận hộ sơn.”
“Ừm, cũng đã đến giờ rồi, ý sư muội ra sao?”
Trác Vô Cấu không để ý tới Ngô Nhiệm Tri và hỏi ý Liên Vân.
“Nguyện theo sự chỉ đạo cua Trác sư huynh.”
Liên Vân cười nhẹ, không phát biểu gì thêm, Nàng biết Trác Vô Cấu chỉ khách khí thôi, trên thực tế, phóng mắt ra cả bãi quặng tiên nô, chỉ có Trác Vô Cấu có năng lực và tư cách mở đại trận hộ sơn.
“Được rồi, mời sư muội cùng đồng hành.”
Trác Vô Cấu gật đầu, cùng Liên Vân bước ra phía ngoài.
Đệ tử báo tin cũng rời khỏi, đại đường trống rỗng, chỉ còn mình Ngô Niệm Tri.
oOo
Giữa bãi quặng, quặng nô tụ tập, ai nấy tĩnh lặng.
Hai bóng người chợt lướt qua, Trác Vô Cấu và Liên Vân xuất hiện trên đài núi cao.
Hai người xuất hiện lập tức khiến bãi quặng xôn xao, nhưng cũng nhanh chóng an tĩnh lại.
“Mọi người nghe đây...”
Trác Vô Cấu lạnh lùng quét mắt xuống bên dưới, lạnh nhạt nói: “Bãi quặng tiên nô gặp phải đại địch, trước sau đã có gần trăm đệ tử tiên tông gặp chuyện bất trắc, trong đó bao gồm cả ba vị giám sát và vài đội ngũ tuần tra. Kẻ địch hung ác vô cùng, để tránh nhiều người gặp độc thủ, Trác mỗ quyết định mở đại trận hộ sơn, vì vậy gọi tất cả đệ tử trở về.”
“Ô!”
Đám quặng nô bên dưới xì xào bàn tán, Trác Vô Cấu hừ lạnh một tiếng, lúc này bãi quặng mới an tĩnh lại.
Tiếp đó, Trác Vô Cấu lại lật tay lấy một vòng tròn cô quái ra, ném lên bầu trời.
“ Ô ô ô !”
Vòng tròn dưới sự kích thích của tiên nguyên, không ngừng phóng to, lơ lửng trên bầu trời bãi quặng.
Theo trận quyết mà Trác Vô Cấu thi pháp, từng luồng kim quang lập lòe lưu chuyển trong vòng tròn bắn ra xung quanh, tạo thành từng ký hiệu kỳ dị. Những ký hiệu này như có sinh mạng, bay khắp bốn phương tám hướng của bãi quặng.
Còn bên kia, đệ tử tam đại tiên tông lại chia ra đặt một lượng lớn tiên thạch xuống các trận vị trong bãi quặng.
Chín đống tiên thạch ngưng tụ thành cột sáng, chiếu thẳng lên trời, tương hỗ với vòng tròn, diễn sinh ra một quầng hào quang vàng kim, bao phủ toàn bộ bãi quặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.