Quyển 1 - Chương 71: Trở lại bãi quặng.
Tử Mộc Vạn Quân
13/04/2013
Hơi lạnh bao phủ, trong động trầm tĩnh lạ thường!
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào mặt đất, thi thể Chu Bát và Điền Ngọc Sơn đã hóa thành từng điểm ánh sáng, dần dần tiêu tan trong không khí, ngoại trừ một ngọn roi bạc và hai túi trữ vật, chẳng còn chút gì đánh dấu sự tồn tại của họ nữa.
Tiểu Thần thu lấy ngọn roi, trong túi trữ vật có không ít tiên thạch và đan dược, chắc hẳn đều do Điền Ngọc Sơn vơ vét được lúc còn sống, song giờ lại lợi cho người khác.
Lúc này, Bạch Mộc Trần bước ra khỏi đám đông, đứng sóng vai với đám người Tiểu Thần, đưa mắt nhìn một lượt xung quanh.
“Thì ra là ngươi!”
Xích Hổ trợn mắt kinh ngạc nhìn Bạch Mộc Trần, giờ gã đã hiểu vì sao đám người Tiểu Thần lại quật khởi nhanh như vậy, hóa ra có cao nhân đứng sau chỉ điểm.
Ngay từ lần đầu tiên gặp Bạch Mộc Trần, Xích Hổ đã có cảm giác người này cực kỳ nguy hiểm, cảm giác này còn nặng hơn so với Điền Ngọc Sơn vài phần, gã vốn tưởng chuyện gặp gỡ ba năm trước chỉ là trùng hợp, giờ xem ra, mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ.
“Cổ đại ca, nên xử lý những kẻ này ra sao đây?”
Tiểu Thần khẽ hỏi Bạch Mộc Trần, khuôn mặt lộ vẻ khó xử. Y không phải người hiếu sát, nếu bảo y giết sạch tất cả những người ở đây để diệt khẩu, y không nỡ xuống tay, còn nếu để họ còn sống, vậy sẽ hậu hoạn vô cùng.
“Ngươi... các ngươi muốn làm gì?”
Đám thủ lĩnh và quặng nô đột nhiên tỉnh ngộ, tự động co lại thành một khối rồi cảnh giác nhìn đám người Tiểu Thần, dáng vẻ như sẽ dốc sức liều mạng. Thật ra bọn họ đều hiểu, ban thân mình vốn chẳng có tư cách liều mạng, hành động lúc này chỉ là giả bộ, người ta có thể dễ dàng giết chết một tán tiên nhị kiếp, muốn đối phó với bọn họ chẳng cần tới một đầu ngón tay.
Đám người Tiểu Thần cũng đã bày trận, sẵn sàng ứng chiến, chỉ cần Bạch Mộc Trần ra lệnh sẽ lập tức hành động.
Bạch Mộc Trần nhíu mày, trong lòng thầm thở dài. Đời này chàng đã tạo không ít sát, nghiệp, cũng đã sớm quen cảnh sinh ly tử biệt trên thế gian, nhưng điều đó không nghĩa rằng chàng đã quen giết người hay thích giết người, nhất là với những ai có cùng vận mệnh mang tên “tiên nô”.
“Được rồi, tạm thời lưu lại bọn họ! Chỉ cần phong bế nơi này, trong thời gian ngắn họ cũng không thoát ra được.”
Bạch Mộc Trần nói xong, mọi người đều nhẹ nhõm, có thể tránh chuyện giết chóc là tốt nhất.
Xích Hổ không cam lòng, cắn răng lạnh giọng nói: “Rốt cuộc các hạ là ai? Muốn giết cứ giết, dựa vào cái gì mà đòi giam chúng ta ở đây?”
Không đợi Bạch Mộc Trần đáp lời, Tiểu Thần đã lạnh lùng quát: “Lão Cọp già, ngươi cho mình là ai? Các người chẳng qua chỉ là thủ hạ của Điền Ngọc Sơn mà thôi, lấy tư cách gì tự xưng anh hùng? May nhờ Cổ đại ca nhân từ, khoan hồng độ lượng tha mạng cho tụi bây, nến không ông đây đã sớm tiễn các ngươi đi gặp thiên tôn rồi.”
Nghe câu này, khuôn mặt Xích Hổ nóng bừng lên, lập tức im miệng.
Một tên thủ lĩnh khác ở bên cạnh giọng run run nói: “Thật .. thật ra các ngươi định làm gì?”
“Làm gì ư?”
Tiểu Thần nhìn sang hai bên, cười hai tiếng quái dị rồi nói: “Vừa nãy thằng cha Chu Bát chả nói rồi sao? Chúng ta định tạo phản...”
“Cái... cái gì?”
Đám Xích Hổ sợ điếng người, khuôn mặt đều lộ vẻ khó tin.
“Ngươi... các ngươi... điên rồi! Tất cả các ngươi đều điên rồi!”
Vài tên thủ lĩnh nhìn đám Tiểu Thần như nhìn thấy quỷ, sợ hãi tới mức toàn thân run lên bần bật.
Khôi phục tinh thần, Xích Hổ tức giận nói: “Tiểu Thần, ngươi không biết mình đang nói gì ư? Ngươi mà gây rối không những sẽ gây hại cho bản thân mà còn làm liên lụy tới những người khác, dù gì ngươi cũng là thủ lĩnh một phương, dưới tay có tới gần ngàn huynh đệ, ngươi có thể bất kể sống chết của họ sao, đừng vì một câu nói của kẻ khác mà bán cả mạng của mình.”
“Bán ư?”
Tiểu Thần cười nhạt: “Lão Cọp già, ngươi bảo ta ấu trĩ? Hay ngây thơ? Chẳng lẽ ngươi muốn sống ở đây cả đời sao?”
Không đợi đối phương trả lời, Tiểu Thần đã nói tiếp: “Lão Cọp già, dẫu sao ngươi cũng là một thủ lĩnh, sao lại ngu ngốc đến thế? Ngươi nghĩ chúng ta còn lựa chọn sao? Tam đại tiên tông sẽ cho chúng ta một con đường sống chắc? Từ xưa tới nay, kết cục cuối cùng của quặng nô chắc ngươi còn rõ hơn ta! Phản cũng chết, mà không phản cũng chết, nếu thực sự có một chút cơ hội sống sót, sao chúng ta phải đi vào con đường này. Chúng ta giam các người ở đây cũng là giữ mạng cho các người. Lần hành động này nếu thành công, các người có thể tự do rời khỏi, còn nếu chúng ta bỏ mạng, các người cũng không phải chịu trách nhiệm gì lớn...”
“Tự do?”
Nhìn vẻ mặt điên cuồng của đám người Tiểu Thần, Xích Hổ im lặng không nói gì nữa. Bao năm qua, gã luôn cho rằng lòng mình đã tê liệt, sớm đã an phận, không ngờ chỉ vài câu nói của Tiểu Thần mà như mũi kim đâm thẳng vào nỗi đau ẩn sâu trong linh hồn gã.
Tiểu Thần chẳng hề để ý tới những kẻ khác, quay sang nói với Bạch Mộc Trần: “Cổ đại ca, bãi quặng tiên nô đã bắt đầu hành động, chúng ta cũng nên trở về, huynh có kế hoạch gì không?”
“Ta sẽ cùng mọi người về bãi quặng.”
Bạch Mộc Trần khẽ cúi xuống lấy chút cát bụi trên đất rồi xoa xoa lên mặt, khiến mình trông không khác gì các quặng nô khác.
Nghe câu ấy, trong lòng Tiểu Thần chấn động, vội vàng kéo Bạch Mộc Trần sang một góc rồi hỏi: “Cổ đại ca, vậy có nguy hiểm quá không, hay là nghĩ cách khác đi?”
Bạch Mộc Trần khoát tay áo: “Theo trí nhớ lục soát được từ Hoa Dương, Tụ Tiên lệnh nằm trên người ba tên chấp sự, cho nên phải diệt trừ bọn chúng mới giải phóng được cho mọi người, mà những người nguyên thần bị trói buộc không thể đối nghịch với tiên sĩ mang Tụ Tiên lệnh cho nên chỉ có ta mới làm được việc này...”
“Không! Huynh không thể mạo hiểm được.”
Nguyên Minh Tử và Trần Tịch cũng lên tiếng khuyên can, Nguyên Minh Tử nghẹn ngào nói: “Cổ đại ca, bọn đệ chết không sao, nhưng huynh không được phép xảy ra chuyện gì, huynh là hy vọng của mọi người, chỉ cần huynh còn sống, chắc chắn sẽ có ngày thành công, huynh không thể đi!”
Đừng nhìn Nguyên MinH Tử nhút nhát hay sợ sệt, thực ra tâm tư gã còn tinh tế tỉ mỉ hơn nhiều người khác.
Bạch Mộc Trần vỗ vỗ vai ba người rồi nói: “Lời của bọn đệ ta hiểu, song có một số việc không thể trốn tránh, ta và bọn đệ cũng như nhay, cũng nhỏ bé, cũng sợ hãi. Chính vì vậy, chúng ta càng cần phải dũng cảm đối mặt. Thành công thì tự do, thất bại thì coi nuhw được giải thoát, cho dù thành công hay thất bại, ít ra chúng ta đều đã cố gắng, vậy là đủ rồi.”
Nói xong, Bạch Mộc Trần quay đầu bước ra phái ngoài động.
Không đợi đám Xích Hổ kịp phản ứng, đám người Tiểu Thần cũng đi ra theo, bịt kín cửa động lại.
Những người ở lại đưa mắt nhìn nhau, im lặng không nói, dường như trong lòng họ đều có tâm sự riêng.
oOo
Lối vào bãi quặng tiên nô được canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt.
Tam đại tiên tông đều phái đệ tử tới canh gác, vàn ngàn quặng nô xếp thành hàng dài, mỗi người đi vào đều phải kiểm tra một lượt. Do dù hàng lối rất dài nhưng không quặng nô nào dám oán hận nửa câu.
Ngược lại với đám quặng nô này, những đệ tử tiên tông kia lại cảm thấy buồn chán, bởi vậy tốp năm tụm ba, chuyện trò rôm rả.
“Ài! Kiểm tra lâu thế này, biết lúc nào mới được nghỉ đây?”
“Không phải vậy chứ? Mấy ngàn tên quặng nô, kiểm tra từng tên một biết đến bao giờ mới xong đây.”
“Cấp trên đúng là cẩn thận quá mức, đám nô lệ bãi quặng này đều có cấm chế trên người, nếu tiên ấn không hợp với lệnh bài thân phận thì làm sao trà trộn vào được, việc gì phải căng thẳng như thế?”
“Không thể nói bừa thế được, Tiên Giới rộng lớn như vậy chẳng thiếu gì chuyện lạ, không khéo có kẻ không cần lệnh bài mà vẫn vào được, dẫu sao cẩn thận vẫn hơn.”
“Cẩn thận cái rắm, nếu phải chết thì trước sau gì cũng chết, nghe nói cấp trên đắc tội với một nhân vật lớn, giờ người ta tới cửa trả thủ.”
“Thế á? Sao ta cứ cảm thấy đây là một âm mưu, chắc chắn là một thế lực nào đó muốn cướp bãi quặng tiên nô của chúng ta.”
“Ừm! Cũng rất có khả năng!”
Đang lúc bàn luận sôi nổi, một tiên sĩ lớn tuổi nghênh ngang bước tới, đám đệ tử lập tức im bặt, ai cũng cẩn thận trở về vị trí của mình.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào mặt đất, thi thể Chu Bát và Điền Ngọc Sơn đã hóa thành từng điểm ánh sáng, dần dần tiêu tan trong không khí, ngoại trừ một ngọn roi bạc và hai túi trữ vật, chẳng còn chút gì đánh dấu sự tồn tại của họ nữa.
Tiểu Thần thu lấy ngọn roi, trong túi trữ vật có không ít tiên thạch và đan dược, chắc hẳn đều do Điền Ngọc Sơn vơ vét được lúc còn sống, song giờ lại lợi cho người khác.
Lúc này, Bạch Mộc Trần bước ra khỏi đám đông, đứng sóng vai với đám người Tiểu Thần, đưa mắt nhìn một lượt xung quanh.
“Thì ra là ngươi!”
Xích Hổ trợn mắt kinh ngạc nhìn Bạch Mộc Trần, giờ gã đã hiểu vì sao đám người Tiểu Thần lại quật khởi nhanh như vậy, hóa ra có cao nhân đứng sau chỉ điểm.
Ngay từ lần đầu tiên gặp Bạch Mộc Trần, Xích Hổ đã có cảm giác người này cực kỳ nguy hiểm, cảm giác này còn nặng hơn so với Điền Ngọc Sơn vài phần, gã vốn tưởng chuyện gặp gỡ ba năm trước chỉ là trùng hợp, giờ xem ra, mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ.
“Cổ đại ca, nên xử lý những kẻ này ra sao đây?”
Tiểu Thần khẽ hỏi Bạch Mộc Trần, khuôn mặt lộ vẻ khó xử. Y không phải người hiếu sát, nếu bảo y giết sạch tất cả những người ở đây để diệt khẩu, y không nỡ xuống tay, còn nếu để họ còn sống, vậy sẽ hậu hoạn vô cùng.
“Ngươi... các ngươi muốn làm gì?”
Đám thủ lĩnh và quặng nô đột nhiên tỉnh ngộ, tự động co lại thành một khối rồi cảnh giác nhìn đám người Tiểu Thần, dáng vẻ như sẽ dốc sức liều mạng. Thật ra bọn họ đều hiểu, ban thân mình vốn chẳng có tư cách liều mạng, hành động lúc này chỉ là giả bộ, người ta có thể dễ dàng giết chết một tán tiên nhị kiếp, muốn đối phó với bọn họ chẳng cần tới một đầu ngón tay.
Đám người Tiểu Thần cũng đã bày trận, sẵn sàng ứng chiến, chỉ cần Bạch Mộc Trần ra lệnh sẽ lập tức hành động.
Bạch Mộc Trần nhíu mày, trong lòng thầm thở dài. Đời này chàng đã tạo không ít sát, nghiệp, cũng đã sớm quen cảnh sinh ly tử biệt trên thế gian, nhưng điều đó không nghĩa rằng chàng đã quen giết người hay thích giết người, nhất là với những ai có cùng vận mệnh mang tên “tiên nô”.
“Được rồi, tạm thời lưu lại bọn họ! Chỉ cần phong bế nơi này, trong thời gian ngắn họ cũng không thoát ra được.”
Bạch Mộc Trần nói xong, mọi người đều nhẹ nhõm, có thể tránh chuyện giết chóc là tốt nhất.
Xích Hổ không cam lòng, cắn răng lạnh giọng nói: “Rốt cuộc các hạ là ai? Muốn giết cứ giết, dựa vào cái gì mà đòi giam chúng ta ở đây?”
Không đợi Bạch Mộc Trần đáp lời, Tiểu Thần đã lạnh lùng quát: “Lão Cọp già, ngươi cho mình là ai? Các người chẳng qua chỉ là thủ hạ của Điền Ngọc Sơn mà thôi, lấy tư cách gì tự xưng anh hùng? May nhờ Cổ đại ca nhân từ, khoan hồng độ lượng tha mạng cho tụi bây, nến không ông đây đã sớm tiễn các ngươi đi gặp thiên tôn rồi.”
Nghe câu này, khuôn mặt Xích Hổ nóng bừng lên, lập tức im miệng.
Một tên thủ lĩnh khác ở bên cạnh giọng run run nói: “Thật .. thật ra các ngươi định làm gì?”
“Làm gì ư?”
Tiểu Thần nhìn sang hai bên, cười hai tiếng quái dị rồi nói: “Vừa nãy thằng cha Chu Bát chả nói rồi sao? Chúng ta định tạo phản...”
“Cái... cái gì?”
Đám Xích Hổ sợ điếng người, khuôn mặt đều lộ vẻ khó tin.
“Ngươi... các ngươi... điên rồi! Tất cả các ngươi đều điên rồi!”
Vài tên thủ lĩnh nhìn đám Tiểu Thần như nhìn thấy quỷ, sợ hãi tới mức toàn thân run lên bần bật.
Khôi phục tinh thần, Xích Hổ tức giận nói: “Tiểu Thần, ngươi không biết mình đang nói gì ư? Ngươi mà gây rối không những sẽ gây hại cho bản thân mà còn làm liên lụy tới những người khác, dù gì ngươi cũng là thủ lĩnh một phương, dưới tay có tới gần ngàn huynh đệ, ngươi có thể bất kể sống chết của họ sao, đừng vì một câu nói của kẻ khác mà bán cả mạng của mình.”
“Bán ư?”
Tiểu Thần cười nhạt: “Lão Cọp già, ngươi bảo ta ấu trĩ? Hay ngây thơ? Chẳng lẽ ngươi muốn sống ở đây cả đời sao?”
Không đợi đối phương trả lời, Tiểu Thần đã nói tiếp: “Lão Cọp già, dẫu sao ngươi cũng là một thủ lĩnh, sao lại ngu ngốc đến thế? Ngươi nghĩ chúng ta còn lựa chọn sao? Tam đại tiên tông sẽ cho chúng ta một con đường sống chắc? Từ xưa tới nay, kết cục cuối cùng của quặng nô chắc ngươi còn rõ hơn ta! Phản cũng chết, mà không phản cũng chết, nếu thực sự có một chút cơ hội sống sót, sao chúng ta phải đi vào con đường này. Chúng ta giam các người ở đây cũng là giữ mạng cho các người. Lần hành động này nếu thành công, các người có thể tự do rời khỏi, còn nếu chúng ta bỏ mạng, các người cũng không phải chịu trách nhiệm gì lớn...”
“Tự do?”
Nhìn vẻ mặt điên cuồng của đám người Tiểu Thần, Xích Hổ im lặng không nói gì nữa. Bao năm qua, gã luôn cho rằng lòng mình đã tê liệt, sớm đã an phận, không ngờ chỉ vài câu nói của Tiểu Thần mà như mũi kim đâm thẳng vào nỗi đau ẩn sâu trong linh hồn gã.
Tiểu Thần chẳng hề để ý tới những kẻ khác, quay sang nói với Bạch Mộc Trần: “Cổ đại ca, bãi quặng tiên nô đã bắt đầu hành động, chúng ta cũng nên trở về, huynh có kế hoạch gì không?”
“Ta sẽ cùng mọi người về bãi quặng.”
Bạch Mộc Trần khẽ cúi xuống lấy chút cát bụi trên đất rồi xoa xoa lên mặt, khiến mình trông không khác gì các quặng nô khác.
Nghe câu ấy, trong lòng Tiểu Thần chấn động, vội vàng kéo Bạch Mộc Trần sang một góc rồi hỏi: “Cổ đại ca, vậy có nguy hiểm quá không, hay là nghĩ cách khác đi?”
Bạch Mộc Trần khoát tay áo: “Theo trí nhớ lục soát được từ Hoa Dương, Tụ Tiên lệnh nằm trên người ba tên chấp sự, cho nên phải diệt trừ bọn chúng mới giải phóng được cho mọi người, mà những người nguyên thần bị trói buộc không thể đối nghịch với tiên sĩ mang Tụ Tiên lệnh cho nên chỉ có ta mới làm được việc này...”
“Không! Huynh không thể mạo hiểm được.”
Nguyên Minh Tử và Trần Tịch cũng lên tiếng khuyên can, Nguyên Minh Tử nghẹn ngào nói: “Cổ đại ca, bọn đệ chết không sao, nhưng huynh không được phép xảy ra chuyện gì, huynh là hy vọng của mọi người, chỉ cần huynh còn sống, chắc chắn sẽ có ngày thành công, huynh không thể đi!”
Đừng nhìn Nguyên MinH Tử nhút nhát hay sợ sệt, thực ra tâm tư gã còn tinh tế tỉ mỉ hơn nhiều người khác.
Bạch Mộc Trần vỗ vỗ vai ba người rồi nói: “Lời của bọn đệ ta hiểu, song có một số việc không thể trốn tránh, ta và bọn đệ cũng như nhay, cũng nhỏ bé, cũng sợ hãi. Chính vì vậy, chúng ta càng cần phải dũng cảm đối mặt. Thành công thì tự do, thất bại thì coi nuhw được giải thoát, cho dù thành công hay thất bại, ít ra chúng ta đều đã cố gắng, vậy là đủ rồi.”
Nói xong, Bạch Mộc Trần quay đầu bước ra phái ngoài động.
Không đợi đám Xích Hổ kịp phản ứng, đám người Tiểu Thần cũng đi ra theo, bịt kín cửa động lại.
Những người ở lại đưa mắt nhìn nhau, im lặng không nói, dường như trong lòng họ đều có tâm sự riêng.
oOo
Lối vào bãi quặng tiên nô được canh phòng cực kỳ nghiêm ngặt.
Tam đại tiên tông đều phái đệ tử tới canh gác, vàn ngàn quặng nô xếp thành hàng dài, mỗi người đi vào đều phải kiểm tra một lượt. Do dù hàng lối rất dài nhưng không quặng nô nào dám oán hận nửa câu.
Ngược lại với đám quặng nô này, những đệ tử tiên tông kia lại cảm thấy buồn chán, bởi vậy tốp năm tụm ba, chuyện trò rôm rả.
“Ài! Kiểm tra lâu thế này, biết lúc nào mới được nghỉ đây?”
“Không phải vậy chứ? Mấy ngàn tên quặng nô, kiểm tra từng tên một biết đến bao giờ mới xong đây.”
“Cấp trên đúng là cẩn thận quá mức, đám nô lệ bãi quặng này đều có cấm chế trên người, nếu tiên ấn không hợp với lệnh bài thân phận thì làm sao trà trộn vào được, việc gì phải căng thẳng như thế?”
“Không thể nói bừa thế được, Tiên Giới rộng lớn như vậy chẳng thiếu gì chuyện lạ, không khéo có kẻ không cần lệnh bài mà vẫn vào được, dẫu sao cẩn thận vẫn hơn.”
“Cẩn thận cái rắm, nếu phải chết thì trước sau gì cũng chết, nghe nói cấp trên đắc tội với một nhân vật lớn, giờ người ta tới cửa trả thủ.”
“Thế á? Sao ta cứ cảm thấy đây là một âm mưu, chắc chắn là một thế lực nào đó muốn cướp bãi quặng tiên nô của chúng ta.”
“Ừm! Cũng rất có khả năng!”
Đang lúc bàn luận sôi nổi, một tiên sĩ lớn tuổi nghênh ngang bước tới, đám đệ tử lập tức im bặt, ai cũng cẩn thận trở về vị trí của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.