Quyển 2 - Chương 87: Đại trưởng lão Nam Môn.
Tử Mộc Vạn Quân
13/04/2013
Người vừa tới là một ông lão áo đen, có điều trên người hắn không thể cảm nhận chút già nua nào mà ngược lại bừng bừng sinh cơ. Nam Môn Vệ Quặc, đại trưởng lão đời thứ tư của thị tộc Nam Môn, tu vi thiên tiên thất phẩm, trong số các đời của thị tộc Nam Môn, lão có thể tính là một trong những người thiên tư cao siêu nhất, có hy vọng kế thừa chí nguyện của tổ tiên đời đầu, đột phá cảnh giới thiên tiên cửu phẩm. Người này tính cách trầm ổn, trung thành với thị tộc, đúng như tên gọi, Vệ Quặc, nghĩa là bảo vệ thị tộc, không cho phép người ngoài cướp đoạt. Chính nhờ có hắn, thị tộc Nam Môn mới có thể đàn áp các gia tộc khác, vững vàng chiếm lấy vị trí thị tộc đứng đầu dãy Cảnh Lan.
“Chúng con bái kiến lão tổ.” Nam Môn Tiêu Viễn bái chào, chủ động nhường ghế chủ tọa cho ông lão, còn mình đứng một bên cạnh ghế gia chủ. Nam Môn Chính Đình cùng Nam Môn Vô Song cũng không dám ngồi, đều đứng cả lên.
Đợi ông lão ngồi vào vị trí, Nam Môn Tiêu Viễn mới nói: “Lão tổ, ngài cảm thấy Bạch Mộc Trần này ra sao?”
Nam Môn Vệ Quặc trầm ngâm trong chốc lát rồi mới từ tốn nói: “Từ lúc hắn lên đỉnh Vọng Thiên lão phu đã luôn chú ý đến hắn, người này cực kỳ cẩn thận, từ ngoài nhìn vào khó lòng nhận ra chút mánh khóe nào, có điều lão phu cũng đã để ý, nha đầu Cung Tuyết kia không đưa cấm chế thông hành cho hắn. Nói cách khác, người này hoàn toàn có thể dùng lực bản thân chống lại cấm chế trên đỉnh Vọng Thiên.”
Ba người kinh ngạc nhíu mày, cấm chế trên đỉnh Vọng Thiên trước nay luôn là chỗ dựa vững chắc nhất cho thị tộc Nam Môn, cho dù lúc bình thường không khai mở hoàn toàn, uy lực của nó cũng không thể khinh thường. Vậy mà giờ có người nói một tiên nô nho nhỏ lại có thể chống cự lại áp lực của cấm chế, chuyện này chẳng khác nào một lời phỉ báng và chế nhạo, đồng thời cũng là một loại tín hiệu nguy hiểm, Nếu không phải Nam Môn Vệ Quặc chính miệng thừa nhận, Nam Môn Tiêu Viễn chắc chắn sẽ không tin tưởng.
“Lão nhị, chuyện quan trọng thế này sao Cung Tuyết không nói?” Nam Môn Tiêu Viễn quay sang trừng mắt nhìn Nam Môn Chính Đình quát lớn, người sau bất đắc dĩ cười khổ. Uất ức trong chuyện này chỉ mình hắn hiểu, phu nhân chẳng biết làm sao lại làm ra chuyện hẹp hòi như vậy nhưng tức tối nhất là người ta chẳng mất đi lạng thịt nào mà mình còn phải chịu mắng!
“Ài! Bỏ qua đi, chuyện này nói sau...” Nam Môn Tiêu Viễn cũng hiểu chỗ khó xử của huynh đệ mình, Cung Tuyết chính là đệ tử của Thái Nhất Tông, cho dù chỉ là ngoại môn nhưng thân phận đó đừng nói Nam Môn Chính Đình, cho dù Nam Môn Tiêu Viễn thân là gia chủ cũng không dám chỉ trích quá đáng.
“Lão Tổ, vậy người thấy thực lực Bạch Mộc Trần ra sao?” Đây chính là điều mà bọn họ đều muốn biết. Bọn họ vốn tưởng thực lực Bạch Mộc Trần có cao cường tới đâu cũng chỉ khoảng chân tiên cửu phẩm. Hơn nữa bọn họ nghe nói hôm đó Bạch Mộc Trần đã bị thương vô cùng nghiêm trọng, chắc hẳn lúc đó đã phát huy vượt quá trình độ thật. Tiên nô như vậy vừa có thực lực lại tiện sử dụng, không cần để tâm lo lắng hắn sẽ phản bội bởi bọn họ có rất nhiều thủ đoạn, chắc chắn có thể chế ngự đối phương. Song giờ xem ra, đây chỉ là suy nghĩ của bọn họ mà thôi.”
“Thực lực người này, khó nói...”Nam Môn Vệ Quặc sắc mặt nặng nề nói: “Tu ti của hắn khá nông có điều thần thức lại vô cùng cường đại, lúc ta dò xét hắn phát hiện thần thức hắn khẽ rung động, nói vậy chắc hắn cũng đã biết tới sự tồn tại của lão phu, nếu quả thực động thủ, hắn đương nhiên không đấu lại lão phu, song nếu lão phu muốn bắt giữ hắn lại không nắm chắc trăm phần trăm. Dẫu sao lão phu cũng chưa từng thấy thủ đoạn của hắn, không tiện đánh giá thực lực thật sự...”
“Cái này...” Nghe ông lão đánh giá xong, trong lòng ba người cùng trầm xuống. Nam Môn Vệ Quặc là thiên tiên thất phẩm, ngay cả lão cũng nói không dám chắc, những tộc nhân khác của thị tộc Nam Môn còn chẳng chống cự được cấm chế trên đỉnh Vọng Thiên. Vậy nói nên rằng Bạch Mộc Trần quả thực có năng lực diệt sát chân tiên cửu phẩm trong một chiêu, cũng tức là chàng có thể tiêu diệt bất cứ ai trong số bọn họ trong nháy mắt... Vậy nếu... vậy nếu hắn thật sự định liều mạng, Nam Môn Tiêu Viễn càng nghĩ càng sợ, sau lưng đã lạnh toát, hắn cũng thầm thấy may mình không vọng động, nếu không hậu quả khó mà lường nổi!
“Thật ra...”
Dừng một chút, Nam Môn Vệ Quặc cảm khái: “Ta nói hắn bất phàm cũng không phải chỉ vì những điều này, theo ta được biết, người này mới chỉ khoảng ba trăm bốn mươi tuổi... Tiên lịch cả vạn vạn năm ta chưa từng nghe nói có ai độ qua tán tiên kiếp trong thời gian ngắn ngủi như vậy, cho dù là đệ nhất tán tiên La Hạo Nhiên cũng còn xa mới bằng được hắn. Kẻ này tài chí tuyệt đỉnh, không chừng sau này thành tựu còn hơn cả La Hạo Nhiên!”
Nam Môn Chính Đình có vẻ không phục: “Lão tổ, không phải Chính Đình không tin lời người. Nhưng có phải hơi khoa trương quá không? Con thấy hắn chẳng qua chỉ là kẻ may mắn gặp chút kỳ ngộ thôi...”
“Ba trăm bốn mươi tuổi đã vượt qua tán tien kiếp, ngươi thấy người này bình thường sao?” Nam Môn Vệ Quặc khoát tay áo nói: “Trước không nói tới hắn có kỳ ngộ hay không, song thời gian độ kiếp của hắn quả thật ngắn hơn nhiều. Tán tiên kiếp, nếu không có nghị lực vượt qua sinh tử, khó lòng thành công nổi. Thị tộc Nam Môn chúng ta trước nay có không ít tiên nô độ kiếp, song ngoại trừ Nhạc Mục ra, các tiên nô khác đều chết dưới tán tiên kiếp...”
“Lão tổ, vậy giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Nam Môn Tiêu Viễn sắc mặt nghiêm nghị, chuyện cũng đã rồi, trước mắt là phải làm sao giải quyết.
“Làm gì ư?” Nam Môn Vệ Quặc bỏ vẻ mặt căng thẳng lúc vừa rồi, cười nhẹ nói: “Theo ý lão phu, hắn dẫu sao cũng là tiên nô, muốn sống độc lập ở Tiên Giới cũng chẳng dễ dàng gì, lựa chọn tốt nhất là nương nhờ một thế lực nào đó. Nếu hắn đã nguyện ý lưu lại, chẳng lẽ chúng ta lại không dám thu nhận hắn hay sao?”
“Lão tổ nói không sai, giờ đang lúc cần dùng người, cho dù người này trong lòng mang ý xấu đi chăng nữa, chúng ta chỉ cần lợi dụng thích đáng hắn cũng sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho thị tộc Nam Môn chúng ta.” Nam Môn Tiêu Viễn gật đầu tán thành, trong lòng cũng tự hỏi cách chế ngự Bạch Mộc Trần.
Chính Đình lại nghĩ tới chuyện khác: “Lão tổ, người cảm thấy những lời gã Bạch Mộc Trần kia nói có bao nhiêu phần đáng tin?”
“Là thật hay giả, quan trọng vậy sao?”
Nam Môn Vệ Quặc chẳng buồn để ý đáp lời: “Nếu hắn nói thật, chẳng lẽ chúng ta áp giải hắn về? Nếu hắn nói dối, chẳng lẽ chúng ta có thể tới Đông Phượng Lân tìm chứng cứ?”
Nam Môn Tiêu Viễn cũng ý thức được chuyện này, nhíu mày nói: “Vậy chẳng phải bất luận thật hay giả chúng ta đều không có cách nào chứng minh những lời hắn nói... Vậy xem ra rất có thể là hắn tùy tiện bịa ra một thân phận!”
Nam Môn Vệ Quặc lắc đầu: “Ta lại thấy hắn nói có thể là thật, ít ra là phần lai lịch của hắn, chính bởi vì không cách nào tìm được chứng cứ cho nên hắn không cần phải kéo cả tam đại tiên tông vào cùng, bằng không sẽ khiến người ngoài sinh nghi. Huống hồ hắn hiểu rõ chuyện xảy ra ở dãy núi Thiên Uyên như vậy chứng tỏ hắn đã từng tham dự cuộc phản loạn đó, điều này cũng giải thích vì sao hắn tình nguyện ở lại... Các thế lực khắp Tiên Giới đều đang xử lý phản nô, thái độ cực kỳ ăn ý, một khi thân phận bại lộ, hắn sẽ cực kỳ bất lợi.”
“Nói vậy, có thể sử dụng người này nhưng phải thật chú ý?”
Nam Môn Tiêu Viễn khẽ gật đầu rồi lại cảm khái: “Đáng tiếc, người này một lòng hướng về hai mẹ con Ôn Nhã, sẽ không toàn tâm toàn ý vì thị tộc Nam Môn chúng ta.”
Nam Môn Vệ Quặc cười nói: “Cái này cũng chưa chắc, chỉ cần hai mẹ con Ôn Nhã là người của thị tộc Nam Môn là được, hơn nữa muốn giữ người này lại, chỉ dựa vào hai chữ ‘ban ơn’ là không được, đôi khi còn phải cho người ta chút nhân tình. Một vấn đề nữa, lúc trước vì lấy đại cục làm trọng cho nên mới phải ủy khuất hai mẹ con họ, giờ chuyện đã qua, thứ nên trả lại rồi cũng phải trả, dẫu sao lúc trước bọn Tiểu Ngũ cũng vì tìm mỏ quặng mới mất mạng, ngươi tự tới tìm Ôn Nhã nói chuyện đi!”
“Vâng, con sẽ tới.”
Nam Môn Tiêu Viễn gật đầu trịnh trọng, trong lòng lại thầm thở phào, chuyện này coi như xong.
Nam Môn Vệ Quặc đứng dậy đang định đi khỏi lại như nhớ tới điều gì bèn quay đầu lại nói: “Nghe nói có người ngộ ra công pháp tu hành cho tán tiên, ngươi đi hỏi thăm một chút, tiện lấy một bộ về xem sao, cũng mua thêm một chút tiên nô. Nếu công pháp tán tiên này là thực, thế lực khắp nơi sẽ đại loạn, chúng ta nên chuẩn bị sớm một chút.”
Nam Môn Tiêu Viễn ngây ra tại chỗ, một lúc sau mới hồi tỉnh: “Con cũng nghe tiểu muội bên Thiên Vi Phủ nói, Thiên Cứu Phủ chuẩn bị ra tay... Nếu hai phủ nảy sinh xung đột, dãy Cảnh Lan sợ rằng khó bình an nổi.”
“Ừm, sóng gió trên dãy Cảnh Lan này trong thời gian ngắn tới sẽ không dừng lại!”
Nam Môn Vệ Quặc vẻ mặt lo âu rời khỏi phòng ngoài, đám người Nam Môn Tiêu Viễn cũng lần lượt trở lại với việc của mình.
“Chúng con bái kiến lão tổ.” Nam Môn Tiêu Viễn bái chào, chủ động nhường ghế chủ tọa cho ông lão, còn mình đứng một bên cạnh ghế gia chủ. Nam Môn Chính Đình cùng Nam Môn Vô Song cũng không dám ngồi, đều đứng cả lên.
Đợi ông lão ngồi vào vị trí, Nam Môn Tiêu Viễn mới nói: “Lão tổ, ngài cảm thấy Bạch Mộc Trần này ra sao?”
Nam Môn Vệ Quặc trầm ngâm trong chốc lát rồi mới từ tốn nói: “Từ lúc hắn lên đỉnh Vọng Thiên lão phu đã luôn chú ý đến hắn, người này cực kỳ cẩn thận, từ ngoài nhìn vào khó lòng nhận ra chút mánh khóe nào, có điều lão phu cũng đã để ý, nha đầu Cung Tuyết kia không đưa cấm chế thông hành cho hắn. Nói cách khác, người này hoàn toàn có thể dùng lực bản thân chống lại cấm chế trên đỉnh Vọng Thiên.”
Ba người kinh ngạc nhíu mày, cấm chế trên đỉnh Vọng Thiên trước nay luôn là chỗ dựa vững chắc nhất cho thị tộc Nam Môn, cho dù lúc bình thường không khai mở hoàn toàn, uy lực của nó cũng không thể khinh thường. Vậy mà giờ có người nói một tiên nô nho nhỏ lại có thể chống cự lại áp lực của cấm chế, chuyện này chẳng khác nào một lời phỉ báng và chế nhạo, đồng thời cũng là một loại tín hiệu nguy hiểm, Nếu không phải Nam Môn Vệ Quặc chính miệng thừa nhận, Nam Môn Tiêu Viễn chắc chắn sẽ không tin tưởng.
“Lão nhị, chuyện quan trọng thế này sao Cung Tuyết không nói?” Nam Môn Tiêu Viễn quay sang trừng mắt nhìn Nam Môn Chính Đình quát lớn, người sau bất đắc dĩ cười khổ. Uất ức trong chuyện này chỉ mình hắn hiểu, phu nhân chẳng biết làm sao lại làm ra chuyện hẹp hòi như vậy nhưng tức tối nhất là người ta chẳng mất đi lạng thịt nào mà mình còn phải chịu mắng!
“Ài! Bỏ qua đi, chuyện này nói sau...” Nam Môn Tiêu Viễn cũng hiểu chỗ khó xử của huynh đệ mình, Cung Tuyết chính là đệ tử của Thái Nhất Tông, cho dù chỉ là ngoại môn nhưng thân phận đó đừng nói Nam Môn Chính Đình, cho dù Nam Môn Tiêu Viễn thân là gia chủ cũng không dám chỉ trích quá đáng.
“Lão Tổ, vậy người thấy thực lực Bạch Mộc Trần ra sao?” Đây chính là điều mà bọn họ đều muốn biết. Bọn họ vốn tưởng thực lực Bạch Mộc Trần có cao cường tới đâu cũng chỉ khoảng chân tiên cửu phẩm. Hơn nữa bọn họ nghe nói hôm đó Bạch Mộc Trần đã bị thương vô cùng nghiêm trọng, chắc hẳn lúc đó đã phát huy vượt quá trình độ thật. Tiên nô như vậy vừa có thực lực lại tiện sử dụng, không cần để tâm lo lắng hắn sẽ phản bội bởi bọn họ có rất nhiều thủ đoạn, chắc chắn có thể chế ngự đối phương. Song giờ xem ra, đây chỉ là suy nghĩ của bọn họ mà thôi.”
“Thực lực người này, khó nói...”Nam Môn Vệ Quặc sắc mặt nặng nề nói: “Tu ti của hắn khá nông có điều thần thức lại vô cùng cường đại, lúc ta dò xét hắn phát hiện thần thức hắn khẽ rung động, nói vậy chắc hắn cũng đã biết tới sự tồn tại của lão phu, nếu quả thực động thủ, hắn đương nhiên không đấu lại lão phu, song nếu lão phu muốn bắt giữ hắn lại không nắm chắc trăm phần trăm. Dẫu sao lão phu cũng chưa từng thấy thủ đoạn của hắn, không tiện đánh giá thực lực thật sự...”
“Cái này...” Nghe ông lão đánh giá xong, trong lòng ba người cùng trầm xuống. Nam Môn Vệ Quặc là thiên tiên thất phẩm, ngay cả lão cũng nói không dám chắc, những tộc nhân khác của thị tộc Nam Môn còn chẳng chống cự được cấm chế trên đỉnh Vọng Thiên. Vậy nói nên rằng Bạch Mộc Trần quả thực có năng lực diệt sát chân tiên cửu phẩm trong một chiêu, cũng tức là chàng có thể tiêu diệt bất cứ ai trong số bọn họ trong nháy mắt... Vậy nếu... vậy nếu hắn thật sự định liều mạng, Nam Môn Tiêu Viễn càng nghĩ càng sợ, sau lưng đã lạnh toát, hắn cũng thầm thấy may mình không vọng động, nếu không hậu quả khó mà lường nổi!
“Thật ra...”
Dừng một chút, Nam Môn Vệ Quặc cảm khái: “Ta nói hắn bất phàm cũng không phải chỉ vì những điều này, theo ta được biết, người này mới chỉ khoảng ba trăm bốn mươi tuổi... Tiên lịch cả vạn vạn năm ta chưa từng nghe nói có ai độ qua tán tiên kiếp trong thời gian ngắn ngủi như vậy, cho dù là đệ nhất tán tiên La Hạo Nhiên cũng còn xa mới bằng được hắn. Kẻ này tài chí tuyệt đỉnh, không chừng sau này thành tựu còn hơn cả La Hạo Nhiên!”
Nam Môn Chính Đình có vẻ không phục: “Lão tổ, không phải Chính Đình không tin lời người. Nhưng có phải hơi khoa trương quá không? Con thấy hắn chẳng qua chỉ là kẻ may mắn gặp chút kỳ ngộ thôi...”
“Ba trăm bốn mươi tuổi đã vượt qua tán tien kiếp, ngươi thấy người này bình thường sao?” Nam Môn Vệ Quặc khoát tay áo nói: “Trước không nói tới hắn có kỳ ngộ hay không, song thời gian độ kiếp của hắn quả thật ngắn hơn nhiều. Tán tiên kiếp, nếu không có nghị lực vượt qua sinh tử, khó lòng thành công nổi. Thị tộc Nam Môn chúng ta trước nay có không ít tiên nô độ kiếp, song ngoại trừ Nhạc Mục ra, các tiên nô khác đều chết dưới tán tiên kiếp...”
“Lão tổ, vậy giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Nam Môn Tiêu Viễn sắc mặt nghiêm nghị, chuyện cũng đã rồi, trước mắt là phải làm sao giải quyết.
“Làm gì ư?” Nam Môn Vệ Quặc bỏ vẻ mặt căng thẳng lúc vừa rồi, cười nhẹ nói: “Theo ý lão phu, hắn dẫu sao cũng là tiên nô, muốn sống độc lập ở Tiên Giới cũng chẳng dễ dàng gì, lựa chọn tốt nhất là nương nhờ một thế lực nào đó. Nếu hắn đã nguyện ý lưu lại, chẳng lẽ chúng ta lại không dám thu nhận hắn hay sao?”
“Lão tổ nói không sai, giờ đang lúc cần dùng người, cho dù người này trong lòng mang ý xấu đi chăng nữa, chúng ta chỉ cần lợi dụng thích đáng hắn cũng sẽ trở thành trợ thủ đắc lực cho thị tộc Nam Môn chúng ta.” Nam Môn Tiêu Viễn gật đầu tán thành, trong lòng cũng tự hỏi cách chế ngự Bạch Mộc Trần.
Chính Đình lại nghĩ tới chuyện khác: “Lão tổ, người cảm thấy những lời gã Bạch Mộc Trần kia nói có bao nhiêu phần đáng tin?”
“Là thật hay giả, quan trọng vậy sao?”
Nam Môn Vệ Quặc chẳng buồn để ý đáp lời: “Nếu hắn nói thật, chẳng lẽ chúng ta áp giải hắn về? Nếu hắn nói dối, chẳng lẽ chúng ta có thể tới Đông Phượng Lân tìm chứng cứ?”
Nam Môn Tiêu Viễn cũng ý thức được chuyện này, nhíu mày nói: “Vậy chẳng phải bất luận thật hay giả chúng ta đều không có cách nào chứng minh những lời hắn nói... Vậy xem ra rất có thể là hắn tùy tiện bịa ra một thân phận!”
Nam Môn Vệ Quặc lắc đầu: “Ta lại thấy hắn nói có thể là thật, ít ra là phần lai lịch của hắn, chính bởi vì không cách nào tìm được chứng cứ cho nên hắn không cần phải kéo cả tam đại tiên tông vào cùng, bằng không sẽ khiến người ngoài sinh nghi. Huống hồ hắn hiểu rõ chuyện xảy ra ở dãy núi Thiên Uyên như vậy chứng tỏ hắn đã từng tham dự cuộc phản loạn đó, điều này cũng giải thích vì sao hắn tình nguyện ở lại... Các thế lực khắp Tiên Giới đều đang xử lý phản nô, thái độ cực kỳ ăn ý, một khi thân phận bại lộ, hắn sẽ cực kỳ bất lợi.”
“Nói vậy, có thể sử dụng người này nhưng phải thật chú ý?”
Nam Môn Tiêu Viễn khẽ gật đầu rồi lại cảm khái: “Đáng tiếc, người này một lòng hướng về hai mẹ con Ôn Nhã, sẽ không toàn tâm toàn ý vì thị tộc Nam Môn chúng ta.”
Nam Môn Vệ Quặc cười nói: “Cái này cũng chưa chắc, chỉ cần hai mẹ con Ôn Nhã là người của thị tộc Nam Môn là được, hơn nữa muốn giữ người này lại, chỉ dựa vào hai chữ ‘ban ơn’ là không được, đôi khi còn phải cho người ta chút nhân tình. Một vấn đề nữa, lúc trước vì lấy đại cục làm trọng cho nên mới phải ủy khuất hai mẹ con họ, giờ chuyện đã qua, thứ nên trả lại rồi cũng phải trả, dẫu sao lúc trước bọn Tiểu Ngũ cũng vì tìm mỏ quặng mới mất mạng, ngươi tự tới tìm Ôn Nhã nói chuyện đi!”
“Vâng, con sẽ tới.”
Nam Môn Tiêu Viễn gật đầu trịnh trọng, trong lòng lại thầm thở phào, chuyện này coi như xong.
Nam Môn Vệ Quặc đứng dậy đang định đi khỏi lại như nhớ tới điều gì bèn quay đầu lại nói: “Nghe nói có người ngộ ra công pháp tu hành cho tán tiên, ngươi đi hỏi thăm một chút, tiện lấy một bộ về xem sao, cũng mua thêm một chút tiên nô. Nếu công pháp tán tiên này là thực, thế lực khắp nơi sẽ đại loạn, chúng ta nên chuẩn bị sớm một chút.”
Nam Môn Tiêu Viễn ngây ra tại chỗ, một lúc sau mới hồi tỉnh: “Con cũng nghe tiểu muội bên Thiên Vi Phủ nói, Thiên Cứu Phủ chuẩn bị ra tay... Nếu hai phủ nảy sinh xung đột, dãy Cảnh Lan sợ rằng khó bình an nổi.”
“Ừm, sóng gió trên dãy Cảnh Lan này trong thời gian ngắn tới sẽ không dừng lại!”
Nam Môn Vệ Quặc vẻ mặt lo âu rời khỏi phòng ngoài, đám người Nam Môn Tiêu Viễn cũng lần lượt trở lại với việc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.