Tiên Ấn

Quyển 2 - Chương 86: Phần thưởng.

Tử Mộc Vạn Quân

13/04/2013

Lần im lặng thứ hai này, bầu không khí còn thâm trầm hơn lúc vừa rồi.

Nhiều năm như vậy rồi, chỉ cần có ai đề cập tới chuyện mẹ con Ôn Nhã đều sẽ khiến Nam Môn Tiêu Viễn ngưng bặt lại, sau đó quát lớn một chặp, dần dà mọi người gần như quên bẵng luôn sự tồn tại của hai mẹ con số khổ đó. Giờ Bạch Mộc Trần cố ý chuyển đề tài về Ôn Nhã, ngay cả Nam Môn Vô Song cũng toát mồ hôi lạnh thay cho chàng.

“Tiểu tử thối, ngươi nói vậy là có ý gì?”

Cung Tuyết sắc mặt giận dữ, lạnh lùng nói: “Bẩm báo? Phải bẩm báo cái gì? Quyết định của gia chủ còn cần bẩm báo lên người khác hay sao? Lần này được gia chủ coi trọng là vận may của ngươi, đừng có mà không biết điều! Nếu không nể tình ngươi đã cứu mạng Vô Song, giờ bản phu nhân đã bắt ngươi lại hỏi tội rồi...”

“...”

Thần sắc Bạch Mộc Trần vẫn lạnh lùng, không chút biểu tình. Nói thật ra, Bạch Mộc Trần không có tư cách gì để mặc cả, thị tộc Nam Môn đã đứng sừng sững tại dãy Cảnh Lan này mấy ngàn năm, đương nhiên không phải thứ mà một tiên nô nho nhỏ như chàng có thể lay động nổi, chàng cũng tin rằng nếu thị tộc Nam Môn thật sự muốn đẩy chàng vào chỗ chết, ngày hôm nay sợ rằng chàng khó lòng chạy khỏi đỉnh Vọng Thiên này, chỉ có điều, nếu vậy, thị tộc Nam Môn cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

Thấy bầu không khí có phần khó xử, Nam Môn Chính Đình vội vàng lên tiếng hòa giải: “Bạch Mộc Trần, chuyện của ngươi do gia chủ tự mình an bài, không cần báo cáo lại cho Ôn Nhã, dẫu sao cô ta cũng chỉ là một thành viên trong thị tộc Nam Môn, ngươi chỉ cần cố gắng làm việc giúp cho thị tộc Nam Môn, chúng ta chắc chắn sẽ không bạc đãi các ngươi.”

“Nhị thúc nói không sai!”

Nam Môn Vô Song lên tiếng phụ họa: “Chỗ Ôn phu nhân chúng ta sẽ đích thân tới chào hỏi, dẫu sao cũng là người của thị tộc Nam Môn, ta nghĩ chắc Ôn Phu nhân không để ý đâu.”

Bạch Mộc Trần vẫn lặng lẽ đứng yên ở đó, im lặng không nói một lời, đám người thị tộc này ai nấy đều giả bộ hồ đồ, rõ ràng đều hiểu ý nghĩa sau từ “bẩm báo” của Bạch Mộc Trần song hết lần này tới lần khác đều giả ngu không hiểu không biết, có ý gì đây?

“Được rồi, các ngươi đừng nói nữa...”



Lúc này Nam Môn Tiêu Viễn rốt cuộc cũng phản ứng lại, giọng nói âm trầm: “Bạch Mộc Trần, ta biết ngươi muốn lên tiếng thay cho mẹ con Ôn Nhã, có điều chuyện này không đơn giản như trong tưởng tượng, chờ thêm một thời gian đợi ổn định lại ta sẽ trả lại công bằng cho hai mẹ con Ôn Nhã, ngươi không cần quan tâm tới chuyện này nữa. Hơn nữa lão nhị nói không sai, giờ ngươi là người của thị tộc Nam Môn, Ôn Nhã cũng là người của thị tộc Nam Môn, đều phải theo sự sắp xếp của ta, không hề có bất cứ mâu thuẫn nào , Ôn Nhã có biết cũng sẽ không quản đối.”

Giọng điệu hơi hòa hoãn lại, Nam Môn Tiêu Viễn lại nói tiếp: “Lần họp sau ta sẽ lệnh cho Nội đường miễn trừ tất cả tạp vụ mà mẹ con nàng phải làm, để Ôn Nhã an tâm dưỡng thương, mặt khác cũng sẽ sai người đưa đan dược chữa thương, còn...”

“Gia chủ chắc không biết, thương thế của Ôn Nhã đã khỏi hẳn.”

Cung Tuyết bỗng lên tiếng nhắc, thần sắc khá phức tạp.

“Đã khỏi hẳn, rốt cuộc có chuyện gì?”

Đám người Nam Môn Tiêu Viễn ngây ra tại chỗ, ánh mắt đều hạ xuống người Bạch Mộc Trần, trong suy nghĩ của bọn họ, thương thế của Ôn Nhã khôi phục chắc chắn cũng liên quan tới người trước mặt!

“Vừa rồi khi thuộc hạ tới tìm Bạch Mộc Trần, Ôn Nhã cũng ở đó, thuộc hạ thấy tinh thần nàng rất thoải mái, có vẻ tu vi đã khôi phục...”

Cung Tuyết tóm tắt lại tình hình lúc đó, đám người Nam Môn Tiêu Viễn vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc nhìn Bạch Mộc Trần, người sau thần sắc chẳng hề thay đổi, ánh mắt vẫn giữ vẻ bình tĩnh và hờ hững, không ai biết trong lòng chàng đang suy nghĩ điều gì.

Nam Môn Tiêu Viễn trong lòng càng do dự không ngừng, càng lúc hắn càng cảm thấy Bạch Mộc Trần thâm sâu khó dò, giữ người này lại thị tộc Nam Môn cũng chẳng biết là phúc hay họa. Cuối cùng Nam Môn Vô Song không nhịn được lên tiếng hỏi: “Bạch Mộc Trần, thương thế của Ôn phu nhân là do ngươi chữa khỏi à?”

“Là nhờ tiểu thư luyện thuốc cho phu nhân.” Bạch Mộc Trần trả lời, chỉ có điều đáp án của chàng hàm hồ không để lộ gì mấy khiến đám người Nam Môn Tiêu Viễn càng thêm nghi hoặc, vì sao tiểu nha đầu Nam Môn Ức Khổ kia lại có bản lĩnh tới vậy, chẳng lẽ học được cách luyện dược từ chỗ tên tiểu tử này? Cái này thật không thể nào.

Nam Môn Vô Song đang định hỏi tiếp, Nam Môn Tiêu Viễn lại cố ý chuyển sang chuyện khác: “Bạch Mộc Trần, lần trước ngươi cứu giúp Nam Môn Vô Song có công, vốn nên khen thưởng cho ngươi, song gần đây thị tộc bận rộn nên tạm hoãn việc này lại. Lần này gọi ngươi tới đây cũng là muốn hỏi ngươi một chút, ngươi muốn phần thưởng ra sao?”



Nghe câu này, ánh mắt Nam Môn Chính Đình hơi mấp máy, hành động của Bạch Mộc Trần không chỉ cứu mạng đám người Nam Môn Vô Song mà còn khiến tam đại thị tộc tránh khỏi sự uy hiếp của Thiên Cơ Minh, có thể coi là đã bảo vệ mỏ quặng cho tam đại thị tộc, công lao không hề nhỏ. Chính bởi vậy, Nam Môn Tiêu Viễn vấn rất đau đầu với chuyện này, khen thưởng quá lớn thì không hợp với thân phận tiên nô, nhưng khen thưởng quá ít chẳng phải sẽ khiến cho lòng người nguội lạnh sao? Bởi vậy hắn thẳng thăn giao quyền lợi cho Bạch Mộc Trần, để chàng tự mình quyết định.

“Khởi bẩm gia chủ, tại hạ muốn vào Tàng Thư Lâu đọc sách, mong gia chủ chấp thuận.”

Bạch Mộc Trần không hề do dự nêu ra thỉnh cầu, khiến đám người Nam Môn Tiêu Viễn đồng loạt lộ vẻ quái dị. Tại Tiên Giới, điển tịch không được coi trọng bằng hạ giới, dẫu sao những công pháp hay bí thuật đều được truyền thừa đời đời, những thứ ghi lại trên điển tịch chỉ là những tin tức bình thường. Bất cứ gia tộc nào cũng đều có một nơi như Tàng Thư Lâu nhưng chủ yếu để chứa các loại điển tịch, những ghi chép bình thường, chẳng có mấy tác dụng hay bí mật, thường cũng chẳng phải người tới trông coi, thành viên trong thị tộc có thể tùy ý ra vào.

Yêu cầu này của Bạch Mộc Trần hoàn toàn không quá đáng, song đám người Nam Môn Tiêu Viễn thật không hiểu vì sao một tiên nô lại muốn vào Tàng Thư Lâu, có phải rảnh rỗi tới phát chán rồi không! Nếu có thời gian rảnh chẳng bằng nghiên cứu tiên phù một chút còn thực tế hơn.

“Đây là yêu cầu của ngươi?”

“Vâng, mong gia chủ chấp thuận.”

“Sao vậy? Chẳng lẽ khó khăn lắm?”

“Không, cái này... không vấn đề, ta đáp ứng ngươi.”

Nam Môn Tiêu Viễn suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đáp ứng. Cho dù hắn không biết rốt cuộc Bạch Mộc Trần định làm gì nhưng hắn tin rằng với thực lực của thị tộc Nam Môn, một tiên nô nho nhỏ chẳng thể làm nên sóng gió gì. Còn Bạch Mộc Trần lại có vẻ rất vui mừng tạ ơn.

Tóm lại lần này thu hoạch không tệ, ít ra mọi người đều có thứ mình muốn, đặc biệt là Bạch Mộc Trần, chàng trông ngóng Tàng Thư Lâu của thị tộc Nam Môn đã lâu, nội tình của thị tộc vài ngàn năm, chắc hẳn trong Tàng Thư Lâu có không ít điển tịch. Nam Môn Tiêu Viễn lại hỏi Bạch Mộc Trần về chuyện xảy ra ở dãy núi Thiên Uyên năm đó, mọi người đều hết sức tò mò, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại có bạo loạn vài ngàn quặng nô? Làm sao bọn họ thành công? Có phải trong chuyện này có bí mật không thể tiết lộ không?

Bạch Mộc Trần đương nhiên trả lời bảy phần thật ba phần giả, tóm tắt lại tình hình năm ấy. Sau đó Cung Tuyết đưa Bạch Mộc Trần đi khỏi. Chờ hai người rời khỏi, một bóng dáng bước từ phòng trong ra, đám người Nam Môn Tiêu Viễn thấy vậy vội vàng đứng lên hành lễ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook