Quyển 2 - Chương 191: Diệu Diễn Thuật
Tử Mộc Vạn Quân
01/06/2018
Gia chủ có lệnh, tất cả tiên dân nhanh chóng đến nội đường tập hợp!"
"Thị tộc đã quyết định co rút lại trận thế, buông tha cho khu vực linh điền. . ."
"Toàn bộ tiên dân di chuyển đến mười hai ngọn núi, tông thính phụ trách an bài nhân viên, lập tức chấp hành!"
"Hoa thính tuyển dụng người có thể luyện phù, luyện dược, người nào cố ý đến báo danh sớm thì thưởng gấp 2 lần!"
"Toàn tộc đều là binh lính, tiên dân tham chiến nhanh chóng đến võ thính đăng ký, sau đó sẽ căn cứ vào cống hiến mà ban thưởng tiên thạch cùng đan dược. . ."
. . .
"Tất cả con cháu thị tộc nghe đây, hôm nay thị tộc bị uy hiếp, sinh tử tồn vong ở trước mắt. . ."
"Không có đường lui, không có sự giúp đỡ từ bên ngoài, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình!"
"Gần vạn năm nay, Nam Môn thị tộc chúng ta không sợ hãi bất kỳ ai, không buông xuôi trước nghịch cảnh, lần này cũng vậy. . ."
"Đúng vậy, chúng ta đã bị ép tới con đường cùng, cho nên chúng ta cần phản kháng!"
"Vì sinh tồn, vì tôn nghiêm, vì sự tồn vong của thị tộc, hãy cầm lấy vũ khí của các ngươi, ngưng tụ lực lượng của các ngươi để tiêu diệt sạch sẽ hết thảy địch nhân."
"Đừng sợ hãi, đừng e ngại, nhất định chúng ta sẽ sống sót!"
. . .
Từng mệnh lệnh được tuyên bố ra khiến cả thị tộc nhất thời đều sôi trào lên.
Chiến đấu! Chiến đấu!
Hết thảy chỉ vì sinh tồn!
Hết thảy chỉ vì sống sót!
. . . .
————————————.
Trên đỉnh Vọng Thiên Phong có mấy trăm hộ vệ đang đứng chỉnh tề.
Nam Môn Chính Đình bình tĩnh đứng ở trên đài cao, ánh mắt nghiêm túc nhìn kỹ quang cảnh phía dưới khiến không khí trở nên nghiêm túc và khẩn trương.
"Tình thế hôm nay như chỉ mành treo chuông, sự tồn vong của thị tộc đang tràn đầy nguy cơ! Thân là một phần tử của thị tộc, chúng ta phải dùng chính sinh mạng của mình để bảo vệ vinh quang cùng tôn nghiêm của thị tộc. . . Các ngươi là tinh anh của thị tộc, là hy vọng của thị tộc, mỗi một người các ngươi đều chảy trong mình dòng máu nóng của Nam Môn, không quản các ngươi sợ hãi hay dũng cảm, bất kể các ngươi trốn tránh hay đối mặt, địch nhân đều đang ở trước mắt. . ."
"Không sống thì chết, không thắng thì bị diệt vong, chỉ có đoàn kết một lòng, ra sức liều mạng thì chúng ta mới có thể sống sót."
"Ta biết, chúng ta có thể sẽ chết, thậm chí gia tộc sẽ bị diệt, nhưng là chỉ cần Nam Môn thị tộc còn có một người còn sống thì chúng ta tuyệt không buông xuôi, chỉ cần Nam Môn thị tộc còn có một người còn sống, chúng ta sẽ vĩnh viễn sẽ không bị lãng quên. . ."
Giọng nói Nam Môn Chính Đình vang vọng mà ngưng trọng, mang theo một chút kiên quyết cùng kiên định, cuối cùng hóa thành ý chí chiến đấu vô cùng tận: "Hiện tại, chúng ta cần chiến đấu, vì thị tộc, vì tôn nghiêm!"
"Chiến!"
"Chiến! Chiến! Chiến!"
"Chiến —— chiến —— chiến ——."
Tiếng hô dâng trào, càng ngày càng to hơn vang vọng trên bầu trời Nam Môn thị tộc.
Giờ khắc này, lực ngưng tụ của Nam Môn thị tộc to lớn chưa từng có, tất cả con cháu thị tộc đều sôi trào bầu nhiệt huyết cùng với cơn phẫn nộ bắt đầu thiêu đốt lên!
. . .
Đợi tất cả hộ vệ được điều động lên, Nam Môn Tiêu Viễn cũng theo đó mà xuất hiện tại trên đài cao.
"Coi như không tệ, ý chí của mọi người cũng khá cao."
Vẻ mặt Nam Môn Tiêu Viễn thoáng hiện sự mỏi mệt, nhưng trong mắt tràn đầy sự vui mừng.
Nam Môn Chính Đình ngược lại lắc lắc đầu rồi nói với vẻ lo lắng: "Bị áp lực lâu như vậy, trong lòng mọi người cũng nghẹn một sự bực bội cho nên mới kích động như vậy. Nhưng là cứng quá dễ gãy, sự kiên cường khó mà kéo dài. . . Ta lo là nếu như thực sự bắt đầu chém giết thì bọn họ sẽ không kiên trì được. Dù sao, đây là chiến đấu giữa sống và chết nên thương vong khó mà tránh khỏi, từ đó có thể lây lan sự sợ hãi thậm chí tuyệt vọng đến những người khác."
"Ôi, vi huynh sao không biết đạo lý này chứ."
Một thế hệ con cháu thị tộc tuổi trẻ thậm chí cả ngày chơi bời lêu lổng, không có chí tiến thủ. . . Hiện tại trải qua chút sóng gió đối với bọn họ hoặc thị tộc mà nói chưa chắc là một chuyện không tốt." Nam Môn Tiêu Viễn thở dài rồi nói với vẻ nghiêm túc: "Thị tộc bình yên nhiều năm như vậy, tuy rằng phát triển cũng vững vàng nhưng thực tế là thiếu chút trắc trở."
"A!" Nam Môn Chính Đình cười khổ một tiếng rồi lắc đầu nói: "Chỉ sợ sóng gió này quá mạnh quá lớn, đánh cho thị tộc không thể đứng dậy a!"
"Thôi bỏ đi, đi từng bước nhìn từng bước vậy, trời chắc không tuyệt đường người đâu."
Nam Môn Tiêu Viễn không muốn suy nghĩ quá nhiều, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Phía Hoa thính an bài như nào rồi? Tình huống luyện chế tiên phù ra sao?"
"Hoa thính triển khai công tác coi như ổn định. . ."
Nam Môn Chính Đình trả lời: "Chỉ có điều lúc trước chiêu mộ Luyện Phù Sư không nhiều lắm nên luyện chế tiên phù còn khá chậm, chỉ mới luyện chế ra năm vạn tờ Phong Mang Phù và tám ngàn tờ Bạo Liệt Phù. May mắn lúc trước chúng ta mua được hơn ba mươi vạn tờ Tiên Phù nhất giai nên miễn cưỡng có thể đánh một trận. Đáng tiếc thời gian quá gấp rút, nếu cho chúng ta thêm một năm rưỡi nữa để thu thập đến mấy trăm vạn tiên phù, cộng thêm việc phối hợp đại trận để chiến đấu thì mặc dù địch nhân gấp hai hiện tại, ta cũng có tự tin đánh với bọn họ một trận!"
"Đúng vậy, thời gian quá gấp rút rồi."
Ánh mắt Nam Môn Tiêu Viễn hơi phức tạp rồi nói: "Bạch Mộc Trần kia quả thật là một nhân tài, đáng tiếc thủy chung không là người một nhà, thật sự đáng tiếc a!"
Nam Môn Chính Đình không có nói tiếp, tựa hồ rất hiểu mâu thuẫn trong lòng huynh trưởng. Nam Môn Tiêu Viễn có lẽ là một gia chủ không tồi, có thể lấy đại cục làm trọng, tại thời điểm thị tộc gặp khó khăn cũng có thể đảm đương trách nhiệm, nhưng điều này không có nghĩa là hắn có một tấm lòng bao dung. Người mà, ai chẳng có tư tâm, càng là đồ tốt đẹp thì lại càng hy vọng chiếm đoạt cho mình, nếu không đoạt được thì tất nhiên cũng không hy vọng người khác đoạt được.
"Gần đây Bạch Mộc Trần kia đang làm cái gì thế?"
Nghe huynh trưởng hỏi, Nam Môn Chính Đình vội vàng nói: "Hắn vẫn luôn ở trong Tàng Thư Lâu, cơ hồ không bước chân ra khỏi cửa! Ta còn chưa bao giờ gặp người ham học hỏi như vậy, nếu như đặt ở hạ giới thì chắc chắn là thư ngốc tử (đứa mọt sách) trong mắt người thế tục!"
"Ngốc à? Ta thấy mọi người ai cũng có thể ngu ngốc nhưng chưa chắc hắn đã ngốc."
Nam Môn Tiêu Viễn cũng không hề đánh giá thấp Bạch Mộc Trần, ngược lại cảm thấy đối phương lai lịch bất phàm, nói không chừng trên người có bí mật gì đó.
"A?"
Nam Môn Chính Đình kinh ngạc trước thái độ của huynh trưởng, trong lòng dấy lên sự lo lắng vô cớ không hiểu vì sao.
. . . .
————————————.
Cả thị tộc đều bận bịu nhưng chỉ có Tàng Thư Lâu vẫn bình tĩnh như thường.
So với con cháu Nam Môn thị tộc thì Bạch Mộc Trần có vẻ vô cùng nhàn nhã, không phải bế quan chế phù thì đọc tàng thư điển tịch, hoàn toàn không quan tâm đối với hết thảy các chuyện phát sinh bên ngoài.
. . . .
Lúc này, Bạch Mộc Trần đang ngồi trong phòng đọc sách, trong lòng bàn tay trái đang nâng một quả cầu to bằng nắm tay tỏa ra ánh sáng u tối màu tro khiến cho người ta không nhìn thấy rõ. . .
Chỉ thấy tay phải Bạch Mộc Trần đánh ra một đạo pháp quyết, ngưng tụ ra một tia sáng màu xanh rồi rót vào bên trong quả cầu ánh sáng trên tay trái.
Tia sáng màu xanh hòa vào trong quả cầu ánh sáng thì nhất thời giống như vật còn sống và vận chuyển tự do ở trong đó.
Ngay sau đó, lại là một tia sáng màu xanh được rót vào. . .
Mười tia. . . .
Ba mươi tia. . . .
Năm mươi tia. . . .
Một trăm tia. . . .
Theo sự rót vào tia sáng màu xanh càng ngày càng nhiều, quả cầu ánh sáng to bằng nắm tay kia từ màu tro chuyển sang màu trắng, bên trong dần dần trở nên rõ ràng hơn. Nhưng mà, kỳ dị chính là từng tia sáng màu xanh kia đều tự vận chuyển trong quả cầu ánh sáng, không quấy nhiễu lẫn nhau và hình thành từng vòng tuần hoàn hoàn mỹ.
150 tia. . . .
200 tia. . . .
300 tia. . . .
Cuối cùng, khi quả cầu ánh sáng được rót vào 360 tia sáng màu xanh thì cả quả cầu ánh sáng đột nhiên run lên rồi bắt đầu phát sinh biến hóa. . . Phía bên ngoài dần dần kéo dài ra, đầu thân nối liền với nhau, sinh ra tứ chi giống như một bóng người.
Đúng vậy, chính là bóng người, mà mỗi tia sáng màu xanh kia giống như một mạch máu để thân thể vận động.
. . . .
《 Diệu Diễn Thuật 》
Thuật pháp huyền diệu diễn sinh ra vạn linh.
Bạch Mộc Trần vừa thi triển một loại thượng cổ bí pháp, tên là 《 Diệu Diễn Thuật 》, chỉ cần là sinh linh đều có thể diễn sinh ra hình thể.
Thuật này vốn là bí mật bất truyền trong thời đại thượng cổ của "Diệu Linh Đan Tông", tuy nhiên sau một đại kiếp nạn thì tông môn bị diệt và thuật này rơi vào trong tay Cổ Thiên Hành.
Bởi vì 《 Diệu Diễn Thuật 》 này được sáng tạo ra khi "Diệu Linh Đan Tông" muốn thí nghiệm dược tính của đan dược, cho nên Cổ Thiên Hành cũng không để ý mà coi thuật này như thượng cổ bí pháp để nghiên cứu, ngược lại sau khi Bạch Mộc Trần thấy được pháp quyết của thuật này thì nảy sinh ra một ý nghĩ kỳ lạ.
《 Diệu Diễn Thuật 》 đơn giản mà nói chính là diễn hóa ra hình thể của các loại sinh linh, sau đó đem đan dược mới được luyện chế bỏ vào trong diễn hóa thể, rồi thử vận chuyển dược tính xem có tạo thành thương tổn với diễn hóa thể hay không, hoặc là có thể phát huy ra bao nhiêu dược tính, chỉ có như thế, mới có thể phán đoán ra giá trị cũng như khuyết điểm của loại đan dược này.
《 Diệu Diễn Thuật 》 đối với Luyện Đan Sư bình thường mà nói có lẽ có tác dụng không lớn, nhưng là tại trong mắt Luyện Đan Tông Sư thì có tác dụng không thể đo lường. Dù sao Luyện Đan Tông Sư mỗi một lần nghiên cứu ra đan dược mới đều là một lần thí nghiệm mới, chẳng những cần suy luận nhiều lần mà càng cần thí nghiệm nhiều lần.
Chỉ có điều, ý tưởng của Bạch Mộc Trần càng trực tiếp hơn, một khi 《 Diệu Diễn Thuật 》 đã có thể diễn hoá ra hình thể của sinh linh thì sao không lợi dụng diễn hóa thể vận chuyển công pháp tu luyện đơn giản, mượn nó để suy diễn sự tốt xấu của công pháp.
Sau khi Bạch Mộc Trần chứng kiến môn bí pháp này trong "Trí Tuệ Chi Tinh", ý niệm kỳ diệu đó càng không thể vãn hồi. Vì thế mấy ngày nay hắn một lòng một dạ tập trung vào 《 Diệu Diễn Thuật 》, thậm chí ngay nghiên cứu tiên phù cũng để qua một bên. Bởi vì Bạch Mộc Trần biết rất rõ, công pháp tu luyện của Tán Tiên mà hắn tự nghĩ ra cũng không hoàn thiện, còn có rất nhiều hạn chế cùng thiếu sót, mà nếu 《 Diệu Diễn Thuật 》 có thể suy diễn công pháp thì hắn có thể tự tin sáng chế ra công pháp Tán Tiên càng hoàn thiện hơn.
Cơ duyên sẽ không rơi trên trời xuống, bởi vậy Bạch Mộc Trần dù thế nào đi nữa cũng muốn thử một lần.
. . . .
"Thị tộc đã quyết định co rút lại trận thế, buông tha cho khu vực linh điền. . ."
"Toàn bộ tiên dân di chuyển đến mười hai ngọn núi, tông thính phụ trách an bài nhân viên, lập tức chấp hành!"
"Hoa thính tuyển dụng người có thể luyện phù, luyện dược, người nào cố ý đến báo danh sớm thì thưởng gấp 2 lần!"
"Toàn tộc đều là binh lính, tiên dân tham chiến nhanh chóng đến võ thính đăng ký, sau đó sẽ căn cứ vào cống hiến mà ban thưởng tiên thạch cùng đan dược. . ."
. . .
"Tất cả con cháu thị tộc nghe đây, hôm nay thị tộc bị uy hiếp, sinh tử tồn vong ở trước mắt. . ."
"Không có đường lui, không có sự giúp đỡ từ bên ngoài, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình!"
"Gần vạn năm nay, Nam Môn thị tộc chúng ta không sợ hãi bất kỳ ai, không buông xuôi trước nghịch cảnh, lần này cũng vậy. . ."
"Đúng vậy, chúng ta đã bị ép tới con đường cùng, cho nên chúng ta cần phản kháng!"
"Vì sinh tồn, vì tôn nghiêm, vì sự tồn vong của thị tộc, hãy cầm lấy vũ khí của các ngươi, ngưng tụ lực lượng của các ngươi để tiêu diệt sạch sẽ hết thảy địch nhân."
"Đừng sợ hãi, đừng e ngại, nhất định chúng ta sẽ sống sót!"
. . .
Từng mệnh lệnh được tuyên bố ra khiến cả thị tộc nhất thời đều sôi trào lên.
Chiến đấu! Chiến đấu!
Hết thảy chỉ vì sinh tồn!
Hết thảy chỉ vì sống sót!
. . . .
————————————.
Trên đỉnh Vọng Thiên Phong có mấy trăm hộ vệ đang đứng chỉnh tề.
Nam Môn Chính Đình bình tĩnh đứng ở trên đài cao, ánh mắt nghiêm túc nhìn kỹ quang cảnh phía dưới khiến không khí trở nên nghiêm túc và khẩn trương.
"Tình thế hôm nay như chỉ mành treo chuông, sự tồn vong của thị tộc đang tràn đầy nguy cơ! Thân là một phần tử của thị tộc, chúng ta phải dùng chính sinh mạng của mình để bảo vệ vinh quang cùng tôn nghiêm của thị tộc. . . Các ngươi là tinh anh của thị tộc, là hy vọng của thị tộc, mỗi một người các ngươi đều chảy trong mình dòng máu nóng của Nam Môn, không quản các ngươi sợ hãi hay dũng cảm, bất kể các ngươi trốn tránh hay đối mặt, địch nhân đều đang ở trước mắt. . ."
"Không sống thì chết, không thắng thì bị diệt vong, chỉ có đoàn kết một lòng, ra sức liều mạng thì chúng ta mới có thể sống sót."
"Ta biết, chúng ta có thể sẽ chết, thậm chí gia tộc sẽ bị diệt, nhưng là chỉ cần Nam Môn thị tộc còn có một người còn sống thì chúng ta tuyệt không buông xuôi, chỉ cần Nam Môn thị tộc còn có một người còn sống, chúng ta sẽ vĩnh viễn sẽ không bị lãng quên. . ."
Giọng nói Nam Môn Chính Đình vang vọng mà ngưng trọng, mang theo một chút kiên quyết cùng kiên định, cuối cùng hóa thành ý chí chiến đấu vô cùng tận: "Hiện tại, chúng ta cần chiến đấu, vì thị tộc, vì tôn nghiêm!"
"Chiến!"
"Chiến! Chiến! Chiến!"
"Chiến —— chiến —— chiến ——."
Tiếng hô dâng trào, càng ngày càng to hơn vang vọng trên bầu trời Nam Môn thị tộc.
Giờ khắc này, lực ngưng tụ của Nam Môn thị tộc to lớn chưa từng có, tất cả con cháu thị tộc đều sôi trào bầu nhiệt huyết cùng với cơn phẫn nộ bắt đầu thiêu đốt lên!
. . .
Đợi tất cả hộ vệ được điều động lên, Nam Môn Tiêu Viễn cũng theo đó mà xuất hiện tại trên đài cao.
"Coi như không tệ, ý chí của mọi người cũng khá cao."
Vẻ mặt Nam Môn Tiêu Viễn thoáng hiện sự mỏi mệt, nhưng trong mắt tràn đầy sự vui mừng.
Nam Môn Chính Đình ngược lại lắc lắc đầu rồi nói với vẻ lo lắng: "Bị áp lực lâu như vậy, trong lòng mọi người cũng nghẹn một sự bực bội cho nên mới kích động như vậy. Nhưng là cứng quá dễ gãy, sự kiên cường khó mà kéo dài. . . Ta lo là nếu như thực sự bắt đầu chém giết thì bọn họ sẽ không kiên trì được. Dù sao, đây là chiến đấu giữa sống và chết nên thương vong khó mà tránh khỏi, từ đó có thể lây lan sự sợ hãi thậm chí tuyệt vọng đến những người khác."
"Ôi, vi huynh sao không biết đạo lý này chứ."
Một thế hệ con cháu thị tộc tuổi trẻ thậm chí cả ngày chơi bời lêu lổng, không có chí tiến thủ. . . Hiện tại trải qua chút sóng gió đối với bọn họ hoặc thị tộc mà nói chưa chắc là một chuyện không tốt." Nam Môn Tiêu Viễn thở dài rồi nói với vẻ nghiêm túc: "Thị tộc bình yên nhiều năm như vậy, tuy rằng phát triển cũng vững vàng nhưng thực tế là thiếu chút trắc trở."
"A!" Nam Môn Chính Đình cười khổ một tiếng rồi lắc đầu nói: "Chỉ sợ sóng gió này quá mạnh quá lớn, đánh cho thị tộc không thể đứng dậy a!"
"Thôi bỏ đi, đi từng bước nhìn từng bước vậy, trời chắc không tuyệt đường người đâu."
Nam Môn Tiêu Viễn không muốn suy nghĩ quá nhiều, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Phía Hoa thính an bài như nào rồi? Tình huống luyện chế tiên phù ra sao?"
"Hoa thính triển khai công tác coi như ổn định. . ."
Nam Môn Chính Đình trả lời: "Chỉ có điều lúc trước chiêu mộ Luyện Phù Sư không nhiều lắm nên luyện chế tiên phù còn khá chậm, chỉ mới luyện chế ra năm vạn tờ Phong Mang Phù và tám ngàn tờ Bạo Liệt Phù. May mắn lúc trước chúng ta mua được hơn ba mươi vạn tờ Tiên Phù nhất giai nên miễn cưỡng có thể đánh một trận. Đáng tiếc thời gian quá gấp rút, nếu cho chúng ta thêm một năm rưỡi nữa để thu thập đến mấy trăm vạn tiên phù, cộng thêm việc phối hợp đại trận để chiến đấu thì mặc dù địch nhân gấp hai hiện tại, ta cũng có tự tin đánh với bọn họ một trận!"
"Đúng vậy, thời gian quá gấp rút rồi."
Ánh mắt Nam Môn Tiêu Viễn hơi phức tạp rồi nói: "Bạch Mộc Trần kia quả thật là một nhân tài, đáng tiếc thủy chung không là người một nhà, thật sự đáng tiếc a!"
Nam Môn Chính Đình không có nói tiếp, tựa hồ rất hiểu mâu thuẫn trong lòng huynh trưởng. Nam Môn Tiêu Viễn có lẽ là một gia chủ không tồi, có thể lấy đại cục làm trọng, tại thời điểm thị tộc gặp khó khăn cũng có thể đảm đương trách nhiệm, nhưng điều này không có nghĩa là hắn có một tấm lòng bao dung. Người mà, ai chẳng có tư tâm, càng là đồ tốt đẹp thì lại càng hy vọng chiếm đoạt cho mình, nếu không đoạt được thì tất nhiên cũng không hy vọng người khác đoạt được.
"Gần đây Bạch Mộc Trần kia đang làm cái gì thế?"
Nghe huynh trưởng hỏi, Nam Môn Chính Đình vội vàng nói: "Hắn vẫn luôn ở trong Tàng Thư Lâu, cơ hồ không bước chân ra khỏi cửa! Ta còn chưa bao giờ gặp người ham học hỏi như vậy, nếu như đặt ở hạ giới thì chắc chắn là thư ngốc tử (đứa mọt sách) trong mắt người thế tục!"
"Ngốc à? Ta thấy mọi người ai cũng có thể ngu ngốc nhưng chưa chắc hắn đã ngốc."
Nam Môn Tiêu Viễn cũng không hề đánh giá thấp Bạch Mộc Trần, ngược lại cảm thấy đối phương lai lịch bất phàm, nói không chừng trên người có bí mật gì đó.
"A?"
Nam Môn Chính Đình kinh ngạc trước thái độ của huynh trưởng, trong lòng dấy lên sự lo lắng vô cớ không hiểu vì sao.
. . . .
————————————.
Cả thị tộc đều bận bịu nhưng chỉ có Tàng Thư Lâu vẫn bình tĩnh như thường.
So với con cháu Nam Môn thị tộc thì Bạch Mộc Trần có vẻ vô cùng nhàn nhã, không phải bế quan chế phù thì đọc tàng thư điển tịch, hoàn toàn không quan tâm đối với hết thảy các chuyện phát sinh bên ngoài.
. . . .
Lúc này, Bạch Mộc Trần đang ngồi trong phòng đọc sách, trong lòng bàn tay trái đang nâng một quả cầu to bằng nắm tay tỏa ra ánh sáng u tối màu tro khiến cho người ta không nhìn thấy rõ. . .
Chỉ thấy tay phải Bạch Mộc Trần đánh ra một đạo pháp quyết, ngưng tụ ra một tia sáng màu xanh rồi rót vào bên trong quả cầu ánh sáng trên tay trái.
Tia sáng màu xanh hòa vào trong quả cầu ánh sáng thì nhất thời giống như vật còn sống và vận chuyển tự do ở trong đó.
Ngay sau đó, lại là một tia sáng màu xanh được rót vào. . .
Mười tia. . . .
Ba mươi tia. . . .
Năm mươi tia. . . .
Một trăm tia. . . .
Theo sự rót vào tia sáng màu xanh càng ngày càng nhiều, quả cầu ánh sáng to bằng nắm tay kia từ màu tro chuyển sang màu trắng, bên trong dần dần trở nên rõ ràng hơn. Nhưng mà, kỳ dị chính là từng tia sáng màu xanh kia đều tự vận chuyển trong quả cầu ánh sáng, không quấy nhiễu lẫn nhau và hình thành từng vòng tuần hoàn hoàn mỹ.
150 tia. . . .
200 tia. . . .
300 tia. . . .
Cuối cùng, khi quả cầu ánh sáng được rót vào 360 tia sáng màu xanh thì cả quả cầu ánh sáng đột nhiên run lên rồi bắt đầu phát sinh biến hóa. . . Phía bên ngoài dần dần kéo dài ra, đầu thân nối liền với nhau, sinh ra tứ chi giống như một bóng người.
Đúng vậy, chính là bóng người, mà mỗi tia sáng màu xanh kia giống như một mạch máu để thân thể vận động.
. . . .
《 Diệu Diễn Thuật 》
Thuật pháp huyền diệu diễn sinh ra vạn linh.
Bạch Mộc Trần vừa thi triển một loại thượng cổ bí pháp, tên là 《 Diệu Diễn Thuật 》, chỉ cần là sinh linh đều có thể diễn sinh ra hình thể.
Thuật này vốn là bí mật bất truyền trong thời đại thượng cổ của "Diệu Linh Đan Tông", tuy nhiên sau một đại kiếp nạn thì tông môn bị diệt và thuật này rơi vào trong tay Cổ Thiên Hành.
Bởi vì 《 Diệu Diễn Thuật 》 này được sáng tạo ra khi "Diệu Linh Đan Tông" muốn thí nghiệm dược tính của đan dược, cho nên Cổ Thiên Hành cũng không để ý mà coi thuật này như thượng cổ bí pháp để nghiên cứu, ngược lại sau khi Bạch Mộc Trần thấy được pháp quyết của thuật này thì nảy sinh ra một ý nghĩ kỳ lạ.
《 Diệu Diễn Thuật 》 đơn giản mà nói chính là diễn hóa ra hình thể của các loại sinh linh, sau đó đem đan dược mới được luyện chế bỏ vào trong diễn hóa thể, rồi thử vận chuyển dược tính xem có tạo thành thương tổn với diễn hóa thể hay không, hoặc là có thể phát huy ra bao nhiêu dược tính, chỉ có như thế, mới có thể phán đoán ra giá trị cũng như khuyết điểm của loại đan dược này.
《 Diệu Diễn Thuật 》 đối với Luyện Đan Sư bình thường mà nói có lẽ có tác dụng không lớn, nhưng là tại trong mắt Luyện Đan Tông Sư thì có tác dụng không thể đo lường. Dù sao Luyện Đan Tông Sư mỗi một lần nghiên cứu ra đan dược mới đều là một lần thí nghiệm mới, chẳng những cần suy luận nhiều lần mà càng cần thí nghiệm nhiều lần.
Chỉ có điều, ý tưởng của Bạch Mộc Trần càng trực tiếp hơn, một khi 《 Diệu Diễn Thuật 》 đã có thể diễn hoá ra hình thể của sinh linh thì sao không lợi dụng diễn hóa thể vận chuyển công pháp tu luyện đơn giản, mượn nó để suy diễn sự tốt xấu của công pháp.
Sau khi Bạch Mộc Trần chứng kiến môn bí pháp này trong "Trí Tuệ Chi Tinh", ý niệm kỳ diệu đó càng không thể vãn hồi. Vì thế mấy ngày nay hắn một lòng một dạ tập trung vào 《 Diệu Diễn Thuật 》, thậm chí ngay nghiên cứu tiên phù cũng để qua một bên. Bởi vì Bạch Mộc Trần biết rất rõ, công pháp tu luyện của Tán Tiên mà hắn tự nghĩ ra cũng không hoàn thiện, còn có rất nhiều hạn chế cùng thiếu sót, mà nếu 《 Diệu Diễn Thuật 》 có thể suy diễn công pháp thì hắn có thể tự tin sáng chế ra công pháp Tán Tiên càng hoàn thiện hơn.
Cơ duyên sẽ không rơi trên trời xuống, bởi vậy Bạch Mộc Trần dù thế nào đi nữa cũng muốn thử một lần.
. . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.