Quyển 2 - Chương 192: Nhân Quả Báo Ứng
Tử Mộc Vạn Quân
01/06/2018
Trong lúc Bạch Mộc Trần đang bế quan thì tiên dân trong các khu vực linh điền cũng bắt đầu di dời chỗ ở với quy mô lớn.
Tại Tịnh Viễn Cư dưới Vọng Thiên Phong.
Giờ phút này, Ôn Nhã cùng tiểu Ức Khổ đang vội vàng thu hoạch linh quả ở trong linh điền, mà chồn nhỏ thì đang nằm trên hàng rào, thỉnh thoảng kêu to hai tiếng nôn nóng như để phát tiết sự bất an trong lòng.
Từ sau lần trước nói chuyện với Bạch Mộc Trần thì Ôn Nhã cùng tiểu Ức Khổ liền không đi làm việc nữa mà chỉ lẳng lặng đợi ở nhà xem thế cục biến hóa ra sao. Đáng tiếc là tình thế phát triển theo xu thế càng ngày càng tệ, nhất là khi thị tộc quyết định thu nhỏ lại trận thế, buông tha cho khu vực linh điền khiến cho Ôn Nhã cảm thấy rất là hoảng sợ.
... Áp lực của tử vong khiến cho người ta trở nên nặng nề, khó chịu.
Một lát sau, hai mẹ con đã thu hoạch xong linh quả liền trở về trong phòng thu thập đồ tế nhuyễn, chuẩn bị rời khỏi nơi đây.
"Mẹ, chúng ta cũng đi mười hai ngọn núi sao?"
"Không, trước kia Bạch tiên sinh đã nói với ta rồi, bên trong thị tộc cũng không ổn định, một khi có tình huống gì thì chúng ta hãy đến Tàng Thư Các tìm hắn, sau đó hắn sẽ an bài cho chúng ta."
"A, quá là sướng rồi! Vậy là chúng ta lại có thể ở cùng với đại thúc."
"Đúng vậy đúng vậy, nhìn nha đầu nhà ngươi kìa!"
Ôn Nhã thấy vẻ mặt của con gái vui sướng thì cũng cười phụ họa hai câu, mà lúc này sự sợ hãi trong lòng cũng vơi đi không ít.
Chẳng biết bắt đầu từ khi nào thì Bạch Mộc Trần đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống của mẹ con các nàng. Có đôi khi, tiểu Ức Khổ đối với Bạch Mộc Trần là nói gì nghe nấy làm cho mẫu thân như Ôn Nhã cũng ghen tị không thôi, nhưng chính trong lòng cô ta lại rất là thản nhiên tiếp nhận điều đó.
Đương nhiên, từ một phương diện khác mà nói thì Ôn Nhã thực sự cảm kích mười phần với sự yêu mến và dạy dỗ của Bạch Mộc Trần với con gái của mình. Bởi vì mỗi lần nàng chứng kiến nụ cười hồn nhiên của tiểu Ức Khổ lại càng cảm thấy chính mình không phải một người mẹ có đủ tư cách, những năm gần đây ngoại trừ cừu hận cùng cực khổ thì dường như chính mình chưa bao giờ đem đến cho con gái niềm hạnh phúc gì.
"Đúng rồi! Thiếu chút nữa đã quên..."
Tiểu Ức Khổ sửa sang lại các thứ linh tinh xong thì đột nhiên nhớ tới cái gì: "Mẹ à, vị tỷ tỷ trong căn nhà nhỏ kia thì sao bây giờ? Nàng còn chưa tỉnh đúng không?"
"Đúng vậy, còn chưa tỉnh, cũng không biết khi nào thì nàng có thể tỉnh."
Ôn Nhã do dự một lúc rồi vẫn quyết định nói:"Như thế thì chúng ta sẽ mang cả cô nương kia đi cùng, dù sao đến chỗ Bạch tiên sinh thì chắc nội đường cũng sẽ không cản trở."
"Vâng."
Tiểu Ức Khổ gật gật đầu liền muốn đi vào trong thu xếp, nhưng chính lúc này thì bên ngoài truyền đến một giọng nói trong trẻo.
... .
"Ôn Nhã phu nhân có ở nhà không?"
Một thị nữ mặc áo trắng đang đứng lặng ngoài cửa viện, thần sắc có vẻ hơi sốt ruột.
"Ồ, ngươi là người của Cung quản sự?" (quản sự - quản lý các công việc nội bộ như kiểu quản gia),
Ôn Nhã bước nhanh đi ra, hỏi với vẻ hơi nghi hoặc: "Chẳng biết cô nương tìm ta có chuyện gì?"
Thị nữ vội vàng nói: "Cung quản sự có lệnh, hiện tại thị tộc một mảnh rối ren, thân là người thị tộc phải tận tâm hết sức, cho nên sai tiểu nhân thông báo đến các tộc nhân đang nhàn hạ ở các nơi nhanh chóng đến nội đường đưa tin, thỉnh phu nhân đừng trì hoãn, nếu không Cung quản sự trách tội thì tiểu nhân không đảm đương nổi."
"Cái gì? Đến nội đường đưa tin?"
Ôn Nhã rùng mình và có chút không biết làm sao.
"Phu nhân nhanh lên nhé, ta còn phải thông báo cho những người khác nữa nên ta xin đi trước."
Không đợi Ôn Nhã đáp lại, thị nữ kia vội vàng xoay người rời đi.
"Này..."
Ôn Nhã phục hồi tinh thần lại, không khỏi nhíu nhíu mày.
Tình huống hiện tại của nội đường khẳng định đang rất là rối ren, lúc này mà đến đó tất nhiên bị sai khiến như cu li, nhưng nếu không qua đó thì khó tránh khỏi bị người ta nói ra nói vào. Dù sao thị tộc đúng là trong thời kì đặc thù, tất cả cũng phải lấy sự ổn định của thị tộc làm chủ, nếu đắc tội bọn Cung quản sự thì sợ là hậu hoạn không nhỏ.
"Mẹ, chuyện gì thế?"
Tiểu Ức Khổ từ trong phòng đi ra, Ôn Nhã nói với bất đắc dĩ: "Không có gì, Cung quản sự bắt đi cu li í mà... Khổ nhi ngoan, ngươi cứ thu thập mọi thứ cho tốt, cái gì có thể mang thì cứ mang, sau đó mang theo vị tỷ tỷ kia đến chỗ Bạch tiên sinh trước, sau đó mẫu thân sẽ đến tìm các ngươi."
"A, thế cũng được."
Nói với tiểu Ức Khổ vài câu xong, Ôn Nhã liền không hề trì hoãn mà bước tới phía nội đường.
... Trong căn nhà nhỏ, Vân Tố vẫn lặng yên nằm trên giường như cũ.
Hơn ba năm rồi, năm tháng cứ lặng lẽ trôi qua nhưng để lại quá nhiều dấu vết ở trong này.
"Đại tỷ tỷ, sao còn không tỉnh nhỉ?"
Tiểu Ức Khổ đứng lặng tại bên giường, trong ánh mắt thoáng lộ ra một tia u buồn: "Kỳ thật, tuy rằng Bạch đại thúc chưa bao giờ nói nhưng ta biết hắn vẫn luôn lo lắng cho ngươi, ta đoán ngươi chắc là một người rất quan trọng với Bạch đại thúc, thật hy vọng ngươi có thể tỉnh lại sớm một chút..."
"Mẫu thân, Bạch đại thúc, đại tỷ tỷ, chồn nhỏ ... À, còn có Nam Môn Phi Vũ chán ghét kia nữa... ."
"Mọi người có thể ở cùng một chỗ, thật là tốt!"
"Ta cũng sẽ cố gắng, ta muốn cho mẫu thân sung sướng, cho Bạch đại thúc yên tâm... ."
... Tiểu Ức Khổ vừa thu xếp đồ đạc, vừa thì thào nói một mình.
"Bùng!"
Đúng lúc này, ba thân ảnh phá vỡ nóc nhà rồi từ trên trời giáng xuống, ánh mắt lành lạnh nhìn chăm chú vào tiểu Ức Khổ, vừa thấy biết ngay là không có hảo ý.
"A! Các... Các ngươi là ai! ?"
Tiểu Ức Khổ thét lên một tiếng kinh hãi, vội vàng thối lui đến dựa vào góc tường, tay trái giấu ở sau lưng, âm thầm làm một động tác nhỏ, cùng lúc đó lấy ra chủy thủ ở bên hông giơ ngang trước ngực mình.
"Xèo xèo ——."
Chồn nhỏ chui từ ngoài cửa sổ vào, đứng ở trên vai tiểu Ức Khổ, nhe răng trợn mắt hướng về ba người khách không mời mà đến.
"Hắc hắc, mụ đàn bà Ôn Nhã thối tha kia không có ở đây mà con nhỏ này cư nhiên còn dám phản kháng!"
"Nghe nói nha đầu kia đã kết Kim Đan, tư chất cũng không tệ, đáng tiếc là mệnh không tốt, ha hả."
"Được rồi, đừng nói những điều vô dụng này nữa, trước làm chính sự đi."
Ba người mang theo khăn che mặt, cố ý đè nặng giọng nói, hiển nhiên là không muốn bại lộ thân phận của mình.
"Hỏng rồi!"
Tiểu Ức Khổ thấy ba người chuẩn bị động thủ, nhất thời bối rối, không chút nghĩ ngợi, dùng sức ném mạnh chủy thủ đi ra ngoài... .
"Xuy!"
Chủy thủ chợt lóe, rồi bắn thẳng đến.
Một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ mà dám động thủ trước mặt Chân Tiên, quả thực là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!
Ba người mỉm cười lạnh lùng, rất là khinh thường.
Đúng lúc người cầm đầu đang chuẩn bị phất tay đánh bay chủy thủ ra thì chủy thủ đột nhiên chuyển hướng một cái rồi vọt tới phía người bên trái... .
Tốc độ so với vừa rồi còn muốn nhanh hơn ba phần, người nọ căn bản không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy lồng ngực tê rần thì chủy thủ đã đâm vào! Tiếc rằng Chân Tiên dù sao cũng là Chân Tiên, cường độ tiên thể còn lâu mới bị một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ phá vỡ ... Chỉ thấy chủy thủ đâm vào thân thể ba bốn tấc thì không thể đâm vào tiếp được nữa.
Dù là như thế thì người nọ cũng đau đớn không thôi!
"A! Đau quá! Hỗn đản... Tiểu tiện nhân này có cổ quái!"
"Lão tam, ngươi không sao chứ!"
Người cầm đầu cau mày, hàn quang trong mắt chợt lóe: "nha đầu thối tha, muốn chết!"
"Ba!"
Một bàn tay hung hăng đánh mạnh vào trên mặt tiểu Ức Khổ, người sau vô lực kháng cự rồi té ngã thật mạnh trên đất.
"Chi!"
Chồn nhỏ ra sức tấn công cũng đồng dạng bị đánh nằm trên mặt đất mà hấp hối.
"Tiểu tiện nhân, dám làm ta bị thương, nếu không có người muốn ngươi còn sống thì hiện tại lão tử sẽ lột da của ngươi!"
Lão tam tiến lên một bước, bóp cổ tiểu Ức Khổ, sau đó nhấc lên không trung, người sau giãy dụa một lát rồi dần dần không có khí lực.
"Các ngươi là bại hoại! Mẹ ta cùng Bạch đại thúc sẽ không tha cho các ngươi !"
Trong ánh mắt tiểu cô nương lóe ra sự quật cường cùng hoảng loạn, thậm chí tràn ngập phẫn nộ, duy chỉ không có e ngại cùng nao núng.
Lão tam thấy vậy càng tức giận hơn nữa, lại hung hăng tát thêm một cái: "Tiểu tiện nhân, im lặng cho lão tử, tuy rằng bây giờ còn không thể lấy mạng ngươi, nhưng có tin là lão tử có thể đánh ngươi tàn phế hay không? Ngươi yên tâm, mẹ ngươi cùng thằng tiện nô kia chẳng bao lâu nữa sẽ như ngươi thôi, hắc hắc hắc!"
..."Đại ca, trong này còn một cô gái nữa, xử lý như nào đây?"
"Hắc hắc, đây là nha hoàn trong nhà Ôn Nhã hả? Bộ dạng thật ra cũng rất có linh khí, đáng tiếc nửa chết nửa sống."
"Đừng nhiều lời, nhanh xử lý xong đứa con gái đó rồi rời đi, miễn cho đêm dài lắm mộng."
"Ừ, ta tiêu hủy thân thể của nàng trước rồi sau đó diệt thần hồn của nàng."
Ba người đều là hạng người tàn nhẫn, lão nhị bên phải tụ lực rồi tung một chưởng vào đầu Vân Tố để hủy thân thể và diệt thần hồn của nàng.
"Dừng tay, đừng làm tổn thương đại tỷ tỷ... Mấy thằng bại hoại các ngươi!"
Tiểu Ức Khổ giãy dụa kiệt lực, cố gắng khống chế tâm niệm để câu thông (liên lạc) với túi tồn trữ... .
Năm đạo tiên phù từ trong túi tồn trữ bay ra, trong nháy mắt dung hợp cùng một chỗ và sinh ra từng đợt dao động kịch liệt!
"Điệp Phù thuật? !"
"Hỏng rồi, là Bạo Liệt Phù! Nha đầu kia lại... ."
Lời còn chưa dứt, một âm thanh tựa như sấm nổ vang vọng cả khu vực linh điền.
"Bùng!"
"Oanh —— "
... .
"Xảy... Xảy ra chuyện gì ?"
"Sao lại thế này, không phải là địch nhân bên ngoài giết vào chứ!"
"Không có khả năng, hộ sơn đại trận vẫn còn a!"
"A! Không đúng, dường như là nhà Ôn phu nhân bị nổ... ."
"Cái gì? Bị nổ thực ư, sẽ không xảy ra chuyện gì nhé?"
"Mau đi xem một chút!"
"Đi."
... .
Thình lình xảy ra tiếng nổ mạnh làm cho khu vực linh điền xuất hiện cơn hỗn loạn trong chốc lát.
Nhìn thấy Tịnh Viễn Cư gặp chuyện không may, không ít tiên dân có quan hệ hòa hợp với mẹ con Ôn Nhã đều hướng tới Tịnh Viễn Cư xem xảy ra chuyện gì.
... .
———————————— .
Căn nhà nhỏ theo tiếng nổ vang rồi sụp xuống, bụi mù tràn ngập xung quanh.
"Khụ khụ khụ... Hỗn đản!"
"Con mẹ nó, thật sự là quá bất cẩn rồi, thiếu chút nữa chết ở trong tay một con nhóc!"
"A? Nha đầu kia đâu, sẽ không bị nổ chết nhé!"
"Cái gì? Nhanh tìm xem!"
... .
Huynh đệ ba người rốt cuộc đều có tu vi Chân Tiên, tuy rằng nhất thời không cẩn thận ăn thiệt thòi, mặt mày dính đầy bụi đất, nhưng thực tế cũng không bị thương tổn gì. Ngược lại, tiểu Ức Khổ chẳng qua chỉ có tu vi Kim Đan, nổ mạnh như thế nói không chừng đã bị tan xương nát thịt .
Ba người vội vàng tìm khắp mọi nơi, chỉ thấy bên trong bụi mù có một thân ảnh như ẩn như hiện.
"Đại thúc... Bọn họ đều là lũ khốn nạn!"
Tiểu Ức Khổ co lại trong lòng người kia, trong giọng nói tràn ngập sự uất ức.
"Tiểu thư đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu."
Người tới đúng là Bạch Mộc Trần, sau khi nhận được "Cảm Ứng Phù" của tiểu Ức Khổ thì hắn liền tới trước tiên, may mà tại thời khắc chỉ mành treo chuông cứu được tiểu Ức Khổ. Chỉ có điều, sự hung hiểm vừa rồi khiến Bạch Mộc Trần cảm thấy tim đập nhanh, nếu là hắn muộn nửa bước thì một sinh mệnh nho nhỏ chỉ sợ cũng tan biến.
Xem ra, về sau nên chuẩn bị cho tiểu nha đầu này nhiều hơn chút thủ đoạn bảo toàn sinh mạng mới được.
Bạch Mộc Trần nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng tiểu Ức Khổ, ánh mắt lãnh đạm dừng ở trên người ba huynh đệ lộ ra một tia lạnh lùng cùng sát ý.
Lập tức, một đạo uy thế mênh mông nổi lên bao phủ cả ba người ở trong đó.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì? ! Đừng xằng bậy... ."
"Bạch Mộc Trần, ngươi chẳng qua chỉ là tiện nô... ."
"Ngươi dám!"
Dưới sự áp chế của thần hồn có thể so với Thiên Tiên thì ba huynh đệ không thể động đậy, nỗi sợ hãi trong lòng bị phóng đại đến vô hạn.
Bao nhiêu năm rồi, đã thật lâu rồi Bạch Mộc Trần không có thực sự động sát tâm, hắn thiếu chút nữa nghĩ rằng mình sẽ không có cảm giác như vậy, nhưng là ông trời tựa hồ đang lơ đãng nhắc nhở hắn, cái cảm giác đau xót mất đi thân hữu, mất đi hết thảy này... Hắn không muốn thừa nhận nữa!
Bạch Mộc Trần thật sự đã gặp rất nhiều trường hợp các thế lực trong gia tộc lục đục với nhau. Bất kể thượng giới hay hạ giới, không quản người thường hoặc tiên nhân, thì có mấy ai có thể buông bỏ quyền thế? Buông bỏ được ích lợi?
Bạch Mộc Trần không có ý nhúng tay vào chuyện bên trong Nam Môn thị tộc, chỉ hy vọng tại thời khắc thị tộc nguy nan thì một số người có thể an phận một chút... Đáng tiếc, hắn đã đánh giá cao thủ đoạn cùng năng lực của Nam Môn Tiêu Viễn, hoặc là nói hắn rất xem thường mâu thuẫn bên trong Nam Môn thị tộc, tại thời điểm mấu chốt như này mà một số người vẫn nhịn không được để xuất thủ .
Bởi vậy có thể thấy thị tộc cường đại thế nào đi nữa cũng không chống lại được sự xói mòn của thời gian, sự mục nát dần dần bên trong mới là nguyên nhân căn bản khiến cho thị tộc suy bại.
"Ngươi... Ngươi không thể giết chúng ta!"
"Đúng vậy, chúng ta là con cháu thị tộc, chúng ta có huyết mạch của thị tộc... ."
"Tiện nô cắn chủ, ngươi... ngươi... ngươi muốn hồn phi phách tán!"
"A! Đừng... Đừng giết ta! Cầu ngươi đừng giết ta, ta đầu hàng, đừng... đừng giết ta!"
Giãy dụa! Oán độc! Hối hận! Cầu xin! Tuyệt vọng!
Huynh đệ ba người dưới uy hiếp của tử vong đâu còn cái gì là kiêu ngạo của thị tộc nữa, chỉ cần có thể sống sót, bọn họ không để ý đến tôn nghiêm, không để ý đến thể diện. Giờ khắc này, bọn họ mới biết được chính mình sợ chết như thế. Giờ khắc này, bọn họ mới biết được tử vong khủng bố như thế.
Bạch Mộc Trần sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, không thay đổi chút nào.
Đang lúc hắn chuẩn bị xuất thủ thì một đạo hàn ý thổi quét, không ngờ làm ý niệm hắn trở nên hơi trì trệ.
... Trên giường gỗ, một thân ảnh mảnh dẻ từ từ bay lên, hàn ý lạnh như băng cũng theo đó mà tràn ngập.
"Vân Tố cô nương!"
Bạch Mộc Trần che chở tiểu Ức Khổ, gian nan chống cự sự xâm thực của dòng khí lạnh, trên khóe miệng mang theo một nụ cười khổ. Hắn không nghĩ rằng Vân Tố sẽ tỉnh lại vào lúc này, càng không nghĩ tới uy áp vô ý thức của đối phương không ngờ khủng bố như vậy.
Đại La Kim Tiên, cho dù bản thân bị trọng thương thì cũng không thể khinh thường a!
"Xuy!"
Hai mắt Vân Tố bỗng nhiên mở ra, phun ra nuốt vào hàn mang dài một tấc: "Các ngươi, đáng chết!"
Giọng nói êm ái như điệu nhạc nhưng lạnh như sương.
Từng chữ dừng ở trên người ba huynh đệ nhất thời đóng băng họ.
Khi chữ "Chết" vừa nói ra, ba cái tượng băng giống như bụi bặm tiêu tan trong không khí.
"... ."
Biến mất không tiếng động khiến cho một sự khủng bố vô cớ dấy lên.
Đó là một đôi mắt như thế nào, ánh mắt Bạch Mộc Trần nhẹ nhàng nhìn thẳng nhất thời cảm giác cả linh hồn cũng sắp bị đóng băng.
"Là ngươi! ?"
Vân Tố tựa hồ nhận ra Bạch Mộc Trần, ánh mắt lãnh đạm khẽ dừng lại một chút, sau đó kiềm hãm lại khí thế và lại nằm lên trên giường rồi lâm vào trạng thái hôn mê.
... .
Chỉ hai hơi thở ngắn ngủn giống như là đã trải qua thể nghiệm giữa sống và chết làm cho người ta có ảo giác như mộng như ảo.
Sau khi xác nhận Vân Tố lại hôn mê, Bạch Mộc Trần lại nhìn đám bụi bặm trong không khí, ba huynh đệ liền tan tành tro bụi như vậy, hắn không khỏi nhớ tới thuyết về nhân quả của nhà phật.
Tham lam là nhân, được hay mất là quả.
Tư dục là nhân, thiện ác là quả.
Thù hận là nhân, sinh tử là quả.
Không trồng nhân, không kết quả, ngày xưa nhân, hôm nay quả..
Nghĩ một lúc, sát khí trong lòng Bạch Mộc Trần nhạt đi không ít, thậm chí chẳng muốn tiếp tục truy cứu xem chủ mưu sau lưng ba người này là ai, dù trong lòng hắn đã đoán ra được phần nào.
... .
Tịnh Viễn Cư đã xảy ra động tĩnh lớn như vậy, không ít tiên dân cùng tuần vệ đều xúm lại đi tới.
Vừa rồi hàn ý trong nháy mắt kia thiếu chút nữa làm cho mọi người tan xác nên trong lòng mỗi người đều dấy lên đủ loại phán đoán.
Rơi vào đường cùng, Bạch Mộc Trần đành phải ra mặt tùy ý ứng phó hai câu, sau đó mang theo tiểu Ức Khổ cùng Vân Tố đang hôn mê rời đi.
Tại Tịnh Viễn Cư dưới Vọng Thiên Phong.
Giờ phút này, Ôn Nhã cùng tiểu Ức Khổ đang vội vàng thu hoạch linh quả ở trong linh điền, mà chồn nhỏ thì đang nằm trên hàng rào, thỉnh thoảng kêu to hai tiếng nôn nóng như để phát tiết sự bất an trong lòng.
Từ sau lần trước nói chuyện với Bạch Mộc Trần thì Ôn Nhã cùng tiểu Ức Khổ liền không đi làm việc nữa mà chỉ lẳng lặng đợi ở nhà xem thế cục biến hóa ra sao. Đáng tiếc là tình thế phát triển theo xu thế càng ngày càng tệ, nhất là khi thị tộc quyết định thu nhỏ lại trận thế, buông tha cho khu vực linh điền khiến cho Ôn Nhã cảm thấy rất là hoảng sợ.
... Áp lực của tử vong khiến cho người ta trở nên nặng nề, khó chịu.
Một lát sau, hai mẹ con đã thu hoạch xong linh quả liền trở về trong phòng thu thập đồ tế nhuyễn, chuẩn bị rời khỏi nơi đây.
"Mẹ, chúng ta cũng đi mười hai ngọn núi sao?"
"Không, trước kia Bạch tiên sinh đã nói với ta rồi, bên trong thị tộc cũng không ổn định, một khi có tình huống gì thì chúng ta hãy đến Tàng Thư Các tìm hắn, sau đó hắn sẽ an bài cho chúng ta."
"A, quá là sướng rồi! Vậy là chúng ta lại có thể ở cùng với đại thúc."
"Đúng vậy đúng vậy, nhìn nha đầu nhà ngươi kìa!"
Ôn Nhã thấy vẻ mặt của con gái vui sướng thì cũng cười phụ họa hai câu, mà lúc này sự sợ hãi trong lòng cũng vơi đi không ít.
Chẳng biết bắt đầu từ khi nào thì Bạch Mộc Trần đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống của mẹ con các nàng. Có đôi khi, tiểu Ức Khổ đối với Bạch Mộc Trần là nói gì nghe nấy làm cho mẫu thân như Ôn Nhã cũng ghen tị không thôi, nhưng chính trong lòng cô ta lại rất là thản nhiên tiếp nhận điều đó.
Đương nhiên, từ một phương diện khác mà nói thì Ôn Nhã thực sự cảm kích mười phần với sự yêu mến và dạy dỗ của Bạch Mộc Trần với con gái của mình. Bởi vì mỗi lần nàng chứng kiến nụ cười hồn nhiên của tiểu Ức Khổ lại càng cảm thấy chính mình không phải một người mẹ có đủ tư cách, những năm gần đây ngoại trừ cừu hận cùng cực khổ thì dường như chính mình chưa bao giờ đem đến cho con gái niềm hạnh phúc gì.
"Đúng rồi! Thiếu chút nữa đã quên..."
Tiểu Ức Khổ sửa sang lại các thứ linh tinh xong thì đột nhiên nhớ tới cái gì: "Mẹ à, vị tỷ tỷ trong căn nhà nhỏ kia thì sao bây giờ? Nàng còn chưa tỉnh đúng không?"
"Đúng vậy, còn chưa tỉnh, cũng không biết khi nào thì nàng có thể tỉnh."
Ôn Nhã do dự một lúc rồi vẫn quyết định nói:"Như thế thì chúng ta sẽ mang cả cô nương kia đi cùng, dù sao đến chỗ Bạch tiên sinh thì chắc nội đường cũng sẽ không cản trở."
"Vâng."
Tiểu Ức Khổ gật gật đầu liền muốn đi vào trong thu xếp, nhưng chính lúc này thì bên ngoài truyền đến một giọng nói trong trẻo.
... .
"Ôn Nhã phu nhân có ở nhà không?"
Một thị nữ mặc áo trắng đang đứng lặng ngoài cửa viện, thần sắc có vẻ hơi sốt ruột.
"Ồ, ngươi là người của Cung quản sự?" (quản sự - quản lý các công việc nội bộ như kiểu quản gia),
Ôn Nhã bước nhanh đi ra, hỏi với vẻ hơi nghi hoặc: "Chẳng biết cô nương tìm ta có chuyện gì?"
Thị nữ vội vàng nói: "Cung quản sự có lệnh, hiện tại thị tộc một mảnh rối ren, thân là người thị tộc phải tận tâm hết sức, cho nên sai tiểu nhân thông báo đến các tộc nhân đang nhàn hạ ở các nơi nhanh chóng đến nội đường đưa tin, thỉnh phu nhân đừng trì hoãn, nếu không Cung quản sự trách tội thì tiểu nhân không đảm đương nổi."
"Cái gì? Đến nội đường đưa tin?"
Ôn Nhã rùng mình và có chút không biết làm sao.
"Phu nhân nhanh lên nhé, ta còn phải thông báo cho những người khác nữa nên ta xin đi trước."
Không đợi Ôn Nhã đáp lại, thị nữ kia vội vàng xoay người rời đi.
"Này..."
Ôn Nhã phục hồi tinh thần lại, không khỏi nhíu nhíu mày.
Tình huống hiện tại của nội đường khẳng định đang rất là rối ren, lúc này mà đến đó tất nhiên bị sai khiến như cu li, nhưng nếu không qua đó thì khó tránh khỏi bị người ta nói ra nói vào. Dù sao thị tộc đúng là trong thời kì đặc thù, tất cả cũng phải lấy sự ổn định của thị tộc làm chủ, nếu đắc tội bọn Cung quản sự thì sợ là hậu hoạn không nhỏ.
"Mẹ, chuyện gì thế?"
Tiểu Ức Khổ từ trong phòng đi ra, Ôn Nhã nói với bất đắc dĩ: "Không có gì, Cung quản sự bắt đi cu li í mà... Khổ nhi ngoan, ngươi cứ thu thập mọi thứ cho tốt, cái gì có thể mang thì cứ mang, sau đó mang theo vị tỷ tỷ kia đến chỗ Bạch tiên sinh trước, sau đó mẫu thân sẽ đến tìm các ngươi."
"A, thế cũng được."
Nói với tiểu Ức Khổ vài câu xong, Ôn Nhã liền không hề trì hoãn mà bước tới phía nội đường.
... Trong căn nhà nhỏ, Vân Tố vẫn lặng yên nằm trên giường như cũ.
Hơn ba năm rồi, năm tháng cứ lặng lẽ trôi qua nhưng để lại quá nhiều dấu vết ở trong này.
"Đại tỷ tỷ, sao còn không tỉnh nhỉ?"
Tiểu Ức Khổ đứng lặng tại bên giường, trong ánh mắt thoáng lộ ra một tia u buồn: "Kỳ thật, tuy rằng Bạch đại thúc chưa bao giờ nói nhưng ta biết hắn vẫn luôn lo lắng cho ngươi, ta đoán ngươi chắc là một người rất quan trọng với Bạch đại thúc, thật hy vọng ngươi có thể tỉnh lại sớm một chút..."
"Mẫu thân, Bạch đại thúc, đại tỷ tỷ, chồn nhỏ ... À, còn có Nam Môn Phi Vũ chán ghét kia nữa... ."
"Mọi người có thể ở cùng một chỗ, thật là tốt!"
"Ta cũng sẽ cố gắng, ta muốn cho mẫu thân sung sướng, cho Bạch đại thúc yên tâm... ."
... Tiểu Ức Khổ vừa thu xếp đồ đạc, vừa thì thào nói một mình.
"Bùng!"
Đúng lúc này, ba thân ảnh phá vỡ nóc nhà rồi từ trên trời giáng xuống, ánh mắt lành lạnh nhìn chăm chú vào tiểu Ức Khổ, vừa thấy biết ngay là không có hảo ý.
"A! Các... Các ngươi là ai! ?"
Tiểu Ức Khổ thét lên một tiếng kinh hãi, vội vàng thối lui đến dựa vào góc tường, tay trái giấu ở sau lưng, âm thầm làm một động tác nhỏ, cùng lúc đó lấy ra chủy thủ ở bên hông giơ ngang trước ngực mình.
"Xèo xèo ——."
Chồn nhỏ chui từ ngoài cửa sổ vào, đứng ở trên vai tiểu Ức Khổ, nhe răng trợn mắt hướng về ba người khách không mời mà đến.
"Hắc hắc, mụ đàn bà Ôn Nhã thối tha kia không có ở đây mà con nhỏ này cư nhiên còn dám phản kháng!"
"Nghe nói nha đầu kia đã kết Kim Đan, tư chất cũng không tệ, đáng tiếc là mệnh không tốt, ha hả."
"Được rồi, đừng nói những điều vô dụng này nữa, trước làm chính sự đi."
Ba người mang theo khăn che mặt, cố ý đè nặng giọng nói, hiển nhiên là không muốn bại lộ thân phận của mình.
"Hỏng rồi!"
Tiểu Ức Khổ thấy ba người chuẩn bị động thủ, nhất thời bối rối, không chút nghĩ ngợi, dùng sức ném mạnh chủy thủ đi ra ngoài... .
"Xuy!"
Chủy thủ chợt lóe, rồi bắn thẳng đến.
Một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ mà dám động thủ trước mặt Chân Tiên, quả thực là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!
Ba người mỉm cười lạnh lùng, rất là khinh thường.
Đúng lúc người cầm đầu đang chuẩn bị phất tay đánh bay chủy thủ ra thì chủy thủ đột nhiên chuyển hướng một cái rồi vọt tới phía người bên trái... .
Tốc độ so với vừa rồi còn muốn nhanh hơn ba phần, người nọ căn bản không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy lồng ngực tê rần thì chủy thủ đã đâm vào! Tiếc rằng Chân Tiên dù sao cũng là Chân Tiên, cường độ tiên thể còn lâu mới bị một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ phá vỡ ... Chỉ thấy chủy thủ đâm vào thân thể ba bốn tấc thì không thể đâm vào tiếp được nữa.
Dù là như thế thì người nọ cũng đau đớn không thôi!
"A! Đau quá! Hỗn đản... Tiểu tiện nhân này có cổ quái!"
"Lão tam, ngươi không sao chứ!"
Người cầm đầu cau mày, hàn quang trong mắt chợt lóe: "nha đầu thối tha, muốn chết!"
"Ba!"
Một bàn tay hung hăng đánh mạnh vào trên mặt tiểu Ức Khổ, người sau vô lực kháng cự rồi té ngã thật mạnh trên đất.
"Chi!"
Chồn nhỏ ra sức tấn công cũng đồng dạng bị đánh nằm trên mặt đất mà hấp hối.
"Tiểu tiện nhân, dám làm ta bị thương, nếu không có người muốn ngươi còn sống thì hiện tại lão tử sẽ lột da của ngươi!"
Lão tam tiến lên một bước, bóp cổ tiểu Ức Khổ, sau đó nhấc lên không trung, người sau giãy dụa một lát rồi dần dần không có khí lực.
"Các ngươi là bại hoại! Mẹ ta cùng Bạch đại thúc sẽ không tha cho các ngươi !"
Trong ánh mắt tiểu cô nương lóe ra sự quật cường cùng hoảng loạn, thậm chí tràn ngập phẫn nộ, duy chỉ không có e ngại cùng nao núng.
Lão tam thấy vậy càng tức giận hơn nữa, lại hung hăng tát thêm một cái: "Tiểu tiện nhân, im lặng cho lão tử, tuy rằng bây giờ còn không thể lấy mạng ngươi, nhưng có tin là lão tử có thể đánh ngươi tàn phế hay không? Ngươi yên tâm, mẹ ngươi cùng thằng tiện nô kia chẳng bao lâu nữa sẽ như ngươi thôi, hắc hắc hắc!"
..."Đại ca, trong này còn một cô gái nữa, xử lý như nào đây?"
"Hắc hắc, đây là nha hoàn trong nhà Ôn Nhã hả? Bộ dạng thật ra cũng rất có linh khí, đáng tiếc nửa chết nửa sống."
"Đừng nhiều lời, nhanh xử lý xong đứa con gái đó rồi rời đi, miễn cho đêm dài lắm mộng."
"Ừ, ta tiêu hủy thân thể của nàng trước rồi sau đó diệt thần hồn của nàng."
Ba người đều là hạng người tàn nhẫn, lão nhị bên phải tụ lực rồi tung một chưởng vào đầu Vân Tố để hủy thân thể và diệt thần hồn của nàng.
"Dừng tay, đừng làm tổn thương đại tỷ tỷ... Mấy thằng bại hoại các ngươi!"
Tiểu Ức Khổ giãy dụa kiệt lực, cố gắng khống chế tâm niệm để câu thông (liên lạc) với túi tồn trữ... .
Năm đạo tiên phù từ trong túi tồn trữ bay ra, trong nháy mắt dung hợp cùng một chỗ và sinh ra từng đợt dao động kịch liệt!
"Điệp Phù thuật? !"
"Hỏng rồi, là Bạo Liệt Phù! Nha đầu kia lại... ."
Lời còn chưa dứt, một âm thanh tựa như sấm nổ vang vọng cả khu vực linh điền.
"Bùng!"
"Oanh —— "
... .
"Xảy... Xảy ra chuyện gì ?"
"Sao lại thế này, không phải là địch nhân bên ngoài giết vào chứ!"
"Không có khả năng, hộ sơn đại trận vẫn còn a!"
"A! Không đúng, dường như là nhà Ôn phu nhân bị nổ... ."
"Cái gì? Bị nổ thực ư, sẽ không xảy ra chuyện gì nhé?"
"Mau đi xem một chút!"
"Đi."
... .
Thình lình xảy ra tiếng nổ mạnh làm cho khu vực linh điền xuất hiện cơn hỗn loạn trong chốc lát.
Nhìn thấy Tịnh Viễn Cư gặp chuyện không may, không ít tiên dân có quan hệ hòa hợp với mẹ con Ôn Nhã đều hướng tới Tịnh Viễn Cư xem xảy ra chuyện gì.
... .
———————————— .
Căn nhà nhỏ theo tiếng nổ vang rồi sụp xuống, bụi mù tràn ngập xung quanh.
"Khụ khụ khụ... Hỗn đản!"
"Con mẹ nó, thật sự là quá bất cẩn rồi, thiếu chút nữa chết ở trong tay một con nhóc!"
"A? Nha đầu kia đâu, sẽ không bị nổ chết nhé!"
"Cái gì? Nhanh tìm xem!"
... .
Huynh đệ ba người rốt cuộc đều có tu vi Chân Tiên, tuy rằng nhất thời không cẩn thận ăn thiệt thòi, mặt mày dính đầy bụi đất, nhưng thực tế cũng không bị thương tổn gì. Ngược lại, tiểu Ức Khổ chẳng qua chỉ có tu vi Kim Đan, nổ mạnh như thế nói không chừng đã bị tan xương nát thịt .
Ba người vội vàng tìm khắp mọi nơi, chỉ thấy bên trong bụi mù có một thân ảnh như ẩn như hiện.
"Đại thúc... Bọn họ đều là lũ khốn nạn!"
Tiểu Ức Khổ co lại trong lòng người kia, trong giọng nói tràn ngập sự uất ức.
"Tiểu thư đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu."
Người tới đúng là Bạch Mộc Trần, sau khi nhận được "Cảm Ứng Phù" của tiểu Ức Khổ thì hắn liền tới trước tiên, may mà tại thời khắc chỉ mành treo chuông cứu được tiểu Ức Khổ. Chỉ có điều, sự hung hiểm vừa rồi khiến Bạch Mộc Trần cảm thấy tim đập nhanh, nếu là hắn muộn nửa bước thì một sinh mệnh nho nhỏ chỉ sợ cũng tan biến.
Xem ra, về sau nên chuẩn bị cho tiểu nha đầu này nhiều hơn chút thủ đoạn bảo toàn sinh mạng mới được.
Bạch Mộc Trần nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng tiểu Ức Khổ, ánh mắt lãnh đạm dừng ở trên người ba huynh đệ lộ ra một tia lạnh lùng cùng sát ý.
Lập tức, một đạo uy thế mênh mông nổi lên bao phủ cả ba người ở trong đó.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì? ! Đừng xằng bậy... ."
"Bạch Mộc Trần, ngươi chẳng qua chỉ là tiện nô... ."
"Ngươi dám!"
Dưới sự áp chế của thần hồn có thể so với Thiên Tiên thì ba huynh đệ không thể động đậy, nỗi sợ hãi trong lòng bị phóng đại đến vô hạn.
Bao nhiêu năm rồi, đã thật lâu rồi Bạch Mộc Trần không có thực sự động sát tâm, hắn thiếu chút nữa nghĩ rằng mình sẽ không có cảm giác như vậy, nhưng là ông trời tựa hồ đang lơ đãng nhắc nhở hắn, cái cảm giác đau xót mất đi thân hữu, mất đi hết thảy này... Hắn không muốn thừa nhận nữa!
Bạch Mộc Trần thật sự đã gặp rất nhiều trường hợp các thế lực trong gia tộc lục đục với nhau. Bất kể thượng giới hay hạ giới, không quản người thường hoặc tiên nhân, thì có mấy ai có thể buông bỏ quyền thế? Buông bỏ được ích lợi?
Bạch Mộc Trần không có ý nhúng tay vào chuyện bên trong Nam Môn thị tộc, chỉ hy vọng tại thời khắc thị tộc nguy nan thì một số người có thể an phận một chút... Đáng tiếc, hắn đã đánh giá cao thủ đoạn cùng năng lực của Nam Môn Tiêu Viễn, hoặc là nói hắn rất xem thường mâu thuẫn bên trong Nam Môn thị tộc, tại thời điểm mấu chốt như này mà một số người vẫn nhịn không được để xuất thủ .
Bởi vậy có thể thấy thị tộc cường đại thế nào đi nữa cũng không chống lại được sự xói mòn của thời gian, sự mục nát dần dần bên trong mới là nguyên nhân căn bản khiến cho thị tộc suy bại.
"Ngươi... Ngươi không thể giết chúng ta!"
"Đúng vậy, chúng ta là con cháu thị tộc, chúng ta có huyết mạch của thị tộc... ."
"Tiện nô cắn chủ, ngươi... ngươi... ngươi muốn hồn phi phách tán!"
"A! Đừng... Đừng giết ta! Cầu ngươi đừng giết ta, ta đầu hàng, đừng... đừng giết ta!"
Giãy dụa! Oán độc! Hối hận! Cầu xin! Tuyệt vọng!
Huynh đệ ba người dưới uy hiếp của tử vong đâu còn cái gì là kiêu ngạo của thị tộc nữa, chỉ cần có thể sống sót, bọn họ không để ý đến tôn nghiêm, không để ý đến thể diện. Giờ khắc này, bọn họ mới biết được chính mình sợ chết như thế. Giờ khắc này, bọn họ mới biết được tử vong khủng bố như thế.
Bạch Mộc Trần sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ, không thay đổi chút nào.
Đang lúc hắn chuẩn bị xuất thủ thì một đạo hàn ý thổi quét, không ngờ làm ý niệm hắn trở nên hơi trì trệ.
... Trên giường gỗ, một thân ảnh mảnh dẻ từ từ bay lên, hàn ý lạnh như băng cũng theo đó mà tràn ngập.
"Vân Tố cô nương!"
Bạch Mộc Trần che chở tiểu Ức Khổ, gian nan chống cự sự xâm thực của dòng khí lạnh, trên khóe miệng mang theo một nụ cười khổ. Hắn không nghĩ rằng Vân Tố sẽ tỉnh lại vào lúc này, càng không nghĩ tới uy áp vô ý thức của đối phương không ngờ khủng bố như vậy.
Đại La Kim Tiên, cho dù bản thân bị trọng thương thì cũng không thể khinh thường a!
"Xuy!"
Hai mắt Vân Tố bỗng nhiên mở ra, phun ra nuốt vào hàn mang dài một tấc: "Các ngươi, đáng chết!"
Giọng nói êm ái như điệu nhạc nhưng lạnh như sương.
Từng chữ dừng ở trên người ba huynh đệ nhất thời đóng băng họ.
Khi chữ "Chết" vừa nói ra, ba cái tượng băng giống như bụi bặm tiêu tan trong không khí.
"... ."
Biến mất không tiếng động khiến cho một sự khủng bố vô cớ dấy lên.
Đó là một đôi mắt như thế nào, ánh mắt Bạch Mộc Trần nhẹ nhàng nhìn thẳng nhất thời cảm giác cả linh hồn cũng sắp bị đóng băng.
"Là ngươi! ?"
Vân Tố tựa hồ nhận ra Bạch Mộc Trần, ánh mắt lãnh đạm khẽ dừng lại một chút, sau đó kiềm hãm lại khí thế và lại nằm lên trên giường rồi lâm vào trạng thái hôn mê.
... .
Chỉ hai hơi thở ngắn ngủn giống như là đã trải qua thể nghiệm giữa sống và chết làm cho người ta có ảo giác như mộng như ảo.
Sau khi xác nhận Vân Tố lại hôn mê, Bạch Mộc Trần lại nhìn đám bụi bặm trong không khí, ba huynh đệ liền tan tành tro bụi như vậy, hắn không khỏi nhớ tới thuyết về nhân quả của nhà phật.
Tham lam là nhân, được hay mất là quả.
Tư dục là nhân, thiện ác là quả.
Thù hận là nhân, sinh tử là quả.
Không trồng nhân, không kết quả, ngày xưa nhân, hôm nay quả..
Nghĩ một lúc, sát khí trong lòng Bạch Mộc Trần nhạt đi không ít, thậm chí chẳng muốn tiếp tục truy cứu xem chủ mưu sau lưng ba người này là ai, dù trong lòng hắn đã đoán ra được phần nào.
... .
Tịnh Viễn Cư đã xảy ra động tĩnh lớn như vậy, không ít tiên dân cùng tuần vệ đều xúm lại đi tới.
Vừa rồi hàn ý trong nháy mắt kia thiếu chút nữa làm cho mọi người tan xác nên trong lòng mỗi người đều dấy lên đủ loại phán đoán.
Rơi vào đường cùng, Bạch Mộc Trần đành phải ra mặt tùy ý ứng phó hai câu, sau đó mang theo tiểu Ức Khổ cùng Vân Tố đang hôn mê rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.