Tiên Ấn

Quyển 1 - Chương 53: Hình dáng ban đầu của Tiên Ấn

Tử Mộc Vạn Quân

13/04/2013

Sau khi mừng rỡ tới phát điên, Bạch Mộc Trần dần dần tỉnh táo lại.

Giờ không phải lúc đắc ý tới quên cả tình hình, cho dù mình đã phá vỡ trói buộc của ma chú, nhưng trên thực tế giữa tán tiên và tu sĩ chính thống vẫn tồn tại một khoảng cách không thể bước qua. Chàng biết rõ khi mới ngưng tụ pháp thể thì trong cơ thể tiên sĩ kém cỏi nhất cũng xuất hiện mười đến hai mươi mạch luân, còn tiên sĩ có tư chất tuyệt hảo sẽ xuất hiện hơn trăm mạch luân, hơn nữa mạch luân trong cơ thể có thể tăng lên theo tu vi.

Trước không nói một mạch luân có thể tạo thành bao nhiêu tác dụng, ngay cả tiên sĩ tư chất kém cỏi nhất cũng chẳng bằng, đừng nói tới những con cưng của ông trời với tư chất tuyệt hảo. Hơn nữa tán tiên là dùng ngoại lực ngưng tụ thành tại Tẩy Tiên trì, mãi mãi không sánh được với pháp thể của tiên sĩ chính thống, cũng như sự khác nhau giữa một khối gỗ và một khối thép tinh. Đây là chênh lệch về chất chứ không phải so sánh về số lượng.

Bởi vậy, tán tiên vẫn không sánh được với tiên sĩ chính thống.

Đương nhiên, Bạch Mộc Trần cũng không cảm thấy tức giận. Có hy vọng dẫu sao vẫn tốt hơn không. Đây là một điểm khởi đầu, nói lên suy nghĩ của chàng là chính xác, con đường tương lai còn rất dài, chỉ cần tiếp tục bước đi, chàng tin sẽ có ngày mình thành công.

...

“Hả?”

Một tiếng hô kinh ngạc, Bạch Mộc Trần đột nhiên cảm giác thấy trong tay trái truyền tới một đợt dao động yếu ớt. Dao động này rất rất khẽ, nếu không phải thần thức chàng đã tăng trưởng rất nhiều, chắc chắn sẽ không phát hiện ra được.

Chỉ có điều, lực lượng lạ này không hề gây nguy hại gì, chỉ là một loại lực lượng ẩn nấp đặc biệt nào đó mà thôi.

“Nói vậy, đây chắc hẳn là ấn ký mà Quách Nam lưu lại trên người mình.”

Bạch Mộc Trần buồn bực không thôi, chàng cực kỳ căm ghét gã tiên sĩ luôn tỏ vẻ cao ngạo đó. Lúc định khu trừ luồng ấn ký, trong lòng lại máy động, tạm thời buông bỏ suy nghĩ này, không khéo sau này ấn ký này lại có tác dụng.

Suy nghĩ trong lòng thay đổi, Bạch Mộc Trần chuyển sự chú ý về mạch luân trong cơ thể.

Sau khi quan sát cẩn thận, chàng phát hiện mạch luân này có một đầu nối thẳng tới Thiên Linh Tử Phủ, còn một đầu nối với một hạt châu màu đỏ. Hạt châu này bóng loáng mượt mà, như thủy tinh, phía trên có năm đạo văn ấn như ẩn như hiện đan xen lẫn nhau, như một ngôi sao năm cánh, khiến người ta có cảm giác huyền diệu thần bí. Kỳ lạ hơn là trong hạt châu truyền lại từng đợt dao động nhẹ nhàng như nhịp đập của trái tim, mạnh mẽ và đầy sức sống.

Đúng vậy, hạt châu này chính là viên tiên chủng hỏng mà Cổ Thiên Hành đã tặng cho Bạch Mộc Trần. Nay tiên chủng đã được chữa trị, rót vào một chút sinh cơ, vừa hay làm vật thay thế tiên căn.

Sau đó Bạch Mộc Trần đưa thần thức vào trong tiên chủng, một cảm giác nối liền huyết mạch dâng lên trong lòng, khiến chàng cảm thấy khoan khoái và an tâm chưa từng thấy.

Theo ý niệm truyền vào, linh hồn chàng đột nhiên rung lên, một luồng khí tức ẩn chứa phá hoại và hủy diệt ùa tới khiến chàng kinh hãi, không tự kiềm chế nổi.

“Khí tức này... chẳng lẽ là huyết ấn vừa bị dung hợp kia? Chẳng lẽ...”



Bạch Mộc Trần dường như hiểu được chút gì đó.

Tán tiên bị thiên đạo vứt bỏ lại tự mình tu thành mạch luân, phá hủy quy tắc của Tiên Giới, vì vậy thiên đạo mới đánh kiếp số xuống muốn hủy diệt mình. Chỉ có điều vạn sự vạn vật đều có một đường sinh cơ, ý chí do thiên địa hạ xuống, người nghịch lại phải chết, nhưng nếu không chết, vậy sẽ thừa nhận sự tồn tại của người đó. Đây cũng là một trong những quy tắc của đất trời, tồn tại tức là hợp lý.

Nói cách khác, từ nay về sau việc tu hành của tán tiên coi như được đất trời tán thành, không phải hành động nghịch thiên nữa.

Bạch Mộc Trần cũng chẳng biết huyết ấn đó dung hợp với tiên chủng của mình rốt cuộc là tốt hay xấu đối với bản thân, nhưng tóm lại thu hoạch lần này thực sự vô cùng tốt. Những gì mình cố gắng rốt cuộc cũng đã được báo đáp... Lòng tin, tích lũy, trí tuệ, cảm ngộ, cơ hội, mọi thứ cộng dồn vào mới tạo thành cơ duyên lớn như trời biển này.

...

Sau khi cơn kích động qua đi, Bạch Mộc Trần thoáng trầm ngâm trong chốc lát rồi tay đánh ra một luồng pháp quyết.

“Phồn Tinh quyết – Tụ!”

Pháp quyết vừa thành, tiên linh khí giữa đất trời hội tụ lại với tốc độ nhanh dần.

Từng luồng từng luồng, từng đợt từng đợt.

Tiên linh khí tiến vào trong cơ thể, truyền từ Thiên Linh xuống, rồi được mạch luân hấp thu, truyền tới tiên chủng.

“Ong ong ong!”

Tiên chủng như bị thứ gì đó kích thích, khẽ rung động sau đó sinh ra một khí tức dị thường.

Thấy cảnh tượng đó, Bạch Mộc Trần không khỏi rùng mình, chàng có thể cảm giác được luồng khí tức đó rõ ràng là lốc xoáy khí do phù ấn lưu chuyển tạo thành.

Tụ Linh thuật!

Trong tiên chủng bùng phát ra một quầng sáng chói lòa, mọi tiên linh khí đều bị chuyển hóa thành tiên nguyên cho bản thân, chẳng những phục hồi tiên nguyên mà Bạch Mộc Trần bị tiêu hao lúc trước mà còn tăng trưởng đôi chút.

Tiên nguyên trong cơ thể chuyển động, từ nhỏ tới lớn, ba trăm vòng... bốn trăm vòng... năm trăm vòng.

Năm trăm ba mươi vòng... Năm trăm sáu mươi vòng...Năm trăm chín mươi vòng.

Cuối cùng, khi đạt tới sau trăm vòng thì dừng lại.



Tiên nguyên sáu trăm vòng! Quả thực là tiên nguyên sáu trăm vòng! Tương đương tu vi chân tiên nhị phẩm!

Cảm giác được sự tăng trưởng của lực lượng, Bạch Mộc Trần vô cùng vui mừng. Mình suy đoán quả không sai, sau khi dùng vật thay thế tiên căn, tán tiên cũng có thể tu hành. Hai năm trước, tu vi chàng chỉ là ba trăm ba mươi vòng, tới hôm nay lại có tiên nguyên sáu trăm vòng, khiến người ta không thể không cảm khái: tiên đạo vô thường.

...

Một lúc sau, tiên linh khí xung quanh dần dần tán đi.

Bạch Mộc Trần đánh giá lại tiên nguyên trong cơ thể, sau khi kiểm tra sơ bộ, chàng nhận ra trong một năm đại khái chàng có thể luyện hóa ba vòng tiên nguyên, so với tốc độ tu luyện trước kia nhanh hơn gấp ba lần. Hơn nữa chỗ ảo diệu của tiên chủng cũng không chỉ như vậy, còn cần nghiên cứu kỹ lưỡng thêm, không khéo còn có không gian lớn để tăng trưởng.

“Thuật điệp phù” giúp tán tiên có thủ đoạn tấn công mạnh mẽ, còn “mạch luân” và “tiên căn” xuất hiện đồng nghĩa với việc tán tiên rốt cuộc cũng có tư cách tu hành. Tuy rằng phương pháp tu luyện này còn chưa hoàn thiện song cũng đem ánh bình minh của hy vọng tới cho tán tiên.

Tương lai của tán tiên, không còn là một màn đêm nữa.

“Cổ tiền bối, người có thấy không? Đây là hy vọng của tán tiên... cám ơn người! Cám ơn...”

Nhìn lại biến hóa nghiêng trời lệch đất của bản thân, Bạch Mộc Trần vô cùng cảm kích Cổ Thiên Hành, nếu không nhờ đối phương tặng tiên chủng cho mình, sợ rằng mình đã thân vẫn đạo tiêu, đâu còn hy vọng gì nữa.

Nhưng giờ tiên chủng thay đổi lớn như vậy, nên gọi nó là gì đây?

Nó vừa có đặc tính của tiên chủng, lại vừa có đặc tính của phù ấn, vậy nên gọi là tiên căn? Tiên phù? Hay là phù ấn?

Trầm ngâm trong chốc lát, Bạch Mộc Trần thì thào lẩm bẩm: “Một khi vật này đã lấy tiên chủng làm gốc, dùng phù ấn để phát triển, vậy gọi nó là Tiên Ấn... Tiên Ấn, đúng vậy, gọi là Tiên Ấn!”

Nhắc tới hai chữ “Tiên Ấn”, Bạch Mộc Trần lại sờ lên ấn ký nơi mi tâm, chàng muốn ấn ký đại biểu cho khuất nhục này trở thành tiên ấn thực sự, chàng muốn tất cả tán tiên đều có thể ưỡn thẳng lưng, đường đường chính chính.

Tới lúc này, rốt cuộc Bạch Mộc Trần cũng cảm giác được giấc mơ điên cuồng của mình không còn xa xôi mờ mịt nữa.

Tìm căn nguyên của thiên địa, lập ra trái tim của vũ trụ, che chở người một phương trời, vì tán tiên cầu một hy vọng, sáng tạo một tương lai!

Đời này kiếp này, muôn chết không hối hận!

Ta, Bạch Mộc Trần, có thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook