Quyển 1 - Chương 52: Một luồng mạch luân
Tử Mộc Vạn Quân
13/04/2013
Thiên triệu hàng lâm, tình hình tại Nhất Trung Thiên vốn đã phức tạp, giờ mạch nước ngầm lại bắt đầu khởi động, thậm chí đại tiên nơi thượng giới cũng nhúng tay vào đó.
Mọi chuyện xảy ra bên ngoài, Bạch Mộc Trần đương nhiên không biết chút gì. Giờ phút này, tiên chủng trong cơ thể chàng đang bị một vệt huyết ấn màu đỏ quấn quanh, một luồng sát ý mênh mông đánh sâu vào linh hồn chàng, mà ý chí đó dường như xuất phát từ hư không trong thiên địa, dường như muốn gạt bỏ chàng.
Đúng thế, gạt bỏ! Hủy diệt một cách triệt để!
Luồng ý chí này bị dẫn phát cũng do Bạch Mộc Trần trồng tiền cơ mà ra.
Tán tiên vốn là kẻ bị thiên đạo vứt bỏ, sao có thể dùng vật thay thế để tu hành? Đây là hành động đại nghịch bất đạo, là khiêu khích trắng trợn với quy tắc trong trời đất, có thể nói nghiệp chướng nặng nề, trời đất sao có thể dung tha?
...
“Rắc rắc!”
Một tiếng vỡ vụn vang lên, tiên chủng vốn vất vả lắm mới khôi phục được giờ lại xuất hiện vết rách.
Thấy tình hình như vậy, Bạch Mộc Trần vừa sợ vừa giận! Chàng trải qua cửu tử nhất sinh, dùng cả sinh mạng để trao đổi mới bảo vệ được một con đường sống, sao lại để cho ngoại lực phá hỏng hy vọng của mình? Cho dù thiên đạo không dung tha, chàng cũng tuyệt đối không thỏa hiệp.
Tính cách quật cường sinh ra cam xúc cực đoan, thần thức Bạch Mộc Trần bao phu lấy tiên chủng, không tiếc bất cứ giá nào đánh tới vệt huyết ấn trong tiên chủng, thề sẽ ép đối phương ra khỏi cơ thể mình.
“Ong ong ong!”
Một bên đại biêu cho dủy diệt, một bên lại cầu một con đường sống, hai luồng ý chí cường đại va chạm với nhau khiến tiên chung rung lên nhè nhẹ.
“Phụt!”
Bạch Mộc Trần vốn mang thương tích, sao chịu được đợt va chạm kịch liệt như vậy. sau lần đọ sức này, khí tức trong cơ thể chàng đã trở nên hỗn loạn, tiên nguyên vốn vất vả lắm mới ổn định được lúc này lại bùng phát, trong người lúc lạnh lúc nóng, làn da lúc đỏ lúc trắng.
“Ngươi muốn diệt ta, ta diệt ngươi trước!”
Trong cơn giận dữ điên cuồng, hai mắt Bạch Mộc Trần đỏ rực, khuôn mặt lộ vẻ dữ tợn khủng bố, mái tóc trên đầu theo gió bay loạn, trông hệt như một kẻ bị ác ma xâm chiếm thể xác.
“Ong! Ong! Ong!”
Một lần, một lần, lại một lần nữa.
Bạch Mộc Trần va chạm liên tục, không hề sợ hãi cái chết, chỉ có không cam lòng và phẫn nộ.
oOo
Chẳng biết bao lâu sau, thần hồn Bạch Mộc Trần dần dần ảm đạm, ý thức cũng chạm sát mép sụp đổ... Mắt thấy thần hồn sắp hủy diệt, không ngờ huyết ấn ngoan cố kia đột nhiên xuất hiện đấu hiệu tan rã.
“Ong! Ong! Ong!”
Từng đợt va chạm nối tiếp nhau, tình hình càng lúc càng kịch liệt. Ý chí bạch Mộc Trần như tảng đá cắm rễ, ra sức vật lộn với ý chí hủy diệt kia, dưới tình huống đó, không ngờ hai luồng ý chí này xuất hiện chút khả năng dung hợp lẫn nhau.
Đúng vậy, dung hợp, hai luồng ý chí hoàn toàn bất đồng lại như kỳ tích, sản sinh chút tính chung.
Bạch Mộc Trần thấy vậy tinh thần phán chấn, ý thức tỉnh táo lại từ cơn mê mang, lại tiếp tục phản kháng...
Một bên thừa cơ khởi xướng, thế công mạnh mẽ, một bên lui lại dần dần, chìm vào diệt vong.
Cứ thế, huyết ấn màu đỏ kia rốt cuộc cũng biến mất hoàn toàn, cùng ý chí Bạch Mộc Trần dung nhập vào trong tiên chủng.
Cùng lúc đó, triệu chứng dị thường ngoài thiên địa cũng theo đó tiêu tán, bầu trời khôi phục lại vẻ mỹ lệ khi xưa.
...
“Cuối cùng cũng qua!”
Bạch Mộc Trần từ từ mở mắt, thở ra một hơi khí bẩn dài.
Đây là lần nguy nan kinh khung nhất từ khi chàng tu hành tới nay, cho dù những lần tẩu hỏa nhập ma nơi hạ giới hồi trước cũng còn xa mới hung hiểm bằng chuyện vừa rồi.
Một cảm giác suy yếu lan ra khắp toàn thân, Bạch Mộc Trần cảm thấy như bất cứ lúc nào mình cũng có thể ngã xuống.
Cho dù giờ đây nguy cơ đã bị giải trừ, song lực lượng của chàng lại tiêu hao không còn chút gì, cần tu dưỡng trong một thời gian ngắn.
“Hả? Có người tới đây!”
Trong lúc suy nghĩ, Bạch Mộc Trần cảm ứng được có người đang tới từ phía xa, vì vậy chàng quyết định đi khỏi nơi này đã rồi tính sau.
Bạch Mộc Trần gắng gượng đứng dậy, nhìn đống bừa bãi trên mặt đất, không khỏi ngây ra đôi chút. Sau đó chàng vung tay phải lên, đánh nát đống đá vụn xung quanh rồi rải đều khắp các nơi, khiến người ta không nhận ra bất cứ dấu vết tu luyện nào.
Làm xong mọi chuyện, bóng người Bạch Mộc Trần lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
...
Quả nhiên, Bạch Mộc Trần đi khỏi không được bao lâu, bên ngoài cửa động xuất hiện ba bóng người đang đi thẳng vào.
“Hả? Không có gì cả!”
“Dao động của tiên linh khí rõ ràng kết thúc ở đây, sao lại không có gì?”
“Chẳng lẽ sai rồi?”
“Chắc chắn không sai, ta có thể cảm giác được dao động linh khí còn sót lại.”
“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ba người nhìn nhau, trong mắt đều ánh lên vẻ nghi hoặc.
Một lát sau, Trác Vô Cấu lắc đầu nói: “Bỏ đi, chúng ta về trước đã! Dãy núi Thiên Uyên này rất nhiều hang động, chỉ dựa vào ba người chúng ta chắc chắn không tìm ra đầu mối gì, tốt hơn hết là về phái người điều tra.”
“Ừm.”
Liên Vật gật đầu ra vẻ đồng ý, nhưng Ngô Niệm Tri đứng cạnh sắc mặt lại thay đổi.
“Ngô sư huynh, sao vậy?”
Nghe Liên Vân hỏi, vẻ mặt Ngô Niệm Tri vẫn căng thẳng đáp: “Tông môn truyền tin về chuyện dị tượng thiên địa.”
“Đi, chúng ta ra ngoài rồi nói.”
Trác Vô Cấu khẽ vuốt cằm, ba người sóng vai bước ra.
oOo
Hang núi ẩm ướt âm u lạnh lẽo, trong không khí đầy mùi mục nát.
Làm việc trong hang động tối đen đã hơn ba mươi năm, Bạch Mộc Trần rất quen thuộc với mọi thứ trong động, sau khi đi xuyên qua từng con đường nhỏ hẹp, chàng dừng lại tại một góc trong vách núi.
Nơi đây là một góc chết, thường không ai đi vào, là nơi rất thích hợp để ẩn nấp hay tu luyện.
...
Khoanh chân ngồi xuống, một cảm giác hoa mắt chóng mặt dâng lên.
Tuy giờ tinh thần Bạch Mộc Trần vô cùng suy yếu, nhưng sau khi trải qua ranh giới sinh tử lần này, chàng cảm giác được thần thức mình tăng lên không ít, nhất là lúc vừa rồi, có người vừa tới gần chàng đã cảm giác được khí tức từ phía xa. Đây thật sự là điểm lợi, Bạch Mộc Trần tin rằng, nếu sau này chàng chồng một trăm tấm tiên phù Bạo Liệt lên cũng chẳng phải việc quá khó khăn, ít ra cũng không thoát lực quá mức như lần trước.
Vội vã ăn vài viên đan dược, Bạch Mộc Tràn lập tức khôi phục không ít. Sau khi ổn định lại cảm xúc, tâm thần chàng chìm vào cơ thể, bắt đầu xem xét kỹ lưỡng tình huống bản thân, song không nhìn thì thôi, vừa thấy mắt đã trợn tròn.
“Đây... đây là mạch luân?”
Cơ thể tán tiên vốn chẳng căn cơ, bên trong chỉ là một phiến hỗn độn.
Nếu như lúc trước, thân thể Bạch Mộc Trần vốn chẳng thể hấp thu luyện hóa tiên linh khí mà chỉ có tác dụng cất chứa tiên nguyên, song hôm nay, không ngờ cơ thể lại đột nhiên sinh ra một luồng mạch luân! Đúng vậy, chính là mạch luân, đây là thứ chỉ có pháp thể của tiên sĩ chính thống mới sản sinh ra được, cũng giống như kinh mạch của người phảm, chẳng những có thể khai thông lực lượng mà còn có thể luyện hóa tiên lực, mà số vòng của tiên nguyên chính là căn cứ vào vận chuyển của mạch luân để đo lường.
Mỗi vị tu giả sau khi độ kiếp, thân thể phàm sẽ hóa thành pháp thể của tiên nhân, trong quá trình này nếu cơ thể sinh ra càng nhiều mạch luân có nghĩa là tiên căn của người này càng tốt, tư chất canfgmanh mẽ, mới được tông phái tôn trọng. còn trong cơ thể tan tiên chính vì không có mạch luân nên mới trở thành nô lệ, phải chịu vận mệnh bi thảm.
“Sao lại như vậy nhỉ? Sao lại như vậy nhỉ?”
Đôi môi Bạch Mộc Trần run run, cơn kích động trong lòng khó tả thành lời. Trong cơ thể mình đột nhiên sinh ra một luồng mạch luân, tuy chỉ có một luồng nhưng cũng đủ khiến chàng vui mừng như điên rồi.
Ma chú trói buộc tán tiên cả ngàn vạn năm rốt cuộc cũng bị đánh vỡ
Mọi chuyện xảy ra bên ngoài, Bạch Mộc Trần đương nhiên không biết chút gì. Giờ phút này, tiên chủng trong cơ thể chàng đang bị một vệt huyết ấn màu đỏ quấn quanh, một luồng sát ý mênh mông đánh sâu vào linh hồn chàng, mà ý chí đó dường như xuất phát từ hư không trong thiên địa, dường như muốn gạt bỏ chàng.
Đúng thế, gạt bỏ! Hủy diệt một cách triệt để!
Luồng ý chí này bị dẫn phát cũng do Bạch Mộc Trần trồng tiền cơ mà ra.
Tán tiên vốn là kẻ bị thiên đạo vứt bỏ, sao có thể dùng vật thay thế để tu hành? Đây là hành động đại nghịch bất đạo, là khiêu khích trắng trợn với quy tắc trong trời đất, có thể nói nghiệp chướng nặng nề, trời đất sao có thể dung tha?
...
“Rắc rắc!”
Một tiếng vỡ vụn vang lên, tiên chủng vốn vất vả lắm mới khôi phục được giờ lại xuất hiện vết rách.
Thấy tình hình như vậy, Bạch Mộc Trần vừa sợ vừa giận! Chàng trải qua cửu tử nhất sinh, dùng cả sinh mạng để trao đổi mới bảo vệ được một con đường sống, sao lại để cho ngoại lực phá hỏng hy vọng của mình? Cho dù thiên đạo không dung tha, chàng cũng tuyệt đối không thỏa hiệp.
Tính cách quật cường sinh ra cam xúc cực đoan, thần thức Bạch Mộc Trần bao phu lấy tiên chủng, không tiếc bất cứ giá nào đánh tới vệt huyết ấn trong tiên chủng, thề sẽ ép đối phương ra khỏi cơ thể mình.
“Ong ong ong!”
Một bên đại biêu cho dủy diệt, một bên lại cầu một con đường sống, hai luồng ý chí cường đại va chạm với nhau khiến tiên chung rung lên nhè nhẹ.
“Phụt!”
Bạch Mộc Trần vốn mang thương tích, sao chịu được đợt va chạm kịch liệt như vậy. sau lần đọ sức này, khí tức trong cơ thể chàng đã trở nên hỗn loạn, tiên nguyên vốn vất vả lắm mới ổn định được lúc này lại bùng phát, trong người lúc lạnh lúc nóng, làn da lúc đỏ lúc trắng.
“Ngươi muốn diệt ta, ta diệt ngươi trước!”
Trong cơn giận dữ điên cuồng, hai mắt Bạch Mộc Trần đỏ rực, khuôn mặt lộ vẻ dữ tợn khủng bố, mái tóc trên đầu theo gió bay loạn, trông hệt như một kẻ bị ác ma xâm chiếm thể xác.
“Ong! Ong! Ong!”
Một lần, một lần, lại một lần nữa.
Bạch Mộc Trần va chạm liên tục, không hề sợ hãi cái chết, chỉ có không cam lòng và phẫn nộ.
oOo
Chẳng biết bao lâu sau, thần hồn Bạch Mộc Trần dần dần ảm đạm, ý thức cũng chạm sát mép sụp đổ... Mắt thấy thần hồn sắp hủy diệt, không ngờ huyết ấn ngoan cố kia đột nhiên xuất hiện đấu hiệu tan rã.
“Ong! Ong! Ong!”
Từng đợt va chạm nối tiếp nhau, tình hình càng lúc càng kịch liệt. Ý chí bạch Mộc Trần như tảng đá cắm rễ, ra sức vật lộn với ý chí hủy diệt kia, dưới tình huống đó, không ngờ hai luồng ý chí này xuất hiện chút khả năng dung hợp lẫn nhau.
Đúng vậy, dung hợp, hai luồng ý chí hoàn toàn bất đồng lại như kỳ tích, sản sinh chút tính chung.
Bạch Mộc Trần thấy vậy tinh thần phán chấn, ý thức tỉnh táo lại từ cơn mê mang, lại tiếp tục phản kháng...
Một bên thừa cơ khởi xướng, thế công mạnh mẽ, một bên lui lại dần dần, chìm vào diệt vong.
Cứ thế, huyết ấn màu đỏ kia rốt cuộc cũng biến mất hoàn toàn, cùng ý chí Bạch Mộc Trần dung nhập vào trong tiên chủng.
Cùng lúc đó, triệu chứng dị thường ngoài thiên địa cũng theo đó tiêu tán, bầu trời khôi phục lại vẻ mỹ lệ khi xưa.
...
“Cuối cùng cũng qua!”
Bạch Mộc Trần từ từ mở mắt, thở ra một hơi khí bẩn dài.
Đây là lần nguy nan kinh khung nhất từ khi chàng tu hành tới nay, cho dù những lần tẩu hỏa nhập ma nơi hạ giới hồi trước cũng còn xa mới hung hiểm bằng chuyện vừa rồi.
Một cảm giác suy yếu lan ra khắp toàn thân, Bạch Mộc Trần cảm thấy như bất cứ lúc nào mình cũng có thể ngã xuống.
Cho dù giờ đây nguy cơ đã bị giải trừ, song lực lượng của chàng lại tiêu hao không còn chút gì, cần tu dưỡng trong một thời gian ngắn.
“Hả? Có người tới đây!”
Trong lúc suy nghĩ, Bạch Mộc Trần cảm ứng được có người đang tới từ phía xa, vì vậy chàng quyết định đi khỏi nơi này đã rồi tính sau.
Bạch Mộc Trần gắng gượng đứng dậy, nhìn đống bừa bãi trên mặt đất, không khỏi ngây ra đôi chút. Sau đó chàng vung tay phải lên, đánh nát đống đá vụn xung quanh rồi rải đều khắp các nơi, khiến người ta không nhận ra bất cứ dấu vết tu luyện nào.
Làm xong mọi chuyện, bóng người Bạch Mộc Trần lóe lên rồi biến mất tại chỗ.
...
Quả nhiên, Bạch Mộc Trần đi khỏi không được bao lâu, bên ngoài cửa động xuất hiện ba bóng người đang đi thẳng vào.
“Hả? Không có gì cả!”
“Dao động của tiên linh khí rõ ràng kết thúc ở đây, sao lại không có gì?”
“Chẳng lẽ sai rồi?”
“Chắc chắn không sai, ta có thể cảm giác được dao động linh khí còn sót lại.”
“Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ba người nhìn nhau, trong mắt đều ánh lên vẻ nghi hoặc.
Một lát sau, Trác Vô Cấu lắc đầu nói: “Bỏ đi, chúng ta về trước đã! Dãy núi Thiên Uyên này rất nhiều hang động, chỉ dựa vào ba người chúng ta chắc chắn không tìm ra đầu mối gì, tốt hơn hết là về phái người điều tra.”
“Ừm.”
Liên Vật gật đầu ra vẻ đồng ý, nhưng Ngô Niệm Tri đứng cạnh sắc mặt lại thay đổi.
“Ngô sư huynh, sao vậy?”
Nghe Liên Vân hỏi, vẻ mặt Ngô Niệm Tri vẫn căng thẳng đáp: “Tông môn truyền tin về chuyện dị tượng thiên địa.”
“Đi, chúng ta ra ngoài rồi nói.”
Trác Vô Cấu khẽ vuốt cằm, ba người sóng vai bước ra.
oOo
Hang núi ẩm ướt âm u lạnh lẽo, trong không khí đầy mùi mục nát.
Làm việc trong hang động tối đen đã hơn ba mươi năm, Bạch Mộc Trần rất quen thuộc với mọi thứ trong động, sau khi đi xuyên qua từng con đường nhỏ hẹp, chàng dừng lại tại một góc trong vách núi.
Nơi đây là một góc chết, thường không ai đi vào, là nơi rất thích hợp để ẩn nấp hay tu luyện.
...
Khoanh chân ngồi xuống, một cảm giác hoa mắt chóng mặt dâng lên.
Tuy giờ tinh thần Bạch Mộc Trần vô cùng suy yếu, nhưng sau khi trải qua ranh giới sinh tử lần này, chàng cảm giác được thần thức mình tăng lên không ít, nhất là lúc vừa rồi, có người vừa tới gần chàng đã cảm giác được khí tức từ phía xa. Đây thật sự là điểm lợi, Bạch Mộc Trần tin rằng, nếu sau này chàng chồng một trăm tấm tiên phù Bạo Liệt lên cũng chẳng phải việc quá khó khăn, ít ra cũng không thoát lực quá mức như lần trước.
Vội vã ăn vài viên đan dược, Bạch Mộc Tràn lập tức khôi phục không ít. Sau khi ổn định lại cảm xúc, tâm thần chàng chìm vào cơ thể, bắt đầu xem xét kỹ lưỡng tình huống bản thân, song không nhìn thì thôi, vừa thấy mắt đã trợn tròn.
“Đây... đây là mạch luân?”
Cơ thể tán tiên vốn chẳng căn cơ, bên trong chỉ là một phiến hỗn độn.
Nếu như lúc trước, thân thể Bạch Mộc Trần vốn chẳng thể hấp thu luyện hóa tiên linh khí mà chỉ có tác dụng cất chứa tiên nguyên, song hôm nay, không ngờ cơ thể lại đột nhiên sinh ra một luồng mạch luân! Đúng vậy, chính là mạch luân, đây là thứ chỉ có pháp thể của tiên sĩ chính thống mới sản sinh ra được, cũng giống như kinh mạch của người phảm, chẳng những có thể khai thông lực lượng mà còn có thể luyện hóa tiên lực, mà số vòng của tiên nguyên chính là căn cứ vào vận chuyển của mạch luân để đo lường.
Mỗi vị tu giả sau khi độ kiếp, thân thể phàm sẽ hóa thành pháp thể của tiên nhân, trong quá trình này nếu cơ thể sinh ra càng nhiều mạch luân có nghĩa là tiên căn của người này càng tốt, tư chất canfgmanh mẽ, mới được tông phái tôn trọng. còn trong cơ thể tan tiên chính vì không có mạch luân nên mới trở thành nô lệ, phải chịu vận mệnh bi thảm.
“Sao lại như vậy nhỉ? Sao lại như vậy nhỉ?”
Đôi môi Bạch Mộc Trần run run, cơn kích động trong lòng khó tả thành lời. Trong cơ thể mình đột nhiên sinh ra một luồng mạch luân, tuy chỉ có một luồng nhưng cũng đủ khiến chàng vui mừng như điên rồi.
Ma chú trói buộc tán tiên cả ngàn vạn năm rốt cuộc cũng bị đánh vỡ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.