Tiên Ấn

Quyển 2 - Chương 93: Kim đan đại đạo.

Tử Mộc Vạn Quân

13/04/2013

“Hả! Đây là... kết đam!”

Nam Môn Văn Dương rốt cuộc cũng là người từng trải, từng gặp không ít vãn bối ngưng tụ kim đan trong thị tộc, đương nhiên chỉ nhìn thoáng qua đã nhận rõ tình hình. Có điều hắn cũng rất tò mò, nếu nhớ không lầm, Tiểu Ức Khổ giờ chắc vẫn chưa được hai mươi tuổi, không ngờ đã bắt đầu kết đan rồi!

Cũng chẳng phải hai mươi tuổi đã kết đan là nhanh, chỉ có điều chuyện này xảy ra trên người một tiểu nha đầu thân phận thấp kém khiến người khác quá mức ngạc nhiên. Phải biết cho dù là thiếu gia tiểu thư của tứ đại gia tộc cũng phải khoảng mười tám tuổi mới ngưng tụ kim đan.

“Dì Ôn, Ức Khổ muội muội sắp kết đan?” Nam Môn Phi Vũ vừa mừng rỡ lại vừa lo lắng, lúc trước khi cậu bé kết đan cho dù có phụ thân che chở quá trình này cũng không khác gì một loại dày vò. Nghĩ tới những đau đớn tương tự mà Tiểu Ức Khổ đang phải trải qua, Nam Môn Phi Vũ không thể không khó chịu.

“Ừ? Ừ!”

Ôn Nhã không còn tập trung ứng đối với Nam Môn Văn Dương và Nam Môn Phi Vũ nữa, mọi sự chú ý đã chuyển sang căn phòng, giữa hai hàng mi khó nén nổi vẻ lo lắng.

Không sai! Đây chính là dấu hiệu báo trước Tiểu Ức Khổ sắp kết đan!

Sau hơn nửa tháng chuyên tâm tu luyện, dưới sự tẩm bổ của đan khí, Tiểu Ức Khổ rốt cuộc cũng đột phá trói buộc của tu vi, bước ra bước đầu tiên khi tu hành... ngưng kết kim đan.7

Kim đan hay có thể gọi là tinh đan; ý là chất chứa kết tinh, đại diện cho sưn ngưng tụ tinh khí, tinh lực, tinh thần của con người; có thể điều khiển tâm thần, luyện hóa ngoại lực, là căn bản để tu hành.

Nếu nói tiên chủng là căn bản cho tiên đạo, vậy kim đan chính là hình thức ban đầu của tiên chủng. Cho nên đối với bất cứ tu giả nào, bước kết đan này cũng cực kỳ mấu chốt và quan trọng.

“Chấp sự đại nhân, giờ phần thưởng cũng đã nhận, chẳng hay ngài còn gì dặn dò?”

Bạch Mộc Trần đột nheien mở miệng, Ôn Nhã lập tức phản ứng lại. Chuyện con gái mình kết dan nhạy cảm là vậy, sao có thể để một người ngoài ở lại? Nếu thật sự xảy ra sự cố gì, tới lúc đó có hối hận cũng chẳng kịp. Hơn nữa, Tiểu Ức Khổ nhận được truyền thừa đan đạo thượng cổ, nếu bị người khác để ý nhận ra, hậu quả khó lòng tưởng tượng nổi.

Nghĩ tới đây, Ôn Nhã cố nén cảm giác nóng vội, nói: “Đúng vậy, xin hỏi chấp sự đại nhân còn gì căn dặn?”

“Ách! Không... không còn!”

Nam Môn Văn Dương lại lộ vẻ lúng túng, nếu là lúc bình thường, người khác có cầu xin hắn, hắn chưa chắc đã đi, không ngờ hôm nay tới đây không chỉ bị chịu nhiều ủy khuất thậm chí phẩm giá còn bị chà đạp chẳng bằng một tên tiên nô. Giờ giọng điệu và thái độ của người ta rõ ràng là muốn đuổi người, hắn còn mặt mũi nào mà lưu lại? “Ha ha, nha đầu Ức Khổ kết đan, vậy ta không quấy rầy nữa... Cáo từ, cáo từ...”

Nam Môn Văn Dương nở một nụ cười miễn cưỡng sau đó xoay người bước nhanh khỏi nơi này, hắn thật sự không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.

Thấy chấp sự đã đi khỏi, Ôn Nhã đưa mắt sang phía Nam Môn Phi Vũ, ý tứ trong mắt không thể rõ hơn được nữa.

“Dì Ôn, con... có muốn ở lại, được không?”



Nam Môn Phi Vũ lại chẳng hề để ý tới thái độ của Ôn Nhã, ngược lại nhìn sang phía phòng của Tiểu Ức Khổ với vẻ căng thẳng.

“Chuyện này...” Ôn Nhã vốn định cự tuyệt, song lời chưa ra khỏi miệng lại không nói được nữa. Trước giờ nàng vốn mang thù hận với những người trong thị tộc Nam Môn, đặc biệt là với chi chính của thị tộc. Do liên quan tới gia chủ Nam Môn Tiêu Viễn nên cả Nam Môn Phi Vũ cũng bị nàng thù hận. Thế nhưng nghĩ kỹ lại, áp đặt ân oán đời trước lên người Nam Môn Phi Vũ, vậy thật quá bất công đối với cậu bé, huống hồ mấy năm gần đây nếu không nhờ Nam Môn Phi Vũ chiếu cố, hai mẹ con Ôn Nhã sợ rằng khó lòng chịu được tới ngày hôm nay... Tính ra, ngược lại là hai mẹ con nàng nợ người ta rất nhiều.

Nhận ra chỗ khó trong lòng Ôn Nhã, Bạch Mộc Trần trấn an: “Phu nhân, nếu tam thiếu gia đã quan tâm tới tiểu thư như vậy, phu nhân cứ để tam thiếu gia ở lại đi! Hai người cũng yên tâm đi, tiểu thư thông tuệ hơn người, chắc chắn không sao đâu!”

“Vậy... được rồi!”

Ôn Nhã bất đắc dĩ gật đầu, thầm thở phào một tiếng. Vốn dĩ nàng cũng không đành lòng đuổi Nam Môn Phi Vũ đi, chỉ không có một lý do để tự thuyết phục mình mà thôi.

Trong sân yên tĩnh tới lạ thường, những người phía ngoài cũng từ từ bỏ đi theo Nam Môn Văn Dương.

Bất tri bất giác, đã qua mười ngày.

Thời gian Tiểu Ức Khổ kết đan lần này dường như dài hơn rất nhiều so với những người khác. Lúc trước Nam Môn Phi Vũ ngưng kết kim đan cũng chỉ mất ba ngày, bởi vậy Ôn Nhã cùng Nam Môn Phi Vũ càng thêm nóng ruột.

So với họ, Bạch Mộc Trần bình tĩnh hơn nhiều.

Thứ nhất, thân thức của chàng mạnh mẽ hơn người, có thể thoải mái thăm dò tình hình trong phòng. Thứ hai, dẫu sao Tiểu Ức Khổ cũng nhận được truyền thừa đan đạo thượng cổ, có thể nói là một trong những tiên đạo chính thống, đâu phải hai ba ngày là lĩnh ngộ được.

Trong lý giải của đan đạo, kim đan thật ra cũng là “đan”, bởi vậy thời thượng cổ luyện đan sư thường dùng luyện đan thuật để nuôi dưỡng kim đan của bản thân, đồng thời thành tựu đại đạo, truyền thừa đan đạo của Cổ Thiên Hành cũng là vậy.

Kim đan hữu khổng, thất khiếu linh lung.

Nội liễm khí thế, phong chuyển hỏa khởi.

Thời gian từ từ trôi qua, phong hỏa khí trong phòng Tiểu Ức Khổ ngày càng dày đặc, như nước sôi bốc lên thành hơi.

“Ầm!”

Một âm thanh trầm trầm vang lên, gian phòng Tiểu Ức Khổ đột nhiên nổ tung, thế gió thế lửa cuốn khắp nơi như muốn phá tan mọi trói buộc.

Biến cố bất ngờ này khiến Ôn Nhã cùng Nam Môn Phi Vũ cùng trợn mắt há hốc miệng. Thấy tình cảnh đó, Bạch Mộc Trần cũng vội vàng ra tay áp chế, may mà Ôn Nhã đã sớm mở cấm chế trên Tĩnh Viễn cư, nếu không động tĩnh lớn như vậy chắc chắn đã kinh động những người khác trong thị tộc Nam Môn.



Lại ba ngày nữa trôi qua, tiên linh khí trong sân dần dần bình ổn lại.

Lúc này, một thân hình nhỏ bé đáng yêu bước ra từ trong căn phòng đổ nát, là Tiểu Ức Khổ vừa kết đan thành công.

"Mẹ! Đại thúc!"

Tiểu Ức Khổ lao vào lòng Ôn Nhã, khuôn mặt mệt mỏi đầy vẻ kích động: “Con kết đan rồi, rốt cuộc con cũng kết đan rồi!”

“Giỏi giỏi lắm, con giỏi lắm!”

Ôn Nhã vô cùng vui sướng, ngắm nghía con gái mình.

So với lúc trước, khuôn mặt Tiểu Ức Khổ không thay đổi nhiều lắm, chỉ có điều thân hình đã cao hơn vài phân, khuôn mặt cũng thanh tú hơn một chút khiến người ta có cảm giác trong trẻo hiền thục.

“Ức Khổ muội muội, chúc mừng muội!”

Nam Môn Phi Vũ mỉm cười, có vẻ còn vui mừng hơn cả Tiểu Ức Khổ.

“Sao lại là tên quỷ quái đáng ghét nhà ngươi!”

Tiểu Ức Khổ làm mặt quỷ, cho dù nói ghét nhưng ai cũng thấy được vẻ cứng đầu hồn nhiên.

Nam Môn Phi Vũ thấy thế không những không tức giận mà càn vui vẻ, cậu bé thích cô bé thẳng thắn như vậy!

“Đại thúc, cảm tạ!”

Tiểu Ức Khổ bước tới trước mặt Bạch Mộc Trần, trịnh trọng bái tạ ba lạy.

“Tiểu thư không cần khách khí, đây là nhờ tiểu thư tự cố gắng mà thôi.”

Bạch Mộc Trần giơ tay nâng Tiểu Ức Khổ lên, tiện tay đánh một đạo Cấm Tiên Phù vào cơ thể cô bé.

"Đùng!"

Cấm chú nhập thể, Tiểu Ức Khổ đột nhiên biến sắc!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook