Tiên Ấn

Quyển 2 - Chương 94: Thăm dò

Tử Mộc Vạn Quân

13/04/2013

“Tiên sinh, ngài... ngài làm gì vậy?”

Ôn Nhã thấy sắc mặt con gái không đúng, vừa kinh ngạc nhìn Bạch Mộc Trần vừa quét thần thức qua người Tiểu Ức Khổ, phát hiện tình hình trong cơ thể cô bé cũng không đáng lo ngại, chỉ bị một lực lượng cấm chế kỳ dị phong bế tu vi.

“Lão Bạch? Ngươi...”

Nam Môn Phi Vũ cũng bị hành động của Bạch Mộc Trần làm cho ngây ra, có điều sâu trong lòng cậu bé vẫn tin Bạch Mộc Trần sẽ không làm hại Tiểu Ức Khổ, bởi vậy lời đã đến miệng lại cố nuốt trở lại.

“Con... con... Đại thúc, đây là cái gì? Con thấy khó chịu quá...”

Ngoại trừ lúc mới bắt đầu không mấy thích ứng, Tiểu Ức Khổ giờ đã miễn cưỡng hồi phục, đương nhiên cô không cho rằng đại thúc ở cùng mình đã nhiều năm sẽ hãm hại mình, nhưng cấm chế trong cơ thể quả thật khiến cô bé khó chịu.

Bạch Mộc Trần mỉm cười nói: “Phu nhân, tiểu thư, đây là Cấm Tiên thuật, có tác dụng giam cầm tu vi.”

“Giam cầm tu vi, sao tiên sinh phải giam cầm tu vi Khổ Nhi? Chẳng lẽ thân thể Khổ Nhi có gì không ổn?”

Ôn Nhã biết Bạch Mộc Trần chắc chắn không làm chuyện vô nghĩa, vậy hản có nguyên nhân nào đó.

“Đúng vậy, phu nhân nói không ái.”

Chỉ thấy Bạch Mộc Trần gật đầu giải thích: “Tiểu thư chưa được mài dũa đã kết thành kim đan, như vậy sẽ tạo thành trở ngại đối với tương lai, cho nên ta mới trấn áp tu vi của tiểu thư lại, tránh làm hỏng căn cơ.”

“Chưa mài dũa, chẳng phải Khổ Nhi đã kết đan rồi sao? Chẳng phải kết đan càng sớm càng tốt à?”

Ôn Nhã lại cảm thấy khó hiểu, đối với người sinh ra ở Tiên Giới, kết đan cũng như bước đi vậy, đến rất tự nhiên, không có gì không ổn. Ôn Nhã trước giờ cũng cho là thế, rất nhiều thế gia đại tộc cũng có cùng suy nghĩ, ngàn vạn năm qua đều vậy.

Bạch Mộc Trần nghe vậy lắc đầu: “Phu nhân, tại hạ biết không ít người nghĩ rằng kết đan càng sớm càng chứng tỏ tư chất người này rất cao, song đây không phải việc tốt. Cũng như một đứa trẻ, chưa học bò xong đã bắt đầu học đi hay học chạy, làm sao không té ngã cho được?”

Dừng một chút, Bạch Mộc Trần tiếp tục nói: “Theo tại hạ được biết, tại hạ giới muốn kết đan cần qua quá trình trúc cơ, nhanh thì vài chục năm, chậm thì hơn trăm năm, chờ tu vi và cảnh giới vững chắc mới có thể luyện hóa tinh khí ngưng tụ kim đan, bởi vậy người từ hạ giới phi thăng thường đều có tâm tính cứng cỏi, sau khi thành tiên cảnh giới cũng tăng trưởng nhanh chóng hơn. Còn tình hình tại Tiên Giới lại khác với hạ giới, tiên linh khí nơi này cực kỳ tinh thuần đủ khiến bất cứ ai kết đan trong vài chục năm... Việc này không chỉ làm giảm cảm ngộ tu hành mà còn có thể khiến cảnh giới của người kết đan không được ổn định, căn cơ yếu kém, nếu không giải quyết vấn đề này, thành tựu tương lai sẽ cực kỳ có hạn.”

“Cái gì? Còn có chuyện này?”

Ôn Nhã lộ vẻ kinh hãi, bất giác ôm lấy Tiểu Ức Khổ, nàng hoàn toàn không nghi ngờ Bạch Mộc Trần, đối phương giải thích ngắn gọn dễ hiểu khiến nàng cũng thấy được lợi không ít.

Thật ra Bạch Mộc Trần suy đoán không sai, kết đan thành công đương nhiên đáng mừng, thế nhưng tiến cảnh ban đầu nhanh nhưng thành tựu tương lai có hạn, vậy rất không đáng. Bởi vậy các tiên tông đại phái khi bồi dưỡng đệ tử đều đặc biệt chú trọng tới căn cơ của đệ tử, nhờ đó mới có ngàn vạn năm hưng thịnh không hề suy yếu.

“Lão Bạch, ngươi... ngươi nói thật ư?”

Nam Môn Phi Vũ cũng căng thẳng bởi cậu bé cũng đang ở giai đoạn kết đan, vẫn mơ ước sau này có thể vượt qua huynh trưởng trở thành một cường giả lợi hại, thế nhưng những lời này của Bạch Mộc Trần chẳng khác nào một chậu nước lạnh dội vào lòng cậu bé.

Bạch Mộc Trần nhíu mày, thở dài nói: “Tam thiếu gia có nhớ tình hình giao đấu trên đấu trường tiên nô hôm đó không? Lúc đó đám đại thiếu gia chỉ có thể giao đấu cùng những chân tiên, song người của Thái Nhất Tông lại có thể đối chọi cả với Thiên Tiên? Pháp bảo đương nhiên là một nguyên nhân nhưng quan trọng hơn là tu vi của bọn họ tinh thuần, căn cơ thâm hậu, cảnh giới càng không kém gì các thiên tiên bình thường, thế nên mới có thể giữ mình trước đòn tấn công của thiên tiên!”

“A! Đúng... đúng thế!”



Nam Môn Phi Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc, phát hiện tình hình hôm đó đúng như Bạch Mộc Trần miêu tả. Nói cách khác, trong cùng một hoàn cảnh, cùng là chân tiên cửu phẩm song chân tiên Nam Môn Vô Song tuyệt đối không phải đối thủ của Nguyễn Hằng vốn cùng đẳng cấp.

“Vậy... Vậy phải làm sao giờ? Ta cũng đã kết đan rồi!” Nghe câu hỏi của Nam Môn Phi Vũ, Ôn Nhã cũng chăm chú nhìn Bạch Mộc Trần, chuyện liên quan tới tương lai của con gái, sao nàng không quan tâm cho được. Vừa nghĩ tới hành động của Bạch Mộc Trần lúc vừa rồi, Ôn Nhã bắt đầu hiểu ra.

“Mọi người không cần lo lắng quá.”

Bạch Mộc Trần mỉm cười trấn an: “Ta đã đặt Cấm Tiên Thuật lên người tiểu thư, tuy dùng phương pháp giam cầm tu vi, khi tu luyện sẽ cực khổ hơn, nhưng cách này lại có thể xây dựng căn cơ vững chắc cho tiểu thư, thành tựu tương lai mới có thể tiến xa hơn được.”

“Hóa ra là vậy.”

Ôn Nhã vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra, vuốt ve mái tóc con gái với vẻ thương xót song không có dị nghị gì, nàng biết việc này tốt cho Tiểu Ức Khổ.

“Mẹ, con không sợ khổ.”

Cảm nhận được lo lắng của mẫu thân, Tiểu Ức Khổ cố mở miệng khích lệ bản thân, Khổ Nhi trước nay luôn là một đứa trẻ hiểu chuyện.

“Lão bạch, ngươi thật thông thái!”

Nam Môn Phi Vũ lên tiếng, những lời này không phải khen tặng. Có thể nói trong thị tộc Nam Môn không thiếu cao thủ, song người thật sự hiểu được đạo lý này lại chẳng có ai. Ít ra khi Nam Môn Phi Vũ kết đan, không ai nói với cậu những điều này.

“Nếu không, lão Bạch, ngươi cũng cho ta một Cấm Tiên thuật gì đó đi?”

Nhìn sắc mặt kiên nghị của Tiểu Ức Khổ, ma xuy quỷ khiến thế nào mà Nam Môn Phi Vũ lại đột nhiên có suy nghĩ này.

Bạch Mộc Trần như cười mà không phải cười: “Sao vậy, tam thiếu gia cũng muốn thử à?”

“Ừ!”

“Sẽ rất cực khổ...”

“Không sao, Ức Khổ còn kiên trì được, sao ta lại thua một cô bé cơ chứ.”

“Cái này...”

Bạch Mộc Trần nhìn sang Ôn Nhã và Tiểu Ức Khổ, cuối đành bất đắc dĩ đáp ứng: “Vậy thì được.”

Lời còn chưa dứt, một đạo Cấm Tiên Phù đã hóa thành tia sáng, truyền vào trong cơ thể Nam Môn Phi Vũ.

Sau đó, trong sân vườn đột nhiên vang lên tiếng kêu kinh hãi!

๑๑۩۞۩๑๑

Đỉnh núi thứ tư của Nam Môn chính là nơi chi thứ của thị tộc Nam Môn sinh sống.



Trong một căn phòng trang trí xa hoa, một ông lão và một nam tử trung niên đang ngồi đối diện nhau, sắc mặt cả hai đều có vẻ căng thẳng, bọn họ là chưởng phòng của phòng thứ tư chi thứ tại thị tộc Nam Môn.

“Cha, chúng ta nên làm sao giờ? Không ngờ con ả Ôn Nhã kia còn có ngày ngóc đầu lên được!”

Nam tử trung niên có vẻ hoảng loạn, thần sắc giận dữ.

“Hừ!”

Lão già thấy vậy lạnh lùng quát lớn một tiếng rồi nói: “Hoảng cái gì mà hoảng, nhìn ngươi giờ còn chút khí độ nào của chưởng phòng không, nếu không phải lão phu lúc nào cũng có thể đột phá, không có thời gian xử lý sự vụ trong nhà, nếu không nhất định phải phạt ngươi diện bích hối lỗi.”

“Vâng, con biết lỗi rồi.”

Thấy nam tử trung niên xấu hổ cúi đầu, lão già mới thản nhiên nói: “Yên tâm đi! Gia chủ chắc chắn sẽ không gây chuyện chỉ vì một cặp cô nhi quả phụ, huống hồ chúng ta còn có chỗ dựa bên Đinh trưởng lão...”

Suy nghĩ một chút, lão già lại nói tiếp: “Có điều chuyện này không thể bỏ qua được, nên để ý thì phải để ý, nên đề phòng thì phải đề phòng...”

“Hả? ý cha là?”

“Tên tiên nô tên Bạch Mộc Trần kia không đơn giản, nghe nói lúc trước hắn chỉ dùng một chiêu kiếm đã diệt sát một vị chân tiên cửu phẩm...”

“Cái gì?”

Nam tử trung niên ngẩn ra rồi lập tức phản bác: “Cái này chẳng phải lời đồn đại lung tung của đám hạ nhân à? Sao cha cũng tin những lời vô căn cứ này kia chứ? Đừng nói hắn chỉ là một tiên nô đê tiện, cho dù là chân tiên cửu phẩm cũng chưa chắc đã dám ba hoa mình chỉ dùng một chiêu kiếm giết chết cao thủ cùng cấp.”

“Hừ! Ngươi thì biết cái quái gì?”

Lão già quát mắng: “Chuyện xảy ra ở đấu trường nô lệ lúc trước đã bị gia chủ phong tỏa tin tức, có điều lúc đó không ít đệ tử Nam Môn cũng tại hiện trường, muốn giấu cũng cũng chẳng được. Nếu chuyện này do đám hạ nhân nói ta chắc chắn không tin tưởng, song việc này lại do Đinh trưởng lão tự mình nói ra, ngay cả Đại trưởng lão cũng lén lút quan sát kẻ này, giờ chúng ta không thể không tin.”

Nhìn vẻ luống cuống mờ mịt của nam tử trung niên, lão già bỗng có cảm giác hận luyện sắt không thành thép, vốn định mắng chửi hai câu, song tiếc là chẳng có tâm trạng.

“Thôi bỏ đi, chuyện Ôn Nhã cứ đặt đó đã, ngươi cho người tới thăm dò tiên nô kia xem hắn có thật sự lợi hại như trong lời đòn không?”

“Sao phải phiền toái như vậy? Cứ giết chết hắn luôn là được.”

“Giờ thị tộc Nam Môn đang trong thời kỳ căng thẳng, nhiều một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, nếu không gia chủ mà biết được sẽ rất phiền phức.”

“Vâng, con hiểu rồi.”

“Được rồi, ta cần bế quan một thời gian, không có chuyện gì thì đừng đến quấy rầy.”

“Vâng.”

Thu xếp xong xuôi, nam tử trung niên quay người rời khỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tiên Ấn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook